Chương 96: Đúng là thú vị!
Đào Nguyên
10/03/2024
“Bộp…”
Bạt tai của Hồ Băng nhi không đánh trúng mặt Chương Tử Lạc mà bị Hạ Phương bât lấy, giữ chặt trong tay.
HỒ Băng Nhi sa sầm mặt, liên tục giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Hạ Phương, nhưng tay Hạ Phương lại như một cái kiềm sắt giữ chặt lấy cổ tay cô ta, khiến cô ta chỉ cần cử động cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Chị là ai? Buông tay ra cho toil”, Hồ Băng Nhi giận dữ hét to.
Hạ Phương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Chương Tử Lạc, nhìn vào đôi mắt hung ác của Hồ Băng Nhi, đôi mât cô lạnh tựa như băng, giọng điệu hờ hững: “Con bé đã nói là con bé không làm rồi, em nghe không hiểu à?”
“Nó có làm hay không liên quan quái gì đến chị?”, Hồ Băng Nhi tức giận hét to: “Buông tay ra, đồ tiện nhân, chị có tin tôi đánh cá chị luôn không?”
Hạ Phương cười khẩy: “Còn chưa xác nhận đúng sai đã ra tay, là ỷ thế hiếp người hay bạo lực học đường?”
Dứt lời, cô nhướn mày: “Có biết lúc tôi còn đi học, những người dám bắt nạt người khác ở trường sẽ có kết quả gì không?”
“Nếu chị còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách sáo, tôi cho chị biết, anh trai tôi là đại ca của khu này đấy, dám đắc tội với tôi, chị chết chắc rồi”, HỒ Băng Nhi kiêu ngào hất cằm hét to.
Chương Tử Lạc cũng không ngờ Hạ Phương lại cứng rắn như thế, nghe Hồ Băng Nhi nói vậy, cô ấy lo lắng kéo tay Hạ Phương: “Chị, hay là bỏ qua đi, chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn”.
“Hơ, ha ha… Bây giờ biết sợ rồi à? Rời khỏi đây? Mày mơ đẹp quá, tao cho mày biết, chỉ cần mày còn học ở đây, tao sẽ có cách giết chết mày! Con khốn, dám phải lòng cậu tư của tao, đúng là chán sống rồi… A… Đau quá, tiện nhân, dừng lại cho tôi…”
Hồ Băng Nhi còn chưa nói hết, Hạ Phương đã dùng lực, khiến cô ta liên tục hét to.
Hạ Phương nhìn xuống Hồ Băng Nhi đang đau đớn: “Lịch sự chút đi”.
“Chị… Chị chết chắc rồi! A Mai, lập tức gọi điện thoại cho anh của tôi, nói có người bắt nạt tôi…”
Cô gái tóc đỏ sau lưng cô ta lập tức gọi điện thoại, sau đó nói với Hạ Phương một cách hống hách: “Chị toi đời rồi, anh Đông yêu thương Băng Nhi nhất, chị dám ra tay với Băng Nhi, chắc chắn anh Đông sẽ không bỏ qua cho chị”.
Hạ Phương nhìn một vòng mấy cô gái lưu manh này, cười châm chọc: “Bảo hắn ta dần nhiều người tới một chút, giải quyết trong một lần cho đỡ phiền”.
“Chị còn dám phách lối?”, Hồ Băng Nhi cắn răng nghiến lợi trừng Hạ Phương: “Có bản lĩnh thì cho tôi biết chị học lớp nào, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị”.
“Cô không có tư cách được biết”.
Dứt lời, thấy có mấy cô gái lưu manh bên cạnh định đánh lén mình, Hạ Phương vung chân, đánh ngã hai người một cách dề dàng.
Sau đó thì đạp ngã cô gái định đánh lén Chương Tử Lạc, cười giễu cợt: “Không biết lượng sức”.
Lúc này có tiếng xe gắn máy chạy từ xa đến gần, có vẻ vô cùng chói tai ở góc khá vắng của phố ăn vặt này.
“Anh ơi… hu hu, mau cứu em, cô gái này đánh em…”, Hồ Băng Nhi hét to về phía đường lớn.
