Chương 17: Thanh mai trúc mã
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Lục lão gia gia trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn "con đang nói đùa với ta đúng không".
Lục Dạ Thần bình tĩnh trả lời: "dù sao con cũng đã kết hôn như ông nội muốn rồi đấy..đừng làm khó dễ cô ấy nữa" hắn nhẹ nhàng nói rồi đứng dậy ra ngoài đến dự cuộc họp tiếp theo.
Ban đầu Lục lão gia gia rất hài lòng với Lạc Tư Nhiên thậm chí còn muốn cô làm cháu dâu của ông càng sớm càng tốt nhưng bây giờ...ông lại có cảm giác hoàn toàn khác với cô, ông cũng là người làm ăn kinh doanh đầu óc và mắt nhìn người đương nhiên là sắc bén hơn với những người bình thường kia.
Người như Lạc Tư Nhiên xét về quá khứ lẫn hiện tại thật sự khiến Lục lão gia gia không thể không đề phòng được.
Tập đoàn Bắc Á \- Lạc Thị.
"Reng..reng.." chuông điện thoại vang lên trên màng hình hiện lên một dãy số lạ, Lạc Tư Nhiên bình tĩnh bắt máy "alo ?".
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một phụ nữ có vẻ còn khá trẻ "chào cô...Lạc tiểu thư đúng không?".
Lạc Tư Nhiên đột nhiên có cảm giác không lành trầm giọng trả lời "đúng vậy, cô là ai ?".
"Tôi là Thẩm Tương Tuyền..người được Lục Gia chọn làm vị hôn thê của Thần" cô ta nhẹ nhàng trả lời như đang khiêu khích đối phương khiến Lạc Tư Nhiên có chút khinh miệt buồn cười.
"Thẩm tiểu thư cất công tìm được số điện thoại chỉ để thông báo cho tôi vậy thôi à..tôi rất bận Thẩm tiểu thư tạm biệt" chưa kịp cho Thẩm Tương Tuyền phản biện gì cả thì cô đã nhanh tay cúp máy ngang.
Tiểu thư của Thẩm Gia sao ? Muốn đối phó với cô chỉ bằng cô ta thì thật đáng buồn cười..dù sao cô cũng kết hôn với Lục Dạ Thần trên danh nghĩa, cả hai chỉ vì lợi ích cá nhân nên dù hắn có cưới thêm một đóng phụ nữ thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Ở một nơi khác, Thẩm Tương Tuyền siết chặt di động trên tay, miệng nhếch lên một nụ cười thầm nói "tôi sẽ cho cô biết kết quả của kẻ muốn giành Thần với tôi sẽ thê thảm đến mức nào..".
Thẩm Tương Tuyền từ nhỏ đã rất thích Lục Dạ Thần vì cả hai nhà có mối quan hệ khá tốt nên cô ta thường xuyên đến Lục Gia chơi để gặp được Lục Dạ Thần, từ lúc cô ta gặp được Lục Dạ Thần và yêu hắn thì cô ta đã cố gắn hết mình thay đổi bản thân để trở thành một người phụ nữ thật xinh đẹp và hoàn hảo nhất để có thể bên cạnh hắn. Thậm chí cô ta quyết tâm ra nước ngoài học và sinh sống tại học viện hoàng gia suốt hơn mười tám năm chỉ để rành rỗi hết nghi thức hoàng tộc.
Chỉ tiếc là, suốt hai mươi mấy năm Lục Dạ Thần thậm chí không hề ngó nhìn cô ta dù một chút nào, hắn luôn lạnh lùng xem cô ta như không khí ngay từ lúc nhỏ hai người gặp nhau. Nhưng Thẩm Tương Tuyền vẫn luôn chấn an bản thân và tự an ủi mình.
Thẩm Tương Tuyền vừa về đến nơi thì lập tức tới dinh thự Lục Gia tìm hắn, đột nhiên Lục lão gia gia quay về cô ta vội vàng chạy ra "ông về rồi sao..cháu có mang chút tổ yến ông ăn cho nóng".
