Chương 299: Chờ xem kịch vui đi
Đào Nguyên
10/03/2024
Sau khi cầm điện thoại gửi một tin nhắn đi, Hạ Phương để Lucy Mộ Dung cố ý xuất hiện trước mặt Hạ Lâm Dịch.
Hạ Lâm Dịch đang ăn chơi tưng bừng với mấy cô em tươi trẻ, thấy Lucy Mộ Dung lướt qua lại không thèm nhìn mình lấy một cái, còn cầm điện thoại cười tươi như hoa, đang nói gì mà lát nữa gặp?
Vẻ ngọt ngào kia khiến Hạ Lâm Dịch sầm mặt, không nói hai lời đẩy cô gái bên cạnh ra.
Dạo này, cho dù anh ta có nói gì, làm gì thì Lucy Mộ Dung cũng không chịu thua, nhất quyết không qua lại với anh ta nữa.
Cho dù bố mẹ anh ta đã ra mặt, nhà họ Mộ Dung vẫn cứ ủng hộ Lucy, không chỉ chẳng chịu nể mặt anh ta, ngay cả ba mẹ anh ta đến cũng chẳng coi ra gì.
Hạ Lâm Dịch rất tức giận. Lucy Mộ Dung còn chưa về làm dâu đã bắt đầu không tôn trọng ba mẹ mình, vậy sau này cưới về rồi thì còn thế nào đây?
Anh ta vừa vui vì không phải kết hôn với cô ấy nữa, nhưng lại không cam lòng cứ bị đá đi như vậy.
Anh ta nghĩ mình từng có người phụ nữ khác, Lucy Mộ Dung cũng từng qua lại với đàn ông, giữa họ rất công bằng.
Dựa vào đâu cô ta lại nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn thứ bẩn thỉu gì đó vậy?
Gô ta thì trong sạch hơn mình ở chỗ nào?
Ha, luôn miệng thanh thuần, kết quả thì sao?
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lucy Mộ Dung, chỉ sợ lại tới quán bar quyến rũ đàn ông rồi!
Nghĩ vậy, Hạ Lâm Dịch theo sát bước chân của cô ấy.
Lucy Mộ Dung vào phòng vệ sinh, một phút sau thì ra ngoài, cô ấy đội mũ lưỡi trai, bước vào thang máy.
Hạ Lâm Dịch thấy thang máy hiển thị tầng sáu, anh ta lập tức chạy đến leo thang bộ.
Khi anh ta chạy lên tâng sáu, Lucy Mộ Dung đã ra _ khỏi thang máy, đang đứng ở hành lang nhìn quanh khắp ị nơi, như là đang tìm phòng.
Hạ Lâm Dịch càng khẳng định cô ả này đang đi tìm đàn ông, ánh mắt âm trâm đi theo cô ấy. Anh ta hung tợn cắn răng, nghĩ thầm: "Ở bên mình thì giả bộ trong trắng, đã ở bên nhau lâu như vậy lại sống chết không chịu quan hệ với mình, thế mà hôm nay lại đi tìm nhân tình.
Đúng là đồ phóng đãng!
Chờ đi, lát nữa vào phòng rồi anh ta sẽ vào theo, sau đó hành chết cô ta.
Nghĩ tới sắp có thể ấn Lucy Mộ Dung lên giường hung hăng dày xéo, Hạ Lâm Dịch cười bỉ ổi.
Lát sau, Lucy Mộ Dung đã dừng lại trước một cánh cửa phòng, lấy thẻ phòng ra quẹt mở cửa, rồi từ từ đi vào.
Chính lúc này.
Hạ Lâm Dịch bước nhanh xông tới, đè lên cánh cửa sắp khép lại, lách người chen vào.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp đè Lucy Mộ Dung ở trên tường, đã cảm nhận một con dao nhỏ kề vào cổ mình.
Hạ Lâm Dịch cứng đờ cả người, trước khi ngất đi, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đang nở nụ cười giễu cợt lạnh như băng.
"Cô.."
