Chương 145: Đúng là rất khiêm tốn!
Đào Nguyên
10/03/2024
Hạ Phương phủi tay thở ra một hơi, lạnh lùng nhìn mấy người nằm dưới đất.
Bọn họ người thì gãy ta kẻ thì gãy chân, còn có người méo miệng, sưng mặt sưng mũi, khung cảnh vô cùng thảm thiết.
Cô còn phát hiện trong nhà xưởng cũ nát còn có sáu bảy người bị Tần Hách đánh, người nào cũng chồng chất vết thương, cầm vũ khí trong tay vội vàng chạy đến định giúp đỡ, nhưng lại bị hình ảnh trước mắt làm sợ đến mức cứng đờ người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Phương hơi ửng đỏ vì vừa mới vận động mạnh, cô ngước mắt nhìn về phía mấy người kia, nở nụ cười trong sáng, vẫy tay với bọn họ: “Đến đây…”
Mấy người kia chẳng những không đến gần mà còn lùi về sau mấy bước, nhìn Hạ Phương như đang nhìn quái vật.
Khi nãy bọn họ nghe thấy chỗ này có người đánh nhau, dù không thấy ai là người đánh bọn họ, nhưng bây giờ cô gái này lại xuất hiện ở đây thì rõ ràng có hơi sai sai.
“Cô là ai?”, người đàn ông dẫn dầu sa sầm mặt, thận trọng chất vấn.
Hạ Phương cười vô tội, cất giọng lười nhác và xấu xa: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Phương trở nên u ám, giọng điệu cũng sắc bén hơn: “Các người động đến người của tôi!”
Dứt lời, cô đã nhanh chóng tiến lên, không đợi mấy người họ kịp chạy trốn, cô đã vụt vụt vụt thực hiện các loại động tác, khiến bọn họ đều nằm hết dưới đất.
Tần Hách đứng trước cửa nhà xưởng chứng kiến cả quá trình đã không còn biết mình là ai nữa rồi.
Đây… Đây chắc chắn là Hạ Phương mà hắn quen à?
Vợ của Tư Thành…
Bạn thân của Nguỵ Thung?
Cô gái trông ngây thơ, lười biếng và có chút mất kiên nhẫn này lại có sức mạnh như thế ư?
Dù Tần Hách bị bỏ thuốc, còn phải bảo vệ Nguỵ Thung nên mới không thể phát huy hết khả năng, nhưng một cô gái như Hạ Phương có thể xử lý hết những người đó một cách dễ dàng như thế vẫn khiến người khác cảm thấy khó tin.
Tần Hách nhìn chằm chằm Hạ Phương bằng ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu cô vậy.
Hạ Phương hờ hững trở lại bên cạnh Tần Hách, thấy Nguỵ Thung vẫn không có chút sức sống trong lòng anh, cô cau mày nói: “Anh Tần, anh cho người xử lý chỗ này chút, bây giờ chúng ta phải lập tức xử lý vết thương của Nguỵ Thung, nếu không chị ấy sẽ bị sốc do mất máu quá nhiều”.
Lúc này Tần Hách mới lấy lại tinh thần, hắn vội vàng gật đầu, kìm nén tất cả nghi vấn, bế Nguỵ Thung chạy nhanh ra ngoài.
Lúc đặt Nguỵ Thung xuống mặt đất bên cạnh xe, cả Tần Hách và Nguỵ Thung đều đã bị máu nhuộm đỏ.
Vết thương của Nguỵ Thung nằm ở sau lưng, rõ ràng là bị thương vì bảo vệ Tần Hách.
Hạ Phương không hỏi gì cả, cô lập tức châm cứu cầm máu cho Nguỵ Thung, sau đó bảo Tần Hách quay lưng cô ấy lại, cắt quần áo ra, nhanh chóng cấp cứu cho cô ấy.
Sau khi băng bó qua vết thương, Hạ Phương đang định lấy khăn trên xe quấn người Nguỵ Thung lại thì thấy Tần Hách đưa cho cô áo sơ mi của hắn.
Hạ Phương cười khẽ nhận lấy áo sơ mi khoác lên người Nguỵ Thung, sau đó mới bế cô ấy lên xe.
