Chương 384: Đã bôi gì?
Đào Nguyên
10/03/2024
“Cô Lệ, cô cảm thấy tôi nên xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Phương đứng dậy, nhìn vẻ mặt Lệ Minh Nhã mặt đỏ tía tai, không ngừng thở hổn hển, khổ sở chịu đựng, cô lười nhác cười nói: “Sao vậy? Cô Lệ thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Cô, sao cô có thể không bị gì cả? Không thể nào!” Lệ Minh Nhã hét lớn trong trạng thái đầu óc không còn tỉnh táo.
Hạ Phương nhướng mày: “Sao cô Lệ lại nói thế?”
Nói xong, cô sải bước về phía trước: “Có cần đưa cô đến bệnh viện không?”
“Đừng chạm vào tôi!” Tay của Hạ Phương còn chưa đụng đến đã bị Lệ Minh Nhã hất ra.
Cô ta tức giận hét lên: “Rõ ràng là tôi đã bôi vào ly và chén của cô... Sao cô có thể không bị gì chứ?”
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm lại: “Đã bôi gì?”
“Ưm...” Lệ Minh Nhã căn chặt răng, cố gắng không cho bản thân bị mất kiểm soát.
Khi định thần lại, cô ta mới nhận ra mình suýt chút nữa đã nói lỡ lời, cô ta giận đến đỏ mặt, nhỏ tiếng quát lên: “Cô đừng có nói bậy, tôi không làm gì cả!”
Hạ Phương cười nói: “Cô Lệ đã không khỏe, không phải là bởi vì đồ ăn ở đây có vấn đề chứ?”
“Phục vụ!”
Hạ Phương vừa dứt lời, nhân viên nhà hàng lập tức bước tới.
Hạ Phương chỉ vào Lệ Minh Nhã và nói: “Những món ăn của hôm nay, nhà hàng có để lại món mẫu nào không? Cô Lệ có vẻ không được khỏe lắm”
Nhân viên phục vụ giật mình, vội vàng đáp: “Cô Hạ, để đảm bảo an toàn thực phẩm cho khách hàng, chúng tôi đều có giữ lại mẫu của mỗi phần ăn, có thể chấp nhận sự kiểm tra của bất kỳ cơ quan có thẩm quyền nào. Nếu cô Lệ đây thực sự không khỏe, chúng tôi có thể báo cảnh sát và đưa cô Lệ đến bênh viên, và chúng tôi cũng sẽ hợp tác điều tra với cảnh sát”
Hạ Phương gõ bàn, khẽ gật đầu: “Cô Lệ, cô cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy nhà hàng này phục vụ rất tốt, cô thấy thế nào? Có cần báo cảnh sát giúp cô không?”
Hạ Phương mỉm cười và đến gần Lệ Minh Nhã. Lệ Minh Nhã tức giận đến đỏ mặt.
Lúc này, đầu óc của cô ta đã tỉnh táo nhưng cả người đau nhức, bất lực, trong người dâng lên từng đợt nóng bức, khiến cô ta ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Cô ta đứng dậy nhưng chân mềm nhữn, nếu không nhờ vịnh vào bàn có lẽ đã ngã xuống đất.
“Hạ Phương, cô đã làm gì tôi?” Lệ Minh Nhã dù ngu ngốc đến mấy cũng biết mình đã dính thuốc.
Phản ứng này trên người cô ta lẽ ra phải xuất hiện trên người Hạ Phương.
Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy Hạ Phương uống ly nước đó, hơn mười phút trôi qua, làm sao cơ thể của cô lại không sao nhưng bản thân cô ta trở thành thế này?
Cô ta dùng sức năm chặt tay để giữ cho mình được tỉnh táo, đôi mắt đỏ hoe trừng Hạ Phương: “Cô gài bấy tôi!”
Hạ Phương nhìn cô ta với vẻ mặt ngây thơ: “Cô Lệ đang nói gì vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô vẫn ở suốt trong phòng VỊP này, chúng tôi đều không bị gì, vậy tại sao chỉ có mình cô không được khỏe?”
“Hơn nữa, từ đầu tới cuối tôi cũng không có đến gần cô, sao cô có thể vô cớ vu khống tôi?”
Hạ Phương nói một cách thẳng thắn, nhìn vẻ mặt khổ sở của Lệ Minh Nhã, cười nói: “Tôi thấy hiện giờ cô rất khó chịu, nhưng rõ ràng cô không tin tưởng tôi, vậy tôi không đưa cô đến bệnh viện nữa, để nhà hàng báo cảnh sát, gọi 113 đến vậy?”
Dứt lời, Hạ Phương đang định bảo nhân viên phục vụ báo cảnh sát, thì nghe thấy Lệ Minh Nhã hét lên: “Không được!”
“Không thể báo cảnh sát!”
Thuốc là do cô ta bỏ vào, cho dù trong phòng VỊP không có máy quay giám sát, một khi cảnh sát điều tra, sẽ dễ dàng phát hiện ra.
Đến lúc đó, nếu cảnh sát thực sự truy cứu tới cùng, chắc chăn cô ta chẳng có kết cục tốt.
Tuy rằng không biết tại sao Hạ Phương đã uống ly nước đó mà lại không có việc gì, nhưng cô ta biết, hôm nay nhất định mình đã thất bại.
Cô ta không thể làm gì Hạ Phương được nữa, cho nên cô ta tuyệt đối không thể để mình rơi vào trong tay Hạ Phương.
