Chương 272: "Cô Lệ thấy mức giá này có ổn không?"
Đào Nguyên
10/03/2024
Hạ Phương nhìn thấy sự kiêu ngạo trong mắt Lệ Minh Nhã, cô cười nhẹ nói: "Miễn là yêu cầu hợp lý thì tôi sẽ đáp ứng".
Cô nhướng mày nói thêm: "Còn nếu là yêu cầu vô lý, tôi vẫn sẽ cố gẳng thỏa mãn cô. Không biết cô Lệ có yêu cầu gì?"
Lệ Minh Nhã không ngờ một cô gái trẻ trung trông có vẻ ngây thơ như Hạ Phương lại có thể nói năng ngông cuồng như vậy.
Sắc mặt cô ta trầm xuống, đôi mắt säc bén nhuốm vẻ giễu cợt rồi hếch cằm lên: "Có vẻ cô rất kiêu ngạo nhỉ? Tôi muốn xem xem cô có thể đáp ứng được bao nhiêu?”
Minh Nhã vừa nói vừa đặt một tập danh sách đã chuẩn bị sẵn lên bàn: "Đây là tất cả yêu cầu của tôi, nếu có thể đáp ứng hơn một nửa thì đơn hàng này sẽ giao cho cô. Nhưng..."
"Tôi phải cảnh cáo trước cho cô rằng, nếu thiết kế và thành phẩm không như mong đợi thì tôi lập tức hủy đơn hàng và vạch trần LM vì đã lừa dối khách. Đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình nhé”.
Lúc đầu Sở Lâm Xuyên còn tưởng rằng Lệ Minh Nhã chỉ đến để đặt hàng, nào ngờ khi Hạ Phương xuất hiện thì bầu không khí đột nhiên thay đổi. Anh ấy thực sự rất hối hận vì đã gọi Hạ Phương tới đây.
Rõ ràng người phụ nữ này đến để làm khó sếp Phương của bọn họ mà.
Sở Lâm Xuyên biết Lệ Minh Nhã từng thích Tư Thành, nhưng đó đã là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.
Mấy năm nay Tư Thành không hề tiếp xúc với Lệ Minh Nhã, cũng chưa bao giờ để ý đến cô ta.
Sở Lâm Xuyên cứ tưởng người phụ nữ này đã bỏ cuộc rồi. Anh ấy đã rất lo lằng khi thấy Lệ Minh Nhã đến đây đặt hàng, nhưng vì cô ta không hề nhắc tới Tư Thành nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Quả thực anh ấy vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, chắc chắn anh ấy sẽ không do dự, lập tức từ chối yêu cầu của Lệ Minh Nhã.
Mọi việc đã đến mức này, Sở Lâm Xuyên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cầm lấy danh sách trên bàn. Sau khi đọc xong, vẻ mặt anh ấy lại càng trở nên nhăn nhó.
"Lệ Minh Nhã, cô đang muốn làm khó người khác đúng không!", Khuôn mặt anh ấy trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên thô lỗ.
Hạ Phương nhận lấy tờ danh sách từ tay Sở Lâm Xuyên, liếc qua sau đó lấy bút đánh dấu những yêu cầu có thể thực hiện được, vừa đúng một nửa trong số đó.
Cô đặt lại tờ danh sách lên bàn, cong môi nói với Lệ Minh Nh: úng là yêu cầu của cô Lệ rất cao, nhưng LM chúng tôi cũng là danh xứng với thực, cho nên...”
Hạ Phương quay đầu nhìn Sở Lâm Xuyên: "Sếp Xuyên, nhờ anh đi chuẩn bị hợp đồng cho cô Lệ nhé, còn cột giá cứ để trống. Nếu làm theo yêu cầu trong đơn đặt hàng này thì giá cả sẽ cao hơn bình thường gấp mấy lần. Tôi hy vọng cô Lệ có thể hiểu được điều này".
Sở Lâm Xuyên nghe vậy thì lập tức hiểu ra, anh ấy đáp lại rồi nhanh chóng xoay người đi đến phòng thư ký để soạn hợp. đồng.
Vẻ mặt Lệ Minh Nhã rất khó coi, đặc biệt là khi nhìn thấy danh sách Hạ Phương cố ý đặt trên bàn, ánh mắt cô ta như muốn giết chết Hạ Phương.
