Chương 285: Chắc chản không thể!
Đào Nguyên
10/03/2024
Trơ mắt nhìn bản thân bị người khác tấn công, bị dẫm đạp xuống dưới?
Chắc chản không thể!
Hạ Phương lười biếng cong môi, tựa người vào ghế sofa rồi bình tĩnh nói: "Tôi thấy thế này, không phải họ đang cố đẩy LM vào rắc rối sao? Vậy chúng ta cứ xem như không biết gì hết, chuyện này đợi ngày mai hằng bàn tiếp nhé”.
Hạ Phương nói xong, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Sở Lâm Xuyên nghe được những lời đó thì cảm thấy rất lo lắng.
Đặc biệt là khi nấy, anh ấy lướt weibo thì nhìn thấy độ phổ biến của tin tức đang tăng rất nhanh, người bình luận cũng càng nhiều, giờ đã bị đẩy lên đầu bảng tin rồi.
Hiện tại có năm, sáu bài đăng về LM đều nằm trong danh sách tìm kiếm phổ biến.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tương lai LM sẽ thất thủ mất?
“Sếp Phương..”, Sở Lâm Xuyên vội vàng đuổi theo Hạ Phương, sốt ruột muốn giữ cô ở lại.
Đúng lúc này, Sở Lâm Khôn cũng đi ra từ phòng hút thuốc. Cậu ta nhìn thấy Hạ Phương rời đi thì có chút lo lắng: "Sếp. Phương, cô đi đâu vậy?"
"Về nhà đỉ!", cô khoanh tay trước ngực rồi thản nhiên nói: “Chuyện lần này chắc chản đối phương đã chuẩn bị kĩ càng. Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng nên tạm thời chúng ta không thể hành động hấp tấp, hai anh em cậu cũng vậy. Nhớ rõ, đừng đưa ra bất kì thông báo nào mà chưa có sự cho phép của tôi, mọi chuyện cứ để ngày mai rồi bàn tiếp”.
Nói xong, cô liền hỏi Sở Lâm Khôn: "Cậu có điều tra được gì không?"
Sở Lâm Khôn chán nản lắc đầu: "Không có.
Cậu ta thực sự không thể tìm được bất kỳ manh mối nào. Dù sao Sở Lâm Khôn tự thấy bản thân vẫn luôn rất cẩn thận, chưa bao giờ để lộ sơ hở.
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Không cần nóng vội, tối nay cậu cứ về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, chuyện này ngày mai tôi sẽ có cách xử lý”.
Khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Phương, hai người họ lập tức nhìn nhau, trong mắt chứa đầy bối rối và lo lăng.
Nhưng Hạ Phương là thiết kế trưởng của bọn họ, chuyện này không chỉ là việc của LM mà còn là việc của Hạ Phương. Bản thân cô không vội thì cho dù hai anh em họ có nóng lòng đến đâu cũng không thể làm gì khác, chỉ đành đi theo cô vào thang máy.
Khi bước tới cửa thang máy, Sở Lâm Xuyên như người mất hồn, va vào bức tường bên cạnh khiến giấy tờ trong tay rơi tán loạn xuống đất.
Anh ấy định thần lại, chuẩn bị cúi xuống nhặt lên thì lập. tức nghe thấy Sở Lâm Khôn kích động hét lên: "Tôi nhớ ra rồi!"
Sở Lâm Xuyên bị cậu ta doạ cho giật mình, sửng sốt nhìn Sở Lâm Khôn: "Cậu nói cái gì?"
Sở Lâm Khôn nghiêm túc nhìn Hạ Phương: "Sếp Phương, hôm đó tôi đi ra từ văn phòng của cô rồi đụng phải một người ở thang máy. Giấy tờ trong tay rơi hết xuống đất, mặc dù tôi nhặt lên ngay lập tức... Nhưng không loại trừ khả năng người đó đã nhìn thấy...”
Hạ Phương hơi nhíu mày, bước ra khỏi thang máy rồi nói với Sở Lâm Khôn: "Bây giờ chúng ta đến văn phòng của anh đi, tôi muốn xem bản hợp đồng đó".
