Chương 223: Đã quá xá đã
Đào Nguyên
10/03/2024
Xử lý công việc xong, Hạ Phương trở về nhà trọ nhỏ, nhìn thanh tiến độ đang chậm rãi lấp đầy trên màn hình vi tính, hài lòng thưởng cho mình một quả nho.
Chỉ cần đợi nó đi hết thì mọi chuyện liên quan đến Hạ thị và nhà họ Hạ sẽ có thể chấm dứt.
'Tập đoàn đã trở về trong tay mẹ cô, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chỉ cũng sẽ phải cút khỏi căn biệt thự, tất cả đều đang đi đúng kế hoạch.
Khi thanh tiến độ chạm chạy xong, cũng là lúc bảy
triệu tiền mua nhà mà Tư Thành chuyển cho Triệu Lệ Chi cũng sẽ quay về tài khoản của anh.
Như vậy, ngoại trừ chút ân huệ bỏ ra, Hạ Phương gần như không tổn thất bất kỳ thứ gì.
Bởi vì mấy vấn đề Hạ thị gặp phải đều được giải quyết bởi tiền của Hạ Khánh Dương.
Nay mấy rắc rối lớn đã ổn thỏa, chỉ còn phương diện tiền bạc.
Mà điều này thì Hạ Phương càng không phải lo lắng.
Bởi vì nếu Hạ thị là của cô thì mối quan hệ làm ăn với nhà họ Tân đương nhiên sẽ được tiếp tục.
Thậm chí vì đền bù những tổn thất nhỏ do bên nhà họ Tần tạo ra, bọn họ sẽ còn cho cô nhiều lợi ích, đồng thời đứng ra thanh minh tất cả chỉ là hiểu lâm.
Từ đó, tập đoàn Hạ thị vốn gặp phải nguy cơ ngập đầu nay lại sạch boong trắng bóc.
Vừa rửa sạch sai lầm cũng vừa đánh vào lòng áy. náy của những người khác, con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Thấy Tư Thành trở lại, tâm trạng Hạ Phương càng thêm vui vẻ, bèn ngắt một quả nho đưa lên.
Ánh mắt anh dịu đi trông đấy, vừa cúi người dùng miệng ngậm nho, vừa cắn lấy ngón tay cô giữ lại.
Hạ Phương thoáng rút về mà không được, bèn đỏ mặt gọi: “Tư Thành..."
Giọng cô mềm nhữn, khiến anh không chỉ không buông ra mà còn cắn mạnh hơn, dục vọng lóe lên trong đáy mắt khiến Hạ Phương thấy cả người nóng ran.
"Bỏ ra maul"
Thấy cô có xu hướng thẹn quá hóa giận, Tư Thành bèn dùng đầu lưỡi cuốn quả nho vào, còn không quên ma sát nhẹ nhàng với ngón tay Hạ Phương, nở nụ cười đắc ý: “Cảm ơn bà xã đút anh ăn nhé”.
Hạ Phương nghiêng mặt sang bên, quyết tâm không nhìn vào gương mặt yêu nghiệt kia, sợ mình cầm lòng không đặng mà làm thịt người ta tại chỗ.
"Xong hết rồi sao?"
"Ừ", Tư Thành di chuyển ra sau, nhẹ nhàng xoa bóp vai cô: “Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi bây giờ chắc đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán”.
Ánh mắt Hạ Phương thoáng đanh lại: “Thế mới đúng, không đánh mới là lạ”.
Hạng người như vậy cứ để cho người một phe tự mình cắn nhau mới là đã nhất.
Tự ra tay còn sợ làm bẩn tay mình đây.
"Anh đã cho người đi xử lý bên Hạ thị rồi. Mấy bãi rắc rối Hạ Khánh Dương để lại có hơi phiền, cần chút thời gian để giải quyết nhưng cũng không vấn đề gì, cứ để anh lo. Đợi khi nào mẹ khỏe lại thì tiếp nhận là được, hoặc nếu mẹ không muốn bận tâm thì cứ làm bà chủ chỉ tay năm ngón cũng không sao”.
