Chương 195: Chỉ sợ các người không dám thôi
Đào Nguyên
10/03/2024
“Nếu cô ta mua nổi, hôm nay hai chúng ta mỗi người sẽ mua một căn”, một “bà chủ nhà giàu” có khuôn mặt giống hotgirl mạng, đeo kính râm cười khẩy.
“Đúng thế! Chỉ cần cô mua được một căn, dù là căn rẻ nhất, chúng tôi cũng sẽ mua theo, cô dám không?”, “bà chủ nhà giàu” cao gầy kia đã sắp hất cằm lên tận trời.
Hạ Phương nhún vai, nét mặt vẫn rất dửng dưng: “Chỉ sợ các người không dám thôi”.
“Ha ha ha, cô ta lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Chúng tôi không dám? Đúng là coi trọng bản thân mình quá?”, cô gái cao gầy kia nói xong thì kéo tay chồng mình: “Honey, không phải anh quen Tổng giám đốc ở đây à, hai người phụ nữ nghèo hèn kia nói muốn tìm anh ấy mua nhà ở đây kìa, anh không giúp người ta gọi Tổng giám đốc ra nghênh đón sao?"
Lúc nhìn thấy Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, người đàn ông trung niên vừa già vừa hói vừa béo kia trợn to cả mắt, bây giờ bị người phụ nữ bên cạnh kéo một cái mới lấy lại tinh thần, ho khan rồi nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, anh sẽ liên lạc với cậu ấy ngay".
Người đàn ông vừa dứt lời thì cửa thang máy trước mặt mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc vest bước ra từ bên trong.
Sau lưng còn có một người đàn ông nét mặt thấp hèn chạy nhanh theo anh ta, còn không ngừng khổ sở cầu xin: “Tổng giám đốc Tần, xin cho chúng tôi thêm một cơ hội, lần này chúng tôi sẽ không khiến anh thất vọng nữa đâu. Lúc trước ông Tần đồng ý hợp tác với chúng tôi, cũng nói là chúng tôi có năng lực. Xuất hiện những vấn đề này là sai sót của chúng tôi, nhưng chúng tôi chắc chăn sẽ tự sửa đổi, không để tái phạm nữa, cầu xin anh..."
“Tổng giám đốc Tần, chúng tôi sẵn lòng gánh vác tất cả trách nhiệm lần nữa, xin cho chúng tôi thêm một cơ hội, nếu
không tập đoàn Lục Thị sẽ xong đời mất...”
Giọng nói quen thuộc khiến Hạ Phương nhíu mày.
Lúc này, Giám đốc Triệu sáng mắt lên, chị ta kích động nói: “Không cần gọi điện thoại, Tổng giám đốc Tần của chúng tôi đã xuống rồi”.
Sau đó, chị ta tiến tới nghênh đón: “Tổng giám đốc Tần...”
Tân Cối An vốn đang mất kiên nhẫn cau mày bước nhanh đi bỗng dưng bị Giám đốc Triệu chặn đường.
Anh ta rất cao, quần áo chỉnh †ề và tóc ngắn vuốt keo đều cho người ta một cảm giác cẩn thận tỉ mỉ.
Anh ta lạnh lùng nhìn Giám đốc Triệu: “Có chuyện gì à?”
“Thưa Tổng giám đốc Tân, là thế này, bên này có hai cô gái trẻ tuổi nói là thích căn biệt thự có lắp đặt thiết bị bên trái dãy thứ ba của chúng ta, muốn tìm anh ký hợp đồng...
Căn biệt thự có lắp đặt thiết bị bên trái dãy thứ ba?
Đó không phải căn biệt thự ông Tân để lại cho ân nhân cứu mạng là cô Hạ sao?
Tân Cối An là cháu ruột của Tân Thủ Văn, từ nhỏ lớn lên cùng Tần Túc và Tần Kha, rất có đầu óc kinh doanh, việc kinh doanh bất động sản ở Giang Lâm hiện tại gần như đều do Tân Cối An xử lý.
Từ mấy tuần trước, bên Kinh Thành đã đưa tin tới nói ân nhân cứu mạng của ông Tân muốn mua một căn biệt thự ở đây.
Lúc đó Tân Thủ Văn muốn tặng cho Hạ Phương, nhưng nghe nói là ân nhân đó từ chối.
Cô chỉ cần tìm một căn đã lắp đặt thiết bị đầy đủ, nếu thật sự muốn cảm ơn thì giảm giá cho cô là được.
Sau đó có một cô gái tên Lucy Mộ Dung đến đây xem nhà, nhưng lúc đó Tân Cối An bận việc nên chỉ bảo cấp dưới đi chào hỏi.
