Chương 29: Uy hiếp
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Tại sở cảnh sát lúc này, Đổng Thiết Chương được mời đến và đối diện trước mặt ông ta là Lạc Tư Nhiên.
Đổng Thiết Chương cười cười nhìn cô, ánh mắt cũng lạnh đi: "muốn cầu xin tôi cũng vô ích..Lạc tiểu thư cô nên bỏ ý định đó đi".
Lạc Tư Nhiên không những bình thản trả lời mà khuôn mặt cũng hoàn toàn bình tĩnh mỉm cười xảo quyệt nói với ông ta: "cầu xin ?..ông nghĩ tôi cần sao".
Đổng Thiết Chương bị vẻ mặt bình thản của cô khiến có cảm giác lung lây không lành, ông thay đổi sắc mặt nghiêm nghị nói: "cô muốn gì ?".
Lạc Tư Nhiên đưa tay từ trong túi áo ra một thẻ nhớ màu đen để trước mặt ông ta: "chúng ta là người kinh doanh nên hẵn là ông hiểu rõ...việc trốn thuế và tham nhũng sẽ có hậu quả thế nào".
Khuôn mặt của Đổng Thiết Chương phút chốc tái lại trắng bệch ra: "cô..cô đang uy hiếp tôi ?".
Lạc Tư Nhiên ngồi thẳng người lạnh lùng nhìn ông ta nhếch môi uỷ mị đáng sợ: "ông có hai tiếng đồng hồ để giải quyết".
Đổng Thiết Chương chảy cả mồ hôi lạnh: "hai tiếng để giải quyết đống lộn xộn này của cô..tôi sao có thể chứ"
Vừa nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của cô khiến ông ta ngay lập tức thay đổi lời nói: "được..hai tiếng..cô sẽ được ra khỏi đây".
Ở một nơi khác, Lãnh Ngạo Đông hiên ngang đi thẳng vào tập đoàn Q.M để gặp Lục Dạ Thần.
Lưu Quốc cũng giật cả mình khi thấy hắn khuôn mặt lạnh lùng uy thế đến tận đây gặp Lục Dạ Thần.
Lãnh Ngạo Đông cất giọng: "Lục Dạ Thần đâu ?".
Lưu Quốc vốn không muốn trả lời vì theo lệnh Lục lão gia gia rằng không được ai làm phiền Lục Dạ Thần lúc này. Ánh mắt đen huyền như muốn giết chết người ta làm cho Lưu Quốc cũng buộc lòng nói: "bên trong ạ".
Lãnh Ngạo Đông trực tiếp đi vào, Lục Dạ Thần cũng bất ngờ nhìn hắn.
Lục Dạ Thần: "cậu tìm tôi sao ?".
Lãnh Ngạo Đông điềm đạm ngồi xuống: "tôi biết tên hacker bí ẩn đó là ai rồi..là một thằng nhóc mười lăm tuổi".
Lục Dạ Thần mỉm cười tà ác: "tôi sẽ gặp nó".
Lãnh Ngạo Đông định nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi, cả hai đi cùng đến nơi tên nhóc hacker đó.
Tại một nhà kho khá cũ nát, tên nhóc cứ lầm lì không nói chuyện cũng không có dấu hiệu chống cự cho đến khi Lục Dạ Thần và Lãnh Ngạo Đông bước vào.
Tên nhóc hacker đó cười cười: "chú à..đối xử với trẻ con như thế này không tốt đâu đấy..là tội bắt cóc bạo hành".
Lục Dạ Thần cười lạnh đi lại gần: "nhóc con tên gì ?".
"Cổ Lập Minh" tên nhóc nhanh nói rồi nhìn sang Lãnh Ngạo Đông hừ nhẹ.
Lục Dạ Thần nói tiếp: "nhóc con..toàn bộ dữ liệu mà nhóc đã lấy..chúng đang ở đâu hả ?".
Cổ Lập Minh cười thích thú: "tôi không biết".
Cả Lãnh Ngạo Đông cũng bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn sang Lục Dạ Thần.
Lục Dạ Thần mỉm cười nói: "tôi cho cậu hai ngày suy nghĩ..trong thời gian đó cậu phải ở lại nhà tôi".
Lãnh Ngạo Đông bất ngờ: "Dạ Thần..".
Cổ Lập Minh cũng ngạc nhiên không kém, cậu nhóc gật đầu rồi ngồi ngay lại cho họ cởi trói.
Theo lời căn dặn của Lục Dạ Thần, cậu nhóc được đưa về dinh thự có người canh giữ.
Lãnh Ngạo Đông không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn: "lỡ như đến hai ngày nó vẫn không giao ra thì cậu tính thế nào đây".
Lục Dạ Thần bình thản: "không có chuyện đó đâu..tôi có cảm giác lần này sẽ không có gì bất ổn xảy ra".
