Chương 130: - Nếu anh còn trêu nữa, em sẽ...
Đào Nguyên
10/03/2024
Hạ Phương không có ý định tìm tòi việc riêng tư của Tư Thành, cũng không muốn tìm hiếu công việc của anh.
Cô và Tư Thành đều có cuộc sống của riêng mình, cũng cần có không gian riêng, không can thiệp việc của nhau mới là trạng thái sống chung tốt nhất.
Nhưng lúc xoay người rời đi lại vô tình đụng phải tài liệu trên bàn.
Hạ Phương nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy xấp tài liệu kia.
Nhưng vẫn có mấy tờ rơi xuống.
Hạ Phương cất tài liệu đi, ngồi xổm người xuống nhặt mấy tờ giấy kia lên, vừa muốn trả về thì vò tình nhìn thấy tiêu đề tiếng Đức trên hợp đồng, cô không khỏi cau mày, nhìn xuống tài liệu kla.
“Sao vậy?”, không biết Tư Thành đã trở về từ bao giờ, thấy Hạ Phương đang ngây người cầm một xấp tài liệu.
Theo tầm mắt của cô, Tư Thành nhìn thấy nội dung của tài liệu kia, ánh mắt của anh chợt trở nên sáu thẳm.
Hạ Phương bình tĩnh trả tài liệu về lại, miễn cưỡng nói: “Không có gì, vô tình đụng rơi thôi, nhặt lên thì phát hiện hợp đồng này toàn là tiếng Đức”.
Tư Thành nhướn mày: “Em hiểu à?”
Hạ Phương nhún vai: “Hiếu được chút chút”.
Dù sao cô cũng từng sống ở nước ngoài mấy năm, nếu nói cô hoàn toàn xem không hiếu thì hơi vô lý.
Thấy nét mặt của cô, Tư Thành cười khẽ: “Nếu muốn học thì anh có thể dạy em”.
Hạ Phương nhướn máy: “Không sợ sau khi em học được những thứ này thì anh sẽ không còn bí mật gì nữa à? Dù gì… đây cũng là bí mật công việc của anh mà…”
Tư Thành ỏm lấy cô từ phía sau, vây cô trong lòng mình, cằm tựa vào bả vai cô, trong giọng nói tràn đầy cảm giác trêu ghẹo: “ở bên cạnh em, anh có thể là một tờ giấy trắng, không cần có bí mật gì cả”.
Hạ Phương hơi không chịu được hành động thân mật này của anh, cô giãy giụa một chút muốn tránh đi, nhưng Tư Thành chắng những không buông tay mà còn ôm chặt lấy cô hơn.
“Anh đã thâm tình như thế rồi, em không thể cảm động một chút sao?”, Tư Thành uất ức dán người vào lưng cô.
Hạ Phương bị anh làm cho cả người nóng ran, nhưng cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ có thế bình tĩnh lại: “Nếu anh Thành biến thành một tờ giấy trắng thật thì e rằng toàn bộ thế giới này sẽ hỗn loạn mất”.
“Bây giờ anh chỉ muốn khiến em hỗn loạn thỏi”, Tư Thành cũng không cãi lại mà chỉ liên tục kề sát đến gần mặt Hạ Phương.
“Ông Tư, anh lạl vượt quá giới hạn rồi…”, Hạ Phương bi anh trêu đến mức không còn sức lực, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Nếu anh còn làm thế, >1 em…
Hành động của Tư Thành thoáng khựng lại, sau đó anh hôn nhẹ lên mặt cô, trong đôi mắt hẹp dài quyến rũ loé lên khát vọng: “Em muốn làm gì?”
Thật ra Tư Thành đã đoán được Hạ Phương muốn nói gì.
Lúc trước trong thoâ thuận thật sự có viết nếu không có sự cho phép của cô thì không thể có hành động quá mức thân mật với cô. Truyện Thám Hiểm
Nhưng TưThành không phải là thần tiên.
Nếu không có cảm giác với Hạ Phương thì chẳng sao, nhưng anh không chỉ có cảm giác với cô mà cảm giác đó còn rất mãnh liệt nữa.