Điều quan trọng nhất trong lúc này là tranh thủ bản thân vẫn còn tỉnh táo phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Hạ Phương đứng dậy, nhìn vẻ mặt Lệ Minh Nhã mặt đỏ tía tai, không ngừng thở hổn hển, khổ sở chịu đựng, cô lười nhác cười nói: “Sao vậy? Cô Lệ thấy không khỏe ở đâu sao?”
“Cô, sao cô có thể không bị gì cả? Không thể nào!” Lệ Minh Nhã hét lớn trong trạng thái đầu óc không còn tỉnh táo.
Hạ Phương nhướng mày: “Sao cô Lệ lại nói thế?”
Nói xong, cô sải bước về phía trước: “Có cần đưa cô đến bệnh viện không?”
“Đừng chạm vào tôi!” Tay của Hạ Phương còn chưa đụng đến đã bị Lệ Minh Nhã hất ra.
Cô ta tức giận hét lên: “Rõ ràng là tôi đã bôi vào ly và chén của cô... Sao cô có thể không bị gì chứ?”
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm lại: “Đã bôi gì?”
“Ưm...” Lệ Minh Nhã căn chặt răng, cố gắng không cho bản thân bị mất kiểm soát.
Khi định thần lại, cô ta mới nhận ra mình suýt chút nữa đã nói lỡ lời, cô ta giận đến đỏ mặt, nhỏ tiếng quát lên: “Cô đừng có nói bậy, tôi không làm gì cả!”
Hạ Phương cười nói: “Cô Lệ đã không khỏe, không phải là bởi vì đồ ăn ở đây có vấn đề chứ?”
“Phục vụ!”
Hạ Phương vừa dứt lời, nhân viên nhà hàng lập tức bước tới.
Hạ Phương chỉ vào Lệ Minh Nhã và nói: “Những món ăn của hôm nay, nhà hàng có để lại món mẫu nào không? Cô Lệ có vẻ không được khỏe lắm”
Nhân viên phục vụ giật mình, vội vàng đáp: “Cô Hạ, để đảm bảo an toàn thực phẩm cho khách hàng, chúng tôi đều có giữ lại mẫu của mỗi phần ăn, có thể chấp nhận sự kiểm tra của bất kỳ cơ quan có thẩm quyền nào. Nếu cô Lệ đây thực sự không khỏe, chúng tôi có thể báo cảnh sát và đưa cô Lệ đến bênh viên, và chúng tôi cũng sẽ hợp tác điều tra với cảnh sát”
Hạ Phương gõ bàn, khẽ gật đầu: “Cô Lệ, cô cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy nhà hàng này phục vụ rất tốt, cô thấy thế nào? Có cần báo cảnh sát giúp cô không?”
Hạ Phương mỉm cười và đến gần Lệ Minh Nhã. Lệ Minh Nhã tức giận đến đỏ mặt.
Lúc này, đầu óc của cô ta đã tỉnh táo nhưng cả người đau nhức, bất lực, trong người dâng lên từng đợt nóng bức, khiến cô ta ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Cô ta đứng dậy nhưng chân mềm nhữn, nếu không nhờ vịnh vào bàn có lẽ đã ngã xuống đất.
“Hạ Phương, cô đã làm gì tôi?” Lệ Minh Nhã dù ngu ngốc đến mấy cũng biết mình đã dính thuốc.
Phản ứng này trên người cô ta lẽ ra phải xuất hiện trên người Hạ Phương.
Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy Hạ Phương uống ly nước đó, hơn mười phút trôi qua, làm sao cơ thể của cô lại không sao nhưng bản thân cô ta trở thành thế này?
Cô ta dùng sức năm chặt tay để giữ cho mình được tỉnh táo, đôi mắt đỏ hoe trừng Hạ Phương: “Cô gài bấy tôi!”
Hạ Phương nhìn cô ta với vẻ mặt ngây thơ: “Cô Lệ đang nói gì vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô vẫn ở suốt trong phòng VỊP này, chúng tôi đều không bị gì, vậy tại sao chỉ có mình cô không được khỏe?”
“Hơn nữa, từ đầu tới cuối tôi cũng không có đến gần cô, sao cô có thể vô cớ vu khống tôi?”
Hạ Phương nói một cách thẳng thắn, nhìn vẻ mặt khổ sở của Lệ Minh Nhã, cười nói: “Tôi thấy hiện giờ cô rất khó chịu, nhưng rõ ràng cô không tin tưởng tôi, vậy tôi không đưa cô đến bệnh viện nữa, để nhà hàng báo cảnh sát, gọi 113 đến vậy?”
Dứt lời, Hạ Phương đang định bảo nhân viên phục vụ báo cảnh sát, thì nghe thấy Lệ Minh Nhã hét lên: “Không được!”
“Không thể báo cảnh sát!”
Thuốc là do cô ta bỏ vào, cho dù trong phòng VỊP không có máy quay giám sát, một khi cảnh sát điều tra, sẽ dễ dàng phát hiện ra.
Đến lúc đó, nếu cảnh sát thực sự truy cứu tới cùng, chắc chăn cô ta chẳng có kết cục tốt.
Tuy rằng không biết tại sao Hạ Phương đã uống ly nước đó mà lại không có việc gì, nhưng cô ta biết, hôm nay nhất định mình đã thất bại.
Cô ta không thể làm gì Hạ Phương được nữa, cho nên cô ta tuyệt đối không thể để mình rơi vào trong tay Hạ Phương.
Điều quan trọng nhất trong lúc này là tranh thủ bản thân vẫn còn tỉnh táo phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.