Sau hai tiếng đồng hồ, Đổng Thiết Chương đã làm việc với phía cảnh sát và đem cả tên hung thủ thật sự đến thú tội. Nhanh chóng Lạc Tư Nhiên cũng được thả ra, Lý Hàn Dư định gọi cô nhưng lại im lặng để cô rời đi.
Khi đi đến cổng cảnh sát thì gặp Đổng Trác cũng vừa lái xe tới, Lạc Tư Nhiên nhìn về phía sau cười lạnh rồi tiến về trước: "Đổng nhị thiếu..lâu rồi mới gặp".
Đổng Trác vui mừng nhìn cô: "Lạc tiểu thư tôi nghĩ cô đã..".
Cảm xúc vui mừng của hắn nhanh chóng dập tắt khi nhìn thấy Đổng Thiết Chương đi ra, Lạc Tư Nhiên chỉ cười nhẹ rồi nhanh tìm lí do rời đi.
"Tôi phải về công ty giải quyết một số chuyện..tạm biệt anh" Lạc Tư Nhiên rời đi.
Đổng Thiết Chương đi lại gần nghiêm nghị nói: "con đến đây làm gì ?".
Đổng Trác nhíu mày: "con mới là người hỏi ba câu đó sao ba cũng ở đây ?".
Đổng Thiết Chương: "ba đến giúp cô ta ra ngoài".
Đổng Trác lại càng khó hiểu đi theo ông: "ba quen với cô ấy sao..cô ấy là người con thích".
Đổng Thiết Chương vừa đóng cửa xe lại thì giật mình nhìn con trai mình: "con nghĩ cái gì thế..cô ta là loại phụ nữ xấu xa cả ta còn phải chịu thua..con mau dẹp cái suy nghĩ đó đi".
Đổng Trác liền nói tiếp: "con không phải nhất thời vui vẻ mới nói đâu".
Đổng Thiết Chương buộc miệng nói: "thằng con ngu ngốc..việc ta tham nhũng trốn thuế nó cũng có được bằng chứng lại còn uy hiếp ngược lại ta..con định yêu nó thật sao".
Đổng Trác: "nên ba mới giúp cô ấy..thật chất ba và anh cô ấy hợp tác bày mưu đưa cô ấy vào nơi này sao".
Đổng Thiết Chương giận dữ: "ngu ngốc..ba làm tất cả là vì ai hả..đừng khiến ba phải chết vì sự ngu ngốc của con". Ông ta ra hiệu tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Đổng Thiết Chương cười cười nhìn cô, ánh mắt cũng lạnh đi: "muốn cầu xin tôi cũng vô ích..Lạc tiểu thư cô nên bỏ ý định đó đi".
Lạc Tư Nhiên không những bình thản trả lời mà khuôn mặt cũng hoàn toàn bình tĩnh mỉm cười xảo quyệt nói với ông ta: "cầu xin ?..ông nghĩ tôi cần sao".
Đổng Thiết Chương bị vẻ mặt bình thản của cô khiến có cảm giác lung lây không lành, ông thay đổi sắc mặt nghiêm nghị nói: "cô muốn gì ?".
Lạc Tư Nhiên đưa tay từ trong túi áo ra một thẻ nhớ màu đen để trước mặt ông ta: "chúng ta là người kinh doanh nên hẵn là ông hiểu rõ...việc trốn thuế và tham nhũng sẽ có hậu quả thế nào".
Khuôn mặt của Đổng Thiết Chương phút chốc tái lại trắng bệch ra: "cô..cô đang uy hiếp tôi ?".
Lạc Tư Nhiên ngồi thẳng người lạnh lùng nhìn ông ta nhếch môi uỷ mị đáng sợ: "ông có hai tiếng đồng hồ để giải quyết".
Đổng Thiết Chương chảy cả mồ hôi lạnh: "hai tiếng để giải quyết đống lộn xộn này của cô..tôi sao có thể chứ"
Vừa nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của cô khiến ông ta ngay lập tức thay đổi lời nói: "được..hai tiếng..cô sẽ được ra khỏi đây".
Ở một nơi khác, Lãnh Ngạo Đông hiên ngang đi thẳng vào tập đoàn Q.M để gặp Lục Dạ Thần.
Lưu Quốc cũng giật cả mình khi thấy hắn khuôn mặt lạnh lùng uy thế đến tận đây gặp Lục Dạ Thần.
Lãnh Ngạo Đông cất giọng: "Lục Dạ Thần đâu ?".
Lưu Quốc vốn không muốn trả lời vì theo lệnh Lục lão gia gia rằng không được ai làm phiền Lục Dạ Thần lúc này. Ánh mắt đen huyền như muốn giết chết người ta làm cho Lưu Quốc cũng buộc lòng nói: "bên trong ạ".