Một cô gái thường ngày trông lạnh lùng thông minh, nhưng thật ra lại có chút lơ đễnh, vừa ngây thơ lại vừa gian trá như Hạ Phương hoàn toàn khác với những người phụ nữ anh từng gặp.
Trước khi gặp Hạ Phương, Tư Thành cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dễ dàng động lòng với một cô gái như thế.
Nhưng sau một hai tháng sống chung, anh cảm thấy nếu sau này mình có thể sống hoà thuận với Hạ Phương thì có lẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
Dù hai người không làm gì cả, cứ cùng nhau sống như thế, từ từ già đi thì vẫn sẽ rất thú vị.
Anh không chắc đây có phải là yêu hay không, nhưng anh rất nhớ lần đầu hai người gặp nhau, chưa từng thấy mặt, nhưng lại có thế thoải mái hào phóng, nhiệt tình với nhau như thế…
ừm, cỏ lúc đó thật sự rất nhiệt tình.
Dù tối đó anh cũng bị bỏ thuốc, nhưng anh vần nhớ rất rõ hình ảnh lúc đó, cũng đã rất nhiều lần nhớ lại cảm giác với cô.
“Em làm anh tại phòng làm việc luôn”, Hạ Phương nghiến răng, sau khi hung hăng thốt ra câu này, cô bèn nhân cơ hội đẩy Tư Thành đang ngơ ngác ra, sau đó rời khỏi phòng làm việc như đang chạy trốn.
Tư Thành còn đang đợi bị Hạ Phương từ chối nghe thấy câu này xong thì lập tức sững sờ.
Mãi đến khi Hạ Phương đã trốn khỏi phòng anh mới hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn bóng lưng vội vàng của cô, ngây ngô bật cười thành tiếng.
Nếu cô thật sự to gan như lời cỏ nói thì chẳng phải bây giờ anh đã bắt đầu hưởng thụ hạnh phúc rồi sao?
Tiếc rằng cô chỉ là một có nhóc mạnh miệng chứ không dám hành động.
Tư Thành khẽ thở dài, từ từ kiềm nén lại dục vọng do bị trêu chọc, ngồi xuống bàn làm việc một lần nữa.
Thấy tài liệu bị Hạ Phương nhìn thấy khi nãy, anh hờ hững cầm lên, ánh mắt nhất thời trớ nên sâu thẳm.
Tư Thành lấy ra một cái điện thoại từ trong túi, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói ra một tràng tiếng Đức lưu loát.
Còn Hạ Phương sau khi trờ về phòng thì mở laptop của mình lên, nhanh chóng nhập một chuỗi ký tự vào, sau đó tiến vào một trang web màu đen.
Đó là một trang web giống như cửa số trò chuyện, sau khi đi vào, Hạ Phương phát hiện có không ít ảnh đại diện đang sáng.
Cô chọn mở một ảnh đại diện màu đen, bên kia lập tức có một chuỗi ký tự kỳ lạ nhảy ra.
Hạ Phương chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng gõ một hàng chữ trên màn hình.
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức, chỉ hơn mười phút, Hạ Phương đã hỏi rõ được những gì mình muốn biết.
Sau đó không đợi đối phương nói chuyện đã gửi một icon byebye, tắt máy đi ngủ.
Đâu biết rằng lúc này người đang kích động vì Hạ Phương bất ngờ đáp lại đang có rất nhiều lời muốn hỏi cô, ai ngờ còn chưa kịp hỏi gì mà cô đã offline?
Thật sự là tự kỷ mà„.
Hạ Phương nằm trên giường, vốn tưởng rằng minh sẽ không buồn ngủ.
Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ những gì mình nhìn thấy và nghe thấy trong phòng làm việc tối nay, tính toán mình phải làm sao mới thích hợp, nhưng mà…
Cô vừa nằm xuống giường chưa tới một hai phút đã ngủ thiếp đi.
Nửa giờ sau, Tư Thành xong việc trờ về thì thấy Hạ Phương đã ngủ say.
Anh thở dài bất đắc dĩ, thầm nói: Muốn có được hạnh phúc thì phải tiếp tục chịu đựng.