Nghe nói cuối cùng thích căn nhà ở dãy thứ ba kia, hơn nữa còn đã đặt cọc.
“Không phải tôi đã nói căn nhà ở dãy thứ ba kia được đặt cọc rồi à?”, Tân Cối An nhíu mày, sắc mặt hơi u ám.
Anh ta nhìn về phía Hạ Phương và Lucy Mộ Dung theo tầm mắt của Giám đốc Triệu, cứ có cảm giác hai người khá quen, nhưng nhất thời không thể nhớ đã từng gặp ở đâu.
Anh ta phất tay nói: “Có thể giới thiệu cho khách hàng một căn khác, căn ở dãy thứ ba thì không được”.
Giám đốc Triệu đảo mắt, cười nói: “Nhưng Tổng giám đốc Tân, nếu hai cô gái đó cứ muốn mua căn nhà kia thì phải làm sao?”
“Không có là không có, cô làm môi giới, không biết nói chuyện với khách hàng thế nào nếu nhà đã bị đặt cọc à?”, Tân Cối An đen mặt, giọng nói cũng có vẻ khó chịu.
Giám đốc Triệu vội gật đầu: “Vâng Tổng giám đốc Tần, tôi biết rồi”.
“Tổng giám đốc Tần, cầu xin anh, nhà họ Lục không thể phá sản được..", nhân lúc Tần Gối An bị người ta chặn đường, Lục Anh Đường lại đuổi theo một lần nữa, quỳ xuống bên cạnh Tần Cối An, ôm lấy chân anh ta: “Chỉ cần anh có thể rút đơn kiện, cho chúng tôi một cơ hội lấy công chuộc tội, Lục Anh Đường tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho anh”.
Tân Cối An đen mặt, quát khẽ một tiếng: “Buông tay ra!”
“Nếu anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ không buông tay. 'Tổng giám đốc Tân, chắc anh cũng biết lý do lúc trước nhà họ Tần hợp tác với nhà họ Lục, bây giờ nhà họ Tần nói trở mặt là trở mặt, còn đổ tội cho nhà họ Tân chúng tôi, nhà họ Lục. chúng tôi cũng đâu có so đo, chỉ mong có thể hoàn thành hợp. tác, tránh những công nhân vô tội kia chịu cảnh thất nghiệp...”
Lục Anh Đường ôm chân Tần Gối An, nét mặt vô cùng dữ tợn.
“Đúng thế! Chỉ cần cô mua được một căn, dù là căn rẻ nhất, chúng tôi cũng sẽ mua theo, cô dám không?”, “bà chủ nhà giàu” cao gầy kia đã sắp hất cằm lên tận trời.
Hạ Phương nhún vai, nét mặt vẫn rất dửng dưng: “Chỉ sợ các người không dám thôi”.
“Ha ha ha, cô ta lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Chúng tôi không dám? Đúng là coi trọng bản thân mình quá?”, cô gái cao gầy kia nói xong thì kéo tay chồng mình: “Honey, không phải anh quen Tổng giám đốc ở đây à, hai người phụ nữ nghèo hèn kia nói muốn tìm anh ấy mua nhà ở đây kìa, anh không giúp người ta gọi Tổng giám đốc ra nghênh đón sao?"
Lúc nhìn thấy Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, người đàn ông trung niên vừa già vừa hói vừa béo kia trợn to cả mắt, bây giờ bị người phụ nữ bên cạnh kéo một cái mới lấy lại tinh thần, ho khan rồi nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, anh sẽ liên lạc với cậu ấy ngay".
Người đàn ông vừa dứt lời thì cửa thang máy trước mặt mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc vest bước ra từ bên trong.
Sau lưng còn có một người đàn ông nét mặt thấp hèn chạy nhanh theo anh ta, còn không ngừng khổ sở cầu xin: “Tổng giám đốc Tần, xin cho chúng tôi thêm một cơ hội, lần này chúng tôi sẽ không khiến anh thất vọng nữa đâu. Lúc trước ông Tần đồng ý hợp tác với chúng tôi, cũng nói là chúng tôi có năng lực. Xuất hiện những vấn đề này là sai sót của chúng tôi, nhưng chúng tôi chắc chăn sẽ tự sửa đổi, không để tái phạm nữa, cầu xin anh..."
“Tổng giám đốc Tần, chúng tôi sẵn lòng gánh vác tất cả trách nhiệm lần nữa, xin cho chúng tôi thêm một cơ hội, nếu
không tập đoàn Lục Thị sẽ xong đời mất...”
