Chương 438: Cô chắc chứ?
Đào Nguyên
22/03/2024
“Thần y Tiết, tình hình của bố tôi thế nào? Đã láu thế rồi, sao trí nhớ của ông ấy vẫn lúc tốt lúc xấu?”
Thấy Hạ Phương kiểm tra cho ông cụ Tư, Tư Trường Thịnh đứng bên cạnh gấp đến nổi đi qua đi lại.
Ông cụ này, lúc trước là mất trí nhớ, nhưng dạo này lại bắt đầu lúc tốt lúc xấu, lúc thì nhớ được bản thân mình, nói ra được rất nhiều chuyện ngày trước, lúc sau thì lại như thể quên hết rồi, xong là xưng huynh gọi đệ với mình.
Lúc đầu, Tư Trường Thịnh còn lo là ông cụ đang giả vờ.
Nhưng qua nhiều lần, ông ta bắt đầu thăm dò ông cụ.
Có lần ông ta nói chuyện với ông cụ về hai người em trai, biếu đạt rằng mấy năm nay mình đã đổ mồ hội và cố gắng vì nhà họ Tư, sau đó tiện
thế lại nhắc đến chuyện tài sản của nhà họ Tư, ông cụ vỗ vai ông ta rồi cười to: “Nhà họ Tư không phải là con lo liệu à? Gia tài của nhà họ Tư tất nhiên đều là của con, mấy người em trai kia của con, một đứa thì ở nước ngoài không về, không thèm gia sản của nhà họ Tư, một đứa thì rời nhà ra đi tự lập gia đình từ sớm, liên quan gì đến bọn chúng?”
Khoảng khắc đó, thật sự là Tư Trường Thịnh mừng như điên, chỉ kém mỗi việc chưa nhảy dựng lên thòi, bảo ông cụ thay đổi di chúc ngay lập tức, hoặc là, ngay tại chỗ lấy cổ phần chuyến nhượng làm thỏa thuận cho ông ta, cho mình hết cổ phần cũng được.
Nhưng, Tư Trường Thịnh không dám.
Lỡ đâu ông cụ giả vờ thì sao?
Ông ta lại khiêm tốn thăm dò: “Nhưng bố à, mấy năm nay chú sáu ở bên ngoài đã chịu rất nhiều vất vả, bố luôn quan tâm đến chú ấy, giờ lại muốn giao quyền thừa kế nhà họ Tư cho con, e là chú sáu sẽ giận bố.”
Ông ta vốn muốn biếu đạt là Tư Thành bảo không cần gia sản, đó là giả vờ thôi, nếu mà thật sự giao gia sản cho mình thì chắc chắn Tư Thành sẽ trở mặt.
Hy vọng ông cụ có thế hiếu, Tư Thành chính là một ngụy quân tử trong ngoài bất nhất.
Ai ngờ, ông cụ lại gật đầu giả bộ nghiêm túc: “Theo như anh nói thì đúng là cũng có cái khả năng này. Thằng bé ở bên ngoài đã phải chịu nhiều vất vả, tất cả là bố nợ nó. Còn anh thì lớn lên ở nhà họ Tư, hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Tư, nửa đời đầu anh đã hưởng thụ hết tất cả những gì mà anh có thể hưởng thụ, bây giờ anh còn nghĩ được chuyện nhường thứ tốt cho em trai.”
Ông cụ vỗ vai Tư Trường Thịnh: “Tốt, rất tốt, không uống công ông bố này thương anh.”
Tư Trường Thịnh:???
Cái ông ta muốn nói là cái này sao?
Ông cụ đã nói vậy rồi, Tư Trường Thịnh cũng không tiện phản bác, không lại hỏng mất hình tượng của mình, ông ta muốn làm từng bước một.
Hạ Phương thu tay về: “Chắc là khoảng thời gian này thiếu vận động nên vậy, cậu cả Tư, ông không hay đưa ông cụ ra ngoài đi dạo đúng không?”
Hiện giờ, Tư Trường Thịnh không biết chuyện Hạ Phương là vợ Tư Thành, nên tất nhiên Hạ Phương không thể đế lộ ra.
“Này, ngày nào tôi cũng đi tản bộ với ông ấy mà?” Tư Trường Thịnh đen mặt.
