Chương 20: Tại sao phải quan tâm
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục lão gia gia ngồi ngâm nghi tách trà chán nãn nhìn sang Lục phu nhân nói: "con có vẻ không thích con bé đó sao".
Bà từ tốn nhẹ nhàng trả lời ông: "không phải là không thích..con thấy hay cứ để Thần tự chọn thì sẽ..".
"Cho nó tự chọn sao..để nó rước người phụ nữ không ra gì về đây cho nhục nhã gia đình à" Lục lão gia gia tức giận xen ngang lời bà quát lớn một hơi rồi ngồi bật dậy đi thẳng về phòng.
Lục phu nhân thở dài thật không hiểu nỗi những con người này muốn làm gì nữa.
Ở một nơi nào đó, Lục Dạ Thần bế cả người Lạc Tư Nhiên ném lên giường rồi lạnh giọng nói "nói đi".
Lạc Tư Nhiên chậm rãi ngồi dậy mỉm cười yểu điệu vuốt vuốt đuôi tóc nhìn hắn: "thắc mắc rằng tiếp theo tôi sẽ đấu với Lạc Gia Xuyên thế nào sao".
Lục Dạ Thần giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt cô: "từ bỏ đi..em khi có tất cả thì đổi lại tính mạng của em sẽ bị đe doạ bất cứ lúc nào".
Hắn cũng biết không ít về Lạc Gia Xuyên là người có thủ đoạn bần hèn và đê tiện thế nào, Lạc Đức Quan giờ đang hôn mê trong bệnh viện cái ghế chủ tịch của Bắc Á đương nhiên Lạc Gia Xuyên sẽ bất chấp mọi thủ đoạn mà lấy cho bằng được.
"Từ khi nào mà Lục tiên sinh quan tâm nhiều chuyện của tôi như vậy" giọng nói lạnh lùng nhưng lại mềm mại khó quên khiến Lục Dạ Thần ngẩn người lại.
Đúng vậy, sao hắn lại quan tâm nhiều như thế tại sao hắn lại lo lắng cho cô một cách vô bổ như vậy chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời thôi mà..sao lại làm hắn không ngừng lo nghĩ bất chấp bảo vệ cô vô điều kiện như thế. Tự bản thân hắn cũng tự cười không hiểu nỗi tại sao và lí do là gì.
Hắn im lặng đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài đóng cửa lại, Lạc Tư Nhiên trầm lạnh nhìn theo dáng người vừa rời đi có chút gì đó khó nói khó giải thích được.
"Reng..reng.." chuông điện thoại lúc này reo lên làm cô giật mình.
"Alo ?" Cô chậm rãi bắt máy trả lời.
"Em gái của tôi..anh có chuyện muốn nói em đến toà nhà phía sau cảng A của thành phố gặp anh được chứ" giọng nói của hắn không giống như đang nghiêm túc chút nào.
"Có gì thì nói luôn đi" cô lạnh lùng trả lời.
"Anh muốn nói về chuyện tai nạn của mẹ em cách bao nhiêu năm rồi nhỉ..không nhớ nhưng em không muốn nghe thì thôi vậy" hắn cố khiêu khích cô.
"Khoan đã..tôi sẽ đến" cô khi nghe đến chuyện này mà đã không suy nghĩ kĩ mà nhận lời hắn.
Sau khi cúp máy, cô có cảm giác không lành định gọi điện cho Lục Dạ Thần nhưng rồi lại thôi.
Cảng tàu A \- Thành phố Hải Thành.
Lạc Gia Xuyên ngồi trên một cái ghế gỗ tay châm điếu thuốc hút một hơi rồi nhìn ra cửa Lạc Tư Nhiên đúng như hắn đã tính toán cô đã đến thật.
Lạc Gia Xuyên: "xin chào em gái".
Lạc Tư Nhiên lạnh giọng nói: "chuyện năm đó là sao hả..nói nhanh đi".
Lạc Gia Xuyên bình tĩnh đứng dậy đi đến gần: "bình tĩnh chút đi em gái à..lát nữa em sẽ biết hung thủ năm đó là ai thôi".
Cô nhíu mày không hiểu, khi dứt lời hắn lập tức mắt cô là khoảng trời đen mịt vô thức. Hai người đàn ông phía sau đánh mạnh vào nguyệt cổ khiến cô ngất xỉu đi, Lạc Gia Xuyên trầm lạnh "đem nó đi đi, cẩn thận một chút".