Nhưng ở đây Hạ Phương còn có Sở Lâm Xuyên giúp đỡ, còn cô ta chỉ đến đây một mình nên đành phải tự dựa vào bản thân.
Lệ Minh Nhã nhìn qua các hạng mục được đánh dấu, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu: "Đúng là nhà thiết kế trưởng có khác, bản lĩnh cũng lớn đấy. Cô chắc chản mình có thể đáp ứng những yêu cầu này sao?"
“Chỉ cần cô Lệ sẵn sàng chỉ tiền thì mọi chuyện đều dễ dàng”, Hạ Phương cười nói: “Ví dụ như dùng chín mươi chín viên kim cương một carat để trang trí váy, yêu cầu này không khó, nhưng giá của kim cương sẽ rất cao”.
"Hừ, cô đang khinh thường ai vậy? Nhìn tôi giống người thiếu tiền sao?", vẻ mặt Lệ Minh Nhã trầm xuống, cô ta khit mũi: "Cô phải biết, thứ tôi muốn là những viên kim cương tự nhiên không tì vết ở Nam Phi. Nếu phát hiện ra viên nào không đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ coi như tất cả đều không đạt”.
"Cô Lệ không cần lo lắng chuyện này. Đợi khi thành phẩm được hoàn thành, chúng tôi sẽ mời những tổ chức chuyên nghiệp nhất trên thế giới đến kiểm chứng".
Lệ Minh Nhã nhíu mày: "Được thôi, tôi hy vọng cô có thể giữ lời".
"Cô Lệ còn có thắc mắc gì về những yêu cầu khác không? Tôi có thể trả lời tất cả câu hỏi của cô", dù sao Lệ Minh Nhã cũng đến đây để cũng tiền cho bọn họ, nên thái độ phục vụ của cô vẫn hòa nhã.
Ai mà từ chối tiền chứ?
Hơn nữa còn là tiền của tình địch, lấy được nó khiến cô cảm thấy rất tự hào.
Lệ Minh Nhã tiếp tục chỉ ra một số vấn đề, Hạ Phương lần lượt trả lời hết. Một lát sau, Sở Lâm Xuyên cầm hợp đồng đi vào.
Hạ Phương nhận lấy hợp đồng rồi hài lòng nhìn anh ta một cái, sau đó bắt đầu điền giá tiền lên đó.
Hạ Phương viết một cột dài, nhanh chóng liệt kê từng yêu cầu mà Lệ Minh Nhã đưa ra rồi điền báo giá ở bên cạnh. Tính toán xong, cô chớp mắt hài lòng rồi đưa nó cho Lệ Minh Nhã.
"Cô Lệ thấy mức giá này có ổn không?"
Lúc đầu Lệ Minh Nhã còn rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng sau khi nhìn thấy giá tiền mà Hạ Phương liệt kê thì vẻ mặt cô †a lập tức sa sầm.
Lệ Minh Nhã lập tức nhảy dựng lên: "Các người là doanh nghiệp lớn mà định lừa gạt khách hàng à? Hay cô cho rằng tôi ngu? Dám ra giá hai trăm triệu cho một chiếc váy..."
Hạ Phương ngây thơ chớp mắt: "Với yêu cầu của cô Lệ thì việc không tính theo giá bình thường là chuyện đương nhiên mà nhỉ?"
"LM chúng tôi không phải là thương hiệu vô danh, chỉ riêng phí thương hiệu đã lên tới hàng trăm nghìn tệ rồi. Hơn nữa, tôi đã giảm cho cô 20% phí thương hiệu và phí thiết kế dù cô chưa mua bất cứ thứ gì ở LM trước đây. Cô Lệ là tiểu thư nhà giàu, chắc hắn bạn bè của cô cũng từng mua đồ của chúng tôi. Cô có thể hỏi họ thử có sản phẩm nào của thiết kế trưởng LM lại bán giá dưới chục triệu không? Bình thường mức giảm giá tối đa là 10%, đây đã là mức giá quá hời cho cô rồi”.
"Ngoài ra, những viên kim cương mà cô yêu cầu có giá niêm yết là một trăm năm mươi nghìn một carat, cô vung tay đặt một lần chín mươi chín viên, chắc là cô Lệ thích kim cương lắm, vậy mà cô lại không biết giá thị trường của kim cương tự nhiên không tạp chất à? Bên tôi có nguồn hàng quen nên mới được giá đó, nếu cô ra ngoài mua thì rẻ nhất cũng phải hai đến ba trăm nghìn một carat”.
