Chương 84: E rằng cũng sẽ bị ông làm tức chết”
Đào Nguyên
10/03/2024
“Grừ… gâu gâu gâu!!”
Loài ngao Tây Tạng bình thường sẽ không sủa như thế này.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Phương bị một sinh vật cá người toát ra vẻ nguy hiếp kéo sang bên Dai Annie lập tức sửng cồ, lồng lộn phát ra những tiếng kêu dữ tợn.
Tư Thành nhíu mày nhìn nó, khóe môi cong lên: “Hà, con này cũng dữ đâ’y”.
Hạ Phương xỉa ngay: “Anh sợ à?”
“Sợ?”
Huấn luyện mấy thứ này với anh là chuyện dề như ăn kẹo, sợ là sợ thế nào?
Nhưng khi ngoái lại, nhìn thấy vẻ ma mãnh trong mắt Hạ Phương, anh liền hiếu ra cô đang khích mình, bèn cười nói.
“Hay bà Tư bảo vệ tôi nhé?”
Hạ Phương rụt người lại, làm bộ sợ hãi: “Anh còn sợ thì tôi ra làm được gì?”
Tư Thành chớp mắt: “Cũng phải”.
Nói xong, anh sải bước về trước, đầu tiên là vẩy tay với Dai Annie, sau đó như làm ảo thuật mà ném ra một thứ gì đó.
Con ngao vốn đang bật chế độ cảnh giác một trăm phần trăm lập tức nhào tới.
Tư Thành chớp lấy cơ hội đi nhanh đến, vịn bên cổ Dai Annie để thay đổi hướng nhìn của nó rồi dắt nó sang bên.
Con chó hoàn toàn không có tí ti quyền chủ động nào, cứ thế mơ màng bị anh dẩn đi nơi khác.
Cứ ngỡ một trận hổn chiến máu me sẽ diễn ra ngay sau đó.
Nào ngờ Dai Annie lại bị Tư Thành trêu như trêu khỉ.
Đã vậy nó còn chơi vui đến độ quên cả trời đất, quên luôn bổn phận.
Hạ Phương:…
Tại sao cô phải trông cậy con chó khờ này có thể làm nên trò trống gì chứ hả?
Đúng là đề cao nó quá rồi.
Chó của ông già thì khôn được đến đâu chứ?
Hạ Phương chỉ thấy hối hận vì đã không dạy nó bài bản hơn trước khi đi.
“Hắt xì!”
Từ căn phòng trước mặt bổng truyền ra tiếng nhầy mũi, sau đó là tiếng mắng sa sả của lão Diêu.
“Ranh con từ đâu đã vô nhà ta còn dám mắng ta? Muốn chết à?”
Hạ Phương quệt mũi: Bộ ổng đi guốc trong bụng mình hay sao mà nghe được vậy trời?
Lão Diêu mở tung cửa sổ, lập tức nhìn thấy bộ dạng lười biếng thảnh thơi của cô dưới dốc núi, bèn hầm hừ.
“Ôi chà, ngọn gió nào thổi ông trời con về đây thế này?”
Hạ Phương tung tăng nhảy lên, trèo vào sân nhà ông, vừa cười tít mắt vừa nói: “Thì nhớ sư phụ đó”.
“Có quỷ mới tin mi!”, ông cụ nhổ toẹt một bãi: “Ranh con bất lương, lại muốn khuân đồ của Dược Cốc chứ gì?”
Hạ Phương: Cũng không hẳn, chỉ định về nghỉ ngơi hai ngày, nhân tiện chế thêm ít thuốc mang ra thòi.
Còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng cần không ít thuốc.
Tuy cô không thiếu tiền nhưng Dược Cốc có sẵn dược liệu miễn phí bao la ê hề, sao cô có thể bỏ đó mà cầm tiền chạy ra ngoài mua chứ.