Hạ Lâm Dịch không thể lên tiếng nữa, ngã lăn xuống đất.
Hạ Phương nâng mũ lưỡi trai lên, lạnh lùng kéo Hạ Lâm Dịch trên mặt đất ném lên giường, sau khi cắt bỏ áo của anh ta thì lại đút cho anh ta một viên thuốc.
Làm xong, cô đi ra ngoài, sau khi xử lý sạch sẽ camera giám sát thì đi sang căn phòng bên cạnh, cười nói với Lucy Mộ Dung đang mặc quần áo của mình: "Chờ xem kịch vui đi".
Lucy Mộ Dung ra vẻ rất mong chờ: "Cục cưng à, rốt cuộc cậu bày trò vui gì vậy?
Hạ Phương chỉ bảo cô ấy làm như đang gọi điện cho bạn trai, ra vẻ cười mập mờ đi qua chỗ Hạ Lâm Dịch, sau đó tới phòng vệ sinh đổi quần áo với Hạ Phương, rồi còn lại giao hết cho cô.
Cho nên đến giờ cô ấy vẫn không biết Hạ Phương định làm gì.
Hạ Phương bật cười: "Cậu đoán xem?”
"Mình nghĩ cậu không thể đối tốt với tên khốn kia như vậy, nhất định sẽ chẳng tìm người đẹp gì. Cho nên... chẳng lẽ là chọn nữ đại gia cả trăm cân? Không đúng, anh ta sao xứng với đại gia? Không phải là Thị Nở trăm cân chứ? Ha ha ha..."
Vừa nói, Lucy Mộ Dung vừa tự cười phá lên trước. Chỉ cần nghĩ tới cảnh Hạ Lâm Dịch bị một người đàn bà trăm cân vừa già vừa xấu hung hăng đè xuống giường chà đạp, cô ấy cảm thấy không gì hả giận bằng.
Hạ Phương liếc Lucy Mộ Dun:Vậy thì thú vị gì nữa? Cậu chẳng có tí sáng tạo gì cả!
Lucy Mộ Dung:?!
Không phải chứ, chẳng lẽ Hạ Phương không tìm đàn bà?
Hay là... không phải là người?
Nghĩ vậy, Lucy Mộ Dung không khỏi rùng mình, nuốt nước miếng kinh ngạc nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương liếc cô ấy: "Nhìn mình như vậy làm gì? Cậu hối hận? Đau lòng anh ta?"
"Sao có thể?", Lucy Mộ Dung ưỡn ngực: "Bây giờ mình chỉ muốn thoát khỏi anh ta, thứ đáng ghét như vậy, nhìn thêm một cái mình cũng thấy đau mắt".
Hạ Phương bật cười: "Vậy thì tốt, cậu cứ chờ xem kịch vui đi".
Hạ Phương vừa dứt lời, ti vi trước mặt họ xuất hiện hình ảnh của phòng bên cạnh.
Lucy Mộ Dung kinh ngạc nhìn màn hình, giơ ngón tay cái lên với Hạ Phương.
Sau đó, đoạn phim truyền tới tiếng gõ cửa, sau tiếng mở cửa, một người đàn ông say khướt đi vào.
"Cục cưng, anh, anh tới đây, hớ hớ..."
Nói xong, người đàn ông kia đóng cửa lại, bước về phía giường lớn.
Nghe được giọng người đàn ông, Lucy Mộ Dung kinh ngạc há hốc miệng, nói không nên lời.
Nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô ấy lại ngã lăn từ trên ghế xuống.
"Không phải, cục cưng, cậu, đây là... anh ta?"
Ánh mắt Hạ Phương thoáng lạnh đi, cô đưa điện thoại cho bạn thân.
Trên điện thoại có một đoạn tin nhắn, trong đó, Lục Trí Vân không ngừng gửi tin nhắn đe dọa Hạ Phương.
Anh ta nói Tư Thành không yêu cô, anh cưới cô chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ kết hôn mà thôi.
