Chương 3: Anh đang thiếu tiền lắm sao?
Đào Nguyên
08/03/2024
Nửa tiếng sau, Hạ Phương nối gót Tư Thành rời khỏi cục Dân chính, trong tay cầm một quyển sổ màu đỏ.
“Anh về khách sạn sao?”, cô nhìn nó với ánh mắt phức tạp trước khi cất vào giỏ xách, quay sang hỏi người đàn ông.
Tư Thành lặp lại: “Về khách sạn?”
“Anh không về làm việc à?”, Hạ Phương nói xong đã phì cười: “Hay là xin nghỉ để đi đăng ký kết hôn?”
Tư Thành cong môi: “Xem như vậy đi...”
“Vậy tôi mời anh ăn cơm', Hạ Phương không muốn về nhà, bạn thân của cô cũng chưa tan tầm nên bỗng dưng không biết phải đi đâu về đâu.
Tư Thành không từ chối: “Em muốn ăn gì?”
“Đến quán Nâu Nhạt* đi”, Hạ Phương đáp, lại hỏi: “Anh chạy xe đến đây hay sao?”
“Đi xe đến”, Tư Thành đáp rồi dẫn Hạ Phương đi đến trước chiếc Maybach sang trọng nhưng đơn giản đậu kế bên.
Hạ Phương:... “Anh...
Vẻ mặt của cô khiến Tư Thành cho rằng có hiểu lầm gì đó vừa xảy ra, thế là nhấc mày cười nói: “Không phải... ”
Xe này thật ra được đăng ký dưới tên trợ lý Tiêu Minh cơ.
“Không ngờ ấy chứ..”, Hạ Phương cười sượng trân: “Làm phục vụ khách sạn mà cũng thuê được xe sang cỡ này“.
Phục vụ... khách sạn? Anh ư? Tư Thành bắn sang một ánh nhìn quái dị, chợt nhớ đến thỏa thuận bị mình yêu cầu loại bỏ trong bản hợp đồng kia, bỗng chốc sinh lòng hứng thú.
Có phải cô ấy cho rằng mình chỉ là một đứa nghèo rớt mồng tơi, sợ sau này ly hôn không xu dính túi nên mới soạn ra hợp đồng ấy?
Xem ra tiểu thư nhà họ Hạ không giống với lời đồn tẹo nào...
Thú vị đây.
Nâu Nhạt là một nhà hàng cao cấp cực kỳ nổi tiếng, khai trương tại Giang Lâm vào hai năm trước.
Nó không chỉ sở hữu thiết kế giản dị nhưng sang trọng mà các món ăn được phục vụ cũng cầu kỳ tinh xảo khiến lòng người nức nở.
Nhưng nổi tiếng nhất phải nói đến mùi vị món ăn.
Gần như không ai là không bị thu phục sau khi có cơ hội trải nghiệm.
Nghe nói để vào đây cần phải đặt bàn từ ba tháng trước, ngay cả người có tiền cũng chưa chắc chen vào được danh sách.
Hạ Phương căn bản không suy xét đến giá cả, bởi vì Tư Thành thân là phục vụ làm sao có khả năng chỉ trả, mà vốn cô cũng không muốn anh phải đứng ra mời, chỉ là muốn nán lại bên anh một hồi, tìm hiểu người “chồng nhặt” này ra sao mà thôi.
Thế là cô hiên ngang bước vào nhà hàng, hoàn toàn không nhận ra Tư Thành còn thong dong, toát ra vẻ quý phái nghênh ngang còn hơn cả mình.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?”, lập tức có nhân viên phục vụ bước đến ngăn cản.
Hạ Phương lắc đầu: “Không có”.
Nhân viên tỏ ra ái ngại: “Xin lỗi quý khách, ngoại trừ hội viên thẻ đen, ở đây chúng tôi chỉ phục vụ hội viên đã đặt bàn trước...”
“Ơ kìa Tiểu Phương?”, một giọng nói vang lên khi người phục vụ còn chưa hết lời.
“Em cũng đến đây dùng cơm sao?”, Hạ Oanh Oanh khoác. tay Lục Anh Đường đi tới: “Em mới về nước nên chắc không
biết phải đặt hẹn mới được vào đây nhỉ? Còn là hẹn trước hơn cả tháng
Cô ta nép sát vào người đàn ông kế bên: “Hôm nay chị đến đây dùng bữa với hai bác Lục, nếu em không ngại thì vào đây nếm thử hương vị thức ăn nơi này cũng được”.