Cô nói với Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, nhờ anh vào phòng an ninh tìm camera giám sát ngày hôm đó”.
Mặc dù cô tự đi tìm sẽ nhanh hơn nhưng Sở Lâm Xuyên đang mất hồn mất vía như vậy, sợ răng nếu không được giao. việc gì đó thì anh ấy sẽ càng thẫn thờ hơn nữa.
Khi đến văn phòng của Sở Lâm Khôn, cậu ta lấy ra một bản hợp đồng từ ngăn kéo được khóa mật khẩu rồi đưa cho Hạ Phương. Cô xem qua và lập tức phát hiện ra vấn đề.
"Lúc đầu tôi có kèm thêm một tờ phương án B vào đây, nhưng bây giờ không thấy nữa".
Để toàn vẹn mối quan hệ hợp tác giữa LM với Can, Hạ Phương đã chuẩn bị hai bản A và B. Can cho rằng phương án A là đủ rồi, nhưng cô cảm thấy phương án B sẽ có lợi hơn cho cậu ta.
Vốn dĩ Hạ Phương mời được Can về là đã lợi cho bản thân lắm rồi, nên cô không muốn mọi người nghĩ răng mình bắt nạt
Can.
Vậy nên Hạ Phương không hủy bỏ bản phương án B, mà kẹp vào cùng tài liệu chính.
Nhưng bây giờ Sở Lâm Khôn lại không giữ nó.
Hạ Phương mở điện thoại bấm vào weibo, cô phát hiện weibo của mình đã nổ tung.
Có rất nhiều người đang bình luận măng chửi cô và LM.
Hạ Phương phớt lờ những bình luận đó, tìm tiêu đề bài viết rồi nhấn vào bức ảnh do người đó đăng. Cô cong môi, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
"Không sai", Hạ Phương buông điện thoại xuống rồi bình thản nói với Sở Lâm Khôn: “Trước đó tôi đã vẽ vài nét ở bên cạnh tờ phương án B, tấm hình người này chụp cũng có”.
Vẻ mặt Sở Lâm Khôn lập tức tái nhợt.
Cậu ta cần môi, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi”.
Sau đó liền hổ thẹn cúi đầu: "Rất xin lỗi sếp Phương, là do tôi đã quá bất cẩn".
Sở Lâm Khôn luôn cho rằng mình đã rất cẩn thận nên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thật không ngờ, cuối cùng vấn đề vẫn đến từ cậu ta.
Sở Lâm Khôn hít một hơi thật sâu, cảm thấy cực kỳ chán. nản.
Hạ Phương vỗ vai cậu ta: "Đối với chúng ta thì cũng không phải là chuyện xấu”.
Cậu ta cần môi, biết răng cô đang an ủi mình.
Hạ Phương tiếp tục nói: "Sớm hay muộn gì chuyện LM hợp tác với Can cũng sẽ được công khai. Đợi tranh chấp giữa Can và Anmphile kết thúc, chuyện hợp tác này một khi được công bố chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý lớn từ giới thiết kế. Đến lúc đó... đám người muốn hại chúng ta vẫn sẽ đổ dầu vào lửa, khiến mọi thứ biến thành như bây giờ”.
“Hơn nữa, vẫn còn nội gián trong công ty, nếu không có chuyện này thì không biết khi nào chúng ta mới phát hiện ra. Bản hợp đồng đó bị tiết lộ, chúng ta không cần đau đầu suy nghĩ thời điểm công bố hợp tác với Can nữa, cũng không cần phải lo lắng thêm về dư luận trái chiều”.
Có vẻ là vậy, nhưng sao cậu ta lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?
Đúng lúc đó, Sở Lâm Xuyên đã đem bản ghi camera giám sát đến, vẻ mặt anh ta có chút khó coi: "Quả nhiên, ngày hôm đó đã xảy ra vấn đề ở thang máy”.
