Chương 36: Điều gì đến tự khắc sẽ đến
Nguyễn Ngọc Ngà
13/08/2020
Quỳnh Hoa nhìn người đứng trước mình chớp chớp mắt, hoảng hốt đến mức quên cả say, vội bật dậy, đưa tay sờ lên mặt anh ta trước sự kinh ngạc của Trí Thắng, lắp bắp.
“Gia Vỹ là anh sao?”
Gia Vỹ nở một nụ cười ấm áp, tựa như ánh mặt trời của buổi sớm ban mai, khẽ xoa đầu cô dịu dàng nói.
“Là anh”
“Thật không vậy?”
Quỳnh Hoa vẫn còn mơ hồ như thể chưa tin vào mắt mình, 4 năm qua đi chưa một lần cô liên lạc với anh, hôm nay anh lại bỗng nhiên xuất hiện, vẫn là anh nhẹ nhàng và sâu lắng, vẫn là người tri kỷ mà cô đã từng quen, rất tình cờ, anh đáp.
“Là thật, rất thật”
Trí Thắng ngồi bên cạnh chợt cười nửa miệng, kéo tay Linda về gần chỗ mình, nói giọng trách móc.
“Linda, tỉnh lại đi. Chúng ta vừa nói với nhau những gì? Từ bỏ, là từ bỏ đấy. Hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu mà”
Cô khẽ nhìn anh mở to mắt gật gật đầu lia lịa.
“Hiểu rồi, sao không làm, tránh xa anh ta ra”
“Anh ta? Gia…Gia Vỹ sao? Sao phải tránh?”
“Trời đất, em ngốc vừa thôi. Tôi khuyên em hết lòng hết dạ, rốt cuộc..anh ta bước tới, ném vào em vài cử chỉ ngọt ngào là em quên hết sao?Em đừng nói với tôi, em mất trí nhớ tạm thời đấy nhé”
“Tôi không, anh yên tâm Trí Thắng, tôi sẽ làm như anh nói mà”
“Vậy thì mau nói say goodbye đi”
“Yes, say goodbye, my love”
“Ngoan, vậy bây giờ để tôi đưa em về”
Quỳnh Hoa lại một lần nữa ngạc nhiên đáp.
“Không được, tôi chưa muốn về, tôi muốn nói chuyện thêm với Gia Vỹ”
“Cái gì? Em, khó hiểu vậy sao?”
“Anh bận thì cứ về trước đi nhé, hẹn gặp lại sau”
“Hả? Em lại còn đuổi tôi về, để gần hắn”
“Không phải anh nói muốn đi về?”
“Ý tôi là đưa em về để khỏi dính líu gì tới anh ta, đã nói tạm biệt rồi mà”
“À không, anh hiểu nhầm rồi. Gia Vỹ, anh ấy là bạn thân lâu ngày không gặp lại của tôi”
“Thật không?”
“Thật mà”
Trí Thắng nhìn cô một chút, có gì đó hơi rối rối ở đây, nhưng anh không hỏi thêm nữa, bèn nhìn Gia Vỹ cất giọng.
“Vậy hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau đi, tôi không làm phiền nữa”
“ Hôm khác chúng ta lại uống rượu nhé Trí Thắng”
Cô cười tươi vui vẻ nói với anh, anh cũng rất vui vẻ đồng ý với cô rồi rời đi.
“Hẹn gặp lại Linda xinh đẹp”
“Bye anh”
Trí Thắng đi rồi, lúc này Gia Vỹ mới ân cần ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thời gian qua, em đã như thế nào?”
“Dạ, mọi thứ đến với em khá tốt ạ. Chỉ là em cần một khoảng riêng cho mình nên đã không liên hệ với bất kỳ ai, em xin lỗi”
“Anh không trách em, nên em không cần phải cảm thấy có lỗi. Thật sự là thời gian đầu khi em vừa biến mất anh đã rất chật vật, đã rất hụt hẫng. Có một chút gì đó mất mát trong anh. Thời gian qua khi đã thấy mình bình thản, anh lại nghĩ…có khi em biến mất như vậy mà hay”
“Hay sao? Haha Gia Vỹ à, anh nhận ra rõ ràng tình cảm của mình từ lúc đó đúng không?”
