Chương 15: Kết hôn - phần 1
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục Dạ Thần nhướng mày nhìn cô rồi nhìn sang Đổng Trác lạnh giọng "Đổng thiếu đây giờ chắc không cần tôi giúp nữa rồi chứ ?".
Đổng Trác đứng lên nhìn Lạc Tư Nhiên mỉm cười ôn hoà nói "Lạc tiểu thư không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này" giọng điệu nói chuyện của hắn nhẹ nhàng khiến cho Lục Dạ Thần thật gai mắt muốn tống hắn đi ngay.
Lạc Tư Nhiên nhẹ cười trả lời: "Đổng nhị thiếu, không ngờ anh vẫn còn nhớ mặt tôi cơ đấy..".
Không để Đổng Trác trả lời Lục Dạ Thần đột nhiên đứng bật dậy "Đổng nhị thiếu chúng tôi còn có việc để bàn...mời anh về cho" đây là đuổi thẳng luôn rồi đấy.
Lục Dạ Thần ngay lập tức kéo tay cô đi ra ngoài, Lưu Quốc theo lời căn dặn của hắn đi vào tiễn Đổng Trác.
Cảm giác có chút hụt hẫn, trùng hợp cũng là người của Lục Dạ Thần sao ? Đổng Trác vẫn khuôn mặt và thần sắc điềm tĩnh quay về, không hiểu vì sao chỉ một lần gặp mặt cô mà lại khiến hắn không thể nào quên được như thế thậm chí còn hạ mình đến nhờ sự giúp đỡ của Lục Dạ Thần.
Ở một căn phòng VIP khác.
Lục Dạ Thần ngồi một bên, cô ngồi phía đối diện nhìn hắn nghiêm túc mở lời "tôi suy nghĩ rồi". Cả hắn cũng bắt đầu nghiêm nghị lại tập chung về câu trả lời của cô hắn đã phải thức trắng cả đêm qua chỉ để chờ câu nói trả lời của cô.
"Tôi sẽ không làm tình nhân của anh..tôi muốn làm vợ hợp pháp của anh" một câu nói trầm lạnh của cô như khiến cả bầu không khí trong căn phòng ngưng lại.
Khuôn mặt của Lục Dạ Thần lúc này hoàn toàn ngẫn ra đó, không hiểu cô góp cuộc muốn làm gì mà lại đưa ra câu trả lời ngoài tầm kiểm soát của hắn.
"Cô nghĩ tôi sẽ cưới cô thật à.." hắn cười đùa cợt nhìn cô, Lạc Tư Nhiên không nói gì chỉ lãnh đạm nói một câu rồi đứng dậy "vậy thôi, chúng ta không còn gì để bàn nữa" cô cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi thì bị hắn nắm tay kéo lại về sau.
"Được..nhưng tôi chắc chắn cô sẽ hối hận" hắn không hiểu sao hắn lại đồng ý luôn nữa, nếu hôm nay cô như thế mà ra khỏi phòng này thì chắc chắn hắn sẽ không bao giờ có bất kì cơ hội nào tiếp cận cô được nữa và người hối hận sẽ là hắn.
Lạc Tư Nhiên mỉm cười đắc ý đưa tay vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của hắn "tốt thôi".
Ở một nơi khác gần với dinh thự Lạc Gia.
Hướng Thiệu Sương đeo mắt kính đội mũ đứng quang xác xung quanh mờ ám, một người đàn ông lái xe màu đen chạy đến rồi đưa tay ra từ trong cửa sổ nhận lấy gì đó giống như một tấm hình và cọc tiền dày cứng.
Bà ta nói nhỏ với hắn ta rồi nhanh chóng đi vào nhà như không có gì xảy ra, Lạc Mộng Châu nhìn thấy tò mò hỏi bà ta "mẹ làm gì vậy ?".
Làm chuyện mờ ám, không gian đang yên lặng từ sau truyền đến câu hỏi của Lạc Mộng Châu khiến bà ta tất nhiên không khỏi giật mình mà quay lại.
Hướng Thiệu Sương nhìn lại Lạc Mộng Châu thì nhẹ cả người thở phào một cái rồi nhỏ giọng "không có gì cả..chỉ là một người quen của mẹ thôi" bà ta vội vàng tránh né quay về phòng.
Lạc Mộng Châu trước giờ dễ tin người đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì bà ta cả, mặc dù Lạc Đức Quan giờ đang nằm viện nhưng hầu như bọn họ không hề quan tâm đến chút nào, hành động mỗi người đều rất tươi tĩnh bình thường như mọi ngày.
Thứ mà ba mẹ con Hướng Thiệu Sương quan tâm tới chỉ có tài sản của Lạc Gia mà thôi, Lạc Gia Xuyên giờ đang chăm chú giành lấy vị trí chủ tịch của Bắc Á mà tâm trạng ngày một khác đi. Xét về kinh nghiệm làm việc thì hắn hẵn sẽ nắm phần thắng nhưng về mưu mô tài năng đối với Lạc Tư Nhiên hắn cũng phải thừa nhận hắn thật sự không bằng cô.