“Hai phút nữa người của tôi sẽ tới, em dẫn cô ấy đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ đến sau”, Tần Hách nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, nhưng hắn lại không hỏi gì cả.
Hạ Phương gật đầu, trước khi lên xe, cô đưa cho Tần Hách một viên thuốc: “Uống vào đi, nếu không anh sẽ không chịu được đến khi tới bệnh viện đâu”.
Tần Hách ngạc nhiên, Hạ Phương có thể nhìn ra cả tình trạng sức khoẻ của hắn sao?
Rốt cuộc thì cô là ai?
Hạ Phương không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Hách, cô nhanh chóng lên xe, đưa Nguỵ Thung rời đi.
Nhìn xe Maserati chạy nhanh đi, Tần Hách nheo mắt lại, cảm xúc khiến người ta không thể hiểu lặng lẽ bao phủ trong mắt hắn.
Lúc này có hai chiếc xe chạy đến, là người do Tần Hách gọi tới.
Hắn nuốt viên thuốc Hạ Phương đưa, sắc mặt chợt trở nên vô cùng u ám, nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang bằng ánh mắt lạnh như băng chứa đựng cơn giận ngút trời.
Tối ngày hôm đó có tin tức đăng lên một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô vì lâu ngày không tu sửa nên mạch điện xảy ra vấn đề, tạo thành một trận hoả hoạn, khiến toàn bộ xưởng cháy rụi, còn có người phát hiện mười mấy cái xác bên trong, vốn cứ tưởng là người dân gần đó hoặc nhân viên nhà xưởng hay kẻ lang thang, nào ngờ sau khi điều tra thì phát hiện tất cả bọn họ đều là tội phạm đang chạy trốn.
Lúc nhìn thấy tin tức, Hạ Phương cũng không khỏi cau mày.
Không hổ là Tần Hách, thủ đoạn đúng là tàn nhẫn.
Cô đánh nhau rất ít khi giết người, có lẽ vì cô học y, biết rõ mạng sống đáng giá đến mức nào. Đồng thời cũng vì học y nên cô hiểu rõ vị trí yếu ớt trên cơ thể con người hơn ai hết, rất dễ dàng tìm thấy điểm yếu của kẻ thù, có thể khống chế đối phương mà không ảnh hưởng đến tính mạng với tốc độ nhanh nhất. Từ trước đến giờ cô chưa từng nương tay, muốn tàn nhẫn đến mức nào cũng có, nhưng chưa từng lấy mạng ai.
Còn Tần Hách vừa ra tay đã mấy chục mạng…
Dù Hạ Phương không đồng ý với hành động của Tần Hách, dẫu sao nếu những người đó đều là tội phạm thì bắt đưa cho cảnh sát là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng cô không phải thánh mẫu, sẽ không vì thế mà cảm thấy Tần Hách là kẻ xấu xa tội ác tày trời.
Buổi chiều, Tần Hách xử lý xong việc bên kia chạy tới bệnh viện, dưới sự yêu cầu cứng rắn của Hạ Phương, hắn mới bất đắc dĩ xử lý vết thương trên người mình.
Sau đó thì ngồi trong phòng bệnh, ngây người nhìn Nguỵ Thung đang ngủ say với ánh mắt thâm tình.
Hạ Phương cảm thấy mình hơi dư thừa, đang nghĩ mình có nên đi về xem ông cụ Tư thế nào rồi không.
Nhưng lúc này Tần Hách chợt lên tiếng: “Cô không hỏi tôi tối qua đã xảy ra chuyện gì à?”
Hạ Phương nhướn mày: “Anh không nói em vẫn có thể điều tra ra được”.
Lúc này Tần Hách ngước mắt nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt sâu thẳm, hắn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài: “Em dâu, em che giấu rất nhiều thứ”.
Hạ Phương nhún vai: “Em cũng không cố tình che giấu, chỉ là trước giờ em thích khiêm tốn thôi”.
Tần Hách: Khiêm tốn? Đúng là rất khiêm tốn!
“A Thành có biết không?”, Tần Hách hỏi.
Hạ Phương cười khẽ: “Lúc nên biết, anh ấy cũng sẽ biết”.