“Ý anh không phải thế, tình cảm của anh dành cho em lúc đó luôn rõ ràng, anh không cần phải lăn tăn là anh có ngộ nhận hay không. Chỉ là khi em đi rồi, anh mới biết, có những thứ hạnh phúc không nhất thiết là cứ phải ôm trọn nhau vào lòng. Nếu lúc đó anh cứ cố chấp theo đuổi em, có khi thời gian này mình đã không còn được bên nhau trò chuyện như bây giờ nữa”
“Không có được cũng đồng nghĩa sẽ không đánh mất, phải không anh?”
“Tình cảm mà, khó nói lắm. Đôi khi đến bên nhau rồi lại không giữ được nhau, có khi giữ được nhau thì lại chẳng thể có nhau. Nhưng anh nghĩ, đối với em, anh muốn như hiện tại hơn, đơn giản là, không muốn mất em”
“Anh nói rất đúng, chuyện của em và Tuấn Anh đã thực sự kết thúc rồi”
“Đau buồn nhất không phải là hai ta không thể ở bên nhau, mà đau buồn nhất đối với anh chính là, hai ta mãi mãi không thể gặp lại nhau”
“Em hiểu, cảm ơn anh Gia Vỹ. Cảm ơn anh đã luôn nhớ tới em, dù cho em đã có rất nhiều lần quên đi anh”
“Trong cuộc đời, sẽ có lúc, mình phải nói lời tạm biệt với một ai đó, dù không đành lòng. Nhưng mà, có những người dù có nói bao nhiêu lần lời tạm biệt với họ, họ vẫn ở đấy, vẫn mãi ở trong tâm trí ta, không bao giờ phai mờ. Quỳnh Hoa, Em có biết yêu đơn phương một ai đó, giống như họ chính là mặt trời, cứ khiến ta muốn nhìn theo mãi không thôi, dù nhìn vào sẽ khiến ta nheo mắt, mà nhìn lâu hơn lại khiến ta chảy nước mắt. Nhưng mỗi ngày ta đều muốn nhìn thấy không?”
“Em….”
“Giữa anh và em giống như là việc anh đi ngược chiều cả thế giới này để thích em, thì em lại, đi cùng chiều với thế giới ngược đời anh. Và anh đã hiểu được một điều, giữa chúng ta chỉ có thể là tri kỷ, vốn dĩ không thể trở thành tình yêu”
“Em rất vui vì câu nói này của anh, em hi vọng sau này chúng ta vẫn có chúng ta, vẫn mãi là bạn tốt”
“Được, dĩ nhiên được”
“À, vậy trong những năm qua anh đã tìm hiểu một cô gái nào khác chưa?”
“Anh có…là một cô gái ở Hà Nội, bọn anh quen nhau qua mạng và chưa gặp nhau lần nào”
“Thật vậy sao? Anh thích cô ấy?”
“Anh…có cảm giác đặc biệt với cô ấy, chưa hẳn là yêu, rất khó để định nghĩa”
“Quen nhau lâu chưa anh?”
“3 tháng rồi”
“Em chưa bao giờ nếm trải cái gọi là yêu xa hay yêu nhau qua mạng xã hội. Em nghĩ điều đó thật thú vị. Anh nên gặp cô ấy ngay đi ạ”
“Bon anh sẽ gặp, vào thời điểm phù hợp nhất, không phải bây giờ”
“Nhưng….anh không sợ ai đó cướp mất cô ấy sao?”
“Không đâu”
“Anh tự tin chứ?”
