Chương 179: Chưa chắc là sự thật
Đào Nguyên
10/03/2024
"Bà có thể sỉ nhục tôi, nhưng không được chửi mắng mẹ tôi.
Hạ Phương hất tay Trương Hồng Mai ra khiến bà ta lảo đảo không vững, sau đó trượt chân té phịch xuống đất.
Có lễ vì trọng lượng cơ thể khá lớn nên khi bà ta ngã xuống phát ra một tiếng vang dữ dội, Hạ Phương cảm giác bàn ghế nơi đây cũng rung động theo.
Lăng Nhất Nam vốn còn đang định làm anh hùng cứu mĩ nhân thấy cảnh này cũng sững sờ.
Cậu đứng đơ tại chỗ, chỉ có thể lùng ta lúng túng thu tay lại.
Lúc trước đã từng nghe Chương Tử Lạc nói chị họ của mình rất giỏi, không chỉ ở mảng nhảy múa mà còn biết đánh nhau nữa, còn từng đánh gục mấy cô cậu trùm trường bên, lúc đó Lăng Nhất Nam còn chưa tin.
Nhưng bây giờ, khi tận mắt thấy Hạ Phương ra tay dứt khoát như thế, cậu tin rồi.
Chỉ là... Một Hạ Phương như thế càng có sức quyến rũ.
Lăng Nhất Nam cảm thấy đây không còn là nữ thần của mình nữa, mà thành thần tượng của mình luôn rồi!
Ngoại trừ anh cả anh hai ra, cậu chưa từng sùng bái người nào đến thết
Lăng Nhất Nam hai mắt phát sáng nhìn Hạ Phương, ánh mắt kia quả thực chỉ hận không thể nhào tới hô to một tiếng thần tượng của em ơi!
"Mày, mày..., Lý Lan Hương bị đánh đến mức sợ cứng người, ngồi bệt tại chỗ một lúc rồi mới rít lên: "Sao mày dám đánh tao?"
"Trời ơi chị dâu ơi... Chị, chị không sao chứ?", Lý Lan Hương sốt ruột đến đỡ Trương Hồng Mai, nhưng Trương Hồng Mai quá nặng, bà ta đỡ mấy lần cũng không đỡ được người dậy, mới nâng giữa chừng đã tuột tay để Trương Hồng Mai rơi bịch xuống lần nữa, đau điếng cả người.
"Hạ Phương, cô làm nhiều chuyện xấu hổ như vậy mà còn sợ bị người ta bóc trần? Cô, cô dám ra tay đánh người? Có ai, có ai ở đây không... Có kẻ đánh người..."
"Nữ thần Hạ, chị, chị không sao chứ?", Lăng Nhất Nam đang sững người cũng hoàn hồn lại, hồi hộp sải bước đến cạnh Hạ Phương.
Hạ Phương khẽ lắc đầu: "Có sao là bà ta kia kìa".
Trong quan niệm của Hạ Phương, nếu có người chửi bới cô, cô sẽ không để ý nhiều lắm, nhưng nếu dám động vào mẹ của cô, vậy cô sẽ khiến kẻ đó phải trả giá cực đắt.
Mấy cái tát vừa rồi là còn nhẹ.
Dù sao với thái độ vừa rồi của Lưu Đại Hải đối với Lăng Nhất Nam, không khó để thấy rằng nhà họ Lưu đã xảy ra vấn đề.
Cô thậm chí không cần phải chủ động ra tay, nhà họ Lưu cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Câm miệng!", Lưu Đại Hải cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ông quay sang quát lên một tiếng với Lý Lan Hương, rồi lại chỉ vào Trương Hồng Mai trên đất nói: "Trương Hồng Mai, bình thường tôi nói với bà như thế nào? Ra ngoài đường thì ăn nhiều hơn nói, ai cho bà lá gan chửi mắng nữ thần của cậu tư?"
Dứt lời, ông ta giận dữ giơ tay lên, nhưng cúi cùng vẫn không đánh xuống, mà lại quay sang cúi đầu với Hạ Phương và Lăng Nhất Nam: "Thật sự rất xin lỗi cậu tư và cô đây, vợ tôi là dân nông thôn, không có kiến thức lẫn văn hóa nên không biết hành xử, mong hai người đừng chấp nhặt với bà ấy".