Một phút sau, bốn năm chiếc xe gắn máy dừng lại bên cạnh Hạ Phương, người đàn ông dẫn đầu xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, thấy Hồ Băng Nhi đang bị Hạ Phương giữ lấy thì kích động nói: “Ai dám bắt nạt em gái tao? Mẹ kiếp, bắt nạt em gái của ông trên địa bản của ông, cho rằng Hồ Đại Đông tao dễ bắt nạt đúng không?”
Hạ Phương cười châm chọc nhìn Hồ Đại Đông vênh váo kia: “Anh là người dung túng cho em gái ngang nhiên bạo lực học đường với bạn học ở trường đúng không?”
“Bạo lực học đường cái gì?”, Hồ Đại Đông cười khẩy: “Em gái tao đang duy trì trật tự trong trường, dạy dỗ bọn thảo mai không nghe lời, phá hỏng cân bằng trong trường học. Còn mày, con đàn bà từ đâu chạy tới đây lại dám bắt nạt em gái tao à?”
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Phương nghe việc bạo lực học đường trở nên chính nghĩa như thế.
Cô biết không thể trao đổi với những người này được, tay dùng lực giữ chặt bàn tay cầm dao định đánh lén mình của Hồ Băng Nhi, đánh rơi con dao trên tay cô ta xuống, sau đó đẩy mạnh cô ta cho Hồ Đại Đông.
“A, anh ơi, em đau quá, đau quá, tay của em…”, Hồ Băng Nhi đau đớn hét to, cả con phô’ đều có thể nghe thấy tiếng gào thét của cô ta.
Hà Đại Đông vô cùng đau lòng, ôm em gái dỗ dành một lúc lâu, tức giận trừng Hạ Phương: “Con ranh con khốn nạn này, rượu mời không uống muốn uống rượu, thế thì đừng trách ông không khách sáo”.
Dứt lời, hẳn ta vung tay: “Mấy anh em, xông lên dạy dỗ cò ta cho tao”.
Hạ Phương khởi động cổ chân, Chương Tử Lạc ở sau lưng ôm lấy cánh tay cô, sợ hãi hô to: “Chị, lát… lát nữa, em xông lên ôm lấy mấy người kia, chi¬chi chạy về phía sau, cứ chạy đi, đừng… đừng dừng lại”.
Rõ ràng bản thân đang sợ đến mức liên tục run rẩy, nhưng Chương Tử Lạc vẫn muốn để Hạ Phương chạy trước.
vẫn ngu ngốc một cách đáng yêu giống như đúc khi còn bé.
Hạ Phương vỗ nhẹ tay cô ấy, đẩy cò ấy ra sau lưng mình: “Không sao, em đứng sau lưng chị đừng chạy lung tung, bảo vệ bản thân, bọn họ cứ giao cho chị”.
Vừa dứt lời, cô đã xông lên, chào hỏi những tên côn đồ kia bằng các động tác tàn nhẫn.
Chỉ một phút, bốn năm người đàn ông cao to đã ngã dưới đất, liên tục rên rỉ.
“Mày… Mày…”, Hồ Đại Đông thấy thế cũng sợ ngây người, nghiến răng: “Không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh, xem tao đích thân xử lý mày đây”.
Nhưng hắn ta tiến lên chưa được nửa phút đã bị Hạ Phưong đánh nằm dưới đất, không thể di chuyển được nữa.
Hạ Phương vổ tay nhìn đám côn đồ ngã trái ngã phải dưới đất với vẻ chê bai: “Chỉ có chút bản lĩnh như thế cũng dám ra ngoài làm côn đồ, còn là đại ca của khu vực này? Ha ha, ở đây không có người nào mạnh một chút à?”
HỒ Băng Nhi thấy thế, có muốn khóc cũng không khóc được nữa, cô ta cắn môi, sợ hãi nhìn Hạ Phương: “Rốt cuộc chị là ai?”
“Các em không cần biết tôi là ai, các em chỉ cần nhớ kỹ, sau này không được bạo lực học đường nữa, nếu không… tôi không ngại đổi đại ca cho nơi này đâu”.