Đẫ vậy hoàn cảnh còn yên tĩnh, có đầy đủ dụng cụ để tự do chế thuốc, lại ở gần biện tử của Tư Thành, bảo không đến là không đến thế nào?”
“Oái!”, Hạ Phương ré lên khi bị cốc đầu, sau đó lại nghe tiếng lão Diêu ra rả bên tai.
“Sao hả? Bị ta nói trúng tim đen rồi đúng không con nhóc này? Lần nào trở lại cũng hai tay trống trơn, chỉ biết chôm chỉa của sư phụ, lương tâm mi không thấy cắn rứt à?”
Hạ Phương cười nịnh ông: “Kìa sư phụ, con có chôm chỉa gì đâu mà. Con đây thấy sư phụ làm lụng vất vả, trồng bao nhiêu dược liệu chất lượng mà không ai đoái hoài đến mua, nên mới tìm cách giúp sư phụ bán với giá cao cho đáng công sức bỏ ra đó. Sư phụ phải cầm ơn con chứ!”
Cô còn chưa nói hết đã thấy tay lão Diêu vung tới.
Hạ Phương đã đoán được cảnh này, né đi cái một.
Sau đó là màn rượt đuổi của hai thầy trò, khắp Dược Cốc chỉ có tiếng lão Diêu chửi như tát nước và tiếng Hạ Phương xin tha.
Đến khi Tư Thành đã thuần phục được Dai Annie, dắt nó đi vào trong thì thấy cảnh hai thầy trò đứng đối diện nhau, ai nấy thở phì phò như bễ.
Một người nói đối phương có giỏi thì đừng có chạy, người còn lại nói thì thầy đừng có đuối con, trông chẳng khác gì một bộ phim hài.
Tư Thành hằng giọng: “Diêu lão tiền bối, Tiết thần y”.
Dược Cốc Tử nghe có người khác ở đây thì sắc mặt âm u hẳn, nhưng vừa nhìn thấy Tư Thành thì ngạc nhiên hô lên: “Là thằng nhóc nhà họ Tư??”
“Đã lâu không gặp tiền bối”, Tư Thành đáp lại, khóe môi cong cong khẽ cười, đứng giữa ngọn đồi xanh ngát hoa cỏ, bỗng dưng có cảm giác người này còn đẹp hơn hoa.
Hạ Phương trong lòng mắng anh là thứ yêu nghiệt, hai mẳt lại nhìn không chớp.
“Sao chú mày lại ở đây?”, Dược Cốc Tử hết nhìn Tư Thành rồi lại nhìn Dai Annie ngoan ngoãn đứng bên anh, cuối cùng nhìn sang Hạ Phương.
“Nhỏ Phương dắt tới à?”, nếu không phải đáp án này thì chỉ có thế là bám theo Hạ Phương đến đây.
Nhưng Dược Cốc Tử lại không muốn chấp nhận lý do thứ hai.
Bởi vì thằng nhóc này… là đệ tử của lão kia.
Nếu đệ tử của mình bị đệ tử của lão kia bám theo mà không hề hay biết thì ông biết giấu mặt vào đâu?
“À”, Hạ Phương hai tay đút túi, chậm rãi đi đến bên Tư Thành, giới thiệu với Dược Cốc Tử: “Đây là chồng con, ảnh nói từng gặp sư phụ rồi nên con tiện đường dẳt tới cho sư phụ nhìn”.
Dược Cốc Tử cứ ngỡ mình già rồi nên nghễnh ngãng.
Chứ không thì tại sao tách ra từng chữ ông vẫn hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì chẳng hiểu gì hết?
“Chồng con” là thế nào? “Tiện đường dắt tới cho nhìn” lại là làm sao?
Cái con… cái con này….
“Nhỏ Phương… con chắc chắn con nói đúng chứ?”
Mới có mấy năm không gặp… ông nhớ đệ tử cũng chỉ mới hai mươi thôi mà… Sao lại…
Đã bao nhiêu thằng rồi?