Khó khăn lắm mới xin được Lăng Nhất Nam du di đồng ý cho mình một cơ hội, nếu vì Trương Hồng Mai mà bị phá nát hết thì e là Lưu Đại Hải sẽ tức chết mất.
Sắc mặt Lăng Nhất Nam âm trầm: "Ông Lưu, tôi nói ông nghe, nếu ông không cố gắng quản lý lại người vợ này của mình, e là tương lai sẽ bị bà ta phá hết sự nghiệp trong tay, lúc đó ông khóc cũng khóc không nổi đâu".
Tuy rằng hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng Lăng Nhất Nam cảm thấy Lưu Đại Hải này tính tình rất hàm hậu chân thành.
Đây cũng là lý do cậu đồng ý cho đối phương thêm một cơ hội.
Nhưng không ngờ rằng đằng sau một người đàng hoàng tử tế như vậy lại không phải là một người vợ viền hậu giúp sức, trái lại còn là... một đồng đội heo.
Lưu Đại Hải lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng cậu tư nói rất đúng, tôi sẽ dạy lại bà ấy, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu, tôi đảm bảo", những năm qua Trương Hồng Mai đã là gì thật ra Lưu Đại Hải cũng biết được chút ít, chỉ là mỗi lần nhắc nhở đều bị Trương Hồng Mai nổi giận trách ngược lại, bảo ông ấy có phải có tiền rồi nên bắt đầu chê ngoại hình của bà ta, dần rồi ông cũng mệt, không muốn nói nữa.
Thêm nữa ông lại thường xuyên bận bịu chạy đến các cơ sở sản xuất khác nhau nên không có thời gian quản lý Trương Hồng Mai, không ngờ rằng vợ mình đã thành người thế này rồi...
"Nữ thần Hạ, chị..., Lăng Nhất Nam quay đầu lại, có chút lo lắng nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương khẽ lắc đầu, kéo tay Lucy Mộ Dung đã tức giận nãy giờ những vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, bảo: "Lần sau mà vẫn không quản được miệng của mình thì đừng trách tôi khâu lại giúp".
Nói xong, cô lại gật đầu với Lăng Nhất Nam: "Không quấy rầy cậu tư nữa, cậu làm việc đi".
Mãi đến tận khi lên xe, Lucy Mộ Dung mới kích động hô lên: "Cục cưng ơi, vừa nãy cậu quá là ngầu luôn, ha ha cái gương mặt đầy mỡ của bà Lưu kia có nguyên năm dấu tay của cậu luôn chứ, mỡ má rung lắc dữ dội, mình còn tưởng nó sẽ bay ra ngoài luôn chứ”.
"Người như vậy đúng kiểu thích ăn đập luôn, cái gì cũng dám nói mà không chú ý chừng mực, nếu cứ vậy thì chồng bà †a sớm muộn gì cũng bị bà ta hại chết".
Hạ Phương lạnh nhạt nói: "Vận may của nhà họ Lưu e là sẽ bị hai người phụ nữ đã không tài cán mà còn kéo chân kia phá hủy".
Lucy Mộ Dung nói: "Ừ ừ, nhà họ Lưu có được như hôm nay không thể không kể đến nỗ lực của hai anh em nhà họ, nhưng ai ngờ đằng sau bọn họ lại là hai đồng đội heo, khó thật...
"Nhưng mà..., Lucy Mộ Dung đổi đề tài: "Từ khi nào cậu quen được một cậu chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia vậy hả? Còn gọi cậu là nữ thần nữa chứ, trời ạ, cậu nhóc kia đáng yêu dữ thần luôn!!"
Hạ Phương:....
"Quen nhau ở Kinh Thành đúng không? Vậy mà lại gặp ở Giang Lâm, đây là duyên phận gì vậy chứ, tiếc là cậu đã kết hôn rồi, nếu không thì, ôi mình thật sự rất muốn chèo cái thuyền này đó nhá?", Lucy Mộ Dung ôm tim, lộ ra vẻ mặt trầm mê.
Hạ Phương đỡ trán: "Cậu dẹp luôn đi, thích thì tự mà theo đuổi, đừng có chia rế uyên ương nhà này".
Lucy Mộ Dung le lưỡi một cái: "Sao mình xứng với người †a được? Không nghe ông Lưu kia nói à? Người ta là thiếu gia nhà họ Lăng ở Kinh Thành - đứng thứ ba trong bốn gia tộc lớn nhất đó!"