Lục lão gia gia cười cười gật đầu rồi lại chán nãn nói với cô ta "Dạ Thần nó mà cưới được cháu thì tốt quá".
Thẩm Tương Tuyền cười ngại ngùng trả lời "Thần khi nào về..cháu sẽ mang cho anh ấy vài bức tranh đấu giá cháu còn nhớ anh ấy rất thích tranh.." cô ta nói rồi ngó sang vài bức tranh được gói lại cẩn thận để một góc ở gần đó.
Buổi chiều công ty tan ca hết, Lạc Tư Nhiên cũng sắp về cô đang sắp xếp một số tài liệu trên bàn thì cửa đột nhiên bị ai đó mở ra ngang nhiên đi vào, cô cũng giật mình nhìn lên rồi lại bình thường lại ngã người về sau ghế chán ghét nói "anh rảnh rỗi quá nhỉ".
Lục Dạ Thần hiên ngang đi vào ngồi xuống gác chéo chân lên bàn kiêu ngạo trả lời "tôi đến đón vợ mình có gì quá đáng lắm sao..thái độ gì vậy chứ".
Lạc Tư Nhiên khinh miệt cười nói "anh cũng rõ mình đã có vợ sao...tôi thấy cô nàng thanh mai trúc mã của anh hợp đôi với anh hơn tôi nhiều".
Lục Dạ Thần lập tức ngồi ngay lại nghiêm túc nhìn cô rồi định hỏi gì đó nhưng rồi thôi "tôi đưa cô đi ăn dẹp hết đống tài liệu đó đi...tôi đói rồi".
Lạc Tư Nhiên dường như không để tâm cứ châm châm vào đống giấy trước mặt, đột nhiên tay cô bị nắm chặt kéo đứng lên"anh bị điên sao đây là nơi làm việc..ưm" giọng nói yếu mềm đó bị chặn lại bởi Lục Dạ Thần.
Đôi môi mong manh như muốn đốt cháy cả người hắn mỗi khi chạm vào, bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng áp vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô vuốt ve đến khi cô như không thể thở được nữa hắn mới chịu buôn ra "em nên ngoan ngoãn một chút với tôi.."
Lục Dạ Thần bình tĩnh trả lời: "dù sao con cũng đã kết hôn như ông nội muốn rồi đấy..đừng làm khó dễ cô ấy nữa" hắn nhẹ nhàng nói rồi đứng dậy ra ngoài đến dự cuộc họp tiếp theo.
Ban đầu Lục lão gia gia rất hài lòng với Lạc Tư Nhiên thậm chí còn muốn cô làm cháu dâu của ông càng sớm càng tốt nhưng bây giờ...ông lại có cảm giác hoàn toàn khác với cô, ông cũng là người làm ăn kinh doanh đầu óc và mắt nhìn người đương nhiên là sắc bén hơn với những người bình thường kia.
Người như Lạc Tư Nhiên xét về quá khứ lẫn hiện tại thật sự khiến Lục lão gia gia không thể không đề phòng được.
Tập đoàn Bắc Á \- Lạc Thị.
"Reng..reng.." chuông điện thoại vang lên trên màng hình hiện lên một dãy số lạ, Lạc Tư Nhiên bình tĩnh bắt máy "alo ?".
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một phụ nữ có vẻ còn khá trẻ "chào cô...Lạc tiểu thư đúng không?".
Lạc Tư Nhiên đột nhiên có cảm giác không lành trầm giọng trả lời "đúng vậy, cô là ai ?".
"Tôi là Thẩm Tương Tuyền..người được Lục Gia chọn làm vị hôn thê của Thần" cô ta nhẹ nhàng trả lời như đang khiêu khích đối phương khiến Lạc Tư Nhiên có chút khinh miệt buồn cười.
"Thẩm tiểu thư cất công tìm được số điện thoại chỉ để thông báo cho tôi vậy thôi à..tôi rất bận Thẩm tiểu thư tạm biệt" chưa kịp cho Thẩm Tương Tuyền phản biện gì cả thì cô đã nhanh tay cúp máy ngang.