Đổng Trác đứng lên nhìn Lạc Tư Nhiên mỉm cười ôn hoà nói "Lạc tiểu thư không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này" giọng điệu nói chuyện của hắn nhẹ nhàng khiến cho Lục Dạ Thần thật gai mắt muốn tống hắn đi ngay.
Lạc Tư Nhiên nhẹ cười trả lời: "Đổng nhị thiếu, không ngờ anh vẫn còn nhớ mặt tôi cơ đấy..".
Không để Đổng Trác trả lời Lục Dạ Thần đột nhiên đứng bật dậy "Đổng nhị thiếu chúng tôi còn có việc để bàn...mời anh về cho" đây là đuổi thẳng luôn rồi đấy.
Lục Dạ Thần ngay lập tức kéo tay cô đi ra ngoài, Lưu Quốc theo lời căn dặn của hắn đi vào tiễn Đổng Trác.
Cảm giác có chút hụt hẫn, trùng hợp cũng là người của Lục Dạ Thần sao ? Đổng Trác vẫn khuôn mặt và thần sắc điềm tĩnh quay về, không hiểu vì sao chỉ một lần gặp mặt cô mà lại khiến hắn không thể nào quên được như thế thậm chí còn hạ mình đến nhờ sự giúp đỡ của Lục Dạ Thần.
Ở một căn phòng VIP khác.
Lục Dạ Thần ngồi một bên, cô ngồi phía đối diện nhìn hắn nghiêm túc mở lời "tôi suy nghĩ rồi". Cả hắn cũng bắt đầu nghiêm nghị lại tập chung về câu trả lời của cô hắn đã phải thức trắng cả đêm qua chỉ để chờ câu nói trả lời của cô.
"Tôi sẽ không làm tình nhân của anh..tôi muốn làm vợ hợp pháp của anh" một câu nói trầm lạnh của cô như khiến cả bầu không khí trong căn phòng ngưng lại.
Khuôn mặt của Lục Dạ Thần lúc này hoàn toàn ngẫn ra đó, không hiểu cô góp cuộc muốn làm gì mà lại đưa ra câu trả lời ngoài tầm kiểm soát của hắn.
"Cô nghĩ tôi sẽ cưới cô thật à.." hắn cười đùa cợt nhìn cô, Lạc Tư Nhiên không nói gì chỉ lãnh đạm nói một câu rồi đứng dậy "vậy thôi, chúng ta không còn gì để bàn nữa" cô cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi thì bị hắn nắm tay kéo lại về sau.
"Được..nhưng tôi chắc chắn cô sẽ hối hận" hắn không hiểu sao hắn lại đồng ý luôn nữa, nếu hôm nay cô như thế mà ra khỏi phòng này thì chắc chắn hắn sẽ không bao giờ có bất kì cơ hội nào tiếp cận cô được nữa và người hối hận sẽ là hắn.
Lạc Tư Nhiên mỉm cười đắc ý đưa tay vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của hắn "tốt thôi".
Ở một nơi khác gần với dinh thự Lạc Gia.
Hướng Thiệu Sương đeo mắt kính đội mũ đứng quang xác xung quanh mờ ám, một người đàn ông lái xe màu đen chạy đến rồi đưa tay ra từ trong cửa sổ nhận lấy gì đó giống như một tấm hình và cọc tiền dày cứng.
Bà ta nói nhỏ với hắn ta rồi nhanh chóng đi vào nhà như không có gì xảy ra, Lạc Mộng Châu nhìn thấy tò mò hỏi bà ta "mẹ làm gì vậy ?".
Làm chuyện mờ ám, không gian đang yên lặng từ sau truyền đến câu hỏi của Lạc Mộng Châu khiến bà ta tất nhiên không khỏi giật mình mà quay lại.
Hướng Thiệu Sương nhìn lại Lạc Mộng Châu thì nhẹ cả người thở phào một cái rồi nhỏ giọng "không có gì cả..chỉ là một người quen của mẹ thôi" bà ta vội vàng tránh né quay về phòng.
Lạc Mộng Châu trước giờ dễ tin người đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì bà ta cả, mặc dù Lạc Đức Quan giờ đang nằm viện nhưng hầu như bọn họ không hề quan tâm đến chút nào, hành động mỗi người đều rất tươi tĩnh bình thường như mọi ngày.
Thứ mà ba mẹ con Hướng Thiệu Sương quan tâm tới chỉ có tài sản của Lạc Gia mà thôi, Lạc Gia Xuyên giờ đang chăm chú giành lấy vị trí chủ tịch của Bắc Á mà tâm trạng ngày một khác đi. Xét về kinh nghiệm làm việc thì hắn hẵn sẽ nắm phần thắng nhưng về mưu mô tài năng đối với Lạc Tư Nhiên hắn cũng phải thừa nhận hắn thật sự không bằng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.