Hạ Phương nhếch miệng, không đáp lời.
Lucy Mộ Dung tự lầm bầm một lúc thì như chợt nhớ tới điều gì, nói: "Mà nói nữa, nếu mình nhớ không lầm thì cô Ngô Bội Bội kia nói cô ta là người của ai ấy nhỉ? Bạn gái của Lâm Xuyên?"
Hạ Phương hơi nhíu mày lại, khoảng thời gian này cô không ở LM, nhưng vẫn rõ việc nội bộ công ty như lòng bàn †ay.
Dù sao cô vẫn còn trợ lý Tô Tử Ninh ở đó, ngày nào cũng giúp cô xử lý công việc ngoài rìa.
Lúc họ vừa vào nhận chức không lâu, hình như cô từng nghe Tô Tử Ninh nói trong công ty có người đang đồn quan hệ giữa Sở Lâm Xuyên và Ngô Bội Bội không bình thường.
Hình như là Sở Lâm Xuyên đang theo đuổi Ngô Bội Bội?
Tuy bản thân Sở Lâm Xuyên chưa nói gì cả, nhưng anh ấy luôn hết lòng để ý những chuyện liên quan đến Ngô Bội Bội, đối xử với cô ta vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.
Lúc đó Hạ Phương chỉ hơi nhíu mày, còn từng chủ động nhắc nhở Sở Lâm Xuyên chú ý mấy chuyện yêu đương trong công sở, không nên để người ngoài bàn tán ra vào ảnh hưởng đến công việc.
Lúc đó Sở Lâm Xuyên còn thoải mái đồng ý, bộ dạng không hề có chút nào là chuẩn bị phạm vào sai lầm này.
Hay là anh ấy nghĩ nếu không ảnh hưởng đến công việc thì không được tính là phạm quy tắc?
Hạ Phương sờ sờ cằm rồi lắc đầu đáp: "Chưa chắc là sự thật".
"Nhưng Ngô Bội Bội kia đã dám nói thế thì chắc cũng không phải là khoác lác đâu", Lucy Mộ Dung nghiêm túc nói.
Hạ Phương cũng đồng ý.
Hạ Phương hất tay Trương Hồng Mai ra khiến bà ta lảo đảo không vững, sau đó trượt chân té phịch xuống đất.
Có lễ vì trọng lượng cơ thể khá lớn nên khi bà ta ngã xuống phát ra một tiếng vang dữ dội, Hạ Phương cảm giác bàn ghế nơi đây cũng rung động theo.
Lăng Nhất Nam vốn còn đang định làm anh hùng cứu mĩ nhân thấy cảnh này cũng sững sờ.
Cậu đứng đơ tại chỗ, chỉ có thể lùng ta lúng túng thu tay lại.
Lúc trước đã từng nghe Chương Tử Lạc nói chị họ của mình rất giỏi, không chỉ ở mảng nhảy múa mà còn biết đánh nhau nữa, còn từng đánh gục mấy cô cậu trùm trường bên, lúc đó Lăng Nhất Nam còn chưa tin.
Nhưng bây giờ, khi tận mắt thấy Hạ Phương ra tay dứt khoát như thế, cậu tin rồi.
Chỉ là... Một Hạ Phương như thế càng có sức quyến rũ.
Lăng Nhất Nam cảm thấy đây không còn là nữ thần của mình nữa, mà thành thần tượng của mình luôn rồi!
Ngoại trừ anh cả anh hai ra, cậu chưa từng sùng bái người nào đến thết
Lăng Nhất Nam hai mắt phát sáng nhìn Hạ Phương, ánh mắt kia quả thực chỉ hận không thể nhào tới hô to một tiếng thần tượng của em ơi!
"Mày, mày..., Lý Lan Hương bị đánh đến mức sợ cứng người, ngồi bệt tại chỗ một lúc rồi mới rít lên: "Sao mày dám đánh tao?"
"Trời ơi chị dâu ơi... Chị, chị không sao chứ?", Lý Lan Hương sốt ruột đến đỡ Trương Hồng Mai, nhưng Trương Hồng Mai quá nặng, bà ta đỡ mấy lần cũng không đỡ được người dậy, mới nâng giữa chừng đã tuột tay để Trương Hồng Mai rơi bịch xuống lần nữa, đau điếng cả người.