Hạ Phương hơi cong môi: “Gọi mẹ thuận miệng quá ha”.
Tư Thành nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?"
Hạ Phương cười cười: “Anh thích là được”.
Thấy cô ngắt nho đưa vào miệng, anh cúi người xuống chặn lấy nó trước rồi thỏa mãn liếm mép: “Được. vợ đút có khác, ngọt ghê”.
Hạ Phương:...
"Cấp dưới của anh biết sếp mình như vậy không?”
"Không xứng được biết”. Hạ Phương một lần nữa cạn lời.
"Người nhà em cũng đâu biết bé Phương của họ như thế này đâu nhỉ?"
Hạ Phương:??? Gì đấy, ảnh gọi mình là gì đấy??
Rõ ràng Ngụy Thung cũng gọi cô là bé, là cục cưng, nhưng hai chữ này toát ra từ miệng Tư Thành lại khiến tim cô nổi trống rộn ràng, nhịp thở cũng tăng tốc.
Kích động đến nỗi Hạ Phương không biết nên nói gì cho phải.
'Tư Thành thừa cơ kề má sát vào gương mặt nóng bừng của cô, cười đến là tà ác: “Nóng quá vậy nè, em đang nghĩ gì vậy hửm?”
Hạ Phương thu hồi suy nghĩ, đẩy anh ra rồi lập bập đứng dậy: “Buồn ngủ”.
"Vậy đợi anh tắm ra rồi ngủ với anh nhé”, Tư Thành cố tình xuyên tạc lời cô, trên mặt viết hai chữ mập mờ.
'Ai thèm? Phòng anh ở
Làm Hạ Phương quắc mắt bên kial"
Nhìn cô hầm hầm trở về phòng, Tư Thành không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô bé của anh vẫn dễ xấu hổ như ngày nào.
Đã cưới lâu như vậy mà vẫn chưa được tự nhiên, thế này là không ổn nhé.
Tư Thành hít vào một hơi thật sâu, dăn lại vô số suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa của đối phương, thầm nghĩ: Không thể dung túng cho em ấy như vậy nữa, bằng không...
Sớm muộn gì cũng nhịn hỏng cả người.
Nghĩ vậy, anh trở về phòng tắm rửa rồi rón rén ghé sang phòng kế bên.
Cửa khóa trái, nhưng Hạ Phương cho rằng như vậy là đủ để làm khó anh sao?
Ngây thơ quá rồi.
Chỉ cần vài ba thao tác đơn giản là cửa phòng mở ra, anh nhẹ nhàng bước vào, thấy cô đã thiếp đi thì cứ xe nhẹ đường quen chui lên giường, nằm xuống kế bên, còn không quên kéo cô vào lòng.
Ban đầu anh sợ mình mạnh tay quá sẽ khiến cô thức giấc, rồi bị đuổi khỏi phòng thì nguy to.
Nên đã cố tình làm nhẹ hết sức có thể, nào ngờ... Vừa để đầu cô gối lên cánh tay, Hạ Phương đã xoay người tìm một tư thế thoải mái, vòng tay ôm anh rồi tiếp tục ngáy nhẹ.
Tư Thành:... Vậy là lo xa quá rồi hả?
Hay Hạ Phương thật sự đã quen chung chăn chung gối với anh?
'Trong một chốc, anh không biết mình nên vui hay nên sầu...
Bởi vì trừ đêm đầu tiên bất ngờ đó ra, bọn họ đến giờ chưa từng gần gũi lại.
Nào ngờ Hạ Phương còn chưa thử tiếp xúc thân mật
thì đã quen với việc ngủ cùng anh rồi.
Đúng là đả kích quá lớn với Tư Thành.
Hôm sau, Hạ Phương dậy sớm để đến bệnh viện thăm Tiết Lan Hâm.
