Chương 361: Chúng tôi đã làm hết sức rồi
Đào Nguyên
10/03/2024
"Nhưng..."
"Cháu còn nhỏ nên không hiểu hết ý nghĩa của nó. 'Tư Thành là nhân vật có máu mặt ở Giang Lâm, lúc nào cũng thần bí bí hiểm, bao nhiêu người muốn nghe ngóng tai tiếng đều thất bại. Lần này nếu cháu có thể khiến cậu †a lên trang nhất báo thì chắc chắn sẽ khiến Giang Lâm rúng động”.
"Chỉ cần cậu ta chạm vào cháu thì chú sẽ có cách để làm tất cả mọi người biết đến chuyện này. Khi ấy cậu ta buộc phải cưới cháu, mà đã cưới rồi thì sớm chiều ở chung, chẳng lẽ cháu còn không khiến cậu ta yêu cháu được?"
"Nhã Nhã của chú không phải cô bé sợ bóng sợ gió như vậy, tự tin của cháu đâu rồi?"
Bàn tay Lệ Minh Nhã siết thành quả đấm.
Phải rồi, chỉ cần Tư Thành chịu cưới thì chẳng lế còn sợ anh ấy không yêu mình?
Chẳng qua anh ấy chưa nhìn thấy điểm tốt của mình nên mới không chấp nhận thôi.
Sắp phải kết hôn rồi, cô ta sẽ phô diễn hết mọi ưu điểm của mình cho Tư Thành thấy. Lộc An An và Hạ Phương làm được, Lệ Minh Nhã cũng sẽ không chịu thua kém.
Cô ta không tin Tư Thành sẽ còn từ chối sau khi... biết cô ta hơn những người kia ở điểm nào.
Nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã hạ quyết tâm: “Vâng, cháu biết phải làm thế nào rồi”.
Thấy mình thành công thuyết phục đứa cháu, ông chú nở nụ cười đắc ý: “Vậy mới đúng chứ. Cố gảng lên nhé Nhã Nhã, cần gì cứ nói chú, chú sẽ ủng hộ cháu hết mình”.
Lệ Minh Nhã cảm động không thôi: “Cảm ơn chú, cháu biết chú thương cháu nhất mà.”.
Không như bố mẹ nghe tin cô ta đang quấn lấy Tư Thành thì chỉ khuyên cô nên từ bỏ, thậm chí còn năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta đừng làm phiền Tư Thành nữa.
Thân là bố mẹ lại không ủng hộ con mình theo đuổi hạnh phúc, ngược lại còn cấm đoán cảnh cáo.
Chẳng lẽ trong mắt họ, cô ta không bằng Hạ Phương, cô ta không xứng với Tư Thành sao?
Lệ Minh Nhã càng nghĩ càng thấy bức bối không cam.
Mặc kệ thế nào, lần này cô ta nhất định sẽ có được 'Tư Thành băng bản lĩnh của chíng mình.
Cô ta muốn cho cả thế giới biết chỉ có Lệ Minh Nhã mới là xứng đôi vừa lứa với Tư Thành nhất!
"Khờ quá, các cô gái dám theo đuổi hạnh phúc bản thân thì đều xinh đẹp cả”.
Lệ Minh Nhã bẽn lẽn cười: “Cháu biết rồi, vậy chú theo dõi kỹ lô hàng kia giúp cháu là được, còn lại cháu sẽ tự lo”.
"Ha ha, cứ yên tâm, lô hàng kia không đi đâu được đâu!", người đàn ông nói chắc như đỉnh đóng cột với vẻ thỏa mãn vì đã thực hiện được gian kế.
Không cần biết Tư Thành có phải ông trùm kim cương kia hay không, chỉ cần có thể thành đôi với Lệ Minh Nhã thì đã đủ để giúp ích cho ông ta.
Nếu nên duyên được thì tốt, khi ấy đều là người một nhà, Tư Thành cho dù có không thiên vị thì cũng sẽ không công khai chống lại ông ta.
Nếu thất bại thì ông ta cũng biết Tư Thành không phải người kia, về sau khi làm ăn cũng sẽ được nâng đỡ mấy phần.
Ông ta không sợ Tư Thành hay sợ ông trùm kim cương kia, nhưng mục tiêu của ông ta chính là xưng bá thị trưởng kim cương toàn cầu, làm ông trùm độc nhất vô nhị của giới kim cương.
Mục tiêu duy nhất trước mặt ông ta lại chính là người kia. Chỉ cần có thể giải quyết thì ông ta lại tiến thêm một bước về phía giấc mơ.
Người đàn ông âm thầm trù bị, nở nụ cười thỏa mãn như đã nhìn thấy bình minh chiến thắng.
Đúng lúc ấy, ông ta nhận được cú điện thoại từ ban ngành có liên quan, nói rằng bên trên gây áp lực, không giấu được lô hàng.
Người đàn ông sa sầm mặt, kích động đập bàn: “Anh nói vậy là sao? Không giấu được là có ý gì?"
Bên kia cũng nối đóa: “Chúng tôi đã làm hết sức rồi, anh Lệ có gì bất mãn thì đi tìm cấp trên đi”.
Nói xong còn ra vẻ hù dọa: “Đối phương không phải hạng tôm tép, chúng tôi giữ hàng giúp anh là đã chịu rủi ro lớn rồi. Hôm nay bên trên mới chỉ nói trả hàng thôi, ai biết sau này họ có đổ tội cho chúng tôi không?"