"Hạ Phương, cô làm nhiều chuyện xấu hổ như vậy mà còn sợ bị người ta bóc trần? Cô, cô dám ra tay đánh người? Có ai, có ai ở đây không... Có kẻ đánh người..."
"Nữ thần Hạ, chị, chị không sao chứ?", Lăng Nhất Nam đang sững người cũng hoàn hồn lại, hồi hộp sải bước đến cạnh Hạ Phương.
Hạ Phương khẽ lắc đầu: "Có sao là bà ta kia kìa".
Trong quan niệm của Hạ Phương, nếu có người chửi bới cô, cô sẽ không để ý nhiều lắm, nhưng nếu dám động vào mẹ của cô, vậy cô sẽ khiến kẻ đó phải trả giá cực đắt.
Mấy cái tát vừa rồi là còn nhẹ.
Dù sao với thái độ vừa rồi của Lưu Đại Hải đối với Lăng Nhất Nam, không khó để thấy rằng nhà họ Lưu đã xảy ra vấn đề.
Cô thậm chí không cần phải chủ động ra tay, nhà họ Lưu cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Câm miệng!", Lưu Đại Hải cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ông quay sang quát lên một tiếng với Lý Lan Hương, rồi lại chỉ vào Trương Hồng Mai trên đất nói: "Trương Hồng Mai, bình thường tôi nói với bà như thế nào? Ra ngoài đường thì ăn nhiều hơn nói, ai cho bà lá gan chửi mắng nữ thần của cậu tư?"
Dứt lời, ông ta giận dữ giơ tay lên, nhưng cúi cùng vẫn không đánh xuống, mà lại quay sang cúi đầu với Hạ Phương và Lăng Nhất Nam: "Thật sự rất xin lỗi cậu tư và cô đây, vợ tôi là dân nông thôn, không có kiến thức lẫn văn hóa nên không biết hành xử, mong hai người đừng chấp nhặt với bà ấy".
Khó khăn lắm mới xin được Lăng Nhất Nam du di đồng ý cho mình một cơ hội, nếu vì Trương Hồng Mai mà bị phá nát hết thì e là Lưu Đại Hải sẽ tức chết mất.
Sắc mặt Lăng Nhất Nam âm trầm: "Ông Lưu, tôi nói ông nghe, nếu ông không cố gắng quản lý lại người vợ này của mình, e là tương lai sẽ bị bà ta phá hết sự nghiệp trong tay, lúc đó ông khóc cũng khóc không nổi đâu".
Tuy rằng hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng Lăng Nhất Nam cảm thấy Lưu Đại Hải này tính tình rất hàm hậu chân thành.
Đây cũng là lý do cậu đồng ý cho đối phương thêm một cơ hội.
Nhưng không ngờ rằng đằng sau một người đàng hoàng tử tế như vậy lại không phải là một người vợ viền hậu giúp sức, trái lại còn là... một đồng đội heo.
Lưu Đại Hải lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng cậu tư nói rất đúng, tôi sẽ dạy lại bà ấy, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu, tôi đảm bảo", những năm qua Trương Hồng Mai đã là gì thật ra Lưu Đại Hải cũng biết được chút ít, chỉ là mỗi lần nhắc nhở đều bị Trương Hồng Mai nổi giận trách ngược lại, bảo ông ấy có phải có tiền rồi nên bắt đầu chê ngoại hình của bà ta, dần rồi ông cũng mệt, không muốn nói nữa.
Thêm nữa ông lại thường xuyên bận bịu chạy đến các cơ sở sản xuất khác nhau nên không có thời gian quản lý Trương Hồng Mai, không ngờ rằng vợ mình đã thành người thế này rồi...
"Nữ thần Hạ, chị..., Lăng Nhất Nam quay đầu lại, có chút lo lắng nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương khẽ lắc đầu, kéo tay Lucy Mộ Dung đã tức giận nãy giờ những vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, bảo: "Lần sau mà vẫn không quản được miệng của mình thì đừng trách tôi khâu lại giúp".
Nói xong, cô lại gật đầu với Lăng Nhất Nam: "Không quấy rầy cậu tư nữa, cậu làm việc đi".
