Chương 77: - Lại muốn làm gì đây?
Đào Nguyên
10/03/2024
Hạ Phương vừa v’ê đến nhà thì lập tức vọt đi tắm, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.
Khi cô mở mắt ra thì đã chuyện của hai hôm sau.
Người nhà họ Tư như phát điên, không ngừng bám lấy Tư Thành báo anh liên lạc với cỏ. Truyện Cổ Đại
Mà anh cũng ghé qua phòng cô hai lần, thấy người bên trong đang say giấc nồng thì đời nào chịu làm phiền cô chỉ vì những kẻ râu ria cơ chứ?
Dù sao Hạ Phương cũng đã dặn trước, vì cổ trùng đã sống trong người ông cụ quá lâu nên khiến độc tố tích tụ lại rất nhiều, trong hai ngày tiếp theo phải thường xuyên bón thuốc cho ông.
Nếu xuất hiện tình trạng nôn ra máu thì cũng là bình thường, không cần lo lằng.
Cô cũng ghi lại toa thuốc pha nước tẳm cho ông cụ, dặn tẳm hai ngày một lần.
Tất cả những triệu chứng gì có thể xảy ra đều được cô liệt kê tỉ mỉ.
Với mục đích để không ai có thể đánh thức cô khỏi giấc ngủ hai ngày.
Nói cách khác, chỉ cần không chết là được.
Quá trình Hạ Phương chữa trị nhìn thì có vẻ đơn giàn, nhưng Tư Thành biết châm cứu mới là thứ tiêu hao nhiều sức lực nhất.
Nhớ lại lần trước cô đã nằm liệt giường đến hai, ba ngày sau khi phẫu thuật cho Tiết Lan Hâm, anh cũng hiểu rằng cô cần phái nghỉ ngơi đế tái bố sung năng lượng sau mỗi lần chữa trị.
Ấy vậy mà người nhà họ Tư hết nhao nhao hỏi vì sao ông cụ cứ ho ra máu mãi, rồi lại muốn nhờ Hạ Phương thăm khám bệnh cũ, xong rồi còn bắt đầu nghi ngờ chất vấn cỏ đã làm gì mà ỏng cụ mãi không chịu tỉnh, đã thế còn nôn máu đen đến gầy rộc cá người?
Tư Thành không buồn đế ý. Tiết Ván Thâm thân là người túc trực ở bên khi Hạ Phương giải thích tình trạng của ông cụ, ban đầu còn kiên nhẫn giải thích cho họ.
Nhưng rồi cũng không còn thiết tha gì nữa.
Đừng thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của anh ta khi đi cạnh Tư Thành mà lầm.
Tiết Vân Thâm thật ra cũng là một bác sĩ nối danh toàn c’âu, tính tình cũng thuộc hàng lạnh lùng.
Chỉ vì có quan hệ thân thiết với Tư Thành mà nhận lời làm “bác sĩ gia đình” chăm sóc cho ông cụ.
Anh ta nể mặt Tư Thành, nhưng với người khác thì không.
Người nhà họ Tư không tìm được Hạ Phương thì bắt đâu cuống lèn.
Nhất là bà ba và bà tư, sau khi đi khám sức khỏe thì lòi ra bệnh thật, chữa trị thì vừa phiền phức lại vừa không thế chữa tận gốc mà chỉ có thế làm giảm đi các triệu chứng, bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, cá ngày ăn ngủ không yên, chỉ sợ bệnh tình mình đột ngột trở nặng.
Con người là thê đấy, khi tưởng mình còn mạnh khỏe thì chắng sợ trời đất, bỗng nhiên biết mình có bệnh thì chí muốn khỏe lại ngay lập tức.
Hai chị em họ Tư này lại còn là tiếu thư nhà quyền quý, tương lai chỉ có ngập trong giàu sang.
Có gia tộc ở đây, nửa đời trước võ ƯU vô lo, nửa đời sau cũng không việc gì phải buồn lòng.