“Không phải anh tự tin mà là anh tin vào trực giác của mình, anh tin cô ấy cũng như vậy”
“Gia Vỹ, em mời anh một ly, chúc anh và cô gái của anh sẽ có một khởi đầu thật hạnh phúc”
" Cô ấy không hẳn là người mang lại cho anh cảm giác yêu mãnh liệt, nhưng cô là người thấu hiểu anh, nói chuyện với cô ấy anh có cảm giác muốn kết hôn, muốn sinh con, muốn ổn định"
" Vì mong muốn này của anh, em sẽ uống hết"
Quỳnh Hoa nâng ly của mình lên chạm vào ly anh rồi uống cạn, Gia Vỹ cũng vậy uống cạn ấm áp mỉm cười nhìn cô nói to.
“Em cũng thế, sớm tìm ý trung nhân cho anh yên tâm nhé”
“Em làm gì có ai cơ chứ”
“Anh chàng lúc nãy cũng khá okay”
“Chỉ là bạn mới quen thôi anh”
“Nếu được, hãy thử”
“Em chỉ muốn tập trung tốt vào công việc trước đã, chuyện tình cảm tính sau”
“Điều gì đến tự khắc sẽ đến, nhỉ”
Vì lâu ngày gặp lại nên anh và cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn tâm sự cùng nhau, đêm đã khuya nhưng câu chuyện dài thì vẫn còn đang tiếp diễn. Thời gian chính là một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu, nó có thể xoá đi mọi nỗi đau, nó cũng có thể bảo lưu hạnh phúc, nó lại càng có thể khiến cho những câu hỏi không còn là câu hỏi nữa, và những câu trả lời tiếp tục là những câu trả lời có thời hạn vô giá trị. Giống như Gia Vỹ đã nhận ra điều mình muốn làm trong thứ tình cảm này cùng cô. Không oán trách cũng không hối tiếc nữa, phía trước là một hành trình đẹp đẽ hơn, đáng trân trọng hơn.
………………………………………………………………….
Những ngày tiếp theo đối với Quỳnh Hoa cũng không có gì khác, vẫn tất bật cho những buổi quay phim, vẫn là những vấn đề liên quan đến công việc, cô cứ thế quay cuồng trong cái guồng tấp nập ấy, không có thời gian để thoát ra.
Một ngày vẫn như mọi ngày, cô ngồi trầm tư suy nghĩ vài chuyện, ly cà phê trên tay đang uống dở bỗng ngừng lại, cô gọi Phương Đan.
“Em đây ạ”
“Gửi hai mươi triệu vào số tài khoản chị vừa nhắn tin cho em giúp chị nhé”
“Dạ chị, nhưng mà chị ơi, chị gửi ai đấy ai”
“Mẹ chị”
“Mẹ sao?”
“Đúng vậy, dù sao bà ấy cũng là người sinh ra chị, chị không thể bỏ mặc”
“Chị có cần em mua gì thêm không? Hôm bữa bác gọi cho em nói chị thường xuyên mua quà gửi về, bác rất vui. Gọi điện cho chị nhưng chị không nghe máy”
“Chị không muốn nghe, nhưng mà…nói chị gửi quà về sao, làm gì có nhỉ”
“Em cũng không rõ ạ, em cũng nghĩ sao chị không kêu em đi mua”
“Ừ, thôi, cứ vậy mà làm em nha.”
Cúp máy, cô có chút không hiểu, nhưng chắc vì mẹ cô muốn gặp cô mà kiếm cớ nói chuyện, nên Quỳnh Hoa cũng rất nhanh quên vấn đề này đi.
Phương Đan là trợ lý, cũng không khác gì một cô em gái nhỏ, cái duyên cho cô và cô ấy vô tình gặp nhau, mọi chuyện về cô, cô ấy đều biết và hiểu. Rất dễ để trải lòng. Quỳnh Hoa sống nội tâm khép kín, trước nay mọi việc cô đều tự mình chịu đựng, không phiền đến ai, cho nên tính cách của cô cũng vì thế mà có phần cứng nhắc. Cô vẫn nghĩ về mẹ, vẫn phụng dưỡng mẹ, nhưng tuyệt nhiên không muốn gặp không muốn liên lạc, những nỗi đau bà gây ra cho cô không phải nhỏ, cũng không dễ dàng gì để bỏ qua.
