Chương 126: Đúng là học trò giỏi
Đào Nguyên
10/03/2024
“Cái gì cũng có lần đầu mà. Được chọn chứng tỏ cậu có năng lực đấy chứ, phải tin vào bản thân mình, cố lên”.
Lương Hoan Hoan vỗ vai Chương Tử Lạc, thấy cô vẫn cầm ly nước ngồi thừ ra đó thì sốt ruột giục: “Không còn nhiều thời gian đâu, cậu tranh thủ uống cho nhuận họng đi, lát nữa làm hết sức mình nhé!”
Chương Tử Lạc gật đầu, nhìn đối phương đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu nhiều”.
Sau đó cúi đầu, đưa ly nước đến bên môi.
Ánh mắt Hạ Phương trầm xuống, thoăn thoắt sải bước tới bắt lấy tay cô.
Chương Tử Lạc vốn đang hồi hộp bèn đánh rơi ly nước.
Hạ Phương tay nhanh mắt lẹ chụp lấy nó, không để một giọt nào bị đổ.
“Chị Phương?”, Chương Tử Lạc nhận ra người đối diện là ai thì hai mắt sáng lên.
Cô đứng bật dậy, kích động đến đỏ mặt: “Sao chị vào đây ạ?”
Rồi nhận ra Hạ Phương vừa ngăn cản mình uống nước, không khỏi nhìn cái ly đầy khó hiểu: “Sao vậy chị?”
Hạ Phương chỉ xoa đầu cô em: “Em quên chị dặn gì rồi à? Trước khi thi đấu thì uống ít nước thôi, không sẽ mắc vệ sinh, ảnh hưởng đến màn biểu diễn”.
Chương Tử Lạc đỏ mặt gật đầu: “Tại em run quá nên…”
“Không sao cả, chỉ là lên sân khấu thôi mà. Trên đó đèn sáng lắm, em không thấy người bên dưới thế nào đâu, chỉ cần chơi như lúc bình thường em luyện tập là được”.
Nhưng Chương Tử Lạc vẫn hồi hộp, những ngón lạnh băng nắm lấy tay chị mình không buông.
Hạ Phương bèn nói: “Nếu hồi hộp quá thì lát hồi lên sân khấu nhìn động tác tay chị nhé? Giống như…”
Cô cười khẽ: “Như hồi bé chị kiểm tra bài em ấy?”
Chương Tử Lạc lúc nhỏ thường theo chân Hạ Phương học violin, vì bắt đầu tập muộn nên quá trình cũng khá là vất vả.
Hạ Phương khi ấy lại bận nhiều việc, để tìm hiểu về chương trình của Chương Tử Lạc và động viên em họ nên cứ cách một khoảng thời gian là cô sẽ kiểm tra xem Chương Tử Lạc tập tành như thế nào.
Cô tuy không phải giáo viên chuyên nghiệp nhưng lại rất gắt trong việc kiểm tra.
Đến nỗi làm Chương Tử Lạc suýt phát khóc mấy lần, khiến cô bé trước mỗi đợt kiểm tra đều nỗ lực ôn bài, quả thật là còn nghiêm túc hơn khi lên sân khấu biểu diễn.
Nghe chị nói vậy, Chương Tử Lạc nhoẻn cười gật đầu.
Bài thi trước đã kết thúc, MC bước lên sân khấu, lập tức có nhân viên hậu đài đến gọi Chương Tử Lạc chuẩn bị.
Hạ Phương vỗ vai cô em: “Tiểu Lạc hôm nay xinh đẹp thế này, chắc chắn sẽ chơi đàn cực hay. Lên đi em”.
Chương Tử Lạc biết chị mình không giỏi động viên người khác, có thể nói ra như vậy đã là vô cùng ân cần và kiên nhẫn.
Chính vì vậy mà cô càng không thể phụ lòng Hạ Phương.
Một nguồn động lực to lớn dâng tràn trong cơ thể, xua tan nỗi sợ hãi ban đầu. Chương Tử Lạc bước lên sân khấu, nhìn xuống đám đông khán giả bên dưới, chợt nhận ra mọi chuyện không đáng sợ như mình nghĩ, thế là dần bình tĩnh lại.
Tiễn em lên sân khấu rồi, Hạ Phương mới làm bộ như tình cờ ngoái lại, ánh mắt lại đóng đinh vào người Lương Hoan Hoan.
Cô ta chột dạ rồi nhanh chóng nở nụ cười lấp liếm: “Tử Lạc không uống nước thì để em dọn cho ạ”.
