Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ 2

Chương 152: Đúng là rất hay

Đào Nguyên

10/03/2024

Gặp phải tình huống này, rõ ràng Kha Kha cũng hoảng hốt.

Cô bé mới biết dùng xe trượt, chưa thể điều khiển tốt nó, đặc biệt là bình thường cô bé trượt chậm, muốn dừng lại cũng không khó, chưa từng gặp tình huống phải dừng gấp.

Mà lúc này tốc độ quá nhanh, cô bé bị hình ảnh trước mắt làm sợ hãi, nhất thời quên mất cả cách phanh xe lại.

Cô bé cứ thế ngơ ngác cứng đờ người, hai tay nắm chặt tay vịn, không biết phải làm thế nào.

Dù sao cũng chỉ là một cô nhóc bốn năm tuổi, bình thường được ông bà ngoại nâng niu, đương nhiên khả năng phản ứng sẽ khá chậm. Gặp chuyện thế này, cô bé ngơ ngác cũng không có gì lạ.

Nhưng Hạ Phương thấy giận vì mình đứng cách quá xa.

Dù cô lập tức chạy tới ôm lấy cô bé tránh việc cô bé ngã bị thương, thì cô vẫn sẽ theo quán tính ngã người về phía trước.

Khoảng cách quá gần.

Chắc chắn sẽ đụng trúng ông lão ngồi xe lăn kia.

Làm như thế lực tạo ra thậm chí còn lớn hơn Kha Kha đụng vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng bây giờ, cô cũng không có cách nào làm nhanh hơn cả.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người cao lớn chợt xuất hiện từ bên cạnh.

Hắn nhanh chóng ôm lấy Kha Kha đang nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng, đã từ bỏ việc đấu tranh, sau đó hắn xoay người tránh thoát khỏi ông lão đang ngồi xe lăn trước mặt.

Hắn đụng người vào vách tượng, xương cách tay đập cụp một tiếng thật lớn, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô nhóc trong lòng, không để cô bé chịu chút tổn thương nào.

Tình huống này diễn ra quá nhanh, Hạ Phương gần như không kịp phản ứng.

Cô sải bước chạy tới cạnh người đó, có chưa kịp lên tiếng đã thấy người đó buông cô bé xuống, giọng nói trầm khàn mang theo chút cuống cuồng và lo lắng: “Bạn nhỏ, có bị thương không?”

Nghe thấy tiếng hỏi han, Kha Kha mới hoàn hồn lại, chậm rãi mở đôi mắt to long lanh ra, lo lắng nhìn người đàn ông cao lớn xa lạ trước mặt.

Khi đối diện với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, cô bé bỗng dưng mím môi, sau đó ôm lấy cổ hắn bật khóc.

“Hu hu hu, oa…”

Tiếng khóc bất ngờ này khiến Tần Hách ngơ ngác, hai tay vô thức giảm lực, sợ mình làm cô bé đau, cũng sợ ôm không vững sẽ khiến cô bé rơi xuống.



Cả đời này, đây là lần đầu tiên Tần Hách bế một cô bé như đang ôm báu vật thế này, căng thẳng không biết phải làm sao.

“Sao vậy? Bị thương ở đâu rồi à? Hay chú làm cháu đau?”, giọng điệu của Tần Hách trở nên vô cùng dịu dàng, cứ như sợ lớn tiếng sẽ khiến cô bé hết hồn.

Kha Kha vừa khóc vừa lắc đầu.

Tần Hách cau mày, lại nói: “Vậy là chú khiến cháu sợ à?”

Kha Kha gật đầu, sau đó lại lắc đầu, khóc một lúc mới lau nước mắt, nhìn Tần Hách với vẻ uất ức: “Kha kha sai rồi, hu hu… Suýt thì đụng trúng ông, Kha Kha là một đứa bé hư”.

Ặc…

Cô bé khóc vì lý do này à?

Đây là điều Tần Hách hoàn toàn không thể ngờ, hắn nhất thời không biết phải an ủi cô bé thế nào.

Lúc này Hạ Phương cũng lấy lại tinh thần sau ngạc nhiên, cô vội vàng giơ tay về phía Tần Hách: “Kha Kha, mau đến đây”.

Cô thật sự không ngờ Tần Hách vẫn còn ở bệnh viện, hơn nữa còn tiện tay cứu Kha Kha ở đây.

Hạ Phương nhất thời không biết nên vui mừng hay bất đắc dĩ.

“Chị…”, nghe thấy giọng nói của Hạ Phương, Kha Kha nhìn Tần Hách với vẻ lưu luyện, hai tay vẫn ôm lấy cổ hắn, sợ hãi nhìn Hạ Phương: “Chị Phương Phương, Kha Kha không cố ý, Kha Kha biết lỗi rồi”.

“Kha Kha đến xin lỗi ông, chị đừng giận được không?”, giọng nói non nớt của Kha Kha khiến Hạ Phương vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao.

Cô giơ tay ôm lấy cô bé, lau đi nước mắt trên mặt cô bé: “Chị trách em bao giờ? Đồ ngốc, biết sai biết sửa là tốt, hiểu không?”