Chiều nay cô sẽ ghé qua Fly một chút, mua ít hoa quả và yến sào mang qua biếu bà Kim Ái, người phụ nữ đã dẫn cô lên thành phố, là người đã mở lối ánh sáng của đời cô. Ân tình này cô mãi mãi ghi nhớ, mặc dù bà Kim Ái chưa một lần kể công, làm phiền hay nhắc lại.
Nghĩ là hành động ngay, Quỳnh Hoa đứng dậy thay quần áo đơn giản và lên đường. Trong một chiều đầy nắng của Sài Gòn, cô thấy tâm mình bình yên đến lạ.
…………………………………………………………….
Ở một nơi khác, Trần Tuấn Anh trong văn phòng làm việc nhìn từ trên cao xuống, qua ô cửa kính thành phố hiện ra khung cảnh đông đúc và nhộn nhịp, từng khu nhà san sát nối tiếp nhau, trong tĩnh mịch có ồn ào, trong đông đúc có cô đơn.
Đút hay tay vào túi quần anh nghĩ đến Quỳnh Hoa, nghĩ đến cuộc gặp gỡ cùng Linda, và nhớ lại đoạn đường đã cũ, không phải là anh không tò mò hay anh không nghĩ tới cô gái mang tên là Linda kia, nhưng mà anh cố chấp, khi biết Linda không phải là cô, thì anh không cho phép mình gặp lại, mặc dù trong một khoảnh khắc nào đó ở bữa tối hôm ấy, anh đã thật sự muốn gặp lại Linda. Anh không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa.
Vội cầm lấy chìa khoá xe, anh tức tối ra ngoài, buổi tối hôm nay vẫn như rất nhiều buổi tối trong 4 năm vừa qua, anh lại đi uống rượu, một mình.
Anh uống cho tới khuya, khi mọi người đã lần lượt rời khỏi quán, anh vẫn chưa chịu dừng lại, uống cho tới mức cảm nhận được mình đã gần say, anh mới đứng dậy, gọi tài xế và ra về.
“Cậu chủ, về biệt thự Trần Gia hay sao?”
Tuấn anh suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đáp lại.
“Biệt thự hoa hồng”
“Gia Vỹ là anh sao?”
Gia Vỹ nở một nụ cười ấm áp, tựa như ánh mặt trời của buổi sớm ban mai, khẽ xoa đầu cô dịu dàng nói.
“Là anh”
“Thật không vậy?”
Quỳnh Hoa vẫn còn mơ hồ như thể chưa tin vào mắt mình, 4 năm qua đi chưa một lần cô liên lạc với anh, hôm nay anh lại bỗng nhiên xuất hiện, vẫn là anh nhẹ nhàng và sâu lắng, vẫn là người tri kỷ mà cô đã từng quen, rất tình cờ, anh đáp.
“Là thật, rất thật”
Trí Thắng ngồi bên cạnh chợt cười nửa miệng, kéo tay Linda về gần chỗ mình, nói giọng trách móc.
“Linda, tỉnh lại đi. Chúng ta vừa nói với nhau những gì? Từ bỏ, là từ bỏ đấy. Hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu mà”
Cô khẽ nhìn anh mở to mắt gật gật đầu lia lịa.
“Hiểu rồi, sao không làm, tránh xa anh ta ra”
“Anh ta? Gia…Gia Vỹ sao? Sao phải tránh?”
“Trời đất, em ngốc vừa thôi. Tôi khuyên em hết lòng hết dạ, rốt cuộc..anh ta bước tới, ném vào em vài cử chỉ ngọt ngào là em quên hết sao?Em đừng nói với tôi, em mất trí nhớ tạm thời đấy nhé”
“Tôi không, anh yên tâm Trí Thắng, tôi sẽ làm như anh nói mà”
“Vậy thì mau nói say goodbye đi”
“Yes, say goodbye, my love”
“Ngoan, vậy bây giờ để tôi đưa em về”
Quỳnh Hoa lại một lần nữa ngạc nhiên đáp.