Ba người cùng ngồi xuống, Sở Lâm Khôn chiếu camera sang màn hình rộng. Đoạn camera được tua đến trước khi Sở Lâm Khôn ra khỏi thang máy, sau đó cửa thang máy mở ra, cậu ta va vào cô gái trẻ đang chuẩn bị bước vào. Tài liệu trên tay đều rơi xuống đất, mặc dù cậu ta đã lập tức quỳ xuống nhặt nó lên, nhưng...
Khi Sở Lâm Khôn đang lật xem hợp đồng trong thang máy, bản phương án bên trong đã vô tình rơi xuống.
Ngay khi bước vào, cô gái trẻ đã nhìn thấy tờ tài liệu.
Màn hình chuyển cảnh, lúc cô gái đó bước ra khỏi thang máy, trên tay lại không hề cầm tờ tài liệu nào.
“Người này là ai?”, Hạ Phương xem xong đoạn phim thì im lặng suy nghĩ.
Chắc chẳn cô ta không phải người của phòng thiết kế, còn nhân viên ngoài phòng thiết kế thì Hạ Phương gần như không có ấn tượng gì.
Vẻ mặt Sở Lâm Xuyên sa sầm, nghiến răng nói: "Phó phòng kinh doanh Cố Vân Lý!"
Cố Vân Lý?
Hạ Phương cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, nhưng cô lại không nhớ mình đã từng nghe nó ở đâu, chỉ khẽ gật đầu: "Điều tra tất cả thông tin về cô ta".
Sở Lâm Xuyên gật đầu, cả người tràn đầy năng lượng: “Sếp Phương cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ đào ra mười tám đời tổ tông của cô tai”
Nói xong anh ấy còn mắng thêm một câu: “Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Cô ta dám ăn cây táo rào cây sung trong
LM của tôi, tôi phải khiến cô ta ăn thêm trái đắng!”
Sở Lâm Khôn nhíu mày, thấp giọng nói: "Không, tài liệu đó đã bị lấy mất từ tay tôi nên chính tôi sẽ điều tra chuyện này”.
Muốn tranh công?
Sở Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn chăm chăm Sở Lâm Khôn, đột nhiên trong phòng có hai tia lửa phóng ra!
Chắc chản không thể!
Hạ Phương lười biếng cong môi, tựa người vào ghế sofa rồi bình tĩnh nói: "Tôi thấy thế này, không phải họ đang cố đẩy LM vào rắc rối sao? Vậy chúng ta cứ xem như không biết gì hết, chuyện này đợi ngày mai hằng bàn tiếp nhé”.
Hạ Phương nói xong, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Sở Lâm Xuyên nghe được những lời đó thì cảm thấy rất lo lắng.
Đặc biệt là khi nấy, anh ấy lướt weibo thì nhìn thấy độ phổ biến của tin tức đang tăng rất nhanh, người bình luận cũng càng nhiều, giờ đã bị đẩy lên đầu bảng tin rồi.
Hiện tại có năm, sáu bài đăng về LM đều nằm trong danh sách tìm kiếm phổ biến.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tương lai LM sẽ thất thủ mất?
“Sếp Phương..”, Sở Lâm Xuyên vội vàng đuổi theo Hạ Phương, sốt ruột muốn giữ cô ở lại.
Đúng lúc này, Sở Lâm Khôn cũng đi ra từ phòng hút thuốc. Cậu ta nhìn thấy Hạ Phương rời đi thì có chút lo lắng: "Sếp. Phương, cô đi đâu vậy?"
"Về nhà đỉ!", cô khoanh tay trước ngực rồi thản nhiên nói: “Chuyện lần này chắc chản đối phương đã chuẩn bị kĩ càng. Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng nên tạm thời chúng ta không thể hành động hấp tấp, hai anh em cậu cũng vậy. Nhớ rõ, đừng đưa ra bất kì thông báo nào mà chưa có sự cho phép của tôi, mọi chuyện cứ để ngày mai rồi bàn tiếp”.
Nói xong, cô liền hỏi Sở Lâm Khôn: "Cậu có điều tra được gì không?"
Sở Lâm Khôn chán nản lắc đầu: "Không có.