Tiểu thư của Thẩm Gia sao ? Muốn đối phó với cô chỉ bằng cô ta thì thật đáng buồn cười..dù sao cô cũng kết hôn với Lục Dạ Thần trên danh nghĩa, cả hai chỉ vì lợi ích cá nhân nên dù hắn có cưới thêm một đóng phụ nữ thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Ở một nơi khác, Thẩm Tương Tuyền siết chặt di động trên tay, miệng nhếch lên một nụ cười thầm nói "tôi sẽ cho cô biết kết quả của kẻ muốn giành Thần với tôi sẽ thê thảm đến mức nào..".
Thẩm Tương Tuyền từ nhỏ đã rất thích Lục Dạ Thần vì cả hai nhà có mối quan hệ khá tốt nên cô ta thường xuyên đến Lục Gia chơi để gặp được Lục Dạ Thần, từ lúc cô ta gặp được Lục Dạ Thần và yêu hắn thì cô ta đã cố gắn hết mình thay đổi bản thân để trở thành một người phụ nữ thật xinh đẹp và hoàn hảo nhất để có thể bên cạnh hắn. Thậm chí cô ta quyết tâm ra nước ngoài học và sinh sống tại học viện hoàng gia suốt hơn mười tám năm chỉ để rành rỗi hết nghi thức hoàng tộc.
Chỉ tiếc là, suốt hai mươi mấy năm Lục Dạ Thần thậm chí không hề ngó nhìn cô ta dù một chút nào, hắn luôn lạnh lùng xem cô ta như không khí ngay từ lúc nhỏ hai người gặp nhau. Nhưng Thẩm Tương Tuyền vẫn luôn chấn an bản thân và tự an ủi mình.
Thẩm Tương Tuyền vừa về đến nơi thì lập tức tới dinh thự Lục Gia tìm hắn, đột nhiên Lục lão gia gia quay về cô ta vội vàng chạy ra "ông về rồi sao..cháu có mang chút tổ yến ông ăn cho nóng".
Lục lão gia gia cười cười gật đầu rồi lại chán nãn nói với cô ta "Dạ Thần nó mà cưới được cháu thì tốt quá".
Thẩm Tương Tuyền cười ngại ngùng trả lời "Thần khi nào về..cháu sẽ mang cho anh ấy vài bức tranh đấu giá cháu còn nhớ anh ấy rất thích tranh.." cô ta nói rồi ngó sang vài bức tranh được gói lại cẩn thận để một góc ở gần đó.
Buổi chiều công ty tan ca hết, Lạc Tư Nhiên cũng sắp về cô đang sắp xếp một số tài liệu trên bàn thì cửa đột nhiên bị ai đó mở ra ngang nhiên đi vào, cô cũng giật mình nhìn lên rồi lại bình thường lại ngã người về sau ghế chán ghét nói "anh rảnh rỗi quá nhỉ".
Lục Dạ Thần hiên ngang đi vào ngồi xuống gác chéo chân lên bàn kiêu ngạo trả lời "tôi đến đón vợ mình có gì quá đáng lắm sao..thái độ gì vậy chứ".
Lạc Tư Nhiên khinh miệt cười nói "anh cũng rõ mình đã có vợ sao...tôi thấy cô nàng thanh mai trúc mã của anh hợp đôi với anh hơn tôi nhiều".
Lục Dạ Thần lập tức ngồi ngay lại nghiêm túc nhìn cô rồi định hỏi gì đó nhưng rồi thôi "tôi đưa cô đi ăn dẹp hết đống tài liệu đó đi...tôi đói rồi".
Lạc Tư Nhiên dường như không để tâm cứ châm châm vào đống giấy trước mặt, đột nhiên tay cô bị nắm chặt kéo đứng lên"anh bị điên sao đây là nơi làm việc..ưm" giọng nói yếu mềm đó bị chặn lại bởi Lục Dạ Thần.
Đôi môi mong manh như muốn đốt cháy cả người hắn mỗi khi chạm vào, bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng áp vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô vuốt ve đến khi cô như không thể thở được nữa hắn mới chịu buôn ra "em nên ngoan ngoãn một chút với tôi.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.