Tần Hách cho rằng bản thân đã rất ít nói, rất khó trao đổi rồi.
Sau khi gặp Hạ Phương, hắn mới phát hiện mình còn kém xa cô.
Sau đó, hắn chợt có cảm giác không muốn nói thêm gì nữa và mặc kệ Hạ Phương.
Nhưng nhớ tới chuyện xảy ra lúc sáng, hắn hít sâu một hơi, kể đơn giản cho Hạ Phương nghe chuyện tối hôm qua.
Thì ra tối qua Ngụy Thung nhận được điện thoại của một người theo đuổi cô ấy, nói ngày mai gã ta sẽ ra nước ngoài, tối nay muốn gặp Nguỵ Thung một lần.
Người theo đuổi đó là bạn từ thời thơ ấu với Nguỵ Thung.
Trước khi gặp Tần Hách, hai người họ là bạn thân, nhưng sau khi Tần Hách xuất hiện, người đó đã không thể che giấu tình cảm của mình nữa, dù biết rõ Nguỵ Thung đã có một đứa con gái nhưng vẫn điên cuồng theo đuổi cô ấy.
Đương nhiên là Nguỵ Thung từ chối hết lần này đến lần khác.
Chưa nói đến việc cô ấy chỉ xem gã ta là bạn, dù có ý nghĩ gì thì sau Tần Hách, cô ấy cũng không muốn có tình cảm với người đàn ông nào khác nữa.
Cô ấy đã bị tổn thương, ít nhất là bây giờ không muốn hẹn hò.
Nhưng người đàn ông đó luôn nghĩ mình có thể khiến Nguỵ Thung động lòng, gã ta chưa từng từ bỏ, năm lần bảy lượt lấy lòng Nguỵ Thung, khiến cô ấy cảm thấy phiền phức.
Ba năm trước, cuối cùng hai người cũng nảy sinh mâu thuẫn, từ đó không qua lại nữa.
Người đàn ông kia cũng vì thế mà lựa chọn ra nước ngoài học thêm.
Nửa tháng trước, Nguỵ Thung nghe nói gã ta về nước, hơn nữa còn vinh quang trở về, trở thành nhà đầu tư lớn cho phòng làm việc của cô ấy…
Bọn họ người thì gãy ta kẻ thì gãy chân, còn có người méo miệng, sưng mặt sưng mũi, khung cảnh vô cùng thảm thiết.
Cô còn phát hiện trong nhà xưởng cũ nát còn có sáu bảy người bị Tần Hách đánh, người nào cũng chồng chất vết thương, cầm vũ khí trong tay vội vàng chạy đến định giúp đỡ, nhưng lại bị hình ảnh trước mắt làm sợ đến mức cứng đờ người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Phương hơi ửng đỏ vì vừa mới vận động mạnh, cô ngước mắt nhìn về phía mấy người kia, nở nụ cười trong sáng, vẫy tay với bọn họ: “Đến đây…”
Mấy người kia chẳng những không đến gần mà còn lùi về sau mấy bước, nhìn Hạ Phương như đang nhìn quái vật.
Khi nãy bọn họ nghe thấy chỗ này có người đánh nhau, dù không thấy ai là người đánh bọn họ, nhưng bây giờ cô gái này lại xuất hiện ở đây thì rõ ràng có hơi sai sai.
“Cô là ai?”, người đàn ông dẫn dầu sa sầm mặt, thận trọng chất vấn.
Hạ Phương cười vô tội, cất giọng lười nhác và xấu xa: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Phương trở nên u ám, giọng điệu cũng sắc bén hơn: “Các người động đến người của tôi!”
Dứt lời, cô đã nhanh chóng tiến lên, không đợi mấy người họ kịp chạy trốn, cô đã vụt vụt vụt thực hiện các loại động tác, khiến bọn họ đều nằm hết dưới đất.
Tần Hách đứng trước cửa nhà xưởng chứng kiến cả quá trình đã không còn biết mình là ai nữa rồi.
Đây… Đây chắc chắn là Hạ Phương mà hắn quen à?
Vợ của Tư Thành…
Bạn thân của Nguỵ Thung?
Cô gái trông ngây thơ, lười biếng và có chút mất kiên nhẫn này lại có sức mạnh như thế ư?