Dược Cốc Tử chợt có cảm giác đóa hoa trong vườn mình bị con heo nào đó gặm mất, trong lòng chua xót không thôi.
“Thầy không nghe nhầm, con cũng không nói sai, lời sao nghĩa vậy”, Hạ Phương nhún vai, nói đến là tự nhiên.
Dược Cốc Tử phải mất mấy phút mới hoàn hồn lại, đi tới trước mặt Tư Thành, nhìn anh từ đầu tới chân: “Anh muốn làm chồng của đệ tử tôi?”
“May mắn Tiết thần y không chê, cảm ơn Diêu lão tiền bối đã dụng công bồi dưỡng, sẵn lòng buông tay”, Tư Thành cười tủm tỉm như gió xuân, khiến gương mặt điến trai càng thêm hớp hồn.
Nhưng Dược Cốc Tử lại nghiến răng nghiến lợi: “Buông tay?”
Tư Thành khẽ nhướng mày, thoáng liếc nhìn Hạ Phương, bồng dưng có dự cảm không lành.
Ngay sau đó là tiếng ông cụ gầm lên bên tai: “Ta cất công nuôi nó, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà anh muốn hái là hái? Lại còn dám tới đây khoe khoang??”
“Thằng ranh này chết chắc rồi!”, nói xong, Dược Cốc Tử vơ lấy cây chổi gần đó, nện tới tấp lên người Tư Thành.
Dĩ nhiên là anh còn lâu mới đứng yên chịu trận, lập tức co giò chạy biến.
Thế là màn rượt đuổi ban nãy lại tái hiện.
“Dai Annie! Cắn nó! Dám tơ tưởng đệ tử ông, cắn chết nó cho tao!”
Chú ngao đáng thương còn tưởng rằng bọn họ đang chơi đuổi bắt, thế là cũng phấn khởi gia nhập, vừa chạy vừa sủa oang oang đến là vui vẻ.
Gì? Bảo nó cắn Tư Thành á? Không đời nào!
Loài ngao Tây Tạng bình thường sẽ không sủa như thế này.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Phương bị một sinh vật cá người toát ra vẻ nguy hiếp kéo sang bên Dai Annie lập tức sửng cồ, lồng lộn phát ra những tiếng kêu dữ tợn.
Tư Thành nhíu mày nhìn nó, khóe môi cong lên: “Hà, con này cũng dữ đâ’y”.
Hạ Phương xỉa ngay: “Anh sợ à?”
“Sợ?”
Huấn luyện mấy thứ này với anh là chuyện dề như ăn kẹo, sợ là sợ thế nào?
Nhưng khi ngoái lại, nhìn thấy vẻ ma mãnh trong mắt Hạ Phương, anh liền hiếu ra cô đang khích mình, bèn cười nói.
“Hay bà Tư bảo vệ tôi nhé?”
Hạ Phương rụt người lại, làm bộ sợ hãi: “Anh còn sợ thì tôi ra làm được gì?”
Tư Thành chớp mắt: “Cũng phải”.
Nói xong, anh sải bước về trước, đầu tiên là vẩy tay với Dai Annie, sau đó như làm ảo thuật mà ném ra một thứ gì đó.
Con ngao vốn đang bật chế độ cảnh giác một trăm phần trăm lập tức nhào tới.
Tư Thành chớp lấy cơ hội đi nhanh đến, vịn bên cổ Dai Annie để thay đổi hướng nhìn của nó rồi dắt nó sang bên.
Con chó hoàn toàn không có tí ti quyền chủ động nào, cứ thế mơ màng bị anh dẩn đi nơi khác.
Cứ ngỡ một trận hổn chiến máu me sẽ diễn ra ngay sau đó.
Nào ngờ Dai Annie lại bị Tư Thành trêu như trêu khỉ.
Đã vậy nó còn chơi vui đến độ quên cả trời đất, quên luôn bổn phận.