Lãnh Ngạo Đông trực tiếp đi vào, Lục Dạ Thần cũng bất ngờ nhìn hắn.
Lục Dạ Thần: "cậu tìm tôi sao ?".
Lãnh Ngạo Đông điềm đạm ngồi xuống: "tôi biết tên hacker bí ẩn đó là ai rồi..là một thằng nhóc mười lăm tuổi".
Lục Dạ Thần mỉm cười tà ác: "tôi sẽ gặp nó".
Lãnh Ngạo Đông định nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi, cả hai đi cùng đến nơi tên nhóc hacker đó.
Tại một nhà kho khá cũ nát, tên nhóc cứ lầm lì không nói chuyện cũng không có dấu hiệu chống cự cho đến khi Lục Dạ Thần và Lãnh Ngạo Đông bước vào.
Tên nhóc hacker đó cười cười: "chú à..đối xử với trẻ con như thế này không tốt đâu đấy..là tội bắt cóc bạo hành".
Lục Dạ Thần cười lạnh đi lại gần: "nhóc con tên gì ?".
"Cổ Lập Minh" tên nhóc nhanh nói rồi nhìn sang Lãnh Ngạo Đông hừ nhẹ.
Lục Dạ Thần nói tiếp: "nhóc con..toàn bộ dữ liệu mà nhóc đã lấy..chúng đang ở đâu hả ?".
Cổ Lập Minh cười thích thú: "tôi không biết".
Cả Lãnh Ngạo Đông cũng bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn sang Lục Dạ Thần.
Lục Dạ Thần mỉm cười nói: "tôi cho cậu hai ngày suy nghĩ..trong thời gian đó cậu phải ở lại nhà tôi".
Lãnh Ngạo Đông bất ngờ: "Dạ Thần..".
Cổ Lập Minh cũng ngạc nhiên không kém, cậu nhóc gật đầu rồi ngồi ngay lại cho họ cởi trói.
Theo lời căn dặn của Lục Dạ Thần, cậu nhóc được đưa về dinh thự có người canh giữ.
Lãnh Ngạo Đông không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn: "lỡ như đến hai ngày nó vẫn không giao ra thì cậu tính thế nào đây".
Lục Dạ Thần bình thản: "không có chuyện đó đâu..tôi có cảm giác lần này sẽ không có gì bất ổn xảy ra".
Sau hai tiếng đồng hồ, Đổng Thiết Chương đã làm việc với phía cảnh sát và đem cả tên hung thủ thật sự đến thú tội. Nhanh chóng Lạc Tư Nhiên cũng được thả ra, Lý Hàn Dư định gọi cô nhưng lại im lặng để cô rời đi.
Khi đi đến cổng cảnh sát thì gặp Đổng Trác cũng vừa lái xe tới, Lạc Tư Nhiên nhìn về phía sau cười lạnh rồi tiến về trước: "Đổng nhị thiếu..lâu rồi mới gặp".
Đổng Trác vui mừng nhìn cô: "Lạc tiểu thư tôi nghĩ cô đã..".
Cảm xúc vui mừng của hắn nhanh chóng dập tắt khi nhìn thấy Đổng Thiết Chương đi ra, Lạc Tư Nhiên chỉ cười nhẹ rồi nhanh tìm lí do rời đi.
"Tôi phải về công ty giải quyết một số chuyện..tạm biệt anh" Lạc Tư Nhiên rời đi.
Đổng Thiết Chương đi lại gần nghiêm nghị nói: "con đến đây làm gì ?".
Đổng Trác nhíu mày: "con mới là người hỏi ba câu đó sao ba cũng ở đây ?".
Đổng Thiết Chương: "ba đến giúp cô ta ra ngoài".
Đổng Trác lại càng khó hiểu đi theo ông: "ba quen với cô ấy sao..cô ấy là người con thích".
Đổng Thiết Chương vừa đóng cửa xe lại thì giật mình nhìn con trai mình: "con nghĩ cái gì thế..cô ta là loại phụ nữ xấu xa cả ta còn phải chịu thua..con mau dẹp cái suy nghĩ đó đi".
Đổng Trác liền nói tiếp: "con không phải nhất thời vui vẻ mới nói đâu".
Đổng Thiết Chương buộc miệng nói: "thằng con ngu ngốc..việc ta tham nhũng trốn thuế nó cũng có được bằng chứng lại còn uy hiếp ngược lại ta..con định yêu nó thật sao".
Đổng Trác: "nên ba mới giúp cô ấy..thật chất ba và anh cô ấy hợp tác bày mưu đưa cô ấy vào nơi này sao".
Đổng Thiết Chương giận dữ: "ngu ngốc..ba làm tất cả là vì ai hả..đừng khiến ba phải chết vì sự ngu ngốc của con". Ông ta ra hiệu tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.