Giọng nói quen thuộc khiến Hạ Phương nhíu mày.
Lúc này, Giám đốc Triệu sáng mắt lên, chị ta kích động nói: “Không cần gọi điện thoại, Tổng giám đốc Tần của chúng tôi đã xuống rồi”.
Sau đó, chị ta tiến tới nghênh đón: “Tổng giám đốc Tần...”
Tân Cối An vốn đang mất kiên nhẫn cau mày bước nhanh đi bỗng dưng bị Giám đốc Triệu chặn đường.
Anh ta rất cao, quần áo chỉnh †ề và tóc ngắn vuốt keo đều cho người ta một cảm giác cẩn thận tỉ mỉ.
Anh ta lạnh lùng nhìn Giám đốc Triệu: “Có chuyện gì à?”
“Thưa Tổng giám đốc Tân, là thế này, bên này có hai cô gái trẻ tuổi nói là thích căn biệt thự có lắp đặt thiết bị bên trái dãy thứ ba của chúng ta, muốn tìm anh ký hợp đồng...
Căn biệt thự có lắp đặt thiết bị bên trái dãy thứ ba?
Đó không phải căn biệt thự ông Tân để lại cho ân nhân cứu mạng là cô Hạ sao?
Tân Cối An là cháu ruột của Tân Thủ Văn, từ nhỏ lớn lên cùng Tần Túc và Tần Kha, rất có đầu óc kinh doanh, việc kinh doanh bất động sản ở Giang Lâm hiện tại gần như đều do Tân Cối An xử lý.
Từ mấy tuần trước, bên Kinh Thành đã đưa tin tới nói ân nhân cứu mạng của ông Tân muốn mua một căn biệt thự ở đây.
Lúc đó Tân Thủ Văn muốn tặng cho Hạ Phương, nhưng nghe nói là ân nhân đó từ chối.
Cô chỉ cần tìm một căn đã lắp đặt thiết bị đầy đủ, nếu thật sự muốn cảm ơn thì giảm giá cho cô là được.
Sau đó có một cô gái tên Lucy Mộ Dung đến đây xem nhà, nhưng lúc đó Tân Cối An bận việc nên chỉ bảo cấp dưới đi chào hỏi.
Nghe nói cuối cùng thích căn nhà ở dãy thứ ba kia, hơn nữa còn đã đặt cọc.
“Không phải tôi đã nói căn nhà ở dãy thứ ba kia được đặt cọc rồi à?”, Tân Cối An nhíu mày, sắc mặt hơi u ám.
Anh ta nhìn về phía Hạ Phương và Lucy Mộ Dung theo tầm mắt của Giám đốc Triệu, cứ có cảm giác hai người khá quen, nhưng nhất thời không thể nhớ đã từng gặp ở đâu.
Anh ta phất tay nói: “Có thể giới thiệu cho khách hàng một căn khác, căn ở dãy thứ ba thì không được”.
Giám đốc Triệu đảo mắt, cười nói: “Nhưng Tổng giám đốc Tân, nếu hai cô gái đó cứ muốn mua căn nhà kia thì phải làm sao?”
“Không có là không có, cô làm môi giới, không biết nói chuyện với khách hàng thế nào nếu nhà đã bị đặt cọc à?”, Tân Cối An đen mặt, giọng nói cũng có vẻ khó chịu.
Giám đốc Triệu vội gật đầu: “Vâng Tổng giám đốc Tần, tôi biết rồi”.
“Tổng giám đốc Tần, cầu xin anh, nhà họ Lục không thể phá sản được..", nhân lúc Tần Gối An bị người ta chặn đường, Lục Anh Đường lại đuổi theo một lần nữa, quỳ xuống bên cạnh Tần Cối An, ôm lấy chân anh ta: “Chỉ cần anh có thể rút đơn kiện, cho chúng tôi một cơ hội lấy công chuộc tội, Lục Anh Đường tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho anh”.
Tân Cối An đen mặt, quát khẽ một tiếng: “Buông tay ra!”
“Nếu anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ không buông tay. 'Tổng giám đốc Tân, chắc anh cũng biết lý do lúc trước nhà họ Tần hợp tác với nhà họ Lục, bây giờ nhà họ Tần nói trở mặt là trở mặt, còn đổ tội cho nhà họ Tân chúng tôi, nhà họ Lục. chúng tôi cũng đâu có so đo, chỉ mong có thể hoàn thành hợp. tác, tránh những công nhân vô tội kia chịu cảnh thất nghiệp...”
Lục Anh Đường ôm chân Tần Gối An, nét mặt vô cùng dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.