Chương 62: Tôi không cần anh lo
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Từ ngày hôm đó, mọi chuyện đều im lặng lạ thường.
Phía sau ngọn núi, nơi mà Mạch Huệ Lam bị giết lại phát hiện thêm một thi thể nữa, lần này là Lạc Mộng Châu khiến cho mọi người càng thêm kinh hãi lại tò mò thêm, không ngừng bàn tán.
Lạc Tư Nhiên vừa được thông báo và tới đó thì sửng người kinh sợ. Khuôn mặt của Lạc Mộng Châu bị huỷ đi một bên khiến mặt bị biến dạng đáng sợ vô cùng.
Lục Thanh Ly đúng là một con quỷ, bà ta đây là giết người diệt khẩu sao.
Ở dinh thự Lục Gia lúc này.
Lục Thanh Ly hoàn toàn bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra hoặc là tất cả không liên quan đến bà ta.
Lục lão gia gia biết tin cũng hoài nghi về bà ta một ít rồi lại thôi. Một người phụ nữ yếu đuối, trói gà không chặt như Lục Thanh Ly thì có thể giết ai chứ.
Cách đây một tiếng đồng trước, cảnh sát cho người đến tìm Lục Thanh Ly để hỗ trợ điều tra. Vì trước khi vụ án xảy ra, trước cửa siêu thị K, có người nhìn thấy Lục Thanh Ly và Lạc Mộng Châu xảy ra cãi vả.
Vì quyền lực và mối quan hệ khá tốt với bộ trưởng bộ cảnh sát nên chỉ cần Lục lão gia gia nói một câu không liên quan thì chắc chắn họ sẽ nói là không liên quan.
Vì biết Lục Thanh Ly có bệnh trong người, ông cũng không muốn bà ta suy nghĩ nên im lặng xem như chưa có gì xảy ra.
Ở một nơi khác, Lạc Tư Nhiên ở trong phòng làm việc đột nhiên ở ngoài cửa ồn ào náo động.
Lục Dạ Thần đi thẳng hiên ngang đến phòng làm việc của cô mặc dù nhiều người cả gan chặn đường hắn.
"Rầm" tiếng cửa mở toang ra.
"Anh muốn gì ?"
Hai người nhìn nhau, ánh mắt ai nấy đều lạnh muốn chết người. Lạc Tư Nhiên nhẹ nhàng nhìn hắn trầm tĩnh hỏi hắn.
Lục Dạ Thần cười lạnh một cái, hắn hiên ngang ngồi xuống sofa chân gác thẳng lên bàn một cách kiêu ngạo nói với cô.
"Tìm em có chút việc...không được sao ?"
Lạc Tư Nhiên chán nãn quay mặt ra hiệu mọi người ra ngoài để cô và hắn nói chuyện.
Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với hắn, ánh mắt sắc bén đó vẫn không thay đổi khiến hắn đau lòng không thể kiềm chế mà ôm lấy cô ngã xuống sofa.
"Anh điên rồi sao..mau thả..ưm..ưm.."
Nụ hôn nồng cháy pha lẫn sự nhớ nhung lẫn đau lòng của Lục Dạ Thần dồn tất cả vào một nụ hôn trực tiếp vào môi cô.
"Tại sao..?"
Lục Dạ Thần lạnh lùng nhìn cô.
"Tại sao lại kí vào đơn ly hôn hả.."
Lạc Tư Nhiên chưa bao giờ thấy hắn nóng giận lớn tiếng như vậy, đôi mắt của hắn chứa đựng nỗi lo lắng lẫn giận dữ đối với cô.
"Đó là điều trước sau mà thôi".
Cô lạnh lùng một câu rồi đẩy mạnh hắn ra, cô sửa lại vạt áo rồi quay lại nhìn hắn lạnh lùng nói.
"Nếu Lục tổng tới đây vì chuyện này..thì mời về cho".
Cắt ngang lời Lạc Tư Nhiên, hắn đứng dậy nghiêm túc nói với cô.
"Đừng cố trả thù Lục Thanh Ly nữa..anh biết tất cả rồi và biết bà ta ghê gớm đến mức nào...anh không muốn em gặp chuyện gì.."
Lạc Tư Nhiên để mạnh quyển sổ đang cầm trên tay xuống bàn, ánh mắt lẫn giọng điệu lạnh nhạt đâm vào tim hắn.