Thứ mà họ muốn là phái làm sao đế được lợi nhiều hơn nữa từ cái nhà này, chứ không phải là sức khỏe của bản thân.
Nào ngờ bây giờ lại tra ra bệnh tình, họ lại bắt đầu sốt vó liệu mình có sống được trên tài sán đã được chia hay không.
Sống trên đời ấy mà, sợ nhất là tiền mất mà mạng thì chẳng còn.
Nhà siêu giàu như họ Tư càng không phải ngoại lệ.
Chỉ mới có hai ngày không gặp được Hạ Phương mà bà ba bà tư đã sụt hắn một ký lô, cắ người tiều tụy, tóc cũng muốn bạc theo.
Hạ Phương đương nhiên không biết mấy chuyện này.
Bởi cô có quan tâm đến nhà bọn họ đâu.
Khi tỉnh dậy rồi, cô đi tắm một cái cho khỏe người, thay quần áo thoái mái rồi vừa ngân nga một bài hát vừa vui vé đi tìm gì bỏ bụng.
Cửa phòng mở ra, mùi thơm ngào ngạt tiến vào khiến Hạ Phương nở một nụ cười hài lòng, chậm rãi nện bước về phía nhà bếp, thầm nghĩ giờ này thì Tư Thành đang nấu gì ấy nhỉ.
Cô thật sự rất muốn biết người này còn có thế ân c’ân thân thiết đến mức độ nào nữa cơ.
Nhưng người bước ra từ nhà bếp lại là một người phụ nữ tầm năm sáu mươi tuổi, trong tay còn cầm xẻng xúc. Bà ấy tròng như đang đi tìm thứ gì đó, vừa bât gặp Hạ Phương thi cả người cứng còng tại chỗ.
Mà Hạ Phương võn đã chuẩn bị ghẹo Tư Thành cũng đơ ra như tượng.
“Thím là…”, cô hơi nhíu mày.
Đối phương giật mình tỉnh lại, xấu hổ cười cười: “Cô… cô là bà Tư đúng không ạ? Chào bà chủ, tôi họ Trương, được ông Tư thuê giúp việc nấu cơm”.
Hạ Phương nghe vậy thì gật đầu.
Thím Trương lại nói: “Hai hôm trước tôi có việc bận nên xin nghỉ đúng lúc ỏng bà chủ trở về. Õng chủ nói chắc hôm nay bà chủ sẽ dậy nên gọi tôi đến nấu mấy món bố dưỡng. Bà chủ đói bụng chưa, đợi chút nữa là có cơm rồi”.
“Thím vất vả rồi”, Hạ Phương bỗng dưng thấy ỉu xiu, bèn gật đầu rồi ra ngồi chơi điện thoại trên sô pha.
“Có gì đâu mà vất vả, bốn phận của tôi mà”, thím Trương nói rồi lại tất bật quay lại nhà bếp.
Mớ điện thoại lên, Hạ Phương thấy tin nhắn Tư Thành gửi hồi sáng, nói rằng anh trở về nhà họ Tư một chuyến.
Cảm thấy không có gì để làm, cô kiểm tra một lượt mấy tin nhân trên weixin, nhân tiện trả lời một lần.
Sau đó cò thấy Hạ Oanh Oanh đăng tấm ảnh chụp trong lúc đi tham quan phòng tập múa của Ngụy Thung trên vòng bạn bè, còn kèm theo tiêu đề.
“Cẩm ơn cô Ngụy đã dốc lòng chỉ bảo, em nhất định sẽ nỗ lực tập luyện đế không phụ kỳ vọng của cô”.
Nói như thế Ngụy Thung gửi gắm bao nhiêu là hy vọng vào cô ta vậy.
Bên dưới là những bình luận vừa cổ vũ vừa kiêu ngạo của Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi, có cá những người bà con trong dòng họ đang khen Hạ Oanh Oanh đến tận mây xanh.
Trước kia bọn họ từng xem Hạ Phương như trung tám của mọi sự chú ý, nay lại tránh cô như rắn rết, quay sang nịnh bợ Hạ Oanh Oanh.