Câu nói của Hạ Phương khiến mấy chị em bên cạnh Hồ Băng Nhi đều thay đổi.
Hồ Đại Đông dưới đất giận đến mức méo cá miệng: “Mày… mày nói năng hùng hồn thật đấy, mày có biết tao… tao là đàn em của ai không?”
Hạ Phương móc lồ tai, sao những người này cứ thích gọi cứu binh vậy nhỉ? Có thế dọn xong trong một lượt được không?
Thời gian của cô quý báu lắm.
“Tao cho mày biết, người chống lưng cho tao là nhà họ Tân, một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành đấy có biết không? Dám gây chuyện với tao nghĩa là chống lại nhà họ Tân, mày có dám nói tên mày ra không?”, Hồ Đại Đông bò dậy hô to.
Nhà họ Tân…
Lại là nhà họ Tân.
Cô thế này là đang đối đầu với nhà họ Tân à?
Hạ Phương cười khẽ: “Thì ra là đàn em của nhà họ Tân, chẳng trách lại sủa khó nghe thế. Nhưng anh cho rằng nhắc tới nhà họ Tân thì tôi sẽ sợ à? Ha ha, dù người nhà họ Tân có ở đây, tôi vẫn có thể đánh anh như thường”.
Vừa dứt lời, cô ngước mắt nhìn lên thì thấy có một đám người đi ra từ một quán ăn riêng tư.
Nhìn kỹ thì chẳng phải đó là Tân Thủ Văn của nhà họ Tân hay sao?
Không chỉ thế mà Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh cũng có mặt, đang nịnh nọt mấy người nhà họ Tân.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng có thể gặp người nhà họ Tân.
“Anh ơi,, mau nhìn kìa, đó là ông Tân và cậu Kha..”, Hồ Băng Nhi chợt kích động nẳm lấy tay Hồ Đại Đông, hưng phấn cất lời: “Người phụ nữ này dám xem thường chúng ta, xem thường nhà họ Tân, anh mau bảo cậu Kha đến cho nó một bài học đi”.
Bạt tai của Hồ Băng nhi không đánh trúng mặt Chương Tử Lạc mà bị Hạ Phương bât lấy, giữ chặt trong tay.
HỒ Băng Nhi sa sầm mặt, liên tục giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Hạ Phương, nhưng tay Hạ Phương lại như một cái kiềm sắt giữ chặt lấy cổ tay cô ta, khiến cô ta chỉ cần cử động cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Chị là ai? Buông tay ra cho toil”, Hồ Băng Nhi giận dữ hét to.
Hạ Phương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Chương Tử Lạc, nhìn vào đôi mắt hung ác của Hồ Băng Nhi, đôi mât cô lạnh tựa như băng, giọng điệu hờ hững: “Con bé đã nói là con bé không làm rồi, em nghe không hiểu à?”
“Nó có làm hay không liên quan quái gì đến chị?”, Hồ Băng Nhi tức giận hét to: “Buông tay ra, đồ tiện nhân, chị có tin tôi đánh cá chị luôn không?”
Hạ Phương cười khẩy: “Còn chưa xác nhận đúng sai đã ra tay, là ỷ thế hiếp người hay bạo lực học đường?”
Dứt lời, cô nhướn mày: “Có biết lúc tôi còn đi học, những người dám bắt nạt người khác ở trường sẽ có kết quả gì không?”
“Nếu chị còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách sáo, tôi cho chị biết, anh trai tôi là đại ca của khu này đấy, dám đắc tội với tôi, chị chết chắc rồi”, HỒ Băng Nhi kiêu ngào hất cằm hét to.
Chương Tử Lạc cũng không ngờ Hạ Phương lại cứng rắn như thế, nghe Hồ Băng Nhi nói vậy, cô ấy lo lắng kéo tay Hạ Phương: “Chị, hay là bỏ qua đi, chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn”.