Lời nói của Hạ Phương khiến sắc mặt Lệ Minh Nhã càng thêm nhăn nhó.
Lệ Minh Nhã thực sự rất thích kim cương, nhưng cô ta đưa ra yêu cầu đó chỉ vì nghĩ răng trong thời gian ngắn Hạ Phương sẽ không thể tìm được nhiều kim cương cao cấp như vậy...
Cô ta yêu cầu rất cao đối với kim cương, thường thì các thương hiệu thiết kế sẽ không dám đồng ý qua loa.
Hơn nữa, rất nhiều yêu cầu trong số đó không thể giải quyết bằng tiền.
Nhưng Lệ Minh Nhã không ngờ Hạ Phương lại dám ra giá cao như vậy, còn chấp nhận tất cả điều kiện của cô ta.
Lệ Minh Nhã nghiến răng, trên trán nổi gân xanh, tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
May rằng trước khi đến đây cô ta đã dặn chú của mình - một ông chủ lớn trong ngành kim cương toàn cầu rằng không được bán bất cứ viên kim cương nào cho LM, dù họ có ra giá bao nhiêu đi chăng nữa. Nghĩ vậy, cô ta cũng không thấy khó chịu nữa.
"Được thôi! Lệ Minh Nhã tôi đây không thiếu tiền. Hai trăm triệu không là gì cả, tôi chỉ lo rằng sếp Phương không làm ra được một bộ váy xứng tầm thôi. Đến lúc đó thì đừng trách tôi hủy hoại danh tiếng của cô!”
Lệ Minh Nhã đập bàn đứng dậy, đôi mắt tức giận gần như phun ra lửa.
"Cô Lệ không cần lo lắng", Hạ Phương bình tĩnh đáp rồi nở một nụ cười tự tin.
Lệ Minh Nhã tức giận sải bước ra khỏi LM. Sau khi lên xe, cô ta lập tức lấy điện thoại gọi cho chú mình: “Chú ơi, cháu không quan tâm chú làm cách gì, hiện tại chú nhất định không được nhận bất kỳ đơn hàng lớn nào trong nước, thậm chí là ở trên toàn thế giới! Không, miễn là đơn hàng đặt mua kim cương không tạp chất thì đừng nhận, dù có là đơn lẻ cũng không được!”
Cô nhướng mày nói thêm: "Còn nếu là yêu cầu vô lý, tôi vẫn sẽ cố gẳng thỏa mãn cô. Không biết cô Lệ có yêu cầu gì?"
Lệ Minh Nhã không ngờ một cô gái trẻ trung trông có vẻ ngây thơ như Hạ Phương lại có thể nói năng ngông cuồng như vậy.
Sắc mặt cô ta trầm xuống, đôi mắt säc bén nhuốm vẻ giễu cợt rồi hếch cằm lên: "Có vẻ cô rất kiêu ngạo nhỉ? Tôi muốn xem xem cô có thể đáp ứng được bao nhiêu?”
Minh Nhã vừa nói vừa đặt một tập danh sách đã chuẩn bị sẵn lên bàn: "Đây là tất cả yêu cầu của tôi, nếu có thể đáp ứng hơn một nửa thì đơn hàng này sẽ giao cho cô. Nhưng..."
"Tôi phải cảnh cáo trước cho cô rằng, nếu thiết kế và thành phẩm không như mong đợi thì tôi lập tức hủy đơn hàng và vạch trần LM vì đã lừa dối khách. Đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình nhé”.
Lúc đầu Sở Lâm Xuyên còn tưởng rằng Lệ Minh Nhã chỉ đến để đặt hàng, nào ngờ khi Hạ Phương xuất hiện thì bầu không khí đột nhiên thay đổi. Anh ấy thực sự rất hối hận vì đã gọi Hạ Phương tới đây.
Rõ ràng người phụ nữ này đến để làm khó sếp Phương của bọn họ mà.
Sở Lâm Xuyên biết Lệ Minh Nhã từng thích Tư Thành, nhưng đó đã là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.
Mấy năm nay Tư Thành không hề tiếp xúc với Lệ Minh Nhã, cũng chưa bao giờ để ý đến cô ta.