Anh ta còn uy hiếp Hạ Phương, nói chỉ cần cô bằng lòng ngủ với anh ta một đêm, anh ta sẽ nó cho cô biết tất cả sự thật, hơn nữa còn giúp cô đối phó với tên lừa gạt Tư Thành kia.
Tin nhắn này không phải mới gửi một ngày, mà đã gửi liên tục hai ba ngày rồi, lần nào nội dung cũng gần như nhau.
Tin nhắn mới nhất anh ta hẹn Hạ Phương tối nay gặp nhau ở quán bar này, nếu không đến, Hạ Phương đừng hòng gặp lại mẹ nữa.
"Lục Trí Vân này đúng là âm hồn không tan, không phải nhà họ Lục bị điều tra rồi sao? Anh ta vẫn chưa bị bắt à?", Lucy Mộ Dung tức giận đến đỏ mặt: "Sao anh ta còn có mặt mũi tới làm phiền cậu?”
Nhà họ Lục quả thật bị điều tra, sau vụ này, ba Lục Trí Vân muốn ra tay cũng không thể nữa rồi.
Nhưng nhà họ Lục có người chống lưng, cho dù bị điều tra cũng sẽ không lập tức sụp đổ.
Trái lại vì bị điều tra, người nhà họ Lục bị dồn ép, nhất là Lục Trí Vân từ nhỏ đã ngậm thìa vàng không chỉ bị hạn chế tự do, mà còn bị đóng băng thẻ ngân hàng, nên gần đây anh ta gần như sắp điên rồi.
Anh ta không thành chó cùng đường quay lại cắn càn, lại chạy tới trêu chọc Hạ Phương.
Hạ Phương vốn không muốn để ý, nhưng Lục Trí Vân này lại muốn động vào mẹ của cô...
Lại còn uy hiếp Hạ Phương, đúng là tự tìm chết.
Bởi vậy sau khi xác định mẹ đã an toàn, Hạ Phương đã gửi số phòng của Hạ Dịch Chỉ cho Lục Trí Vân. Nếu như anh ta đã không biết phải trái, vậy để cô cho anh ta biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
"Cho nên mình chưa bao giờ nương tay với loại keo da chó này". Hạ Phương khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như băng.
Hạ Lâm Dịch đang ăn chơi tưng bừng với mấy cô em tươi trẻ, thấy Lucy Mộ Dung lướt qua lại không thèm nhìn mình lấy một cái, còn cầm điện thoại cười tươi như hoa, đang nói gì mà lát nữa gặp?
Vẻ ngọt ngào kia khiến Hạ Lâm Dịch sầm mặt, không nói hai lời đẩy cô gái bên cạnh ra.
Dạo này, cho dù anh ta có nói gì, làm gì thì Lucy Mộ Dung cũng không chịu thua, nhất quyết không qua lại với anh ta nữa.
Cho dù bố mẹ anh ta đã ra mặt, nhà họ Mộ Dung vẫn cứ ủng hộ Lucy, không chỉ chẳng chịu nể mặt anh ta, ngay cả ba mẹ anh ta đến cũng chẳng coi ra gì.
Hạ Lâm Dịch rất tức giận. Lucy Mộ Dung còn chưa về làm dâu đã bắt đầu không tôn trọng ba mẹ mình, vậy sau này cưới về rồi thì còn thế nào đây?
Anh ta vừa vui vì không phải kết hôn với cô ấy nữa, nhưng lại không cam lòng cứ bị đá đi như vậy.
Anh ta nghĩ mình từng có người phụ nữ khác, Lucy Mộ Dung cũng từng qua lại với đàn ông, giữa họ rất công bằng.
Dựa vào đâu cô ta lại nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn thứ bẩn thỉu gì đó vậy?
Gô ta thì trong sạch hơn mình ở chỗ nào?
Ha, luôn miệng thanh thuần, kết quả thì sao?
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lucy Mộ Dung, chỉ sợ lại tới quán bar quyến rũ đàn ông rồi!
Nghĩ vậy, Hạ Lâm Dịch theo sát bước chân của cô ấy.