Hạ Phương:…
Tại sao cô phải trông cậy con chó khờ này có thể làm nên trò trống gì chứ hả?
Đúng là đề cao nó quá rồi.
Chó của ông già thì khôn được đến đâu chứ?
Hạ Phương chỉ thấy hối hận vì đã không dạy nó bài bản hơn trước khi đi.
“Hắt xì!”
Từ căn phòng trước mặt bổng truyền ra tiếng nhầy mũi, sau đó là tiếng mắng sa sả của lão Diêu.
“Ranh con từ đâu đã vô nhà ta còn dám mắng ta? Muốn chết à?”
Hạ Phương quệt mũi: Bộ ổng đi guốc trong bụng mình hay sao mà nghe được vậy trời?
Lão Diêu mở tung cửa sổ, lập tức nhìn thấy bộ dạng lười biếng thảnh thơi của cô dưới dốc núi, bèn hầm hừ.
“Ôi chà, ngọn gió nào thổi ông trời con về đây thế này?”
Hạ Phương tung tăng nhảy lên, trèo vào sân nhà ông, vừa cười tít mắt vừa nói: “Thì nhớ sư phụ đó”.
“Có quỷ mới tin mi!”, ông cụ nhổ toẹt một bãi: “Ranh con bất lương, lại muốn khuân đồ của Dược Cốc chứ gì?”
Hạ Phương: Cũng không hẳn, chỉ định về nghỉ ngơi hai ngày, nhân tiện chế thêm ít thuốc mang ra thòi.
Còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng cần không ít thuốc.
Tuy cô không thiếu tiền nhưng Dược Cốc có sẵn dược liệu miễn phí bao la ê hề, sao cô có thể bỏ đó mà cầm tiền chạy ra ngoài mua chứ.
Đẫ vậy hoàn cảnh còn yên tĩnh, có đầy đủ dụng cụ để tự do chế thuốc, lại ở gần biện tử của Tư Thành, bảo không đến là không đến thế nào?”
“Oái!”, Hạ Phương ré lên khi bị cốc đầu, sau đó lại nghe tiếng lão Diêu ra rả bên tai.
“Sao hả? Bị ta nói trúng tim đen rồi đúng không con nhóc này? Lần nào trở lại cũng hai tay trống trơn, chỉ biết chôm chỉa của sư phụ, lương tâm mi không thấy cắn rứt à?”
Hạ Phương cười nịnh ông: “Kìa sư phụ, con có chôm chỉa gì đâu mà. Con đây thấy sư phụ làm lụng vất vả, trồng bao nhiêu dược liệu chất lượng mà không ai đoái hoài đến mua, nên mới tìm cách giúp sư phụ bán với giá cao cho đáng công sức bỏ ra đó. Sư phụ phải cầm ơn con chứ!”
Cô còn chưa nói hết đã thấy tay lão Diêu vung tới.
Hạ Phương đã đoán được cảnh này, né đi cái một.
Sau đó là màn rượt đuổi của hai thầy trò, khắp Dược Cốc chỉ có tiếng lão Diêu chửi như tát nước và tiếng Hạ Phương xin tha.
Đến khi Tư Thành đã thuần phục được Dai Annie, dắt nó đi vào trong thì thấy cảnh hai thầy trò đứng đối diện nhau, ai nấy thở phì phò như bễ.
Một người nói đối phương có giỏi thì đừng có chạy, người còn lại nói thì thầy đừng có đuối con, trông chẳng khác gì một bộ phim hài.
Tư Thành hằng giọng: “Diêu lão tiền bối, Tiết thần y”.
Dược Cốc Tử nghe có người khác ở đây thì sắc mặt âm u hẳn, nhưng vừa nhìn thấy Tư Thành thì ngạc nhiên hô lên: “Là thằng nhóc nhà họ Tư??”