Nhất là trong thời gian Tiết Lan Hâm đố bệnh, phái nằm viện chờ phẫu thuật. Chí trừ năm đầu tiên còn một vài người đến thăm, còn lại tuyệt đối không một ai thèm đoái hoài đến chứ đừng nói chi chăm sóc hay giúp đỡ kinh tế.
Hạ Phương nhớ chỉ có một người cô hay dần con gái đến với biếu cháo gà, nhưng về sau bị Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi gây áp lực nên cũng không đến nữa.
Vừa khéo làm sao, cỏ lại thấy người em họ này đế lại bình luận dưới bài đăng của Hạ Oanh Oanh: Chị đến Kinh Thành rồi ạ? Khi nào rành chị em mình đi ăn cơm nha.
Kết quả lại nhận được một câu hồi âm đầy sâu xa: Chị quên mất em cũng đang học cái trường hạng ba nào ở đây, ok, đợi bữa nào chị không bận tập múa sẽ mời em.
Hạ Phương cười ruồi fôi gọi điện cho mẹ mình.
Cô em họ kia năm ngoái vừa thi đậu vào một học viện âm nhạc ờ Kinh Thành, tuy không phải là đại học top đầu nhưng hệ nhạc của họ vẫn cao cấp hơn nhiều so với mấy trường ở Giang Lâm, nào ngờ lại bị Hạ Oanh Oanh gọi là trường hạng ba.
Hạ Phương nhếch môi, trá lời vào bình luận của cô em kia: Tiện thì mời chị luôn được không?
Chí mấy giây sau, đối phương đã gửi đến một tin nhắn thoại xen lẫn kích động và mừng rỡ: “Chị Phương! Chị cũng tới Kinh Thành hả? Mợ dạo này sao rồi chị? Dạo này em đang bận thi lấy giải quá nên không biết chị về nước luôn!
Cùng lúc ấy, thím Trương lễ phép lên tiếng: “Cơm đã dọn lèn rồi ạ, bà chủ mau dùng kẻo đói bụng”.
Khi cô mở mắt ra thì đã chuyện của hai hôm sau.
Người nhà họ Tư như phát điên, không ngừng bám lấy Tư Thành báo anh liên lạc với cỏ. Truyện Cổ Đại
Mà anh cũng ghé qua phòng cô hai lần, thấy người bên trong đang say giấc nồng thì đời nào chịu làm phiền cô chỉ vì những kẻ râu ria cơ chứ?
Dù sao Hạ Phương cũng đã dặn trước, vì cổ trùng đã sống trong người ông cụ quá lâu nên khiến độc tố tích tụ lại rất nhiều, trong hai ngày tiếp theo phải thường xuyên bón thuốc cho ông.
Nếu xuất hiện tình trạng nôn ra máu thì cũng là bình thường, không cần lo lằng.
Cô cũng ghi lại toa thuốc pha nước tẳm cho ông cụ, dặn tẳm hai ngày một lần.
Tất cả những triệu chứng gì có thể xảy ra đều được cô liệt kê tỉ mỉ.
Với mục đích để không ai có thể đánh thức cô khỏi giấc ngủ hai ngày.
Nói cách khác, chỉ cần không chết là được.
Quá trình Hạ Phương chữa trị nhìn thì có vẻ đơn giàn, nhưng Tư Thành biết châm cứu mới là thứ tiêu hao nhiều sức lực nhất.
Nhớ lại lần trước cô đã nằm liệt giường đến hai, ba ngày sau khi phẫu thuật cho Tiết Lan Hâm, anh cũng hiểu rằng cô cần phái nghỉ ngơi đế tái bố sung năng lượng sau mỗi lần chữa trị.
Ấy vậy mà người nhà họ Tư hết nhao nhao hỏi vì sao ông cụ cứ ho ra máu mãi, rồi lại muốn nhờ Hạ Phương thăm khám bệnh cũ, xong rồi còn bắt đầu nghi ngờ chất vấn cỏ đã làm gì mà ỏng cụ mãi không chịu tỉnh, đã thế còn nôn máu đen đến gầy rộc cá người?