“Thế vẫn chưa đủ, mỗi ngày phải đi đủ một tiếng đồng hồ, thì mới đạt được hiệu quả bài độc.” Hạ Phương nói xong, cô lại kê một đơn thuốc cho ông cụ: “Cậu cả Tư bốc thêm một tuần thuốc cho ông cụ theo đơn này, một tuần sau, sức khỏe của ông ấy có thể bình phục hoàn toàn, trí nhớ cũng sẽ hồi phục.”
“Cô chắc chứ?”
“Tất nhiên!” Hạ Phương đứng lên rồi nói: “Đồ ăn thức uống hàng ngày của ông cụ, nhớ là nhất định phải thanh đạm, không được chứa nhiều dầu mỡ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thuốc, thậm chí khả năng còn sẽ dẫn tới việc trí nhớ của ông ấy sẽ lộn xộn hơn. Đặc biệt phải nhớ rằng, thuốc này, mỗi ngày chỉ được cho ông cụ uống một bát, sau đó đi ra ngoài tản bộ một tiếng, thuốc không được uổng nhiều, thời gian tản bộ cũng không được thiếu.”
Tư Trường Thịnh tỏ vẻ rất hoài nghi, nhưng chỉ một tuần thôi, nên ông ta tạm nhẫn nhịn.
“Được, tôi sẽ làm theo lời Tiết thần y nói, nhưng nếu một tuần sau mà bố tồi chưa khỏe lên, Tiết thần y, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Tư Trường Thịnh nói có ý cả đây, Hạ Phương cũng không hoảng, cô vui vẻ gật đầu: “Cậu cả Tư yên tâm.”
Lúc này, Thu Vãn Vân mỉm cười tiến lên: “Giờ không còn sớm nữa, cơm tối đã chuẩn bị xong, Thần y Tiết ở lại ăn bữa tối ròi hãng về nhé?”
Hạ Phương ngấng mặt lên nhìn ông cụ trên giường vẫn đang giả ngây giả dại, cô mỉm cười: “Không cần phải phiền phức thế đâu bà cả…”
“Phiền gì? Cô khám bệnh cho tôi, chẳng nhẽ đến bát cơm nhà họ Tư cũng không thể cho cô ăn à?” Ông cụ trên giường thở hổn hển kêu: “Trường Thịnh, đỡ bố dậy, chẳng mấy khi Tiết thần y đến nhà, bố phải ngồi ăn với Tiết thần y bữa cơm mới được.”
Thấy Hạ Phương kiểm tra cho ông cụ Tư, Tư Trường Thịnh đứng bên cạnh gấp đến nổi đi qua đi lại.
Ông cụ này, lúc trước là mất trí nhớ, nhưng dạo này lại bắt đầu lúc tốt lúc xấu, lúc thì nhớ được bản thân mình, nói ra được rất nhiều chuyện ngày trước, lúc sau thì lại như thể quên hết rồi, xong là xưng huynh gọi đệ với mình.
Lúc đầu, Tư Trường Thịnh còn lo là ông cụ đang giả vờ.
Nhưng qua nhiều lần, ông ta bắt đầu thăm dò ông cụ.
Có lần ông ta nói chuyện với ông cụ về hai người em trai, biếu đạt rằng mấy năm nay mình đã đổ mồ hội và cố gắng vì nhà họ Tư, sau đó tiện
thế lại nhắc đến chuyện tài sản của nhà họ Tư, ông cụ vỗ vai ông ta rồi cười to: “Nhà họ Tư không phải là con lo liệu à? Gia tài của nhà họ Tư tất nhiên đều là của con, mấy người em trai kia của con, một đứa thì ở nước ngoài không về, không thèm gia sản của nhà họ Tư, một đứa thì rời nhà ra đi tự lập gia đình từ sớm, liên quan gì đến bọn chúng?”
Khoảng khắc đó, thật sự là Tư Trường Thịnh mừng như điên, chỉ kém mỗi việc chưa nhảy dựng lên thòi, bảo ông cụ thay đổi di chúc ngay lập tức, hoặc là, ngay tại chỗ lấy cổ phần chuyến nhượng làm thỏa thuận cho ông ta, cho mình hết cổ phần cũng được.
Nhưng, Tư Trường Thịnh không dám.
Lỡ đâu ông cụ giả vờ thì sao?
Ông ta lại khiêm tốn thăm dò: “Nhưng bố à, mấy năm nay chú sáu ở bên ngoài đã chịu rất nhiều vất vả, bố luôn quan tâm đến chú ấy, giờ lại muốn giao quyền thừa kế nhà họ Tư cho con, e là chú sáu sẽ giận bố.”