“Hơ, ha ha… Bây giờ biết sợ rồi à? Rời khỏi đây? Mày mơ đẹp quá, tao cho mày biết, chỉ cần mày còn học ở đây, tao sẽ có cách giết chết mày! Con khốn, dám phải lòng cậu tư của tao, đúng là chán sống rồi… A… Đau quá, tiện nhân, dừng lại cho tôi…”
Hồ Băng Nhi còn chưa nói hết, Hạ Phương đã dùng lực, khiến cô ta liên tục hét to.
Hạ Phương nhìn xuống Hồ Băng Nhi đang đau đớn: “Lịch sự chút đi”.
“Chị… Chị chết chắc rồi! A Mai, lập tức gọi điện thoại cho anh của tôi, nói có người bắt nạt tôi…”
Cô gái tóc đỏ sau lưng cô ta lập tức gọi điện thoại, sau đó nói với Hạ Phương một cách hống hách: “Chị toi đời rồi, anh Đông yêu thương Băng Nhi nhất, chị dám ra tay với Băng Nhi, chắc chắn anh Đông sẽ không bỏ qua cho chị”.
Hạ Phương nhìn một vòng mấy cô gái lưu manh này, cười châm chọc: “Bảo hắn ta dần nhiều người tới một chút, giải quyết trong một lần cho đỡ phiền”.
“Chị còn dám phách lối?”, Hồ Băng Nhi cắn răng nghiến lợi trừng Hạ Phương: “Có bản lĩnh thì cho tôi biết chị học lớp nào, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị”.
“Cô không có tư cách được biết”.
Dứt lời, thấy có mấy cô gái lưu manh bên cạnh định đánh lén mình, Hạ Phương vung chân, đánh ngã hai người một cách dề dàng.
Sau đó thì đạp ngã cô gái định đánh lén Chương Tử Lạc, cười giễu cợt: “Không biết lượng sức”.
Lúc này có tiếng xe gắn máy chạy từ xa đến gần, có vẻ vô cùng chói tai ở góc khá vắng của phố ăn vặt này.
“Anh ơi… hu hu, mau cứu em, cô gái này đánh em…”, Hồ Băng Nhi hét to về phía đường lớn.
Một phút sau, bốn năm chiếc xe gắn máy dừng lại bên cạnh Hạ Phương, người đàn ông dẫn đầu xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, thấy Hồ Băng Nhi đang bị Hạ Phương giữ lấy thì kích động nói: “Ai dám bắt nạt em gái tao? Mẹ kiếp, bắt nạt em gái của ông trên địa bản của ông, cho rằng Hồ Đại Đông tao dễ bắt nạt đúng không?”
Hạ Phương cười châm chọc nhìn Hồ Đại Đông vênh váo kia: “Anh là người dung túng cho em gái ngang nhiên bạo lực học đường với bạn học ở trường đúng không?”
“Bạo lực học đường cái gì?”, Hồ Đại Đông cười khẩy: “Em gái tao đang duy trì trật tự trong trường, dạy dỗ bọn thảo mai không nghe lời, phá hỏng cân bằng trong trường học. Còn mày, con đàn bà từ đâu chạy tới đây lại dám bắt nạt em gái tao à?”
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Phương nghe việc bạo lực học đường trở nên chính nghĩa như thế.
Cô biết không thể trao đổi với những người này được, tay dùng lực giữ chặt bàn tay cầm dao định đánh lén mình của Hồ Băng Nhi, đánh rơi con dao trên tay cô ta xuống, sau đó đẩy mạnh cô ta cho Hồ Đại Đông.
“A, anh ơi, em đau quá, đau quá, tay của em…”, Hồ Băng Nhi đau đớn hét to, cả con phô’ đều có thể nghe thấy tiếng gào thét của cô ta.
Hà Đại Đông vô cùng đau lòng, ôm em gái dỗ dành một lúc lâu, tức giận trừng Hạ Phương: “Con ranh con khốn nạn này, rượu mời không uống muốn uống rượu, thế thì đừng trách ông không khách sáo”.
Dứt lời, hẳn ta vung tay: “Mấy anh em, xông lên dạy dỗ cò ta cho tao”.