Nhưng mà…
Anh nhanh chóng leo lên giường, dịu dàng ôm lấy Hạ Phương, nhìn thấy Hạ Phương ngoan ngoãn đến g’ân anh, sau đó tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, Tư Thành lại cảm thấy cũng không phải mình không có tiến bộ.
ít nhất đã có thế nằm cùng giường với cô rồi.
Có điều nằm cùng nhau còn khổ sỡ hơn ngủ một mình nhiều, có ai hiếu được cảm giác vừa đau khố vừa hưởng thụ thế này không?
Tư Thành thở dài, cố gắng đè nén suy nghĩ xấu xa, hít sâu mùi hương nhẹ nhàng trên người Hạ Phương, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đã mấy ngày không đến nhà họ Tân.
Hôm nay Hạ Phương vừa bước vào cửa nhà họ Tân đã nghe thấy Tân Túc ngồi trên xe lăn đang nói chuyện điện thoại ở một góc.
Cô vốn không định nghe lén, nhưng vì thính lực quá tốt nên còn chưa đến gần đã nghe thấy lời Tân Túc rồi…
“Cứ làm như trước, bán thảo cô giữ lại, cố gắng phát hành khác thời gian với LM là được…”
Nghe thấy LM, lỗ tai Hạ Phương khẽ giật, cứ có cám giác hình như mình đã biết một bí mật ghê gớm nào đó.
Tân Túc vẫn chưa phát hiện ra Hạ Phương, cậu ta nói tiếp: ‘Tôi và LM trước giờ nước sông không phạm nước giếng, bọn họ muốn phát hành đầu tháng sáu thì chúng ta phát hành vào tháng bảy, không cần phái dính dáng. Tóm lại mỗi năm chúng ta chỉ phát hành một lân…”
Hạ Phương chợt nhớ tới những chi tiết khi tiếp xúc với Tân Túc, cô nhìn cậu trai thanh tú và bình tĩnh trước mặt bằng ánh mắt sâu thắm, đưa mắt nhìn về phía bàn tay thon dài nhưng rất cứng cáp của cậu ta, tựa như tất cả nghi hoặc đều đã có câu trá lời.
“Cô Hạ…”, Tân Túc còn chưa gọi điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Phương, cậu ta nhất thời ngơ ngác.
Cô và Tư Thành đều có cuộc sống của riêng mình, cũng cần có không gian riêng, không can thiệp việc của nhau mới là trạng thái sống chung tốt nhất.
Nhưng lúc xoay người rời đi lại vô tình đụng phải tài liệu trên bàn.
Hạ Phương nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy xấp tài liệu kia.
Nhưng vẫn có mấy tờ rơi xuống.
Hạ Phương cất tài liệu đi, ngồi xổm người xuống nhặt mấy tờ giấy kia lên, vừa muốn trả về thì vò tình nhìn thấy tiêu đề tiếng Đức trên hợp đồng, cô không khỏi cau mày, nhìn xuống tài liệu kla.
“Sao vậy?”, không biết Tư Thành đã trở về từ bao giờ, thấy Hạ Phương đang ngây người cầm một xấp tài liệu.
Theo tầm mắt của cô, Tư Thành nhìn thấy nội dung của tài liệu kia, ánh mắt của anh chợt trở nên sáu thẳm.
Hạ Phương bình tĩnh trả tài liệu về lại, miễn cưỡng nói: “Không có gì, vô tình đụng rơi thôi, nhặt lên thì phát hiện hợp đồng này toàn là tiếng Đức”.
Tư Thành nhướn mày: “Em hiểu à?”
Hạ Phương nhún vai: “Hiếu được chút chút”.
Dù sao cô cũng từng sống ở nước ngoài mấy năm, nếu nói cô hoàn toàn xem không hiếu thì hơi vô lý.
Thấy nét mặt của cô, Tư Thành cười khẽ: “Nếu muốn học thì anh có thể dạy em”.
Hạ Phương nhướn máy: “Không sợ sau khi em học được những thứ này thì anh sẽ không còn bí mật gì nữa à? Dù gì… đây cũng là bí mật công việc của anh mà…”
Tư Thành ỏm lấy cô từ phía sau, vây cô trong lòng mình, cằm tựa vào bả vai cô, trong giọng nói tràn đầy cảm giác trêu ghẹo: “ở bên cạnh em, anh có thể là một tờ giấy trắng, không cần có bí mật gì cả”.
