Chương 22: Nhớ cho kĩ thân phận của mình
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lạc Tư Nhiên trợn tròn cả mắt nhìn hắn nhưng rồi lại nhanh thay đổi thái độ tự nhiên im lặng cười gượng rồi ngồi thẳng dậy nhìn ra phía trước. Đúng là tránh gì thì gặp nấy mà..dù cô không phải hung thủ nhưng ai lại đi tin rằng câu chuyện một cô gái bị đánh bất tĩnh rồi tỉnh lại kế xác chết vừa mới giết chứ.
Lục Dạ Thần vẫn không thể định vị được vì điện thoại của cô đã bị Lạc Gia Xuyên huỷ ném dưới sông không chút tung tích. Nổi lo lắng lại càng tăng thêm cho đến khi hắn lái xe quay lại chung cư của Lạc Tư Nhiên ở và thấy cô đi cùng Lý Hàn Dư trở về.
Lạc Tư Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi Lý Hàn Dư lái xe rời đi cô cũng nhanh chóng lên nhà nghĩ ngơi người cô như tan rả vì mệt mõi lo nghĩ rồi.
Cửa nhà vừa chuẩn bị đóng lại thì bị Lục Dạ Thần cản lại ngang nhiên mở ra đi vào nhà, cô chán nãn nhìn nói với hắn một cách khó chịu: "Lục tiên sinh..đây là nhà của tôi anh lên cơn thì làm ơn tìm nơi nào đó phù hợp với thân thế tôn quý của anh đi..tôi đang rất mệt".
Lục Dạ Thần vừa dứt câu nói của cô thì tiến lại bế thóc cô vào phòng ngủ ném lên giường "lí do mệt mõi của cô là đi tìm mấy gã đàn ông đốn mạt đó sao..".
Ánh mắt hắn lúc này thật đáng sợ, giọng điệu cũng lạnh lùng sắc bén cô chưa từng thấy hắn nóng giận như thế bao giờ.
"Anh nói bậy cái gì vậy..anh ta chỉ là giúp đỡ đưa tôi về nhà thôi" cô cố đứng dậy vì chân cô dường như bị trật hoàn toàn rồi.
Lục Dạ Thần cười khinh miệt nhìn cô: "vậy nói đi từ sáng đến giờ cô đã ở đâu ?".
Lạc Tư Nhiên suýt nữa thì kích động nói ra hết nhưng nhanh ngưng lại: "tôi..dù sao cũng không phải chuyện của anh".
Lục Dạ Thần trầm lạnh đè cô xuống nói: "cô nghe cho rõ đây..Lạc Tư Nhiên cô nếu quyến rủ đàn ông thì hãy nhớ lại cho rõ thân phận hiện giờ của mình đừng làm tôi mất mặt như vậy".
"Bốp.." Lạc Tư Nhiên không nhân nhượng tán thẳng vào mặt Lục Dạ Thần một cái thật mạnh.
Không gian như dừng lại, Lạc Tư Nhiên nhìn hắn rồi cười bất lực: "Lục Dạ Thần anh nghĩ tôi là loại phụ nữ đê tiện thế nào cũng được tôi không quan tâm..nhưng từ bây giờ tôi mong Lục tiên sinh đây cũng nhớ cho kĩ rằng chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp đồng không có trách nhiệm quản thúc cuộc sống cá nhân của nhau tôi sẽ kết thúc bản hợp đồng này sớm thôi".
Cô cầm lấy áo khoác gần đó rồi đi thẳng ra ngoài, để mặc hắn ở lại trong không khí lạnh lẽo thoáng ngột thế này.
Lục Dạ Thần vẫn không thể định vị được vì điện thoại của cô đã bị Lạc Gia Xuyên huỷ ném dưới sông không chút tung tích. Nổi lo lắng lại càng tăng thêm cho đến khi hắn lái xe quay lại chung cư của Lạc Tư Nhiên ở và thấy cô đi cùng Lý Hàn Dư trở về.
Lạc Tư Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi Lý Hàn Dư lái xe rời đi cô cũng nhanh chóng lên nhà nghĩ ngơi người cô như tan rả vì mệt mõi lo nghĩ rồi.
Cửa nhà vừa chuẩn bị đóng lại thì bị Lục Dạ Thần cản lại ngang nhiên mở ra đi vào nhà, cô chán nãn nhìn nói với hắn một cách khó chịu: "Lục tiên sinh..đây là nhà của tôi anh lên cơn thì làm ơn tìm nơi nào đó phù hợp với thân thế tôn quý của anh đi..tôi đang rất mệt".
Lục Dạ Thần vừa dứt câu nói của cô thì tiến lại bế thóc cô vào phòng ngủ ném lên giường "lí do mệt mõi của cô là đi tìm mấy gã đàn ông đốn mạt đó sao..".
Ánh mắt hắn lúc này thật đáng sợ, giọng điệu cũng lạnh lùng sắc bén cô chưa từng thấy hắn nóng giận như thế bao giờ.
"Anh nói bậy cái gì vậy..anh ta chỉ là giúp đỡ đưa tôi về nhà thôi" cô cố đứng dậy vì chân cô dường như bị trật hoàn toàn rồi.
Lục Dạ Thần cười khinh miệt nhìn cô: "vậy nói đi từ sáng đến giờ cô đã ở đâu ?".
Lạc Tư Nhiên suýt nữa thì kích động nói ra hết nhưng nhanh ngưng lại: "tôi..dù sao cũng không phải chuyện của anh".
Lục Dạ Thần trầm lạnh đè cô xuống nói: "cô nghe cho rõ đây..Lạc Tư Nhiên cô nếu quyến rủ đàn ông thì hãy nhớ lại cho rõ thân phận hiện giờ của mình đừng làm tôi mất mặt như vậy".
"Bốp.." Lạc Tư Nhiên không nhân nhượng tán thẳng vào mặt Lục Dạ Thần một cái thật mạnh.
Không gian như dừng lại, Lạc Tư Nhiên nhìn hắn rồi cười bất lực: "Lục Dạ Thần anh nghĩ tôi là loại phụ nữ đê tiện thế nào cũng được tôi không quan tâm..nhưng từ bây giờ tôi mong Lục tiên sinh đây cũng nhớ cho kĩ rằng chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp đồng không có trách nhiệm quản thúc cuộc sống cá nhân của nhau tôi sẽ kết thúc bản hợp đồng này sớm thôi".
Cô cầm lấy áo khoác gần đó rồi đi thẳng ra ngoài, để mặc hắn ở lại trong không khí lạnh lẽo thoáng ngột thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.