“Được không anh?”, Hạ Oanh Oanh nghiêng đầu hỏi Lục Anh Đường: “Tốt xấu gì anh và Tiểu Phương cũng từng ở bên nhau, em ấy lại là em gái em, chắc hai bác sẽ không để tâm đâu?”
Lục Anh Đường liếc nhìn Hạ Phương, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tư Thành, mở miệng châm chọc: “Cô ta thì không thành vấn đề, nhưng...”
“Người này thì không được”.
Lúc này Hạ Oanh Oanh mới để ý đến người đàn ông khôi ngô đứng cạnh Hạ Phương.
€ô ta quan sát Tư Thành một hồi mới cười hỏi Hạ Phương: “Tiểu Phương à, đây là... tình mới của em hả?”
Tình mới? Cái cách dùng từ này...
“Cha mẹ tôi còn lâu mới dùng bữa với thứ đàn ông của một con ả lăng loàn”, Lục Anh Đường lại lên tiếng công kích.
Nhưng Hạ Phương lại nhíu mày.
Chẳng phải Tư Thành là do bọn họ sắp xếp cho cô gặp mặt ư? Sao bây giờ lại không nhận ra?
Hay là... bọn họ vốn giao việc đó cho người khác nên cũng chưa biết mặt mũi nhân viên phục vụ ấy ra sao?
“Cảm ơn lòng tốt của chị và anh Lục, nhưng không cần phiền phức vậy”, Hạ Phương cười nhạt, vừa định rút thẻ từ trong giỏ xách ra thì Tư Thành đã nhanh hơn một bước, đưa một tấm thẻ sang cho nhân viên phục vụ.
“Cái này được không?”
Hai mắt phục vụ viên sáng bừng, dùng hai tay nhận lấy thẻ, tỉ mỉ xác minh một hồi mới cung kính gập người một góc. 90 độ: “Vô cùng xin lỗi, là tôi mắt vụng mới không nhận ra khách quý sử dụng thẻ đen của Nâu Nhạt, mong quý khách thứ lỗi”.
Thấy Tư Thành và Hạ Phương không lên tiếng, phục vụ lại dè dặt tiếp lời: “Xin mời hai vị theo tôi đến phòng thượng khách trên tầng cao nhất ạ”.
Sao anh ta lại có cái thẻ này? Hạ Phương tròn mắt nhìn Tư Thành.
Mới ban nãy trông anh chẳng khác gì một vị giám đốc quyền quý cả...
Đoạn cô nghiêng đầu, thấy sắc mặt Hạ Oanh Oanh và Lục. Anh Đường xấu như màu đất kèm bốn con mắt trợn trừng sắp nứt toác.
“Bọn tôi đi trước nhé”, cô nhếch môi mỉm cười, nắm lấy. bàn tay đưa ra của Tư Thành, xoay người một cách tao nhã rồi bước đi, để lại cho hai người kia bóng lưng đầy quý phái.
Vào phòng thượng khách rồi, Hạ Phương mới quay sang nhìn người kế bên đầy nghiền ngẫm.
“Tấm thẻ đó...”
“Trong xe của anh bạn kia”, Tư Thành đáp lại bằng một tiếng cười gợi cảm, nói với vẻ sâu xa.
Hạ Phương nhướng mày: “Dùng thẻ của người ta mà không cần nói trước một tiếng sao?”
Làm vậy là bất lịch sự đấy!
“Tình huống đặc thù”, Tư Thành cũng không làm rõ hiểu lầm mà càng thuận thế tát nước theo mưa.
Hạ Phương không khỏi cho rẵng người này thật là kỳ lạ.
Chẳng lẽ là cậu ấm nào đó giả làm phục vụ để trải nghiệm cuộc sống?
Tư Thành nâng tách trà lên, động tác lười nhác lại thanh thoát, nhấp một ngụm: “Sao lại nhìn tôi thế? Phải lòng rồi à?”
Hạ Phương:... “Anh Tư này, tự luyến là bệnh phải trị”.
“Chẳng lế em không có thuốc trị cho tôi?”, anh trả lại với nụ cười ma mãnh.
Làm Hạ Phương không biết phải tiếp lời thế nào. Cái tên phục vụ này sao tự nhiên thả thính mạnh dữ vậy? Dám cá đó giờ cũng hớp hồn vô số con gái nhà lành rồi.
“Muốn ăn gì cứ gọi”, phát giác thấy sắc mặt cô không vui, 'Tư Thành quyết định không trêu nữa.
Hạ Phương hơi nheo mắt, cười nửa miệng: “Giá cả nơi này cũng không phải thấp”.
“Không sao, tôi còn tiền tiết kiệm...” Tài sản tầm mấy trăm tỉ gì đó.
Mời một bữa cơm chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng. lá mà thôi.