Cậu ta thực sự không thể tìm được bất kỳ manh mối nào. Dù sao Sở Lâm Khôn tự thấy bản thân vẫn luôn rất cẩn thận, chưa bao giờ để lộ sơ hở.
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Không cần nóng vội, tối nay cậu cứ về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, chuyện này ngày mai tôi sẽ có cách xử lý”.
Khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Phương, hai người họ lập tức nhìn nhau, trong mắt chứa đầy bối rối và lo lăng.
Nhưng Hạ Phương là thiết kế trưởng của bọn họ, chuyện này không chỉ là việc của LM mà còn là việc của Hạ Phương. Bản thân cô không vội thì cho dù hai anh em họ có nóng lòng đến đâu cũng không thể làm gì khác, chỉ đành đi theo cô vào thang máy.
Khi bước tới cửa thang máy, Sở Lâm Xuyên như người mất hồn, va vào bức tường bên cạnh khiến giấy tờ trong tay rơi tán loạn xuống đất.
Anh ấy định thần lại, chuẩn bị cúi xuống nhặt lên thì lập. tức nghe thấy Sở Lâm Khôn kích động hét lên: "Tôi nhớ ra rồi!"
Sở Lâm Xuyên bị cậu ta doạ cho giật mình, sửng sốt nhìn Sở Lâm Khôn: "Cậu nói cái gì?"
Sở Lâm Khôn nghiêm túc nhìn Hạ Phương: "Sếp Phương, hôm đó tôi đi ra từ văn phòng của cô rồi đụng phải một người ở thang máy. Giấy tờ trong tay rơi hết xuống đất, mặc dù tôi nhặt lên ngay lập tức... Nhưng không loại trừ khả năng người đó đã nhìn thấy...”
Hạ Phương hơi nhíu mày, bước ra khỏi thang máy rồi nói với Sở Lâm Khôn: "Bây giờ chúng ta đến văn phòng của anh đi, tôi muốn xem bản hợp đồng đó".
Cô nói với Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, nhờ anh vào phòng an ninh tìm camera giám sát ngày hôm đó”.
Mặc dù cô tự đi tìm sẽ nhanh hơn nhưng Sở Lâm Xuyên đang mất hồn mất vía như vậy, sợ răng nếu không được giao. việc gì đó thì anh ấy sẽ càng thẫn thờ hơn nữa.
Khi đến văn phòng của Sở Lâm Khôn, cậu ta lấy ra một bản hợp đồng từ ngăn kéo được khóa mật khẩu rồi đưa cho Hạ Phương. Cô xem qua và lập tức phát hiện ra vấn đề.
"Lúc đầu tôi có kèm thêm một tờ phương án B vào đây, nhưng bây giờ không thấy nữa".
Để toàn vẹn mối quan hệ hợp tác giữa LM với Can, Hạ Phương đã chuẩn bị hai bản A và B. Can cho rằng phương án A là đủ rồi, nhưng cô cảm thấy phương án B sẽ có lợi hơn cho cậu ta.
Vốn dĩ Hạ Phương mời được Can về là đã lợi cho bản thân lắm rồi, nên cô không muốn mọi người nghĩ răng mình bắt nạt
Can.
Vậy nên Hạ Phương không hủy bỏ bản phương án B, mà kẹp vào cùng tài liệu chính.
Nhưng bây giờ Sở Lâm Khôn lại không giữ nó.
Hạ Phương mở điện thoại bấm vào weibo, cô phát hiện weibo của mình đã nổ tung.
Có rất nhiều người đang bình luận măng chửi cô và LM.
Hạ Phương phớt lờ những bình luận đó, tìm tiêu đề bài viết rồi nhấn vào bức ảnh do người đó đăng. Cô cong môi, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
"Không sai", Hạ Phương buông điện thoại xuống rồi bình thản nói với Sở Lâm Khôn: “Trước đó tôi đã vẽ vài nét ở bên cạnh tờ phương án B, tấm hình người này chụp cũng có”.