Sở Lâm Xuyên cứ tưởng người phụ nữ này đã bỏ cuộc rồi. Anh ấy đã rất lo lằng khi thấy Lệ Minh Nhã đến đây đặt hàng, nhưng vì cô ta không hề nhắc tới Tư Thành nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Quả thực anh ấy vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, chắc chắn anh ấy sẽ không do dự, lập tức từ chối yêu cầu của Lệ Minh Nhã.
Mọi việc đã đến mức này, Sở Lâm Xuyên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cầm lấy danh sách trên bàn. Sau khi đọc xong, vẻ mặt anh ấy lại càng trở nên nhăn nhó.
"Lệ Minh Nhã, cô đang muốn làm khó người khác đúng không!", Khuôn mặt anh ấy trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên thô lỗ.
Hạ Phương nhận lấy tờ danh sách từ tay Sở Lâm Xuyên, liếc qua sau đó lấy bút đánh dấu những yêu cầu có thể thực hiện được, vừa đúng một nửa trong số đó.
Cô đặt lại tờ danh sách lên bàn, cong môi nói với Lệ Minh Nh: úng là yêu cầu của cô Lệ rất cao, nhưng LM chúng tôi cũng là danh xứng với thực, cho nên...”
Hạ Phương quay đầu nhìn Sở Lâm Xuyên: "Sếp Xuyên, nhờ anh đi chuẩn bị hợp đồng cho cô Lệ nhé, còn cột giá cứ để trống. Nếu làm theo yêu cầu trong đơn đặt hàng này thì giá cả sẽ cao hơn bình thường gấp mấy lần. Tôi hy vọng cô Lệ có thể hiểu được điều này".
Sở Lâm Xuyên nghe vậy thì lập tức hiểu ra, anh ấy đáp lại rồi nhanh chóng xoay người đi đến phòng thư ký để soạn hợp. đồng.
Vẻ mặt Lệ Minh Nhã rất khó coi, đặc biệt là khi nhìn thấy danh sách Hạ Phương cố ý đặt trên bàn, ánh mắt cô ta như muốn giết chết Hạ Phương.
Nhưng ở đây Hạ Phương còn có Sở Lâm Xuyên giúp đỡ, còn cô ta chỉ đến đây một mình nên đành phải tự dựa vào bản thân.
Lệ Minh Nhã nhìn qua các hạng mục được đánh dấu, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu: "Đúng là nhà thiết kế trưởng có khác, bản lĩnh cũng lớn đấy. Cô chắc chản mình có thể đáp ứng những yêu cầu này sao?"
“Chỉ cần cô Lệ sẵn sàng chỉ tiền thì mọi chuyện đều dễ dàng”, Hạ Phương cười nói: “Ví dụ như dùng chín mươi chín viên kim cương một carat để trang trí váy, yêu cầu này không khó, nhưng giá của kim cương sẽ rất cao”.
"Hừ, cô đang khinh thường ai vậy? Nhìn tôi giống người thiếu tiền sao?", vẻ mặt Lệ Minh Nhã trầm xuống, cô ta khit mũi: "Cô phải biết, thứ tôi muốn là những viên kim cương tự nhiên không tì vết ở Nam Phi. Nếu phát hiện ra viên nào không đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ coi như tất cả đều không đạt”.
"Cô Lệ không cần lo lắng chuyện này. Đợi khi thành phẩm được hoàn thành, chúng tôi sẽ mời những tổ chức chuyên nghiệp nhất trên thế giới đến kiểm chứng".
Lệ Minh Nhã nhíu mày: "Được thôi, tôi hy vọng cô có thể giữ lời".
"Cô Lệ còn có thắc mắc gì về những yêu cầu khác không? Tôi có thể trả lời tất cả câu hỏi của cô", dù sao Lệ Minh Nhã cũng đến đây để cũng tiền cho bọn họ, nên thái độ phục vụ của cô vẫn hòa nhã.
Ai mà từ chối tiền chứ?
Hơn nữa còn là tiền của tình địch, lấy được nó khiến cô cảm thấy rất tự hào.
Lệ Minh Nhã tiếp tục chỉ ra một số vấn đề, Hạ Phương lần lượt trả lời hết. Một lát sau, Sở Lâm Xuyên cầm hợp đồng đi vào.
Hạ Phương nhận lấy hợp đồng rồi hài lòng nhìn anh ta một cái, sau đó bắt đầu điền giá tiền lên đó.