Hạ Phương cười cười: “Khỏi, để tôi uống”.
Thấy cô toan đưa ly nước lên miệng, Lương Hoan Hoan la lên: “Không được!”
Hạ Phương dừng lại, nhướng mày hỏi: “Vì sao không được?”
Lương Hoan Hoan cắn môi, cố giấu đi nỗi bất an, ngoan cố đáp: “Bạn ấy đã uống qua rồi mà, chị muốn thì em rót cho chị ly khác”.
Rồi vươn tay muốn giành ly lại.
Hạ Phương nâng tay lên tránh đi, nói: “Thôi, cái ly bỏ thuốc này có cho tôi cũng không dám uống”.
Lương Hoan Hoan phản ứng gay gắt: “Chị nói bậy gì đấy? Thuốc gì ở đây?”
“Nói bậy hay nói thật, trong lòng cô tự hiểu rõ”, Hạ Phương lạnh lùng nhìn cô ta bằng nửa con mắt: “Đừng tưởng rằng không ai thấy đồng nghĩa với mình không làm gì”.
Lương Hoan Hoan bình tĩnh lại, nhếch môi cười: “Chị là chị của Chương Tử Lạc đúng không? Cậu ấy lần đầu tiên lên sân khấu nên hồi hộp là chuyện dễ hiểu, tôi là bạn cậu ấy, lấy nước cũng là đang quan tâm chăm sóc. Chị cấm cậu ấy uống nước thì thôi, lại còn bôi nhọ tôi…”
“Bớt làm bộ đi. Cô muốn mọi người ở đây biết cô đã làm gì thì cứ quậy cho to lên, khi ấy đừng trách tại sao tôi không nương tay”, Hạ Phương hừ lạnh một tiếng rồi mang theo ly nước đi ra sau sân khấu.
Sở dĩ không vạch trần bộ mặt xấu xí của Lương Hoan Hoan tại chỗ, thứ nhất là để không ảnh hưởng đến tâm lý của Chương Tử Lạc, gián tiếp tác động đến bài thi.
Thứ hai là đã đến lượt của Chương Tử Lạc, bây giờ mà vỡ lở ra thì sẽ mất thời gian trì hoãn.
Hạ Phương là người ngại phiền toái. Nếu Lương Hoan Hoan không biết hối cải mà tiếp tục hại Chương Tử Lạc, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng trước đó…
Cô muốn ra ngoài, ngồi xuống nghe em họ mình biểu diễn.
Lỡ mà mình cứ nấn ná mãi, con bé không thấy mình thì lại phân tâm.
“Đi đâu lâu vậy?”, Ngụy Thung thấy Hạ Phương trở lại thì phấn khích kéo tay cô: “Con bé nó diễn nãy giờ rồi. Yên tâm, chị đây đã ghi lại cho em hết”.
Hạ Phương vỗ vai cô ấy: “Đúng là chị yêu của em”.
Ngụy Thung đắc ý vểnh mặt: “Đương nhiên!”
Nhưng chưa gì đã nghe Hạ Phương nói: “Biết em lâu rồi không xem con bé trình diễn nên cần phê bình tới nơi tới chốn, đúng là người chị có tâm nhất quả đất”.
Ngụy Thung nhe răng: “Nè em gái, em nói thật hay giỡn vậy? Con nhà người ta lên sân khấu biểu diễn đã vất vả lắm rồi, em khoan hãy hạ thấp lòng tin của nó được không? Làm riết nhỏ bị ám ảnh tuổi thơ luôn…”
“Nó đã không còn nhỏ nữa rồi, có ám ảnh em cũng không thay đổi gì được”, Hạ Phương nhìn lên sân khấu.
Hôm nay Chương Tử Lạc mặc một chiếc áo cổ Peter Pan màu trắng và quần dài màu đen, tóc tết thành hai chiếc bím nhỏ đong đưa phía sau, tôn lên vóc dáng cao gầy, trông như tinh linh hóa thân.
Cô nâng đàn violin trong tay, hai mắt khép hờ, đắm chìm vào thế giới âm nhạc trong nội tâm. Những ngón tay thon thả di chuyển theo điệu nhạc, vừa nhu hòa mà mạnh mẽ.
Đúng là học trò giỏi.
Hạ Phương thầm nghĩ, cô em họ này giai đoạn đầu tuy có hơi “bơi” nhưng sức bùng nổ lại rất tốt, đúng là một mầm non violin ưu tú.
Nhịp điệu tăng tốc, động tác của Chương Tử Lạc cũng trở nên hăng hái hơn, từ một người chưởng khống âm thanh bây giờ lại như hòa mình vào làm một cùng điệu nhạc.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Phương thấy được mình của ngày xưa.