Lucy Mộ Dung vào phòng vệ sinh, một phút sau thì ra ngoài, cô ấy đội mũ lưỡi trai, bước vào thang máy.
Hạ Lâm Dịch thấy thang máy hiển thị tầng sáu, anh ta lập tức chạy đến leo thang bộ.
Khi anh ta chạy lên tâng sáu, Lucy Mộ Dung đã ra _ khỏi thang máy, đang đứng ở hành lang nhìn quanh khắp ị nơi, như là đang tìm phòng.
Hạ Lâm Dịch càng khẳng định cô ả này đang đi tìm đàn ông, ánh mắt âm trâm đi theo cô ấy. Anh ta hung tợn cắn răng, nghĩ thầm: "Ở bên mình thì giả bộ trong trắng, đã ở bên nhau lâu như vậy lại sống chết không chịu quan hệ với mình, thế mà hôm nay lại đi tìm nhân tình.
Đúng là đồ phóng đãng!
Chờ đi, lát nữa vào phòng rồi anh ta sẽ vào theo, sau đó hành chết cô ta.
Nghĩ tới sắp có thể ấn Lucy Mộ Dung lên giường hung hăng dày xéo, Hạ Lâm Dịch cười bỉ ổi.
Lát sau, Lucy Mộ Dung đã dừng lại trước một cánh cửa phòng, lấy thẻ phòng ra quẹt mở cửa, rồi từ từ đi vào.
Chính lúc này.
Hạ Lâm Dịch bước nhanh xông tới, đè lên cánh cửa sắp khép lại, lách người chen vào.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp đè Lucy Mộ Dung ở trên tường, đã cảm nhận một con dao nhỏ kề vào cổ mình.
Hạ Lâm Dịch cứng đờ cả người, trước khi ngất đi, anh ta nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ đang nở nụ cười giễu cợt lạnh như băng.
"Cô.."
Hạ Lâm Dịch không thể lên tiếng nữa, ngã lăn xuống đất.
Hạ Phương nâng mũ lưỡi trai lên, lạnh lùng kéo Hạ Lâm Dịch trên mặt đất ném lên giường, sau khi cắt bỏ áo của anh ta thì lại đút cho anh ta một viên thuốc.
Làm xong, cô đi ra ngoài, sau khi xử lý sạch sẽ camera giám sát thì đi sang căn phòng bên cạnh, cười nói với Lucy Mộ Dung đang mặc quần áo của mình: "Chờ xem kịch vui đi".
Lucy Mộ Dung ra vẻ rất mong chờ: "Cục cưng à, rốt cuộc cậu bày trò vui gì vậy?
Hạ Phương chỉ bảo cô ấy làm như đang gọi điện cho bạn trai, ra vẻ cười mập mờ đi qua chỗ Hạ Lâm Dịch, sau đó tới phòng vệ sinh đổi quần áo với Hạ Phương, rồi còn lại giao hết cho cô.
Cho nên đến giờ cô ấy vẫn không biết Hạ Phương định làm gì.
Hạ Phương bật cười: "Cậu đoán xem?”
"Mình nghĩ cậu không thể đối tốt với tên khốn kia như vậy, nhất định sẽ chẳng tìm người đẹp gì. Cho nên... chẳng lẽ là chọn nữ đại gia cả trăm cân? Không đúng, anh ta sao xứng với đại gia? Không phải là Thị Nở trăm cân chứ? Ha ha ha..."
Vừa nói, Lucy Mộ Dung vừa tự cười phá lên trước. Chỉ cần nghĩ tới cảnh Hạ Lâm Dịch bị một người đàn bà trăm cân vừa già vừa xấu hung hăng đè xuống giường chà đạp, cô ấy cảm thấy không gì hả giận bằng.
Hạ Phương liếc Lucy Mộ Dun:Vậy thì thú vị gì nữa? Cậu chẳng có tí sáng tạo gì cả!
Lucy Mộ Dung:?!
Không phải chứ, chẳng lẽ Hạ Phương không tìm đàn bà?
Hay là... không phải là người?