Hạ Phương viết một cột dài, nhanh chóng liệt kê từng yêu cầu mà Lệ Minh Nhã đưa ra rồi điền báo giá ở bên cạnh. Tính toán xong, cô chớp mắt hài lòng rồi đưa nó cho Lệ Minh Nhã.
"Cô Lệ thấy mức giá này có ổn không?"
Lúc đầu Lệ Minh Nhã còn rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng sau khi nhìn thấy giá tiền mà Hạ Phương liệt kê thì vẻ mặt cô †a lập tức sa sầm.
Lệ Minh Nhã lập tức nhảy dựng lên: "Các người là doanh nghiệp lớn mà định lừa gạt khách hàng à? Hay cô cho rằng tôi ngu? Dám ra giá hai trăm triệu cho một chiếc váy..."
Hạ Phương ngây thơ chớp mắt: "Với yêu cầu của cô Lệ thì việc không tính theo giá bình thường là chuyện đương nhiên mà nhỉ?"
"LM chúng tôi không phải là thương hiệu vô danh, chỉ riêng phí thương hiệu đã lên tới hàng trăm nghìn tệ rồi. Hơn nữa, tôi đã giảm cho cô 20% phí thương hiệu và phí thiết kế dù cô chưa mua bất cứ thứ gì ở LM trước đây. Cô Lệ là tiểu thư nhà giàu, chắc hắn bạn bè của cô cũng từng mua đồ của chúng tôi. Cô có thể hỏi họ thử có sản phẩm nào của thiết kế trưởng LM lại bán giá dưới chục triệu không? Bình thường mức giảm giá tối đa là 10%, đây đã là mức giá quá hời cho cô rồi”.
"Ngoài ra, những viên kim cương mà cô yêu cầu có giá niêm yết là một trăm năm mươi nghìn một carat, cô vung tay đặt một lần chín mươi chín viên, chắc là cô Lệ thích kim cương lắm, vậy mà cô lại không biết giá thị trường của kim cương tự nhiên không tạp chất à? Bên tôi có nguồn hàng quen nên mới được giá đó, nếu cô ra ngoài mua thì rẻ nhất cũng phải hai đến ba trăm nghìn một carat”.
Lời nói của Hạ Phương khiến sắc mặt Lệ Minh Nhã càng thêm nhăn nhó.
Lệ Minh Nhã thực sự rất thích kim cương, nhưng cô ta đưa ra yêu cầu đó chỉ vì nghĩ răng trong thời gian ngắn Hạ Phương sẽ không thể tìm được nhiều kim cương cao cấp như vậy...
Cô ta yêu cầu rất cao đối với kim cương, thường thì các thương hiệu thiết kế sẽ không dám đồng ý qua loa.
Hơn nữa, rất nhiều yêu cầu trong số đó không thể giải quyết bằng tiền.
Nhưng Lệ Minh Nhã không ngờ Hạ Phương lại dám ra giá cao như vậy, còn chấp nhận tất cả điều kiện của cô ta.
Lệ Minh Nhã nghiến răng, trên trán nổi gân xanh, tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
May rằng trước khi đến đây cô ta đã dặn chú của mình - một ông chủ lớn trong ngành kim cương toàn cầu rằng không được bán bất cứ viên kim cương nào cho LM, dù họ có ra giá bao nhiêu đi chăng nữa. Nghĩ vậy, cô ta cũng không thấy khó chịu nữa.
"Được thôi! Lệ Minh Nhã tôi đây không thiếu tiền. Hai trăm triệu không là gì cả, tôi chỉ lo rằng sếp Phương không làm ra được một bộ váy xứng tầm thôi. Đến lúc đó thì đừng trách tôi hủy hoại danh tiếng của cô!”
Lệ Minh Nhã đập bàn đứng dậy, đôi mắt tức giận gần như phun ra lửa.
"Cô Lệ không cần lo lắng", Hạ Phương bình tĩnh đáp rồi nở một nụ cười tự tin.
Lệ Minh Nhã tức giận sải bước ra khỏi LM. Sau khi lên xe, cô ta lập tức lấy điện thoại gọi cho chú mình: “Chú ơi, cháu không quan tâm chú làm cách gì, hiện tại chú nhất định không được nhận bất kỳ đơn hàng lớn nào trong nước, thậm chí là ở trên toàn thế giới! Không, miễn là đơn hàng đặt mua kim cương không tạp chất thì đừng nhận, dù có là đơn lẻ cũng không được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.