Hạ Phương hơi không chịu được hành động thân mật này của anh, cô giãy giụa một chút muốn tránh đi, nhưng Tư Thành chắng những không buông tay mà còn ôm chặt lấy cô hơn.
“Anh đã thâm tình như thế rồi, em không thể cảm động một chút sao?”, Tư Thành uất ức dán người vào lưng cô.
Hạ Phương bị anh làm cho cả người nóng ran, nhưng cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ có thế bình tĩnh lại: “Nếu anh Thành biến thành một tờ giấy trắng thật thì e rằng toàn bộ thế giới này sẽ hỗn loạn mất”.
“Bây giờ anh chỉ muốn khiến em hỗn loạn thỏi”, Tư Thành cũng không cãi lại mà chỉ liên tục kề sát đến gần mặt Hạ Phương.
“Ông Tư, anh lạl vượt quá giới hạn rồi…”, Hạ Phương bi anh trêu đến mức không còn sức lực, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Nếu anh còn làm thế, >1 em…
Hành động của Tư Thành thoáng khựng lại, sau đó anh hôn nhẹ lên mặt cô, trong đôi mắt hẹp dài quyến rũ loé lên khát vọng: “Em muốn làm gì?”
Thật ra Tư Thành đã đoán được Hạ Phương muốn nói gì.
Lúc trước trong thoâ thuận thật sự có viết nếu không có sự cho phép của cô thì không thể có hành động quá mức thân mật với cô. Truyện Thám Hiểm
Nhưng TưThành không phải là thần tiên.
Nếu không có cảm giác với Hạ Phương thì chẳng sao, nhưng anh không chỉ có cảm giác với cô mà cảm giác đó còn rất mãnh liệt nữa.
Một cô gái thường ngày trông lạnh lùng thông minh, nhưng thật ra lại có chút lơ đễnh, vừa ngây thơ lại vừa gian trá như Hạ Phương hoàn toàn khác với những người phụ nữ anh từng gặp.
Trước khi gặp Hạ Phương, Tư Thành cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dễ dàng động lòng với một cô gái như thế.
Nhưng sau một hai tháng sống chung, anh cảm thấy nếu sau này mình có thể sống hoà thuận với Hạ Phương thì có lẽ là một chuyện rất tốt đẹp.
Dù hai người không làm gì cả, cứ cùng nhau sống như thế, từ từ già đi thì vẫn sẽ rất thú vị.
Anh không chắc đây có phải là yêu hay không, nhưng anh rất nhớ lần đầu hai người gặp nhau, chưa từng thấy mặt, nhưng lại có thế thoải mái hào phóng, nhiệt tình với nhau như thế…
ừm, cỏ lúc đó thật sự rất nhiệt tình.
Dù tối đó anh cũng bị bỏ thuốc, nhưng anh vần nhớ rất rõ hình ảnh lúc đó, cũng đã rất nhiều lần nhớ lại cảm giác với cô.
“Em làm anh tại phòng làm việc luôn”, Hạ Phương nghiến răng, sau khi hung hăng thốt ra câu này, cô bèn nhân cơ hội đẩy Tư Thành đang ngơ ngác ra, sau đó rời khỏi phòng làm việc như đang chạy trốn.
Tư Thành còn đang đợi bị Hạ Phương từ chối nghe thấy câu này xong thì lập tức sững sờ.
Mãi đến khi Hạ Phương đã trốn khỏi phòng anh mới hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn bóng lưng vội vàng của cô, ngây ngô bật cười thành tiếng.
Nếu cô thật sự to gan như lời cỏ nói thì chẳng phải bây giờ anh đã bắt đầu hưởng thụ hạnh phúc rồi sao?
Tiếc rằng cô chỉ là một có nhóc mạnh miệng chứ không dám hành động.
Tư Thành khẽ thở dài, từ từ kiềm nén lại dục vọng do bị trêu chọc, ngồi xuống bàn làm việc một lần nữa.