“Đã lâu không gặp tiền bối”, Tư Thành đáp lại, khóe môi cong cong khẽ cười, đứng giữa ngọn đồi xanh ngát hoa cỏ, bỗng dưng có cảm giác người này còn đẹp hơn hoa.
Hạ Phương trong lòng mắng anh là thứ yêu nghiệt, hai mẳt lại nhìn không chớp.
“Sao chú mày lại ở đây?”, Dược Cốc Tử hết nhìn Tư Thành rồi lại nhìn Dai Annie ngoan ngoãn đứng bên anh, cuối cùng nhìn sang Hạ Phương.
“Nhỏ Phương dắt tới à?”, nếu không phải đáp án này thì chỉ có thế là bám theo Hạ Phương đến đây.
Nhưng Dược Cốc Tử lại không muốn chấp nhận lý do thứ hai.
Bởi vì thằng nhóc này… là đệ tử của lão kia.
Nếu đệ tử của mình bị đệ tử của lão kia bám theo mà không hề hay biết thì ông biết giấu mặt vào đâu?
“À”, Hạ Phương hai tay đút túi, chậm rãi đi đến bên Tư Thành, giới thiệu với Dược Cốc Tử: “Đây là chồng con, ảnh nói từng gặp sư phụ rồi nên con tiện đường dẳt tới cho sư phụ nhìn”.
Dược Cốc Tử cứ ngỡ mình già rồi nên nghễnh ngãng.
Chứ không thì tại sao tách ra từng chữ ông vẫn hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì chẳng hiểu gì hết?
“Chồng con” là thế nào? “Tiện đường dắt tới cho nhìn” lại là làm sao?
Cái con… cái con này….
“Nhỏ Phương… con chắc chắn con nói đúng chứ?”
Mới có mấy năm không gặp… ông nhớ đệ tử cũng chỉ mới hai mươi thôi mà… Sao lại…
Đã bao nhiêu thằng rồi?
Dược Cốc Tử chợt có cảm giác đóa hoa trong vườn mình bị con heo nào đó gặm mất, trong lòng chua xót không thôi.
“Thầy không nghe nhầm, con cũng không nói sai, lời sao nghĩa vậy”, Hạ Phương nhún vai, nói đến là tự nhiên.
Dược Cốc Tử phải mất mấy phút mới hoàn hồn lại, đi tới trước mặt Tư Thành, nhìn anh từ đầu tới chân: “Anh muốn làm chồng của đệ tử tôi?”
“May mắn Tiết thần y không chê, cảm ơn Diêu lão tiền bối đã dụng công bồi dưỡng, sẵn lòng buông tay”, Tư Thành cười tủm tỉm như gió xuân, khiến gương mặt điến trai càng thêm hớp hồn.
Nhưng Dược Cốc Tử lại nghiến răng nghiến lợi: “Buông tay?”
Tư Thành khẽ nhướng mày, thoáng liếc nhìn Hạ Phương, bồng dưng có dự cảm không lành.
Ngay sau đó là tiếng ông cụ gầm lên bên tai: “Ta cất công nuôi nó, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà anh muốn hái là hái? Lại còn dám tới đây khoe khoang??”
“Thằng ranh này chết chắc rồi!”, nói xong, Dược Cốc Tử vơ lấy cây chổi gần đó, nện tới tấp lên người Tư Thành.
Dĩ nhiên là anh còn lâu mới đứng yên chịu trận, lập tức co giò chạy biến.
Thế là màn rượt đuổi ban nãy lại tái hiện.
“Dai Annie! Cắn nó! Dám tơ tưởng đệ tử ông, cắn chết nó cho tao!”
Chú ngao đáng thương còn tưởng rằng bọn họ đang chơi đuổi bắt, thế là cũng phấn khởi gia nhập, vừa chạy vừa sủa oang oang đến là vui vẻ.
Gì? Bảo nó cắn Tư Thành á? Không đời nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.