"Tôi không cần anh lo..".
Phía sau ngọn núi, nơi mà Mạch Huệ Lam bị giết lại phát hiện thêm một thi thể nữa, lần này là Lạc Mộng Châu khiến cho mọi người càng thêm kinh hãi lại tò mò thêm, không ngừng bàn tán.
Lạc Tư Nhiên vừa được thông báo và tới đó thì sửng người kinh sợ. Khuôn mặt của Lạc Mộng Châu bị huỷ đi một bên khiến mặt bị biến dạng đáng sợ vô cùng.
Lục Thanh Ly đúng là một con quỷ, bà ta đây là giết người diệt khẩu sao.
Ở dinh thự Lục Gia lúc này.
Lục Thanh Ly hoàn toàn bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra hoặc là tất cả không liên quan đến bà ta.
Lục lão gia gia biết tin cũng hoài nghi về bà ta một ít rồi lại thôi. Một người phụ nữ yếu đuối, trói gà không chặt như Lục Thanh Ly thì có thể giết ai chứ.
Cách đây một tiếng đồng trước, cảnh sát cho người đến tìm Lục Thanh Ly để hỗ trợ điều tra. Vì trước khi vụ án xảy ra, trước cửa siêu thị K, có người nhìn thấy Lục Thanh Ly và Lạc Mộng Châu xảy ra cãi vả.
Vì quyền lực và mối quan hệ khá tốt với bộ trưởng bộ cảnh sát nên chỉ cần Lục lão gia gia nói một câu không liên quan thì chắc chắn họ sẽ nói là không liên quan.
Vì biết Lục Thanh Ly có bệnh trong người, ông cũng không muốn bà ta suy nghĩ nên im lặng xem như chưa có gì xảy ra.
Ở một nơi khác, Lạc Tư Nhiên ở trong phòng làm việc đột nhiên ở ngoài cửa ồn ào náo động.
Lục Dạ Thần đi thẳng hiên ngang đến phòng làm việc của cô mặc dù nhiều người cả gan chặn đường hắn.
"Rầm" tiếng cửa mở toang ra.
"Anh muốn gì ?"
Hai người nhìn nhau, ánh mắt ai nấy đều lạnh muốn chết người. Lạc Tư Nhiên nhẹ nhàng nhìn hắn trầm tĩnh hỏi hắn.
Lục Dạ Thần cười lạnh một cái, hắn hiên ngang ngồi xuống sofa chân gác thẳng lên bàn một cách kiêu ngạo nói với cô.
"Tìm em có chút việc...không được sao ?"
Lạc Tư Nhiên chán nãn quay mặt ra hiệu mọi người ra ngoài để cô và hắn nói chuyện.
Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với hắn, ánh mắt sắc bén đó vẫn không thay đổi khiến hắn đau lòng không thể kiềm chế mà ôm lấy cô ngã xuống sofa.
"Anh điên rồi sao..mau thả..ưm..ưm.."
Nụ hôn nồng cháy pha lẫn sự nhớ nhung lẫn đau lòng của Lục Dạ Thần dồn tất cả vào một nụ hôn trực tiếp vào môi cô.
"Tại sao..?"
Lục Dạ Thần lạnh lùng nhìn cô.
"Tại sao lại kí vào đơn ly hôn hả.."
Lạc Tư Nhiên chưa bao giờ thấy hắn nóng giận lớn tiếng như vậy, đôi mắt của hắn chứa đựng nỗi lo lắng lẫn giận dữ đối với cô.
"Đó là điều trước sau mà thôi".
Cô lạnh lùng một câu rồi đẩy mạnh hắn ra, cô sửa lại vạt áo rồi quay lại nhìn hắn lạnh lùng nói.
"Nếu Lục tổng tới đây vì chuyện này..thì mời về cho".
Cắt ngang lời Lạc Tư Nhiên, hắn đứng dậy nghiêm túc nói với cô.
"Đừng cố trả thù Lục Thanh Ly nữa..anh biết tất cả rồi và biết bà ta ghê gớm đến mức nào...anh không muốn em gặp chuyện gì.."
Lạc Tư Nhiên để mạnh quyển sổ đang cầm trên tay xuống bàn, ánh mắt lẫn giọng điệu lạnh nhạt đâm vào tim hắn.
"Tôi không cần anh lo..".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.