“Không được, tôi chưa muốn về, tôi muốn nói chuyện thêm với Gia Vỹ”
“Cái gì? Em, khó hiểu vậy sao?”
“Anh bận thì cứ về trước đi nhé, hẹn gặp lại sau”
“Hả? Em lại còn đuổi tôi về, để gần hắn”
“Không phải anh nói muốn đi về?”
“Ý tôi là đưa em về để khỏi dính líu gì tới anh ta, đã nói tạm biệt rồi mà”
“À không, anh hiểu nhầm rồi. Gia Vỹ, anh ấy là bạn thân lâu ngày không gặp lại của tôi”
“Thật không?”
“Thật mà”
Trí Thắng nhìn cô một chút, có gì đó hơi rối rối ở đây, nhưng anh không hỏi thêm nữa, bèn nhìn Gia Vỹ cất giọng.
“Vậy hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau đi, tôi không làm phiền nữa”
“ Hôm khác chúng ta lại uống rượu nhé Trí Thắng”
Cô cười tươi vui vẻ nói với anh, anh cũng rất vui vẻ đồng ý với cô rồi rời đi.
“Hẹn gặp lại Linda xinh đẹp”
“Bye anh”
Trí Thắng đi rồi, lúc này Gia Vỹ mới ân cần ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thời gian qua, em đã như thế nào?”
“Dạ, mọi thứ đến với em khá tốt ạ. Chỉ là em cần một khoảng riêng cho mình nên đã không liên hệ với bất kỳ ai, em xin lỗi”
“Anh không trách em, nên em không cần phải cảm thấy có lỗi. Thật sự là thời gian đầu khi em vừa biến mất anh đã rất chật vật, đã rất hụt hẫng. Có một chút gì đó mất mát trong anh. Thời gian qua khi đã thấy mình bình thản, anh lại nghĩ…có khi em biến mất như vậy mà hay”
“Hay sao? Haha Gia Vỹ à, anh nhận ra rõ ràng tình cảm của mình từ lúc đó đúng không?”
“Ý anh không phải thế, tình cảm của anh dành cho em lúc đó luôn rõ ràng, anh không cần phải lăn tăn là anh có ngộ nhận hay không. Chỉ là khi em đi rồi, anh mới biết, có những thứ hạnh phúc không nhất thiết là cứ phải ôm trọn nhau vào lòng. Nếu lúc đó anh cứ cố chấp theo đuổi em, có khi thời gian này mình đã không còn được bên nhau trò chuyện như bây giờ nữa”
“Không có được cũng đồng nghĩa sẽ không đánh mất, phải không anh?”
“Tình cảm mà, khó nói lắm. Đôi khi đến bên nhau rồi lại không giữ được nhau, có khi giữ được nhau thì lại chẳng thể có nhau. Nhưng anh nghĩ, đối với em, anh muốn như hiện tại hơn, đơn giản là, không muốn mất em”
“Anh nói rất đúng, chuyện của em và Tuấn Anh đã thực sự kết thúc rồi”
“Đau buồn nhất không phải là hai ta không thể ở bên nhau, mà đau buồn nhất đối với anh chính là, hai ta mãi mãi không thể gặp lại nhau”
“Em hiểu, cảm ơn anh Gia Vỹ. Cảm ơn anh đã luôn nhớ tới em, dù cho em đã có rất nhiều lần quên đi anh”
“Trong cuộc đời, sẽ có lúc, mình phải nói lời tạm biệt với một ai đó, dù không đành lòng. Nhưng mà, có những người dù có nói bao nhiêu lần lời tạm biệt với họ, họ vẫn ở đấy, vẫn mãi ở trong tâm trí ta, không bao giờ phai mờ. Quỳnh Hoa, Em có biết yêu đơn phương một ai đó, giống như họ chính là mặt trời, cứ khiến ta muốn nhìn theo mãi không thôi, dù nhìn vào sẽ khiến ta nheo mắt, mà nhìn lâu hơn lại khiến ta chảy nước mắt. Nhưng mỗi ngày ta đều muốn nhìn thấy không?”