Ông ta vốn muốn biếu đạt là Tư Thành bảo không cần gia sản, đó là giả vờ thôi, nếu mà thật sự giao gia sản cho mình thì chắc chắn Tư Thành sẽ trở mặt.
Hy vọng ông cụ có thế hiếu, Tư Thành chính là một ngụy quân tử trong ngoài bất nhất.
Ai ngờ, ông cụ lại gật đầu giả bộ nghiêm túc: “Theo như anh nói thì đúng là cũng có cái khả năng này. Thằng bé ở bên ngoài đã phải chịu nhiều vất vả, tất cả là bố nợ nó. Còn anh thì lớn lên ở nhà họ Tư, hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Tư, nửa đời đầu anh đã hưởng thụ hết tất cả những gì mà anh có thể hưởng thụ, bây giờ anh còn nghĩ được chuyện nhường thứ tốt cho em trai.”
Ông cụ vỗ vai Tư Trường Thịnh: “Tốt, rất tốt, không uống công ông bố này thương anh.”
Tư Trường Thịnh:???
Cái ông ta muốn nói là cái này sao?
Ông cụ đã nói vậy rồi, Tư Trường Thịnh cũng không tiện phản bác, không lại hỏng mất hình tượng của mình, ông ta muốn làm từng bước một.
Hạ Phương thu tay về: “Chắc là khoảng thời gian này thiếu vận động nên vậy, cậu cả Tư, ông không hay đưa ông cụ ra ngoài đi dạo đúng không?”
Hiện giờ, Tư Trường Thịnh không biết chuyện Hạ Phương là vợ Tư Thành, nên tất nhiên Hạ Phương không thể đế lộ ra.
“Này, ngày nào tôi cũng đi tản bộ với ông ấy mà?” Tư Trường Thịnh đen mặt.
“Thế vẫn chưa đủ, mỗi ngày phải đi đủ một tiếng đồng hồ, thì mới đạt được hiệu quả bài độc.” Hạ Phương nói xong, cô lại kê một đơn thuốc cho ông cụ: “Cậu cả Tư bốc thêm một tuần thuốc cho ông cụ theo đơn này, một tuần sau, sức khỏe của ông ấy có thể bình phục hoàn toàn, trí nhớ cũng sẽ hồi phục.”
“Cô chắc chứ?”
“Tất nhiên!” Hạ Phương đứng lên rồi nói: “Đồ ăn thức uống hàng ngày của ông cụ, nhớ là nhất định phải thanh đạm, không được chứa nhiều dầu mỡ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thuốc, thậm chí khả năng còn sẽ dẫn tới việc trí nhớ của ông ấy sẽ lộn xộn hơn. Đặc biệt phải nhớ rằng, thuốc này, mỗi ngày chỉ được cho ông cụ uống một bát, sau đó đi ra ngoài tản bộ một tiếng, thuốc không được uổng nhiều, thời gian tản bộ cũng không được thiếu.”
Tư Trường Thịnh tỏ vẻ rất hoài nghi, nhưng chỉ một tuần thôi, nên ông ta tạm nhẫn nhịn.
“Được, tôi sẽ làm theo lời Tiết thần y nói, nhưng nếu một tuần sau mà bố tồi chưa khỏe lên, Tiết thần y, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Tư Trường Thịnh nói có ý cả đây, Hạ Phương cũng không hoảng, cô vui vẻ gật đầu: “Cậu cả Tư yên tâm.”
Lúc này, Thu Vãn Vân mỉm cười tiến lên: “Giờ không còn sớm nữa, cơm tối đã chuẩn bị xong, Thần y Tiết ở lại ăn bữa tối ròi hãng về nhé?”
Hạ Phương ngấng mặt lên nhìn ông cụ trên giường vẫn đang giả ngây giả dại, cô mỉm cười: “Không cần phải phiền phức thế đâu bà cả…”
“Phiền gì? Cô khám bệnh cho tôi, chẳng nhẽ đến bát cơm nhà họ Tư cũng không thể cho cô ăn à?” Ông cụ trên giường thở hổn hển kêu: “Trường Thịnh, đỡ bố dậy, chẳng mấy khi Tiết thần y đến nhà, bố phải ngồi ăn với Tiết thần y bữa cơm mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.