Tư Thành không buồn đế ý. Tiết Ván Thâm thân là người túc trực ở bên khi Hạ Phương giải thích tình trạng của ông cụ, ban đầu còn kiên nhẫn giải thích cho họ.
Nhưng rồi cũng không còn thiết tha gì nữa.
Đừng thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của anh ta khi đi cạnh Tư Thành mà lầm.
Tiết Vân Thâm thật ra cũng là một bác sĩ nối danh toàn c’âu, tính tình cũng thuộc hàng lạnh lùng.
Chỉ vì có quan hệ thân thiết với Tư Thành mà nhận lời làm “bác sĩ gia đình” chăm sóc cho ông cụ.
Anh ta nể mặt Tư Thành, nhưng với người khác thì không.
Người nhà họ Tư không tìm được Hạ Phương thì bắt đâu cuống lèn.
Nhất là bà ba và bà tư, sau khi đi khám sức khỏe thì lòi ra bệnh thật, chữa trị thì vừa phiền phức lại vừa không thế chữa tận gốc mà chỉ có thế làm giảm đi các triệu chứng, bọn họ như đứng đống lửa như ngồi đống than, cá ngày ăn ngủ không yên, chỉ sợ bệnh tình mình đột ngột trở nặng.
Con người là thê đấy, khi tưởng mình còn mạnh khỏe thì chắng sợ trời đất, bỗng nhiên biết mình có bệnh thì chí muốn khỏe lại ngay lập tức.
Hai chị em họ Tư này lại còn là tiếu thư nhà quyền quý, tương lai chỉ có ngập trong giàu sang.
Có gia tộc ở đây, nửa đời trước võ ƯU vô lo, nửa đời sau cũng không việc gì phải buồn lòng.
Thứ mà họ muốn là phái làm sao đế được lợi nhiều hơn nữa từ cái nhà này, chứ không phải là sức khỏe của bản thân.
Nào ngờ bây giờ lại tra ra bệnh tình, họ lại bắt đầu sốt vó liệu mình có sống được trên tài sán đã được chia hay không.
Sống trên đời ấy mà, sợ nhất là tiền mất mà mạng thì chẳng còn.
Nhà siêu giàu như họ Tư càng không phải ngoại lệ.
Chỉ mới có hai ngày không gặp được Hạ Phương mà bà ba bà tư đã sụt hắn một ký lô, cắ người tiều tụy, tóc cũng muốn bạc theo.
Hạ Phương đương nhiên không biết mấy chuyện này.
Bởi cô có quan tâm đến nhà bọn họ đâu.
Khi tỉnh dậy rồi, cô đi tắm một cái cho khỏe người, thay quần áo thoái mái rồi vừa ngân nga một bài hát vừa vui vé đi tìm gì bỏ bụng.
Cửa phòng mở ra, mùi thơm ngào ngạt tiến vào khiến Hạ Phương nở một nụ cười hài lòng, chậm rãi nện bước về phía nhà bếp, thầm nghĩ giờ này thì Tư Thành đang nấu gì ấy nhỉ.
Cô thật sự rất muốn biết người này còn có thế ân c’ân thân thiết đến mức độ nào nữa cơ.
Nhưng người bước ra từ nhà bếp lại là một người phụ nữ tầm năm sáu mươi tuổi, trong tay còn cầm xẻng xúc. Bà ấy tròng như đang đi tìm thứ gì đó, vừa bât gặp Hạ Phương thi cả người cứng còng tại chỗ.
Mà Hạ Phương võn đã chuẩn bị ghẹo Tư Thành cũng đơ ra như tượng.
“Thím là…”, cô hơi nhíu mày.
Đối phương giật mình tỉnh lại, xấu hổ cười cười: “Cô… cô là bà Tư đúng không ạ? Chào bà chủ, tôi họ Trương, được ông Tư thuê giúp việc nấu cơm”.