Dù Tần Hách bị bỏ thuốc, còn phải bảo vệ Nguỵ Thung nên mới không thể phát huy hết khả năng, nhưng một cô gái như Hạ Phương có thể xử lý hết những người đó một cách dễ dàng như thế vẫn khiến người khác cảm thấy khó tin.
Tần Hách nhìn chằm chằm Hạ Phương bằng ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu cô vậy.
Hạ Phương hờ hững trở lại bên cạnh Tần Hách, thấy Nguỵ Thung vẫn không có chút sức sống trong lòng anh, cô cau mày nói: “Anh Tần, anh cho người xử lý chỗ này chút, bây giờ chúng ta phải lập tức xử lý vết thương của Nguỵ Thung, nếu không chị ấy sẽ bị sốc do mất máu quá nhiều”.
Lúc này Tần Hách mới lấy lại tinh thần, hắn vội vàng gật đầu, kìm nén tất cả nghi vấn, bế Nguỵ Thung chạy nhanh ra ngoài.
Lúc đặt Nguỵ Thung xuống mặt đất bên cạnh xe, cả Tần Hách và Nguỵ Thung đều đã bị máu nhuộm đỏ.
Vết thương của Nguỵ Thung nằm ở sau lưng, rõ ràng là bị thương vì bảo vệ Tần Hách.
Hạ Phương không hỏi gì cả, cô lập tức châm cứu cầm máu cho Nguỵ Thung, sau đó bảo Tần Hách quay lưng cô ấy lại, cắt quần áo ra, nhanh chóng cấp cứu cho cô ấy.
Sau khi băng bó qua vết thương, Hạ Phương đang định lấy khăn trên xe quấn người Nguỵ Thung lại thì thấy Tần Hách đưa cho cô áo sơ mi của hắn.
Hạ Phương cười khẽ nhận lấy áo sơ mi khoác lên người Nguỵ Thung, sau đó mới bế cô ấy lên xe.
“Hai phút nữa người của tôi sẽ tới, em dẫn cô ấy đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ đến sau”, Tần Hách nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, nhưng hắn lại không hỏi gì cả.
Hạ Phương gật đầu, trước khi lên xe, cô đưa cho Tần Hách một viên thuốc: “Uống vào đi, nếu không anh sẽ không chịu được đến khi tới bệnh viện đâu”.
Tần Hách ngạc nhiên, Hạ Phương có thể nhìn ra cả tình trạng sức khoẻ của hắn sao?
Rốt cuộc thì cô là ai?
Hạ Phương không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Hách, cô nhanh chóng lên xe, đưa Nguỵ Thung rời đi.
Nhìn xe Maserati chạy nhanh đi, Tần Hách nheo mắt lại, cảm xúc khiến người ta không thể hiểu lặng lẽ bao phủ trong mắt hắn.
Lúc này có hai chiếc xe chạy đến, là người do Tần Hách gọi tới.
Hắn nuốt viên thuốc Hạ Phương đưa, sắc mặt chợt trở nên vô cùng u ám, nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang bằng ánh mắt lạnh như băng chứa đựng cơn giận ngút trời.
Tối ngày hôm đó có tin tức đăng lên một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô vì lâu ngày không tu sửa nên mạch điện xảy ra vấn đề, tạo thành một trận hoả hoạn, khiến toàn bộ xưởng cháy rụi, còn có người phát hiện mười mấy cái xác bên trong, vốn cứ tưởng là người dân gần đó hoặc nhân viên nhà xưởng hay kẻ lang thang, nào ngờ sau khi điều tra thì phát hiện tất cả bọn họ đều là tội phạm đang chạy trốn.
Lúc nhìn thấy tin tức, Hạ Phương cũng không khỏi cau mày.
Không hổ là Tần Hách, thủ đoạn đúng là tàn nhẫn.
Cô đánh nhau rất ít khi giết người, có lẽ vì cô học y, biết rõ mạng sống đáng giá đến mức nào. Đồng thời cũng vì học y nên cô hiểu rõ vị trí yếu ớt trên cơ thể con người hơn ai hết, rất dễ dàng tìm thấy điểm yếu của kẻ thù, có thể khống chế đối phương mà không ảnh hưởng đến tính mạng với tốc độ nhanh nhất. Từ trước đến giờ cô chưa từng nương tay, muốn tàn nhẫn đến mức nào cũng có, nhưng chưa từng lấy mạng ai.