“Vậy tôi không khách sáo nhé?”, tuy nói vậy nhưng Hạ Phương cũng không ra tay quá tàn nhẫn khi gọi món, không hề gọi mấy món đắt nhất.
Chọn xong rồi, cô đưa thực đơn cho Tư Thành: “Anh xem còn muốn gọi gì không...”
Anh liếc nhìn danh sách, nở một nụ cười nhàn nhạt, vươn tay thêm vài món vào.
Gọi món xong, gian phòng rộng thênh thang, sáng rực rỡ này chỉ còn lại hai người họ.
Hạ Phương xoa xoa cẵm, bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.
“Anh là người thành phố?”
“Xem như vậy”.
“Nhà có mấy người?”
“Hai”.
“Hả?”
“Tôi với em”.
Hạ Phương:...
“Đang ở nhà thuê hay ngủ lại trong khách sạn?” Tư Thành:...
“Khụ khụ, tôi không có ý xấu”, sợ rằng anh im lặng vì cho. rằng cô đang chê bai, Hạ Phương vội giải thích.
“Ý là nếu không có nơi ở cố định thì có thể dọn vào với tôi. Tôi có một căn nhà nhỏ gần khách sạn anh làm việc, sửa sang xong rồi mà cứ để đó không ai ở. Nhà không lớn, nhưng hai chúng ta ở là đủ rồi”.
Hai chúng ta?
Tư Thành liếc nhìn cô một cái, trong mắt lại thêm ý cười mập mờ.
Hạ Phương biết anh lại hiểu lầm rồi, bèn nguýt mắt: “Đừng cho rằng kết hôn rồi là tôi sẽ thèm thuồng gì anh nhé. Tôi đây nổi tiếng không ham säc dục, anh đừng hòng quyến rũ được tôi”.
Tư Thành:... Hình như đây là lời thoại của anh mới đúng? Hạ Phương khoanh tay đặt trước ngực: “Trong hợp đồng có ghi rõ, chỉ được phát sinh quan hệ khi có sự đồng thuận đến từ hai phía, không được cưỡng ép...”
Bộ trong mắt em ấy mình là sài lang hổ báo hay gì? Tư Thành câm lặng.
“Còn chuyện này nữa”.
Hạ Phương bỗng lên giọng, nhìn xoáy vào anh: “Anh thiếu tiền lắm sao?”
Tư Thành: Tiền thì không thiếu, nhưng...
“Anh về khách sạn sao?”, cô nhìn nó với ánh mắt phức tạp trước khi cất vào giỏ xách, quay sang hỏi người đàn ông.
Tư Thành lặp lại: “Về khách sạn?”
“Anh không về làm việc à?”, Hạ Phương nói xong đã phì cười: “Hay là xin nghỉ để đi đăng ký kết hôn?”
Tư Thành cong môi: “Xem như vậy đi...”
“Vậy tôi mời anh ăn cơm', Hạ Phương không muốn về nhà, bạn thân của cô cũng chưa tan tầm nên bỗng dưng không biết phải đi đâu về đâu.
Tư Thành không từ chối: “Em muốn ăn gì?”
“Đến quán Nâu Nhạt* đi”, Hạ Phương đáp, lại hỏi: “Anh chạy xe đến đây hay sao?”
“Đi xe đến”, Tư Thành đáp rồi dẫn Hạ Phương đi đến trước chiếc Maybach sang trọng nhưng đơn giản đậu kế bên.
Hạ Phương:... “Anh...
Vẻ mặt của cô khiến Tư Thành cho rằng có hiểu lầm gì đó vừa xảy ra, thế là nhấc mày cười nói: “Không phải... ”
Xe này thật ra được đăng ký dưới tên trợ lý Tiêu Minh cơ.
“Không ngờ ấy chứ..”, Hạ Phương cười sượng trân: “Làm phục vụ khách sạn mà cũng thuê được xe sang cỡ này“.
Phục vụ... khách sạn? Anh ư? Tư Thành bắn sang một ánh nhìn quái dị, chợt nhớ đến thỏa thuận bị mình yêu cầu loại bỏ trong bản hợp đồng kia, bỗng chốc sinh lòng hứng thú.
Có phải cô ấy cho rằng mình chỉ là một đứa nghèo rớt mồng tơi, sợ sau này ly hôn không xu dính túi nên mới soạn ra hợp đồng ấy?
Xem ra tiểu thư nhà họ Hạ không giống với lời đồn tẹo nào...
Thú vị đây.
Nâu Nhạt là một nhà hàng cao cấp cực kỳ nổi tiếng, khai trương tại Giang Lâm vào hai năm trước.