Không ngoài dự đoán, cô vừa đến gần phòng bệnh thì đã thấy Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương hùng hổ đứng ngoài mắng xối xả.
Cô làm như không nghe thấy, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tiết Lan Hâm hỏi: “Con yêu à, con đã làm gì họ vậy?" Đến bây giờ bà vẫn không hiểu Hạ Phương đã làm
cách nào để thuyết phục hai người kia ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Hạ thị trong tay Hạ Khánh Dương là một nỗi phiền lớn, nhưng lấy tính cách của ông ta thì làm gì chịu giao nó ra dễ dàng như thế?
Hạ Phương vừa vuốt mũi vừa cười: “Đâu có gì đâu mẹ, là họ tự làm ấy chứ”.
Tiết Lan Hâm loáng thoáng nghe Triệu Lệ Chỉ gào lên cái gì mà nhà với bảy triệu, bèn nhướng mày: “Họ bán nhà nhưng không nhận được tiền?"
Hạ Phương: “Nhà đó vốn là của mẹ mà, họ lấy đâu ra quyền bán nó chứ”.
"Vậy mà con còn nói mẹ ký tờ thỏa thuận kia?" "Nếu không thì làm sao khiến họ cắn câu?”
Đúng vậy, nếu không có thỏa thuận ấy thì Triệu Lệ Chỉ còn lâu mới chịu ký chuyển nhượng cổ phần.
Nhưng nhà đó là của Tiết Lan Hâm, có muốn bán cũng phải do bà đứng tên, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi là cái gì chứ.
"Các con chưa đưa tiền thì sao họ đồng ý sang tên được?", Tiết Lan Hâm lại hỏi.
Hạ Phương nhoẻn cười: “Dùng kế ngựa gỗ đấy mẹ, chỉ cần một đoạn trình tự để số tiền ấy đi một vòng trong tài khoản rồi trở về tài khoản gốc là được”.
Tiết Lan Hâm nghe mà bật cười, không cần nghĩ cũng thấy được vẻ mặt Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương khi nhận ra nhà đã bán mà tiền lại bay, cổ phần cũng mất trắng.
Cảm giác này... đúng là đã quá xá đất!
Chỉ cần đợi nó đi hết thì mọi chuyện liên quan đến Hạ thị và nhà họ Hạ sẽ có thể chấm dứt.
'Tập đoàn đã trở về trong tay mẹ cô, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chỉ cũng sẽ phải cút khỏi căn biệt thự, tất cả đều đang đi đúng kế hoạch.
Khi thanh tiến độ chạm chạy xong, cũng là lúc bảy
triệu tiền mua nhà mà Tư Thành chuyển cho Triệu Lệ Chi cũng sẽ quay về tài khoản của anh.
Như vậy, ngoại trừ chút ân huệ bỏ ra, Hạ Phương gần như không tổn thất bất kỳ thứ gì.
Bởi vì mấy vấn đề Hạ thị gặp phải đều được giải quyết bởi tiền của Hạ Khánh Dương.
Nay mấy rắc rối lớn đã ổn thỏa, chỉ còn phương diện tiền bạc.
Mà điều này thì Hạ Phương càng không phải lo lắng.
Bởi vì nếu Hạ thị là của cô thì mối quan hệ làm ăn với nhà họ Tân đương nhiên sẽ được tiếp tục.
Thậm chí vì đền bù những tổn thất nhỏ do bên nhà họ Tần tạo ra, bọn họ sẽ còn cho cô nhiều lợi ích, đồng thời đứng ra thanh minh tất cả chỉ là hiểu lâm.
Từ đó, tập đoàn Hạ thị vốn gặp phải nguy cơ ngập đầu nay lại sạch boong trắng bóc.
Vừa rửa sạch sai lầm cũng vừa đánh vào lòng áy. náy của những người khác, con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Thấy Tư Thành trở lại, tâm trạng Hạ Phương càng thêm vui vẻ, bèn ngắt một quả nho đưa lên.