“Em….”
“Giữa anh và em giống như là việc anh đi ngược chiều cả thế giới này để thích em, thì em lại, đi cùng chiều với thế giới ngược đời anh. Và anh đã hiểu được một điều, giữa chúng ta chỉ có thể là tri kỷ, vốn dĩ không thể trở thành tình yêu”
“Em rất vui vì câu nói này của anh, em hi vọng sau này chúng ta vẫn có chúng ta, vẫn mãi là bạn tốt”
“Được, dĩ nhiên được”
“À, vậy trong những năm qua anh đã tìm hiểu một cô gái nào khác chưa?”
“Anh có…là một cô gái ở Hà Nội, bọn anh quen nhau qua mạng và chưa gặp nhau lần nào”
“Thật vậy sao? Anh thích cô ấy?”
“Anh…có cảm giác đặc biệt với cô ấy, chưa hẳn là yêu, rất khó để định nghĩa”
“Quen nhau lâu chưa anh?”
“3 tháng rồi”
“Em chưa bao giờ nếm trải cái gọi là yêu xa hay yêu nhau qua mạng xã hội. Em nghĩ điều đó thật thú vị. Anh nên gặp cô ấy ngay đi ạ”
“Bon anh sẽ gặp, vào thời điểm phù hợp nhất, không phải bây giờ”
“Nhưng….anh không sợ ai đó cướp mất cô ấy sao?”
“Không đâu”
“Anh tự tin chứ?”
“Không phải anh tự tin mà là anh tin vào trực giác của mình, anh tin cô ấy cũng như vậy”
“Gia Vỹ, em mời anh một ly, chúc anh và cô gái của anh sẽ có một khởi đầu thật hạnh phúc”
" Cô ấy không hẳn là người mang lại cho anh cảm giác yêu mãnh liệt, nhưng cô là người thấu hiểu anh, nói chuyện với cô ấy anh có cảm giác muốn kết hôn, muốn sinh con, muốn ổn định"
" Vì mong muốn này của anh, em sẽ uống hết"
Quỳnh Hoa nâng ly của mình lên chạm vào ly anh rồi uống cạn, Gia Vỹ cũng vậy uống cạn ấm áp mỉm cười nhìn cô nói to.
“Em cũng thế, sớm tìm ý trung nhân cho anh yên tâm nhé”
“Em làm gì có ai cơ chứ”
“Anh chàng lúc nãy cũng khá okay”
“Chỉ là bạn mới quen thôi anh”
“Nếu được, hãy thử”
“Em chỉ muốn tập trung tốt vào công việc trước đã, chuyện tình cảm tính sau”
“Điều gì đến tự khắc sẽ đến, nhỉ”
Vì lâu ngày gặp lại nên anh và cô có rất nhiều điều muốn nói, muốn tâm sự cùng nhau, đêm đã khuya nhưng câu chuyện dài thì vẫn còn đang tiếp diễn. Thời gian chính là một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu, nó có thể xoá đi mọi nỗi đau, nó cũng có thể bảo lưu hạnh phúc, nó lại càng có thể khiến cho những câu hỏi không còn là câu hỏi nữa, và những câu trả lời tiếp tục là những câu trả lời có thời hạn vô giá trị. Giống như Gia Vỹ đã nhận ra điều mình muốn làm trong thứ tình cảm này cùng cô. Không oán trách cũng không hối tiếc nữa, phía trước là một hành trình đẹp đẽ hơn, đáng trân trọng hơn.
………………………………………………………………….
Những ngày tiếp theo đối với Quỳnh Hoa cũng không có gì khác, vẫn tất bật cho những buổi quay phim, vẫn là những vấn đề liên quan đến công việc, cô cứ thế quay cuồng trong cái guồng tấp nập ấy, không có thời gian để thoát ra.
Một ngày vẫn như mọi ngày, cô ngồi trầm tư suy nghĩ vài chuyện, ly cà phê trên tay đang uống dở bỗng ngừng lại, cô gọi Phương Đan.