Nó không chỉ sở hữu thiết kế giản dị nhưng sang trọng mà các món ăn được phục vụ cũng cầu kỳ tinh xảo khiến lòng người nức nở.
Nhưng nổi tiếng nhất phải nói đến mùi vị món ăn.
Gần như không ai là không bị thu phục sau khi có cơ hội trải nghiệm.
Nghe nói để vào đây cần phải đặt bàn từ ba tháng trước, ngay cả người có tiền cũng chưa chắc chen vào được danh sách.
Hạ Phương căn bản không suy xét đến giá cả, bởi vì Tư Thành thân là phục vụ làm sao có khả năng chỉ trả, mà vốn cô cũng không muốn anh phải đứng ra mời, chỉ là muốn nán lại bên anh một hồi, tìm hiểu người “chồng nhặt” này ra sao mà thôi.
Thế là cô hiên ngang bước vào nhà hàng, hoàn toàn không nhận ra Tư Thành còn thong dong, toát ra vẻ quý phái nghênh ngang còn hơn cả mình.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?”, lập tức có nhân viên phục vụ bước đến ngăn cản.
Hạ Phương lắc đầu: “Không có”.
Nhân viên tỏ ra ái ngại: “Xin lỗi quý khách, ngoại trừ hội viên thẻ đen, ở đây chúng tôi chỉ phục vụ hội viên đã đặt bàn trước...”
“Ơ kìa Tiểu Phương?”, một giọng nói vang lên khi người phục vụ còn chưa hết lời.
“Em cũng đến đây dùng cơm sao?”, Hạ Oanh Oanh khoác. tay Lục Anh Đường đi tới: “Em mới về nước nên chắc không
biết phải đặt hẹn mới được vào đây nhỉ? Còn là hẹn trước hơn cả tháng
Cô ta nép sát vào người đàn ông kế bên: “Hôm nay chị đến đây dùng bữa với hai bác Lục, nếu em không ngại thì vào đây nếm thử hương vị thức ăn nơi này cũng được”.
“Được không anh?”, Hạ Oanh Oanh nghiêng đầu hỏi Lục Anh Đường: “Tốt xấu gì anh và Tiểu Phương cũng từng ở bên nhau, em ấy lại là em gái em, chắc hai bác sẽ không để tâm đâu?”
Lục Anh Đường liếc nhìn Hạ Phương, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tư Thành, mở miệng châm chọc: “Cô ta thì không thành vấn đề, nhưng...”
“Người này thì không được”.
Lúc này Hạ Oanh Oanh mới để ý đến người đàn ông khôi ngô đứng cạnh Hạ Phương.
€ô ta quan sát Tư Thành một hồi mới cười hỏi Hạ Phương: “Tiểu Phương à, đây là... tình mới của em hả?”
Tình mới? Cái cách dùng từ này...
“Cha mẹ tôi còn lâu mới dùng bữa với thứ đàn ông của một con ả lăng loàn”, Lục Anh Đường lại lên tiếng công kích.
Nhưng Hạ Phương lại nhíu mày.
Chẳng phải Tư Thành là do bọn họ sắp xếp cho cô gặp mặt ư? Sao bây giờ lại không nhận ra?
Hay là... bọn họ vốn giao việc đó cho người khác nên cũng chưa biết mặt mũi nhân viên phục vụ ấy ra sao?
“Cảm ơn lòng tốt của chị và anh Lục, nhưng không cần phiền phức vậy”, Hạ Phương cười nhạt, vừa định rút thẻ từ trong giỏ xách ra thì Tư Thành đã nhanh hơn một bước, đưa một tấm thẻ sang cho nhân viên phục vụ.
“Cái này được không?”
Hai mắt phục vụ viên sáng bừng, dùng hai tay nhận lấy thẻ, tỉ mỉ xác minh một hồi mới cung kính gập người một góc. 90 độ: “Vô cùng xin lỗi, là tôi mắt vụng mới không nhận ra khách quý sử dụng thẻ đen của Nâu Nhạt, mong quý khách thứ lỗi”.
Thấy Tư Thành và Hạ Phương không lên tiếng, phục vụ lại dè dặt tiếp lời: “Xin mời hai vị theo tôi đến phòng thượng khách trên tầng cao nhất ạ”.
Sao anh ta lại có cái thẻ này? Hạ Phương tròn mắt nhìn Tư Thành.
Mới ban nãy trông anh chẳng khác gì một vị giám đốc quyền quý cả...
Đoạn cô nghiêng đầu, thấy sắc mặt Hạ Oanh Oanh và Lục. Anh Đường xấu như màu đất kèm bốn con mắt trợn trừng sắp nứt toác.