Mãi đến tận khi lên xe, Lucy Mộ Dung mới kích động hô lên: "Cục cưng ơi, vừa nãy cậu quá là ngầu luôn, ha ha cái gương mặt đầy mỡ của bà Lưu kia có nguyên năm dấu tay của cậu luôn chứ, mỡ má rung lắc dữ dội, mình còn tưởng nó sẽ bay ra ngoài luôn chứ”.
"Người như vậy đúng kiểu thích ăn đập luôn, cái gì cũng dám nói mà không chú ý chừng mực, nếu cứ vậy thì chồng bà †a sớm muộn gì cũng bị bà ta hại chết".
Hạ Phương lạnh nhạt nói: "Vận may của nhà họ Lưu e là sẽ bị hai người phụ nữ đã không tài cán mà còn kéo chân kia phá hủy".
Lucy Mộ Dung nói: "Ừ ừ, nhà họ Lưu có được như hôm nay không thể không kể đến nỗ lực của hai anh em nhà họ, nhưng ai ngờ đằng sau bọn họ lại là hai đồng đội heo, khó thật...
"Nhưng mà..., Lucy Mộ Dung đổi đề tài: "Từ khi nào cậu quen được một cậu chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia vậy hả? Còn gọi cậu là nữ thần nữa chứ, trời ạ, cậu nhóc kia đáng yêu dữ thần luôn!!"
Hạ Phương:....
"Quen nhau ở Kinh Thành đúng không? Vậy mà lại gặp ở Giang Lâm, đây là duyên phận gì vậy chứ, tiếc là cậu đã kết hôn rồi, nếu không thì, ôi mình thật sự rất muốn chèo cái thuyền này đó nhá?", Lucy Mộ Dung ôm tim, lộ ra vẻ mặt trầm mê.
Hạ Phương đỡ trán: "Cậu dẹp luôn đi, thích thì tự mà theo đuổi, đừng có chia rế uyên ương nhà này".
Lucy Mộ Dung le lưỡi một cái: "Sao mình xứng với người †a được? Không nghe ông Lưu kia nói à? Người ta là thiếu gia nhà họ Lăng ở Kinh Thành - đứng thứ ba trong bốn gia tộc lớn nhất đó!"
Hạ Phương nhếch miệng, không đáp lời.
Lucy Mộ Dung tự lầm bầm một lúc thì như chợt nhớ tới điều gì, nói: "Mà nói nữa, nếu mình nhớ không lầm thì cô Ngô Bội Bội kia nói cô ta là người của ai ấy nhỉ? Bạn gái của Lâm Xuyên?"
Hạ Phương hơi nhíu mày lại, khoảng thời gian này cô không ở LM, nhưng vẫn rõ việc nội bộ công ty như lòng bàn †ay.
Dù sao cô vẫn còn trợ lý Tô Tử Ninh ở đó, ngày nào cũng giúp cô xử lý công việc ngoài rìa.
Lúc họ vừa vào nhận chức không lâu, hình như cô từng nghe Tô Tử Ninh nói trong công ty có người đang đồn quan hệ giữa Sở Lâm Xuyên và Ngô Bội Bội không bình thường.
Hình như là Sở Lâm Xuyên đang theo đuổi Ngô Bội Bội?
Tuy bản thân Sở Lâm Xuyên chưa nói gì cả, nhưng anh ấy luôn hết lòng để ý những chuyện liên quan đến Ngô Bội Bội, đối xử với cô ta vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.
Lúc đó Hạ Phương chỉ hơi nhíu mày, còn từng chủ động nhắc nhở Sở Lâm Xuyên chú ý mấy chuyện yêu đương trong công sở, không nên để người ngoài bàn tán ra vào ảnh hưởng đến công việc.
Lúc đó Sở Lâm Xuyên còn thoải mái đồng ý, bộ dạng không hề có chút nào là chuẩn bị phạm vào sai lầm này.
Hay là anh ấy nghĩ nếu không ảnh hưởng đến công việc thì không được tính là phạm quy tắc?
Hạ Phương sờ sờ cằm rồi lắc đầu đáp: "Chưa chắc là sự thật".
"Nhưng Ngô Bội Bội kia đã dám nói thế thì chắc cũng không phải là khoác lác đâu", Lucy Mộ Dung nghiêm túc nói.
Hạ Phương cũng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.