Lương Hoan Hoan vỗ vai Chương Tử Lạc, thấy cô vẫn cầm ly nước ngồi thừ ra đó thì sốt ruột giục: “Không còn nhiều thời gian đâu, cậu tranh thủ uống cho nhuận họng đi, lát nữa làm hết sức mình nhé!”
Chương Tử Lạc gật đầu, nhìn đối phương đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu nhiều”.
Sau đó cúi đầu, đưa ly nước đến bên môi.
Ánh mắt Hạ Phương trầm xuống, thoăn thoắt sải bước tới bắt lấy tay cô.
Chương Tử Lạc vốn đang hồi hộp bèn đánh rơi ly nước.
Hạ Phương tay nhanh mắt lẹ chụp lấy nó, không để một giọt nào bị đổ.
“Chị Phương?”, Chương Tử Lạc nhận ra người đối diện là ai thì hai mắt sáng lên.
Cô đứng bật dậy, kích động đến đỏ mặt: “Sao chị vào đây ạ?”
Rồi nhận ra Hạ Phương vừa ngăn cản mình uống nước, không khỏi nhìn cái ly đầy khó hiểu: “Sao vậy chị?”
Hạ Phương chỉ xoa đầu cô em: “Em quên chị dặn gì rồi à? Trước khi thi đấu thì uống ít nước thôi, không sẽ mắc vệ sinh, ảnh hưởng đến màn biểu diễn”.
Chương Tử Lạc đỏ mặt gật đầu: “Tại em run quá nên…”
“Không sao cả, chỉ là lên sân khấu thôi mà. Trên đó đèn sáng lắm, em không thấy người bên dưới thế nào đâu, chỉ cần chơi như lúc bình thường em luyện tập là được”.
Nhưng Chương Tử Lạc vẫn hồi hộp, những ngón lạnh băng nắm lấy tay chị mình không buông.
Hạ Phương bèn nói: “Nếu hồi hộp quá thì lát hồi lên sân khấu nhìn động tác tay chị nhé? Giống như…”
Cô cười khẽ: “Như hồi bé chị kiểm tra bài em ấy?”
Chương Tử Lạc lúc nhỏ thường theo chân Hạ Phương học violin, vì bắt đầu tập muộn nên quá trình cũng khá là vất vả.
Hạ Phương khi ấy lại bận nhiều việc, để tìm hiểu về chương trình của Chương Tử Lạc và động viên em họ nên cứ cách một khoảng thời gian là cô sẽ kiểm tra xem Chương Tử Lạc tập tành như thế nào.
Cô tuy không phải giáo viên chuyên nghiệp nhưng lại rất gắt trong việc kiểm tra.
Đến nỗi làm Chương Tử Lạc suýt phát khóc mấy lần, khiến cô bé trước mỗi đợt kiểm tra đều nỗ lực ôn bài, quả thật là còn nghiêm túc hơn khi lên sân khấu biểu diễn.
Nghe chị nói vậy, Chương Tử Lạc nhoẻn cười gật đầu.
Bài thi trước đã kết thúc, MC bước lên sân khấu, lập tức có nhân viên hậu đài đến gọi Chương Tử Lạc chuẩn bị.
Hạ Phương vỗ vai cô em: “Tiểu Lạc hôm nay xinh đẹp thế này, chắc chắn sẽ chơi đàn cực hay. Lên đi em”.
Chương Tử Lạc biết chị mình không giỏi động viên người khác, có thể nói ra như vậy đã là vô cùng ân cần và kiên nhẫn.
Chính vì vậy mà cô càng không thể phụ lòng Hạ Phương.
Một nguồn động lực to lớn dâng tràn trong cơ thể, xua tan nỗi sợ hãi ban đầu. Chương Tử Lạc bước lên sân khấu, nhìn xuống đám đông khán giả bên dưới, chợt nhận ra mọi chuyện không đáng sợ như mình nghĩ, thế là dần bình tĩnh lại.
Tiễn em lên sân khấu rồi, Hạ Phương mới làm bộ như tình cờ ngoái lại, ánh mắt lại đóng đinh vào người Lương Hoan Hoan.
Cô ta chột dạ rồi nhanh chóng nở nụ cười lấp liếm: “Tử Lạc không uống nước thì để em dọn cho ạ”.
Hạ Phương cười cười: “Khỏi, để tôi uống”.
Thấy cô toan đưa ly nước lên miệng, Lương Hoan Hoan la lên: “Không được!”
