Chương 39: Người biến mất
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Bệnh viện Hoàng Gia \- thành phố Hải Thành.
Trước cửa phòng bệnh, các bác sĩ vừa thấy cô đến thì lập tức chạy lại nói ngay: "Lạc tiểu thư..chúng tôi cho người tìm khắp bệnh viện nhưng vẫn không thấy..khi chúng tôi vào phòng thì đã không thấy người đâu nữa tôi nghĩ ông Lạc đã tỉnh lại và tự rời đi..".
Lạc Tư Nhiên lạnh lùng nhìn thẳng vào bác sĩ: "tự rời đi sao ?..".
Nữ y tá gần đó buộc miệng chen vào: "có người nói là nhìn thấy ông Lạc tự mình rời đi..".
Trùng hợp ngay lúc này, Lý Hàn Dư cũng từ phòng bệnh gần đó đi ra. Nét mặt của Lạc Tư Nhiên lạnh đến thấu xương khiến hắn cũng có thể hiểu chắc chắn xảy ra chuyện gì với cô rồi.
Lý Hàn Dư chậm rãi đi lại: "Lạc Tư Nhiên ?".
Cô nhìn lại người đàn ông gọi tên mình mà đơ người ngạc nhiên: "cảnh sát Lý..sao lại là anh ?".
Lý Hàn Dư cười như không cười nhìn cô: "tôi bất cẩn bị ngã nên mẹ tôi bắt tôi phải đến bệnh viện kiểm tra".
Trưởng khoa gần đó ngay lập tức nói lại câu chuyện một cách rành mạch, vì hắn là cảnh sát nên có thể nhờ hắn xử lí vụ việc này là quá chính xác.
Lạc Tư Nhiên cũng im lặng để cho bọn họ thuật lại với hắn, ngoài cách này thì không còn cách nào nữa.
Tại tập đoàn Q.M \- Lục Thị lúc này.
Lục Dạ Thần cho lệnh Lưu Quốc điều tra tất cả về quá khứ của Lạc Tư Nhiên, ngay sau khi hắn đọc hết bản báo cáo điều tra của Lưu Quốc gửi thì không khỏi bàn hoàn.
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên, hắn tỉnh người lên tiếng: "vào đi".
Lưu Quốc đi vào cung kính nói: "Cổ Lập Minh đã thay đổi lại bản tài liệu và hồi phục hết tất cả hệ thống của công ty..hiện giờ tình hình ổn định lại bình thường rồi ạ, còn về phần Cổ Lập Minh..cậu bé đó nói muốn gặp mặt cô Lạc Tư Nhiên".
Lục Dạ Thần bất ngờ hỏi lại: "gặp mặt Tư Nhiên ? tên nhóc đó biết cô ấy sao..".
Lưu Quốc điềm đạm nói tiếp: "em không biết..nhưng mà có một chuyện sếp nên nghe..".
Lục Dạ Thần từ tốn trả lời: "nói đi".
Lưu Quốc lau mồ hôi rồi chậm rãi nói: "em vừa nhìn thấy cô Tư Nhiên từ trong bệnh viện đi ra..cùng với cả con của Lý đổng sự trưởng..Lý Hàn Dư".
"Rầm.." cuốn sổ từ trên tay Lục Dạ Thần đập mạnh xuống bàn, ánh mắt như băng lạnh nhìn cậu: "lúc nào sao không báo ngay cho tôi hả".
"Xin..lỗi..sếp di động lúc đó của em bị hết pin.." Lưu Quốc cuối đầu, cả người cũng run theo không dám đối diện trực tiếp với ông sếp nóng tính kiêu ngạo này.
Lục Dạ Thần ngay lập tức đứng dậy định rời đi, Lưu Quốc nhanh giọng: "sếp..cuộc họp tiếp theo làm sao.."
Lục Dạ Thần cầm lấy chìa khoá xe nói: "huỷ đi".
Trước cửa phòng bệnh, các bác sĩ vừa thấy cô đến thì lập tức chạy lại nói ngay: "Lạc tiểu thư..chúng tôi cho người tìm khắp bệnh viện nhưng vẫn không thấy..khi chúng tôi vào phòng thì đã không thấy người đâu nữa tôi nghĩ ông Lạc đã tỉnh lại và tự rời đi..".
Lạc Tư Nhiên lạnh lùng nhìn thẳng vào bác sĩ: "tự rời đi sao ?..".
Nữ y tá gần đó buộc miệng chen vào: "có người nói là nhìn thấy ông Lạc tự mình rời đi..".
Trùng hợp ngay lúc này, Lý Hàn Dư cũng từ phòng bệnh gần đó đi ra. Nét mặt của Lạc Tư Nhiên lạnh đến thấu xương khiến hắn cũng có thể hiểu chắc chắn xảy ra chuyện gì với cô rồi.
Lý Hàn Dư chậm rãi đi lại: "Lạc Tư Nhiên ?".
Cô nhìn lại người đàn ông gọi tên mình mà đơ người ngạc nhiên: "cảnh sát Lý..sao lại là anh ?".
Lý Hàn Dư cười như không cười nhìn cô: "tôi bất cẩn bị ngã nên mẹ tôi bắt tôi phải đến bệnh viện kiểm tra".
Trưởng khoa gần đó ngay lập tức nói lại câu chuyện một cách rành mạch, vì hắn là cảnh sát nên có thể nhờ hắn xử lí vụ việc này là quá chính xác.
Lạc Tư Nhiên cũng im lặng để cho bọn họ thuật lại với hắn, ngoài cách này thì không còn cách nào nữa.
Tại tập đoàn Q.M \- Lục Thị lúc này.
Lục Dạ Thần cho lệnh Lưu Quốc điều tra tất cả về quá khứ của Lạc Tư Nhiên, ngay sau khi hắn đọc hết bản báo cáo điều tra của Lưu Quốc gửi thì không khỏi bàn hoàn.
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên, hắn tỉnh người lên tiếng: "vào đi".
Lưu Quốc đi vào cung kính nói: "Cổ Lập Minh đã thay đổi lại bản tài liệu và hồi phục hết tất cả hệ thống của công ty..hiện giờ tình hình ổn định lại bình thường rồi ạ, còn về phần Cổ Lập Minh..cậu bé đó nói muốn gặp mặt cô Lạc Tư Nhiên".
Lục Dạ Thần bất ngờ hỏi lại: "gặp mặt Tư Nhiên ? tên nhóc đó biết cô ấy sao..".
Lưu Quốc điềm đạm nói tiếp: "em không biết..nhưng mà có một chuyện sếp nên nghe..".
Lục Dạ Thần từ tốn trả lời: "nói đi".
Lưu Quốc lau mồ hôi rồi chậm rãi nói: "em vừa nhìn thấy cô Tư Nhiên từ trong bệnh viện đi ra..cùng với cả con của Lý đổng sự trưởng..Lý Hàn Dư".
"Rầm.." cuốn sổ từ trên tay Lục Dạ Thần đập mạnh xuống bàn, ánh mắt như băng lạnh nhìn cậu: "lúc nào sao không báo ngay cho tôi hả".
"Xin..lỗi..sếp di động lúc đó của em bị hết pin.." Lưu Quốc cuối đầu, cả người cũng run theo không dám đối diện trực tiếp với ông sếp nóng tính kiêu ngạo này.
Lục Dạ Thần ngay lập tức đứng dậy định rời đi, Lưu Quốc nhanh giọng: "sếp..cuộc họp tiếp theo làm sao.."
Lục Dạ Thần cầm lấy chìa khoá xe nói: "huỷ đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.