“Bọn tôi đi trước nhé”, cô nhếch môi mỉm cười, nắm lấy. bàn tay đưa ra của Tư Thành, xoay người một cách tao nhã rồi bước đi, để lại cho hai người kia bóng lưng đầy quý phái.
Vào phòng thượng khách rồi, Hạ Phương mới quay sang nhìn người kế bên đầy nghiền ngẫm.
“Tấm thẻ đó...”
“Trong xe của anh bạn kia”, Tư Thành đáp lại bằng một tiếng cười gợi cảm, nói với vẻ sâu xa.
Hạ Phương nhướng mày: “Dùng thẻ của người ta mà không cần nói trước một tiếng sao?”
Làm vậy là bất lịch sự đấy!
“Tình huống đặc thù”, Tư Thành cũng không làm rõ hiểu lầm mà càng thuận thế tát nước theo mưa.
Hạ Phương không khỏi cho rẵng người này thật là kỳ lạ.
Chẳng lẽ là cậu ấm nào đó giả làm phục vụ để trải nghiệm cuộc sống?
Tư Thành nâng tách trà lên, động tác lười nhác lại thanh thoát, nhấp một ngụm: “Sao lại nhìn tôi thế? Phải lòng rồi à?”
Hạ Phương:... “Anh Tư này, tự luyến là bệnh phải trị”.
“Chẳng lế em không có thuốc trị cho tôi?”, anh trả lại với nụ cười ma mãnh.
Làm Hạ Phương không biết phải tiếp lời thế nào. Cái tên phục vụ này sao tự nhiên thả thính mạnh dữ vậy? Dám cá đó giờ cũng hớp hồn vô số con gái nhà lành rồi.
“Muốn ăn gì cứ gọi”, phát giác thấy sắc mặt cô không vui, 'Tư Thành quyết định không trêu nữa.
Hạ Phương hơi nheo mắt, cười nửa miệng: “Giá cả nơi này cũng không phải thấp”.
“Không sao, tôi còn tiền tiết kiệm...” Tài sản tầm mấy trăm tỉ gì đó.
Mời một bữa cơm chỉ như con bò rụng lông, cây me rụng. lá mà thôi.
“Vậy tôi không khách sáo nhé?”, tuy nói vậy nhưng Hạ Phương cũng không ra tay quá tàn nhẫn khi gọi món, không hề gọi mấy món đắt nhất.
Chọn xong rồi, cô đưa thực đơn cho Tư Thành: “Anh xem còn muốn gọi gì không...”
Anh liếc nhìn danh sách, nở một nụ cười nhàn nhạt, vươn tay thêm vài món vào.
Gọi món xong, gian phòng rộng thênh thang, sáng rực rỡ này chỉ còn lại hai người họ.
Hạ Phương xoa xoa cẵm, bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.
“Anh là người thành phố?”
“Xem như vậy”.
“Nhà có mấy người?”
“Hai”.
“Hả?”
“Tôi với em”.
Hạ Phương:...
“Đang ở nhà thuê hay ngủ lại trong khách sạn?” Tư Thành:...
“Khụ khụ, tôi không có ý xấu”, sợ rằng anh im lặng vì cho. rằng cô đang chê bai, Hạ Phương vội giải thích.
“Ý là nếu không có nơi ở cố định thì có thể dọn vào với tôi. Tôi có một căn nhà nhỏ gần khách sạn anh làm việc, sửa sang xong rồi mà cứ để đó không ai ở. Nhà không lớn, nhưng hai chúng ta ở là đủ rồi”.
Hai chúng ta?
Tư Thành liếc nhìn cô một cái, trong mắt lại thêm ý cười mập mờ.
Hạ Phương biết anh lại hiểu lầm rồi, bèn nguýt mắt: “Đừng cho rằng kết hôn rồi là tôi sẽ thèm thuồng gì anh nhé. Tôi đây nổi tiếng không ham säc dục, anh đừng hòng quyến rũ được tôi”.
Tư Thành:... Hình như đây là lời thoại của anh mới đúng? Hạ Phương khoanh tay đặt trước ngực: “Trong hợp đồng có ghi rõ, chỉ được phát sinh quan hệ khi có sự đồng thuận đến từ hai phía, không được cưỡng ép...”
Bộ trong mắt em ấy mình là sài lang hổ báo hay gì? Tư Thành câm lặng.
“Còn chuyện này nữa”.
Hạ Phương bỗng lên giọng, nhìn xoáy vào anh: “Anh thiếu tiền lắm sao?”
Tư Thành: Tiền thì không thiếu, nhưng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.