Ánh mắt anh dịu đi trông đấy, vừa cúi người dùng miệng ngậm nho, vừa cắn lấy ngón tay cô giữ lại.
Hạ Phương thoáng rút về mà không được, bèn đỏ mặt gọi: “Tư Thành..."
Giọng cô mềm nhữn, khiến anh không chỉ không buông ra mà còn cắn mạnh hơn, dục vọng lóe lên trong đáy mắt khiến Hạ Phương thấy cả người nóng ran.
"Bỏ ra maul"
Thấy cô có xu hướng thẹn quá hóa giận, Tư Thành bèn dùng đầu lưỡi cuốn quả nho vào, còn không quên ma sát nhẹ nhàng với ngón tay Hạ Phương, nở nụ cười đắc ý: “Cảm ơn bà xã đút anh ăn nhé”.
Hạ Phương nghiêng mặt sang bên, quyết tâm không nhìn vào gương mặt yêu nghiệt kia, sợ mình cầm lòng không đặng mà làm thịt người ta tại chỗ.
"Xong hết rồi sao?"
"Ừ", Tư Thành di chuyển ra sau, nhẹ nhàng xoa bóp vai cô: “Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi bây giờ chắc đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán”.
Ánh mắt Hạ Phương thoáng đanh lại: “Thế mới đúng, không đánh mới là lạ”.
Hạng người như vậy cứ để cho người một phe tự mình cắn nhau mới là đã nhất.
Tự ra tay còn sợ làm bẩn tay mình đây.
"Anh đã cho người đi xử lý bên Hạ thị rồi. Mấy bãi rắc rối Hạ Khánh Dương để lại có hơi phiền, cần chút thời gian để giải quyết nhưng cũng không vấn đề gì, cứ để anh lo. Đợi khi nào mẹ khỏe lại thì tiếp nhận là được, hoặc nếu mẹ không muốn bận tâm thì cứ làm bà chủ chỉ tay năm ngón cũng không sao”.
Hạ Phương hơi cong môi: “Gọi mẹ thuận miệng quá ha”.
Tư Thành nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?"
Hạ Phương cười cười: “Anh thích là được”.
Thấy cô ngắt nho đưa vào miệng, anh cúi người xuống chặn lấy nó trước rồi thỏa mãn liếm mép: “Được. vợ đút có khác, ngọt ghê”.
Hạ Phương:...
"Cấp dưới của anh biết sếp mình như vậy không?”
"Không xứng được biết”. Hạ Phương một lần nữa cạn lời.
"Người nhà em cũng đâu biết bé Phương của họ như thế này đâu nhỉ?"
Hạ Phương:??? Gì đấy, ảnh gọi mình là gì đấy??
Rõ ràng Ngụy Thung cũng gọi cô là bé, là cục cưng, nhưng hai chữ này toát ra từ miệng Tư Thành lại khiến tim cô nổi trống rộn ràng, nhịp thở cũng tăng tốc.
Kích động đến nỗi Hạ Phương không biết nên nói gì cho phải.
'Tư Thành thừa cơ kề má sát vào gương mặt nóng bừng của cô, cười đến là tà ác: “Nóng quá vậy nè, em đang nghĩ gì vậy hửm?”
Hạ Phương thu hồi suy nghĩ, đẩy anh ra rồi lập bập đứng dậy: “Buồn ngủ”.
"Vậy đợi anh tắm ra rồi ngủ với anh nhé”, Tư Thành cố tình xuyên tạc lời cô, trên mặt viết hai chữ mập mờ.
'Ai thèm? Phòng anh ở
Làm Hạ Phương quắc mắt bên kial"
Nhìn cô hầm hầm trở về phòng, Tư Thành không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô bé của anh vẫn dễ xấu hổ như ngày nào.
Đã cưới lâu như vậy mà vẫn chưa được tự nhiên, thế này là không ổn nhé.
Tư Thành hít vào một hơi thật sâu, dăn lại vô số suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa của đối phương, thầm nghĩ: Không thể dung túng cho em ấy như vậy nữa, bằng không...