Thấy tài liệu bị Hạ Phương nhìn thấy khi nãy, anh hờ hững cầm lên, ánh mắt nhất thời trớ nên sâu thẳm.
Tư Thành lấy ra một cái điện thoại từ trong túi, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói ra một tràng tiếng Đức lưu loát.
Còn Hạ Phương sau khi trờ về phòng thì mở laptop của mình lên, nhanh chóng nhập một chuỗi ký tự vào, sau đó tiến vào một trang web màu đen.
Đó là một trang web giống như cửa số trò chuyện, sau khi đi vào, Hạ Phương phát hiện có không ít ảnh đại diện đang sáng.
Cô chọn mở một ảnh đại diện màu đen, bên kia lập tức có một chuỗi ký tự kỳ lạ nhảy ra.
Hạ Phương chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng gõ một hàng chữ trên màn hình.
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức, chỉ hơn mười phút, Hạ Phương đã hỏi rõ được những gì mình muốn biết.
Sau đó không đợi đối phương nói chuyện đã gửi một icon byebye, tắt máy đi ngủ.
Đâu biết rằng lúc này người đang kích động vì Hạ Phương bất ngờ đáp lại đang có rất nhiều lời muốn hỏi cô, ai ngờ còn chưa kịp hỏi gì mà cô đã offline?
Thật sự là tự kỷ mà„.
Hạ Phương nằm trên giường, vốn tưởng rằng minh sẽ không buồn ngủ.
Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ những gì mình nhìn thấy và nghe thấy trong phòng làm việc tối nay, tính toán mình phải làm sao mới thích hợp, nhưng mà…
Cô vừa nằm xuống giường chưa tới một hai phút đã ngủ thiếp đi.
Nửa giờ sau, Tư Thành xong việc trờ về thì thấy Hạ Phương đã ngủ say.
Anh thở dài bất đắc dĩ, thầm nói: Muốn có được hạnh phúc thì phải tiếp tục chịu đựng.
Nhưng mà…
Anh nhanh chóng leo lên giường, dịu dàng ôm lấy Hạ Phương, nhìn thấy Hạ Phương ngoan ngoãn đến g’ân anh, sau đó tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, Tư Thành lại cảm thấy cũng không phải mình không có tiến bộ.
ít nhất đã có thế nằm cùng giường với cô rồi.
Có điều nằm cùng nhau còn khổ sỡ hơn ngủ một mình nhiều, có ai hiếu được cảm giác vừa đau khố vừa hưởng thụ thế này không?
Tư Thành thở dài, cố gắng đè nén suy nghĩ xấu xa, hít sâu mùi hương nhẹ nhàng trên người Hạ Phương, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đã mấy ngày không đến nhà họ Tân.
Hôm nay Hạ Phương vừa bước vào cửa nhà họ Tân đã nghe thấy Tân Túc ngồi trên xe lăn đang nói chuyện điện thoại ở một góc.
Cô vốn không định nghe lén, nhưng vì thính lực quá tốt nên còn chưa đến gần đã nghe thấy lời Tân Túc rồi…
“Cứ làm như trước, bán thảo cô giữ lại, cố gắng phát hành khác thời gian với LM là được…”
Nghe thấy LM, lỗ tai Hạ Phương khẽ giật, cứ có cám giác hình như mình đã biết một bí mật ghê gớm nào đó.
Tân Túc vẫn chưa phát hiện ra Hạ Phương, cậu ta nói tiếp: ‘Tôi và LM trước giờ nước sông không phạm nước giếng, bọn họ muốn phát hành đầu tháng sáu thì chúng ta phát hành vào tháng bảy, không cần phái dính dáng. Tóm lại mỗi năm chúng ta chỉ phát hành một lân…”
Hạ Phương chợt nhớ tới những chi tiết khi tiếp xúc với Tân Túc, cô nhìn cậu trai thanh tú và bình tĩnh trước mặt bằng ánh mắt sâu thắm, đưa mắt nhìn về phía bàn tay thon dài nhưng rất cứng cáp của cậu ta, tựa như tất cả nghi hoặc đều đã có câu trá lời.
“Cô Hạ…”, Tân Túc còn chưa gọi điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Phương, cậu ta nhất thời ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.