Nghĩ vậy, Lucy Mộ Dung không khỏi rùng mình, nuốt nước miếng kinh ngạc nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương liếc cô ấy: "Nhìn mình như vậy làm gì? Cậu hối hận? Đau lòng anh ta?"
"Sao có thể?", Lucy Mộ Dung ưỡn ngực: "Bây giờ mình chỉ muốn thoát khỏi anh ta, thứ đáng ghét như vậy, nhìn thêm một cái mình cũng thấy đau mắt".
Hạ Phương bật cười: "Vậy thì tốt, cậu cứ chờ xem kịch vui đi".
Hạ Phương vừa dứt lời, ti vi trước mặt họ xuất hiện hình ảnh của phòng bên cạnh.
Lucy Mộ Dung kinh ngạc nhìn màn hình, giơ ngón tay cái lên với Hạ Phương.
Sau đó, đoạn phim truyền tới tiếng gõ cửa, sau tiếng mở cửa, một người đàn ông say khướt đi vào.
"Cục cưng, anh, anh tới đây, hớ hớ..."
Nói xong, người đàn ông kia đóng cửa lại, bước về phía giường lớn.
Nghe được giọng người đàn ông, Lucy Mộ Dung kinh ngạc há hốc miệng, nói không nên lời.
Nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô ấy lại ngã lăn từ trên ghế xuống.
"Không phải, cục cưng, cậu, đây là... anh ta?"
Ánh mắt Hạ Phương thoáng lạnh đi, cô đưa điện thoại cho bạn thân.
Trên điện thoại có một đoạn tin nhắn, trong đó, Lục Trí Vân không ngừng gửi tin nhắn đe dọa Hạ Phương.
Anh ta nói Tư Thành không yêu cô, anh cưới cô chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ kết hôn mà thôi.
Anh ta còn uy hiếp Hạ Phương, nói chỉ cần cô bằng lòng ngủ với anh ta một đêm, anh ta sẽ nó cho cô biết tất cả sự thật, hơn nữa còn giúp cô đối phó với tên lừa gạt Tư Thành kia.
Tin nhắn này không phải mới gửi một ngày, mà đã gửi liên tục hai ba ngày rồi, lần nào nội dung cũng gần như nhau.
Tin nhắn mới nhất anh ta hẹn Hạ Phương tối nay gặp nhau ở quán bar này, nếu không đến, Hạ Phương đừng hòng gặp lại mẹ nữa.
"Lục Trí Vân này đúng là âm hồn không tan, không phải nhà họ Lục bị điều tra rồi sao? Anh ta vẫn chưa bị bắt à?", Lucy Mộ Dung tức giận đến đỏ mặt: "Sao anh ta còn có mặt mũi tới làm phiền cậu?”
Nhà họ Lục quả thật bị điều tra, sau vụ này, ba Lục Trí Vân muốn ra tay cũng không thể nữa rồi.
Nhưng nhà họ Lục có người chống lưng, cho dù bị điều tra cũng sẽ không lập tức sụp đổ.
Trái lại vì bị điều tra, người nhà họ Lục bị dồn ép, nhất là Lục Trí Vân từ nhỏ đã ngậm thìa vàng không chỉ bị hạn chế tự do, mà còn bị đóng băng thẻ ngân hàng, nên gần đây anh ta gần như sắp điên rồi.
Anh ta không thành chó cùng đường quay lại cắn càn, lại chạy tới trêu chọc Hạ Phương.
Hạ Phương vốn không muốn để ý, nhưng Lục Trí Vân này lại muốn động vào mẹ của cô...
Lại còn uy hiếp Hạ Phương, đúng là tự tìm chết.
Bởi vậy sau khi xác định mẹ đã an toàn, Hạ Phương đã gửi số phòng của Hạ Dịch Chỉ cho Lục Trí Vân. Nếu như anh ta đã không biết phải trái, vậy để cô cho anh ta biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
"Cho nên mình chưa bao giờ nương tay với loại keo da chó này". Hạ Phương khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.