Sớm muộn gì cũng nhịn hỏng cả người.
Nghĩ vậy, anh trở về phòng tắm rửa rồi rón rén ghé sang phòng kế bên.
Cửa khóa trái, nhưng Hạ Phương cho rằng như vậy là đủ để làm khó anh sao?
Ngây thơ quá rồi.
Chỉ cần vài ba thao tác đơn giản là cửa phòng mở ra, anh nhẹ nhàng bước vào, thấy cô đã thiếp đi thì cứ xe nhẹ đường quen chui lên giường, nằm xuống kế bên, còn không quên kéo cô vào lòng.
Ban đầu anh sợ mình mạnh tay quá sẽ khiến cô thức giấc, rồi bị đuổi khỏi phòng thì nguy to.
Nên đã cố tình làm nhẹ hết sức có thể, nào ngờ... Vừa để đầu cô gối lên cánh tay, Hạ Phương đã xoay người tìm một tư thế thoải mái, vòng tay ôm anh rồi tiếp tục ngáy nhẹ.
Tư Thành:... Vậy là lo xa quá rồi hả?
Hay Hạ Phương thật sự đã quen chung chăn chung gối với anh?
'Trong một chốc, anh không biết mình nên vui hay nên sầu...
Bởi vì trừ đêm đầu tiên bất ngờ đó ra, bọn họ đến giờ chưa từng gần gũi lại.
Nào ngờ Hạ Phương còn chưa thử tiếp xúc thân mật
thì đã quen với việc ngủ cùng anh rồi.
Đúng là đả kích quá lớn với Tư Thành.
Hôm sau, Hạ Phương dậy sớm để đến bệnh viện thăm Tiết Lan Hâm.
Không ngoài dự đoán, cô vừa đến gần phòng bệnh thì đã thấy Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương hùng hổ đứng ngoài mắng xối xả.
Cô làm như không nghe thấy, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tiết Lan Hâm hỏi: “Con yêu à, con đã làm gì họ vậy?" Đến bây giờ bà vẫn không hiểu Hạ Phương đã làm
cách nào để thuyết phục hai người kia ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Hạ thị trong tay Hạ Khánh Dương là một nỗi phiền lớn, nhưng lấy tính cách của ông ta thì làm gì chịu giao nó ra dễ dàng như thế?
Hạ Phương vừa vuốt mũi vừa cười: “Đâu có gì đâu mẹ, là họ tự làm ấy chứ”.
Tiết Lan Hâm loáng thoáng nghe Triệu Lệ Chỉ gào lên cái gì mà nhà với bảy triệu, bèn nhướng mày: “Họ bán nhà nhưng không nhận được tiền?"
Hạ Phương: “Nhà đó vốn là của mẹ mà, họ lấy đâu ra quyền bán nó chứ”.
"Vậy mà con còn nói mẹ ký tờ thỏa thuận kia?" "Nếu không thì làm sao khiến họ cắn câu?”
Đúng vậy, nếu không có thỏa thuận ấy thì Triệu Lệ Chỉ còn lâu mới chịu ký chuyển nhượng cổ phần.
Nhưng nhà đó là của Tiết Lan Hâm, có muốn bán cũng phải do bà đứng tên, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi là cái gì chứ.
"Các con chưa đưa tiền thì sao họ đồng ý sang tên được?", Tiết Lan Hâm lại hỏi.
Hạ Phương nhoẻn cười: “Dùng kế ngựa gỗ đấy mẹ, chỉ cần một đoạn trình tự để số tiền ấy đi một vòng trong tài khoản rồi trở về tài khoản gốc là được”.
Tiết Lan Hâm nghe mà bật cười, không cần nghĩ cũng thấy được vẻ mặt Triệu Lệ Chi và Hạ Khánh Dương khi nhận ra nhà đã bán mà tiền lại bay, cổ phần cũng mất trắng.
Cảm giác này... đúng là đã quá xá đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.