Còn Tần Hách vừa ra tay đã mấy chục mạng…
Dù Hạ Phương không đồng ý với hành động của Tần Hách, dẫu sao nếu những người đó đều là tội phạm thì bắt đưa cho cảnh sát là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng cô không phải thánh mẫu, sẽ không vì thế mà cảm thấy Tần Hách là kẻ xấu xa tội ác tày trời.
Buổi chiều, Tần Hách xử lý xong việc bên kia chạy tới bệnh viện, dưới sự yêu cầu cứng rắn của Hạ Phương, hắn mới bất đắc dĩ xử lý vết thương trên người mình.
Sau đó thì ngồi trong phòng bệnh, ngây người nhìn Nguỵ Thung đang ngủ say với ánh mắt thâm tình.
Hạ Phương cảm thấy mình hơi dư thừa, đang nghĩ mình có nên đi về xem ông cụ Tư thế nào rồi không.
Nhưng lúc này Tần Hách chợt lên tiếng: “Cô không hỏi tôi tối qua đã xảy ra chuyện gì à?”
Hạ Phương nhướn mày: “Anh không nói em vẫn có thể điều tra ra được”.
Lúc này Tần Hách ngước mắt nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt sâu thẳm, hắn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài: “Em dâu, em che giấu rất nhiều thứ”.
Hạ Phương nhún vai: “Em cũng không cố tình che giấu, chỉ là trước giờ em thích khiêm tốn thôi”.
Tần Hách: Khiêm tốn? Đúng là rất khiêm tốn!
“A Thành có biết không?”, Tần Hách hỏi.
Hạ Phương cười khẽ: “Lúc nên biết, anh ấy cũng sẽ biết”.
Tần Hách cho rằng bản thân đã rất ít nói, rất khó trao đổi rồi.
Sau khi gặp Hạ Phương, hắn mới phát hiện mình còn kém xa cô.
Sau đó, hắn chợt có cảm giác không muốn nói thêm gì nữa và mặc kệ Hạ Phương.
Nhưng nhớ tới chuyện xảy ra lúc sáng, hắn hít sâu một hơi, kể đơn giản cho Hạ Phương nghe chuyện tối hôm qua.
Thì ra tối qua Ngụy Thung nhận được điện thoại của một người theo đuổi cô ấy, nói ngày mai gã ta sẽ ra nước ngoài, tối nay muốn gặp Nguỵ Thung một lần.
Người theo đuổi đó là bạn từ thời thơ ấu với Nguỵ Thung.
Trước khi gặp Tần Hách, hai người họ là bạn thân, nhưng sau khi Tần Hách xuất hiện, người đó đã không thể che giấu tình cảm của mình nữa, dù biết rõ Nguỵ Thung đã có một đứa con gái nhưng vẫn điên cuồng theo đuổi cô ấy.
Đương nhiên là Nguỵ Thung từ chối hết lần này đến lần khác.
Chưa nói đến việc cô ấy chỉ xem gã ta là bạn, dù có ý nghĩ gì thì sau Tần Hách, cô ấy cũng không muốn có tình cảm với người đàn ông nào khác nữa.
Cô ấy đã bị tổn thương, ít nhất là bây giờ không muốn hẹn hò.
Nhưng người đàn ông đó luôn nghĩ mình có thể khiến Nguỵ Thung động lòng, gã ta chưa từng từ bỏ, năm lần bảy lượt lấy lòng Nguỵ Thung, khiến cô ấy cảm thấy phiền phức.
Ba năm trước, cuối cùng hai người cũng nảy sinh mâu thuẫn, từ đó không qua lại nữa.
Người đàn ông kia cũng vì thế mà lựa chọn ra nước ngoài học thêm.
Nửa tháng trước, Nguỵ Thung nghe nói gã ta về nước, hơn nữa còn vinh quang trở về, trở thành nhà đầu tư lớn cho phòng làm việc của cô ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.