Vẻ mặt Sở Lâm Khôn lập tức tái nhợt.
Cậu ta cần môi, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi”.
Sau đó liền hổ thẹn cúi đầu: "Rất xin lỗi sếp Phương, là do tôi đã quá bất cẩn".
Sở Lâm Khôn luôn cho rằng mình đã rất cẩn thận nên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thật không ngờ, cuối cùng vấn đề vẫn đến từ cậu ta.
Sở Lâm Khôn hít một hơi thật sâu, cảm thấy cực kỳ chán. nản.
Hạ Phương vỗ vai cậu ta: "Đối với chúng ta thì cũng không phải là chuyện xấu”.
Cậu ta cần môi, biết răng cô đang an ủi mình.
Hạ Phương tiếp tục nói: "Sớm hay muộn gì chuyện LM hợp tác với Can cũng sẽ được công khai. Đợi tranh chấp giữa Can và Anmphile kết thúc, chuyện hợp tác này một khi được công bố chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý lớn từ giới thiết kế. Đến lúc đó... đám người muốn hại chúng ta vẫn sẽ đổ dầu vào lửa, khiến mọi thứ biến thành như bây giờ”.
“Hơn nữa, vẫn còn nội gián trong công ty, nếu không có chuyện này thì không biết khi nào chúng ta mới phát hiện ra. Bản hợp đồng đó bị tiết lộ, chúng ta không cần đau đầu suy nghĩ thời điểm công bố hợp tác với Can nữa, cũng không cần phải lo lắng thêm về dư luận trái chiều”.
Có vẻ là vậy, nhưng sao cậu ta lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?
Đúng lúc đó, Sở Lâm Xuyên đã đem bản ghi camera giám sát đến, vẻ mặt anh ta có chút khó coi: "Quả nhiên, ngày hôm đó đã xảy ra vấn đề ở thang máy”.
Ba người cùng ngồi xuống, Sở Lâm Khôn chiếu camera sang màn hình rộng. Đoạn camera được tua đến trước khi Sở Lâm Khôn ra khỏi thang máy, sau đó cửa thang máy mở ra, cậu ta va vào cô gái trẻ đang chuẩn bị bước vào. Tài liệu trên tay đều rơi xuống đất, mặc dù cậu ta đã lập tức quỳ xuống nhặt nó lên, nhưng...
Khi Sở Lâm Khôn đang lật xem hợp đồng trong thang máy, bản phương án bên trong đã vô tình rơi xuống.
Ngay khi bước vào, cô gái trẻ đã nhìn thấy tờ tài liệu.
Màn hình chuyển cảnh, lúc cô gái đó bước ra khỏi thang máy, trên tay lại không hề cầm tờ tài liệu nào.
“Người này là ai?”, Hạ Phương xem xong đoạn phim thì im lặng suy nghĩ.
Chắc chẳn cô ta không phải người của phòng thiết kế, còn nhân viên ngoài phòng thiết kế thì Hạ Phương gần như không có ấn tượng gì.
Vẻ mặt Sở Lâm Xuyên sa sầm, nghiến răng nói: "Phó phòng kinh doanh Cố Vân Lý!"
Cố Vân Lý?
Hạ Phương cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, nhưng cô lại không nhớ mình đã từng nghe nó ở đâu, chỉ khẽ gật đầu: "Điều tra tất cả thông tin về cô ta".
Sở Lâm Xuyên gật đầu, cả người tràn đầy năng lượng: “Sếp Phương cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ đào ra mười tám đời tổ tông của cô tai”
Nói xong anh ấy còn mắng thêm một câu: “Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Cô ta dám ăn cây táo rào cây sung trong
LM của tôi, tôi phải khiến cô ta ăn thêm trái đắng!”
Sở Lâm Khôn nhíu mày, thấp giọng nói: "Không, tài liệu đó đã bị lấy mất từ tay tôi nên chính tôi sẽ điều tra chuyện này”.
Muốn tranh công?
Sở Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn chăm chăm Sở Lâm Khôn, đột nhiên trong phòng có hai tia lửa phóng ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.