“Em đây ạ”
“Gửi hai mươi triệu vào số tài khoản chị vừa nhắn tin cho em giúp chị nhé”
“Dạ chị, nhưng mà chị ơi, chị gửi ai đấy ai”
“Mẹ chị”
“Mẹ sao?”
“Đúng vậy, dù sao bà ấy cũng là người sinh ra chị, chị không thể bỏ mặc”
“Chị có cần em mua gì thêm không? Hôm bữa bác gọi cho em nói chị thường xuyên mua quà gửi về, bác rất vui. Gọi điện cho chị nhưng chị không nghe máy”
“Chị không muốn nghe, nhưng mà…nói chị gửi quà về sao, làm gì có nhỉ”
“Em cũng không rõ ạ, em cũng nghĩ sao chị không kêu em đi mua”
“Ừ, thôi, cứ vậy mà làm em nha.”
Cúp máy, cô có chút không hiểu, nhưng chắc vì mẹ cô muốn gặp cô mà kiếm cớ nói chuyện, nên Quỳnh Hoa cũng rất nhanh quên vấn đề này đi.
Phương Đan là trợ lý, cũng không khác gì một cô em gái nhỏ, cái duyên cho cô và cô ấy vô tình gặp nhau, mọi chuyện về cô, cô ấy đều biết và hiểu. Rất dễ để trải lòng. Quỳnh Hoa sống nội tâm khép kín, trước nay mọi việc cô đều tự mình chịu đựng, không phiền đến ai, cho nên tính cách của cô cũng vì thế mà có phần cứng nhắc. Cô vẫn nghĩ về mẹ, vẫn phụng dưỡng mẹ, nhưng tuyệt nhiên không muốn gặp không muốn liên lạc, những nỗi đau bà gây ra cho cô không phải nhỏ, cũng không dễ dàng gì để bỏ qua.
Chiều nay cô sẽ ghé qua Fly một chút, mua ít hoa quả và yến sào mang qua biếu bà Kim Ái, người phụ nữ đã dẫn cô lên thành phố, là người đã mở lối ánh sáng của đời cô. Ân tình này cô mãi mãi ghi nhớ, mặc dù bà Kim Ái chưa một lần kể công, làm phiền hay nhắc lại.
Nghĩ là hành động ngay, Quỳnh Hoa đứng dậy thay quần áo đơn giản và lên đường. Trong một chiều đầy nắng của Sài Gòn, cô thấy tâm mình bình yên đến lạ.
…………………………………………………………….
Ở một nơi khác, Trần Tuấn Anh trong văn phòng làm việc nhìn từ trên cao xuống, qua ô cửa kính thành phố hiện ra khung cảnh đông đúc và nhộn nhịp, từng khu nhà san sát nối tiếp nhau, trong tĩnh mịch có ồn ào, trong đông đúc có cô đơn.
Đút hay tay vào túi quần anh nghĩ đến Quỳnh Hoa, nghĩ đến cuộc gặp gỡ cùng Linda, và nhớ lại đoạn đường đã cũ, không phải là anh không tò mò hay anh không nghĩ tới cô gái mang tên là Linda kia, nhưng mà anh cố chấp, khi biết Linda không phải là cô, thì anh không cho phép mình gặp lại, mặc dù trong một khoảnh khắc nào đó ở bữa tối hôm ấy, anh đã thật sự muốn gặp lại Linda. Anh không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa.
Vội cầm lấy chìa khoá xe, anh tức tối ra ngoài, buổi tối hôm nay vẫn như rất nhiều buổi tối trong 4 năm vừa qua, anh lại đi uống rượu, một mình.
Anh uống cho tới khuya, khi mọi người đã lần lượt rời khỏi quán, anh vẫn chưa chịu dừng lại, uống cho tới mức cảm nhận được mình đã gần say, anh mới đứng dậy, gọi tài xế và ra về.
“Cậu chủ, về biệt thự Trần Gia hay sao?”
Tuấn anh suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đáp lại.
“Biệt thự hoa hồng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.