Hai tên đó gật gật đầu rồi mang cô đi lên một chiếc xe tải phía trước toà nhà.
Bà từ tốn nhẹ nhàng trả lời ông: "không phải là không thích..con thấy hay cứ để Thần tự chọn thì sẽ..".
"Cho nó tự chọn sao..để nó rước người phụ nữ không ra gì về đây cho nhục nhã gia đình à" Lục lão gia gia tức giận xen ngang lời bà quát lớn một hơi rồi ngồi bật dậy đi thẳng về phòng.
Lục phu nhân thở dài thật không hiểu nỗi những con người này muốn làm gì nữa.
Ở một nơi nào đó, Lục Dạ Thần bế cả người Lạc Tư Nhiên ném lên giường rồi lạnh giọng nói "nói đi".
Lạc Tư Nhiên chậm rãi ngồi dậy mỉm cười yểu điệu vuốt vuốt đuôi tóc nhìn hắn: "thắc mắc rằng tiếp theo tôi sẽ đấu với Lạc Gia Xuyên thế nào sao".
Lục Dạ Thần giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt cô: "từ bỏ đi..em khi có tất cả thì đổi lại tính mạng của em sẽ bị đe doạ bất cứ lúc nào".
Hắn cũng biết không ít về Lạc Gia Xuyên là người có thủ đoạn bần hèn và đê tiện thế nào, Lạc Đức Quan giờ đang hôn mê trong bệnh viện cái ghế chủ tịch của Bắc Á đương nhiên Lạc Gia Xuyên sẽ bất chấp mọi thủ đoạn mà lấy cho bằng được.
"Từ khi nào mà Lục tiên sinh quan tâm nhiều chuyện của tôi như vậy" giọng nói lạnh lùng nhưng lại mềm mại khó quên khiến Lục Dạ Thần ngẩn người lại.
Đúng vậy, sao hắn lại quan tâm nhiều như thế tại sao hắn lại lo lắng cho cô một cách vô bổ như vậy chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời thôi mà..sao lại làm hắn không ngừng lo nghĩ bất chấp bảo vệ cô vô điều kiện như thế. Tự bản thân hắn cũng tự cười không hiểu nỗi tại sao và lí do là gì.
Hắn im lặng đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài đóng cửa lại, Lạc Tư Nhiên trầm lạnh nhìn theo dáng người vừa rời đi có chút gì đó khó nói khó giải thích được.
"Reng..reng.." chuông điện thoại lúc này reo lên làm cô giật mình.
"Alo ?" Cô chậm rãi bắt máy trả lời.
"Em gái của tôi..anh có chuyện muốn nói em đến toà nhà phía sau cảng A của thành phố gặp anh được chứ" giọng nói của hắn không giống như đang nghiêm túc chút nào.
"Có gì thì nói luôn đi" cô lạnh lùng trả lời.
"Anh muốn nói về chuyện tai nạn của mẹ em cách bao nhiêu năm rồi nhỉ..không nhớ nhưng em không muốn nghe thì thôi vậy" hắn cố khiêu khích cô.
"Khoan đã..tôi sẽ đến" cô khi nghe đến chuyện này mà đã không suy nghĩ kĩ mà nhận lời hắn.
Sau khi cúp máy, cô có cảm giác không lành định gọi điện cho Lục Dạ Thần nhưng rồi lại thôi.
Cảng tàu A \- Thành phố Hải Thành.
Lạc Gia Xuyên ngồi trên một cái ghế gỗ tay châm điếu thuốc hút một hơi rồi nhìn ra cửa Lạc Tư Nhiên đúng như hắn đã tính toán cô đã đến thật.
Lạc Gia Xuyên: "xin chào em gái".
Lạc Tư Nhiên lạnh giọng nói: "chuyện năm đó là sao hả..nói nhanh đi".
Lạc Gia Xuyên bình tĩnh đứng dậy đi đến gần: "bình tĩnh chút đi em gái à..lát nữa em sẽ biết hung thủ năm đó là ai thôi".
Cô nhíu mày không hiểu, khi dứt lời hắn lập tức mắt cô là khoảng trời đen mịt vô thức. Hai người đàn ông phía sau đánh mạnh vào nguyệt cổ khiến cô ngất xỉu đi, Lạc Gia Xuyên trầm lạnh "đem nó đi đi, cẩn thận một chút".
Hai tên đó gật gật đầu rồi mang cô đi lên một chiếc xe tải phía trước toà nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.