Hạ Phương dừng lại, nhướng mày hỏi: “Vì sao không được?”
Lương Hoan Hoan cắn môi, cố giấu đi nỗi bất an, ngoan cố đáp: “Bạn ấy đã uống qua rồi mà, chị muốn thì em rót cho chị ly khác”.
Rồi vươn tay muốn giành ly lại.
Hạ Phương nâng tay lên tránh đi, nói: “Thôi, cái ly bỏ thuốc này có cho tôi cũng không dám uống”.
Lương Hoan Hoan phản ứng gay gắt: “Chị nói bậy gì đấy? Thuốc gì ở đây?”
“Nói bậy hay nói thật, trong lòng cô tự hiểu rõ”, Hạ Phương lạnh lùng nhìn cô ta bằng nửa con mắt: “Đừng tưởng rằng không ai thấy đồng nghĩa với mình không làm gì”.
Lương Hoan Hoan bình tĩnh lại, nhếch môi cười: “Chị là chị của Chương Tử Lạc đúng không? Cậu ấy lần đầu tiên lên sân khấu nên hồi hộp là chuyện dễ hiểu, tôi là bạn cậu ấy, lấy nước cũng là đang quan tâm chăm sóc. Chị cấm cậu ấy uống nước thì thôi, lại còn bôi nhọ tôi…”
“Bớt làm bộ đi. Cô muốn mọi người ở đây biết cô đã làm gì thì cứ quậy cho to lên, khi ấy đừng trách tại sao tôi không nương tay”, Hạ Phương hừ lạnh một tiếng rồi mang theo ly nước đi ra sau sân khấu.
Sở dĩ không vạch trần bộ mặt xấu xí của Lương Hoan Hoan tại chỗ, thứ nhất là để không ảnh hưởng đến tâm lý của Chương Tử Lạc, gián tiếp tác động đến bài thi.
Thứ hai là đã đến lượt của Chương Tử Lạc, bây giờ mà vỡ lở ra thì sẽ mất thời gian trì hoãn.
Hạ Phương là người ngại phiền toái. Nếu Lương Hoan Hoan không biết hối cải mà tiếp tục hại Chương Tử Lạc, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng trước đó…
Cô muốn ra ngoài, ngồi xuống nghe em họ mình biểu diễn.
Lỡ mà mình cứ nấn ná mãi, con bé không thấy mình thì lại phân tâm.
“Đi đâu lâu vậy?”, Ngụy Thung thấy Hạ Phương trở lại thì phấn khích kéo tay cô: “Con bé nó diễn nãy giờ rồi. Yên tâm, chị đây đã ghi lại cho em hết”.
Hạ Phương vỗ vai cô ấy: “Đúng là chị yêu của em”.
Ngụy Thung đắc ý vểnh mặt: “Đương nhiên!”
Nhưng chưa gì đã nghe Hạ Phương nói: “Biết em lâu rồi không xem con bé trình diễn nên cần phê bình tới nơi tới chốn, đúng là người chị có tâm nhất quả đất”.
Ngụy Thung nhe răng: “Nè em gái, em nói thật hay giỡn vậy? Con nhà người ta lên sân khấu biểu diễn đã vất vả lắm rồi, em khoan hãy hạ thấp lòng tin của nó được không? Làm riết nhỏ bị ám ảnh tuổi thơ luôn…”
“Nó đã không còn nhỏ nữa rồi, có ám ảnh em cũng không thay đổi gì được”, Hạ Phương nhìn lên sân khấu.
Hôm nay Chương Tử Lạc mặc một chiếc áo cổ Peter Pan màu trắng và quần dài màu đen, tóc tết thành hai chiếc bím nhỏ đong đưa phía sau, tôn lên vóc dáng cao gầy, trông như tinh linh hóa thân.
Cô nâng đàn violin trong tay, hai mắt khép hờ, đắm chìm vào thế giới âm nhạc trong nội tâm. Những ngón tay thon thả di chuyển theo điệu nhạc, vừa nhu hòa mà mạnh mẽ.
Đúng là học trò giỏi.
Hạ Phương thầm nghĩ, cô em họ này giai đoạn đầu tuy có hơi “bơi” nhưng sức bùng nổ lại rất tốt, đúng là một mầm non violin ưu tú.
Nhịp điệu tăng tốc, động tác của Chương Tử Lạc cũng trở nên hăng hái hơn, từ một người chưởng khống âm thanh bây giờ lại như hòa mình vào làm một cùng điệu nhạc.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Phương thấy được mình của ngày xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.