Hạ Phương khởi động cổ chân, Chương Tử Lạc ở sau lưng ôm lấy cánh tay cô, sợ hãi hô to: “Chị, lát… lát nữa, em xông lên ôm lấy mấy người kia, chi¬chi chạy về phía sau, cứ chạy đi, đừng… đừng dừng lại”.
Rõ ràng bản thân đang sợ đến mức liên tục run rẩy, nhưng Chương Tử Lạc vẫn muốn để Hạ Phương chạy trước.
vẫn ngu ngốc một cách đáng yêu giống như đúc khi còn bé.
Hạ Phương vỗ nhẹ tay cô ấy, đẩy cò ấy ra sau lưng mình: “Không sao, em đứng sau lưng chị đừng chạy lung tung, bảo vệ bản thân, bọn họ cứ giao cho chị”.
Vừa dứt lời, cô đã xông lên, chào hỏi những tên côn đồ kia bằng các động tác tàn nhẫn.
Chỉ một phút, bốn năm người đàn ông cao to đã ngã dưới đất, liên tục rên rỉ.
“Mày… Mày…”, Hồ Đại Đông thấy thế cũng sợ ngây người, nghiến răng: “Không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh, xem tao đích thân xử lý mày đây”.
Nhưng hắn ta tiến lên chưa được nửa phút đã bị Hạ Phưong đánh nằm dưới đất, không thể di chuyển được nữa.
Hạ Phương vổ tay nhìn đám côn đồ ngã trái ngã phải dưới đất với vẻ chê bai: “Chỉ có chút bản lĩnh như thế cũng dám ra ngoài làm côn đồ, còn là đại ca của khu vực này? Ha ha, ở đây không có người nào mạnh một chút à?”
HỒ Băng Nhi thấy thế, có muốn khóc cũng không khóc được nữa, cô ta cắn môi, sợ hãi nhìn Hạ Phương: “Rốt cuộc chị là ai?”
“Các em không cần biết tôi là ai, các em chỉ cần nhớ kỹ, sau này không được bạo lực học đường nữa, nếu không… tôi không ngại đổi đại ca cho nơi này đâu”.
Câu nói của Hạ Phương khiến mấy chị em bên cạnh Hồ Băng Nhi đều thay đổi.
Hồ Đại Đông dưới đất giận đến mức méo cá miệng: “Mày… mày nói năng hùng hồn thật đấy, mày có biết tao… tao là đàn em của ai không?”
Hạ Phương móc lồ tai, sao những người này cứ thích gọi cứu binh vậy nhỉ? Có thế dọn xong trong một lượt được không?
Thời gian của cô quý báu lắm.
“Tao cho mày biết, người chống lưng cho tao là nhà họ Tân, một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành đấy có biết không? Dám gây chuyện với tao nghĩa là chống lại nhà họ Tân, mày có dám nói tên mày ra không?”, Hồ Đại Đông bò dậy hô to.
Nhà họ Tân…
Lại là nhà họ Tân.
Cô thế này là đang đối đầu với nhà họ Tân à?
Hạ Phương cười khẽ: “Thì ra là đàn em của nhà họ Tân, chẳng trách lại sủa khó nghe thế. Nhưng anh cho rằng nhắc tới nhà họ Tân thì tôi sẽ sợ à? Ha ha, dù người nhà họ Tân có ở đây, tôi vẫn có thể đánh anh như thường”.
Vừa dứt lời, cô ngước mắt nhìn lên thì thấy có một đám người đi ra từ một quán ăn riêng tư.
Nhìn kỹ thì chẳng phải đó là Tân Thủ Văn của nhà họ Tân hay sao?
Không chỉ thế mà Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh cũng có mặt, đang nịnh nọt mấy người nhà họ Tân.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng có thể gặp người nhà họ Tân.
“Anh ơi,, mau nhìn kìa, đó là ông Tân và cậu Kha..”, Hồ Băng Nhi chợt kích động nẳm lấy tay Hồ Đại Đông, hưng phấn cất lời: “Người phụ nữ này dám xem thường chúng ta, xem thường nhà họ Tân, anh mau bảo cậu Kha đến cho nó một bài học đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.