"Bọn họ mà xuống truy cứu trách nhiệm thì không một ai chạy thoát!"
"Cháu còn nhỏ nên không hiểu hết ý nghĩa của nó. 'Tư Thành là nhân vật có máu mặt ở Giang Lâm, lúc nào cũng thần bí bí hiểm, bao nhiêu người muốn nghe ngóng tai tiếng đều thất bại. Lần này nếu cháu có thể khiến cậu †a lên trang nhất báo thì chắc chắn sẽ khiến Giang Lâm rúng động”.
"Chỉ cần cậu ta chạm vào cháu thì chú sẽ có cách để làm tất cả mọi người biết đến chuyện này. Khi ấy cậu ta buộc phải cưới cháu, mà đã cưới rồi thì sớm chiều ở chung, chẳng lẽ cháu còn không khiến cậu ta yêu cháu được?"
"Nhã Nhã của chú không phải cô bé sợ bóng sợ gió như vậy, tự tin của cháu đâu rồi?"
Bàn tay Lệ Minh Nhã siết thành quả đấm.
Phải rồi, chỉ cần Tư Thành chịu cưới thì chẳng lế còn sợ anh ấy không yêu mình?
Chẳng qua anh ấy chưa nhìn thấy điểm tốt của mình nên mới không chấp nhận thôi.
Sắp phải kết hôn rồi, cô ta sẽ phô diễn hết mọi ưu điểm của mình cho Tư Thành thấy. Lộc An An và Hạ Phương làm được, Lệ Minh Nhã cũng sẽ không chịu thua kém.
Cô ta không tin Tư Thành sẽ còn từ chối sau khi... biết cô ta hơn những người kia ở điểm nào.
Nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã hạ quyết tâm: “Vâng, cháu biết phải làm thế nào rồi”.
Thấy mình thành công thuyết phục đứa cháu, ông chú nở nụ cười đắc ý: “Vậy mới đúng chứ. Cố gảng lên nhé Nhã Nhã, cần gì cứ nói chú, chú sẽ ủng hộ cháu hết mình”.
Lệ Minh Nhã cảm động không thôi: “Cảm ơn chú, cháu biết chú thương cháu nhất mà.”.
Không như bố mẹ nghe tin cô ta đang quấn lấy Tư Thành thì chỉ khuyên cô nên từ bỏ, thậm chí còn năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta đừng làm phiền Tư Thành nữa.
Thân là bố mẹ lại không ủng hộ con mình theo đuổi hạnh phúc, ngược lại còn cấm đoán cảnh cáo.
Chẳng lẽ trong mắt họ, cô ta không bằng Hạ Phương, cô ta không xứng với Tư Thành sao?
Lệ Minh Nhã càng nghĩ càng thấy bức bối không cam.
Mặc kệ thế nào, lần này cô ta nhất định sẽ có được 'Tư Thành băng bản lĩnh của chíng mình.
Cô ta muốn cho cả thế giới biết chỉ có Lệ Minh Nhã mới là xứng đôi vừa lứa với Tư Thành nhất!
"Khờ quá, các cô gái dám theo đuổi hạnh phúc bản thân thì đều xinh đẹp cả”.
Lệ Minh Nhã bẽn lẽn cười: “Cháu biết rồi, vậy chú theo dõi kỹ lô hàng kia giúp cháu là được, còn lại cháu sẽ tự lo”.
"Ha ha, cứ yên tâm, lô hàng kia không đi đâu được đâu!", người đàn ông nói chắc như đỉnh đóng cột với vẻ thỏa mãn vì đã thực hiện được gian kế.
Không cần biết Tư Thành có phải ông trùm kim cương kia hay không, chỉ cần có thể thành đôi với Lệ Minh Nhã thì đã đủ để giúp ích cho ông ta.
Nếu nên duyên được thì tốt, khi ấy đều là người một nhà, Tư Thành cho dù có không thiên vị thì cũng sẽ không công khai chống lại ông ta.
Nếu thất bại thì ông ta cũng biết Tư Thành không phải người kia, về sau khi làm ăn cũng sẽ được nâng đỡ mấy phần.
Ông ta không sợ Tư Thành hay sợ ông trùm kim cương kia, nhưng mục tiêu của ông ta chính là xưng bá thị trưởng kim cương toàn cầu, làm ông trùm độc nhất vô nhị của giới kim cương.
Mục tiêu duy nhất trước mặt ông ta lại chính là người kia. Chỉ cần có thể giải quyết thì ông ta lại tiến thêm một bước về phía giấc mơ.
Người đàn ông âm thầm trù bị, nở nụ cười thỏa mãn như đã nhìn thấy bình minh chiến thắng.
Đúng lúc ấy, ông ta nhận được cú điện thoại từ ban ngành có liên quan, nói rằng bên trên gây áp lực, không giấu được lô hàng.
Người đàn ông sa sầm mặt, kích động đập bàn: “Anh nói vậy là sao? Không giấu được là có ý gì?"
Bên kia cũng nối đóa: “Chúng tôi đã làm hết sức rồi, anh Lệ có gì bất mãn thì đi tìm cấp trên đi”.
Nói xong còn ra vẻ hù dọa: “Đối phương không phải hạng tôm tép, chúng tôi giữ hàng giúp anh là đã chịu rủi ro lớn rồi. Hôm nay bên trên mới chỉ nói trả hàng thôi, ai biết sau này họ có đổ tội cho chúng tôi không?"
"Bọn họ mà xuống truy cứu trách nhiệm thì không một ai chạy thoát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.