Hạ Phương nghe vậy thì gật đầu.
Thím Trương lại nói: “Hai hôm trước tôi có việc bận nên xin nghỉ đúng lúc ỏng bà chủ trở về. Õng chủ nói chắc hôm nay bà chủ sẽ dậy nên gọi tôi đến nấu mấy món bố dưỡng. Bà chủ đói bụng chưa, đợi chút nữa là có cơm rồi”.
“Thím vất vả rồi”, Hạ Phương bỗng dưng thấy ỉu xiu, bèn gật đầu rồi ra ngồi chơi điện thoại trên sô pha.
“Có gì đâu mà vất vả, bốn phận của tôi mà”, thím Trương nói rồi lại tất bật quay lại nhà bếp.
Mớ điện thoại lên, Hạ Phương thấy tin nhắn Tư Thành gửi hồi sáng, nói rằng anh trở về nhà họ Tư một chuyến.
Cảm thấy không có gì để làm, cô kiểm tra một lượt mấy tin nhân trên weixin, nhân tiện trả lời một lần.
Sau đó cò thấy Hạ Oanh Oanh đăng tấm ảnh chụp trong lúc đi tham quan phòng tập múa của Ngụy Thung trên vòng bạn bè, còn kèm theo tiêu đề.
“Cẩm ơn cô Ngụy đã dốc lòng chỉ bảo, em nhất định sẽ nỗ lực tập luyện đế không phụ kỳ vọng của cô”.
Nói như thế Ngụy Thung gửi gắm bao nhiêu là hy vọng vào cô ta vậy.
Bên dưới là những bình luận vừa cổ vũ vừa kiêu ngạo của Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi, có cá những người bà con trong dòng họ đang khen Hạ Oanh Oanh đến tận mây xanh.
Trước kia bọn họ từng xem Hạ Phương như trung tám của mọi sự chú ý, nay lại tránh cô như rắn rết, quay sang nịnh bợ Hạ Oanh Oanh.
Nhất là trong thời gian Tiết Lan Hâm đố bệnh, phái nằm viện chờ phẫu thuật. Chí trừ năm đầu tiên còn một vài người đến thăm, còn lại tuyệt đối không một ai thèm đoái hoài đến chứ đừng nói chi chăm sóc hay giúp đỡ kinh tế.
Hạ Phương nhớ chỉ có một người cô hay dần con gái đến với biếu cháo gà, nhưng về sau bị Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi gây áp lực nên cũng không đến nữa.
Vừa khéo làm sao, cỏ lại thấy người em họ này đế lại bình luận dưới bài đăng của Hạ Oanh Oanh: Chị đến Kinh Thành rồi ạ? Khi nào rành chị em mình đi ăn cơm nha.
Kết quả lại nhận được một câu hồi âm đầy sâu xa: Chị quên mất em cũng đang học cái trường hạng ba nào ở đây, ok, đợi bữa nào chị không bận tập múa sẽ mời em.
Hạ Phương cười ruồi fôi gọi điện cho mẹ mình.
Cô em họ kia năm ngoái vừa thi đậu vào một học viện âm nhạc ờ Kinh Thành, tuy không phải là đại học top đầu nhưng hệ nhạc của họ vẫn cao cấp hơn nhiều so với mấy trường ở Giang Lâm, nào ngờ lại bị Hạ Oanh Oanh gọi là trường hạng ba.
Hạ Phương nhếch môi, trá lời vào bình luận của cô em kia: Tiện thì mời chị luôn được không?
Chí mấy giây sau, đối phương đã gửi đến một tin nhắn thoại xen lẫn kích động và mừng rỡ: “Chị Phương! Chị cũng tới Kinh Thành hả? Mợ dạo này sao rồi chị? Dạo này em đang bận thi lấy giải quá nên không biết chị về nước luôn!
Cùng lúc ấy, thím Trương lễ phép lên tiếng: “Cơm đã dọn lèn rồi ạ, bà chủ mau dùng kẻo đói bụng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.