Đôi mắt rưng rưng của Kha Kha thoáng sáng lên: “Có thật không? Sau này chị có không mua đồ chơi cho Kha Kha, không dạy Kha Kha chơi nữa không?”

Ở trường mẫu giáo, cô dạy mọi người chơi trò chơi, nếu cô bé vui quá mà không kiểm soát được hành động, hoặc vô tình làm hỏng đồ chơi, không cẩn thận đụng trúng bạn học, cô đều sẽ phạt đứng, còn nghiêm túc nói với cô bé nếu lần sau còn làm thế thì cô bé không được chơi những trò đó nữa.

Trẻ con ham chơi, lúc đó cô bé gật đầu đảm bảo, nhưng lần tới vẫn không tránh được sẽ tái phạm.

Cô giáo thật sự phạt không cho cô bé đụng tới những món đồ chơi đó nữa, cả ngày chỉ có thể ngồi nhìn người khác chơi, cô bé đụng vào sẽ bị mắng.

Mà bình thường ở nhà ông bà ngoại khá bận rộn, không thường dạy dỗ cô bé, Nguỵ Thung còn ít ở cạnh cô bé, điều này cũng khiến mỗi lần làm sai điều gì cô bé đều rất sợ.

Hạ Phương nhíu mày, sau đó cố hết sức nở một nụ cười dịu dàng nhất: “Sao có thể chứ? Kha Kha cũng không cố ý mà, em chỉ là vô tình thôi, ai cũng có lúc mắc sai lầm, chỉ cần dũng cảm nhận lỗi, biết nghe lời, nghiêm túc sửa đổi thì vẫn sẽ là một đứa bé ngoan, chị không chỉ không trách em mà còn sẽ thưởng cho em nữa”.

Đây là lần đầu tiên Kha Kha nghe nói làm sai còn có thể được thưởng, cô bé nghi ngờ mở to mắt: “Thưởng ạ?”



“Đúng thế, mỗi một bài học đều sẽ là một lần trưởng thành, Kha Kha biết lỗi và sửa sai nhanh như thế, chẳng lẽ không phải là trưởng thành sao? Đương nhiên phải thưởng cho Kha Kha rồi”, Hạ Phương nói xong thì xoa đầu cô bé, nháy mắt với cô bé một cái.

Những lời này như một dòng suối ấm áp rót vào tâm hồn trẻ thơ của Kha Kha, khiến những vết thương cô bé đã chịu ở trường thoáng chốc được vỗ về.

Cô bé bình tĩnh nhìn Hạ Phương, thầm quyết tâm: Sau này nhất định sẽ trở thành một cô gái ấm áp và tràn đầy chính nghĩa giống như chị Phương Phương.

Hạ Phương đâu biết rằng một câu nói của mình lại mang đến suy nghĩ này cho cô bé.

Cô đặt cô bé xuống đất, nhỏ giọng nói: “Ngoan, nói xin lỗi ông đi!”

Kha Kha lập tức nói xin lỗi, ông lão kia nở nụ cười từ ái: “Không sao, không sao, ha ha, đúng là một cô bé ngoan, dù thật sự đụng trúng ông cũng cảm thấy là may mắn đấy”.

Cách miêu tả này…

Đúng là rất hay.

Nhưng nét mặt của cô bé cũng thoáng chốc bình thường lại.

Hạ Phương khẽ thở phào, dẫn theo Kha Kha xoay người lại: “Cục cưng, nói…”

Cô muốn bảo cô bé cảm ơn chú đi, nhưng người đàn ông trước mắt cũng không phải chú của cô bé.

Nhưng Nguỵ Thung không muốn Tần Hách biết đến Kha Kha, cũng không muốn Kha Kha biết đến Tần Hách…

Vào lúc Hạ Phương định nói thêm mấy chữ sau thì Kha Kha chợt buông cô ra, ôm lấy chân Tần hách, ngẩng đầu nhìn hắn bằng khuôn mặt hồn nhiên: “Cảm ơn chú, chú đẹp trai”.

Hai chữ đẹp trai này khiến Tần Hách thoáng sửng sốt.

Hai mắt Kha Kha sáng lên, cô bé lại nói: “Chú là chú đẹp trai nhất mà cháu từng gặp đó!”

Trước giờ Tần Hách không thích trẻ con, hắn trời sinh đã lạnh lùng, trẻ con bình thường đều rất sợ hắn, rất ít đứa bé nào chịu gần gũi với hắn.

Nhưng lúc nói chuyện với cô bé trước mặt, hắn lại có một cảm giác ấm áp vô hình.

Hắn ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai Kha Kha: “Không cần cảm ơn, chú cứu cháu, cháu khen chú, chúng ta không ai nợ ai”.

Câu trả lời này khiến Kha Kha càng thích người đàn ông đẹp trai cao lớn trước mắt hơn, đặc biệt là khi nãy lúc được hắn bế, cảm giác ấm áp và an toàn đó rất giống như…

“Bố…”, giọng nói non nớt của Kha Kha chợt vang lên….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook