Chương 246: Ghê tởm đến mức buồn nôn
Đào Nguyên
10/03/2024
Không ngủ được.
Sở Lâm Xuyên bò dậy từ trên giường, mở máy tính ra tìm video giám sát trong căn phòng anh ấy đặt trước mà. quản lý khách sạn gửi tới.
Quản lý kia khá thông minh, gửi video là cập nhật mới nhất, có cả hình ảnh ồn ào trước cửa khách sạn sau đó.
Đúng như dự đoán của Sở Lâm Xuyên, tối qua không bao lâu sau khi ném người đàn ông vào căn phòng kia thì có một người phụ nữ cầm thẻ phòng đi vào phòng anh ấy.
Sau đó cô ta bắt đầu động tay động chân với người đàn ông trong phòng, quyến rũ đủ kiểu.
Dù người đàn ông kia bị Sở Lâm Xuyên đánh ngất xỉu, nhưng anh ấy ra tay cũng không quá mạnh.
Bị phụ nữ trêu ghẹo như thế, người đàn ông nhanh chóng có phản ứng, tay chân bắt đầu cử động.
Có điều khi người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, Sở Lâm Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ lại là Ngô Bội Bội?
Gô ta đúng là to gan, còn lén lút bỏ thuốc anh ấy, muốn lợi dụng cơ hội ra tay với anh ấy?
Tối qua ở phòng VIP, Hạ Phương và Tư Thành không hề hoà nhã với Ngô Bội Bội, anh ấy cũng thẳng thừng đuổi cô ta ra ngoài, e rằng cô ta đã có suy nghĩ xấu xa từ lúc đó rồi?
Lúc trước anh ấy cho rằng Ngô Bội Bội là người phụ nữ của anh hai nên vẫn luôn giúp đỡ cô ta khi ở công ty, khiến cô ta lầm tưởng anh có ý với cô ta, nên tối qua mới chạy đến phòng VỊP tìm anh.
Không ngờ Hạ Phương lại xuất hiện vạch trần cô ta, cũng dập tắt hoàn toàn hy vọng của cô ta.
Ngô Bội Bội không cam lòng, nhân cơ hội bỏ thuốc. anh ấy, muốn dùng cách này để uy hiếp anh ấy.
Sao khi hiểu rõ nguyên nhân, sắc mặt Sở Lâm Xuyên càng u ám hơn, nét mặt khi nhìn Ngô Bội Bội cũng càng tỏ vẻ chán ghét hơn.
Trong video, Ngô Bội Bội sử dụng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng đánh thức người đàn ông đang hôn mê.
Sau đó là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Điều khiến Sở Lâm Xuyên cảm thấy ngạc nhiên là Ngô Bội Bội này lại thấp hèn đến thế, từ đầu đến cuối cô †a liên tục quyến rũ người đàn ông, hai người giằng co cả một đêm.
Ghê tởm hơn là Ngô Bội Bội còn nhân cơ hội chụp lén.
Tiếc là e rằng cô ta cũng đã uống nhiều rượu, đã quá say, mắt cũng mờ, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, còn liên tục gọi tên anh ấy.
Sở Lâm Xuyên suýt thì ghê tởm đến mức nôn ra.
Hình ảnh tua nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi sáng.
Ngô Bội Bội bị người đàn ông đánh thức, thấy người đàn ông lại muốn làm gì mình, cô ta hùa theo một lúc, sau đó mở mắt ra, phát hiện người nọ không phải Sở Lâm Xuyên thì gào to một tiếng, đẩy gã ta ra như phát điên.
Sau đó hai người cãi vả lôi kéo một trận, tạo ra tiếng động rất lớn.
Vừa khéo lúc này Hạ Lâm Dịch gọi cảnh sát tới ép Lucy Mộ Dung mở cửa, tiếng động bên phòng Ngô Bội Bội thành công thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Sau đó cửa phòng bị mở ra, hai người lập tức bị nhân viên khách sạn và cảnh sát bao vây.
Nhìn Ngô Bội Bội tỏ vẻ vô tội tố cáo trước ống kính, Sở Lâm Xuyên chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng anh ấy không ngờ người đàn ông kia còn chuyên nghiệp hơn cả tưởng tượng của mình, anh ấy chỉ bảo quản lý khách sạn gọi điện thoại cho người đàn ông kia, bảo gã ta chỉ cần lát nữa ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ cho gã ta bao nhiêu tiền, nếu không gã ta sẽ bị mang tội danh cưỡng hiếp cả đời, người đàn ông này diễn vở kịch vô cùng xuất sắc.
Quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ ma, đặc biệt là người đàn ông này vốn do người thuê để hại Lucy Mộ Dung.
Nhớ tới Lucy Mộ Dung, Sở Lâm Xuyên lại bắt đầu phiền não.
Người phụ nữ đó...
Anh ấy cần răng liên lạc với quản lý quán bar, hỏi camera trên hành lang quán bar tối hôm qua.
Nhưng lại được thông báo rằng camera trên hành lang hôm qua có vấn đề, không tìm thấy video.
Đây rõ ràng là do có người làm chuyện xấu nên cố tình phá camera.
Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt, bảo nhân viên kỹ thuật mà LM mới tuyển đi xử lý chuyện này, sau đó nằm xuống giường, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Nhưng dù có sắp xếp thế nào cũng không thể xoá đi chuyện giữa anh ấy và Lucy Mộ Dung.
Bây giờ anh ấy chịu trách nhiệm không đúng, không chịu trách nhiệm cũng không đúng...
Đến chiều tan làm, trên đường đi đến bệnh viện, Hạ Phương cứ có cảm giác có người theo dõi cô.
Cô chạy xe Maybach của Tư Thành, chậm rãi di chuyển trên đường, sau khi chắc chắn sau lưng có hai chiếc xe đi theo mình, cô cong môi cười châm chọc, đạp chân ga nhanh chóng xoay tay lái, rế sang một hướng. khác.
Dường như hai chiếc xe kia hơi bất ngờ, sau đó lập tức nhanh chóng đuổi theo Hạ Phương.
Nhưng kỹ thuật lái xe của bọn họ không bằng Hạ Phương, chẳng mấy chốc đã bị cô cắt đuôi.
Hạ Phương lượn một vòng, sau khi chắc chắn không có người đuổi theo nữa, cô mới chạy xe đến bệnh viện.
Mấy vệ sĩ canh gác trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Hạ Phương thì bước nhanh tới: “Cô Hạ, bà chủ đang tản bộ dưới tầng”.
Hạ Phương gật đầu, thấy sắc mặt vệ sĩ hơi kỳ lạ nên bèn hỏi: “Sao thế?”
“Khi nấy có mấy người tự xưng là chị em của bà chủ, la hét nói muốn đi vào thăm bà chủ, sau đó bị tôi đuổi đi rồi”.
Sắc mặt Hạ Phương hơi thay đổi: “Tôi biết rồi, sao chép camera giám sát gửi cho tôi, tôi đi tìm mẹ tôi đã”.
Hạ Phương vội vàng xuống lầu, nhanh chóng tìm thấy mẹ trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện.
Bà ấy đang được y tá của bệnh viện dìu, bên cạnh có mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên cùng với một bà cụ đang vây quanh chỉ trỏ về phía mẹ.
Hạ Phương nhận ra những người này, chẳng phải là những người thân dễ mến của nhà họ Hạ kia sao?
“Tiết Lan Hâm, con gái của chị cưới vào nhà chồng tốt thì ghê gớm lắm đúng không? Bây giờ lập tức ăn cây táo rào cây sung, quên mất lúc trước chị gả vào nhà họ Hạ kiểu gì rồi à?”, người nói chuyện là em trai của Hạ Khánh Dương, cũng là chú của Hạ Phương - Hạ Khánh Quang. Truyện Quan Trường
Người chú này là một kẻ ham ăn biếng làm, nhờ bà cụ cũng là bà nội của Hạ Phương cưng chiều ông ta nên có một vị trí quản lý ở Hạ Thị, ngày ngày ăn no rồi chỉ biết ôm điện thoại chơi, tán gái, không làm gì cả, chỉ biết cầm tiền.
Bây giờ Hạ Thị đã không còn gì, ông ta không giữ được chén cơm nữa nên tính tình cũng trở nên khó chịu.
“Lúc trước nếu không vì anh tôi không chê chị, chị nghĩ chị có thể gả vào nhà họ Hạ sao? Trước đây chị bị bệnh, nếu không nhờ Hạ Thị của chúng tôi thì chị lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Mấy năm qua dù đã ly hôn, anh trai tôi vẫn cho chị tiền chữa bệnh vô điều kiện, chị không biết cảm ơn thì thôi đi, bây giờ Hạ Thị gặp nạn, chị không giúp mà còn xúi giục con gái chị động tay động chân với Hạ Thị, ép Hạ Thị đến bước đường cùng, sắp phá sản đến nơi, còn nhân cơ hội cướp đi cổ phần trong tay anh tôi, chị có còn là người không?”
“Tôi còn tự hỏi sao đang yên đang lành Hạ Thị lại có nguy cơ phá sản, thì ra là do người phụ nữ ghê tởm này, Vì cướp đi cỏ phần của Hạ Thị mà bảo người khác giở trò. Hạ Thị do chị và anh cả cùng xây dựng, ra tay với Hạ Thị chị có thấy cắn rứt lương tâm không?”, Khâu Mỹ Văn ~ vợ của Hạ Khánh Quang khoanh tay trước ngực, cất giọng chanh chua khó nghe.
“Anh hai chị hai, chị cả là người góp vốn của Hạ Thị, tiền chữa bệnh mấy năm qua đều là của chị ấy, anh chị nói thế hơi quá đáng. Những năm nay chị cả cũng rất khó khăn, chị ấy là người không muốn Hạ Thị xảy ra chuyện nhất..”, người lên tiếng là cô của Hạ Phương, cũng là mẹ của Chương Tử Lạc - Hạ Tĩnh Di.
Nhưng bà còn chưa nói hết đã bị Khâu Mỹ Văn ngắt lời: “Cô thì biết cái gì, chị ta không muốn Hạ Thị xảy ra chuyện là vì chị ta muốn cướp Hạ Thị đi. Nếu không nhờ đứa con gái ăn cây táo rào cây sung của chị ta, Hạ Thị có thể trở nên như ngày hôm nay không? Tất cả mọi chuyện đều cho chị ta giở trò, cô còn không chịu hiểu sao?”
Sở Lâm Xuyên bò dậy từ trên giường, mở máy tính ra tìm video giám sát trong căn phòng anh ấy đặt trước mà. quản lý khách sạn gửi tới.
Quản lý kia khá thông minh, gửi video là cập nhật mới nhất, có cả hình ảnh ồn ào trước cửa khách sạn sau đó.
Đúng như dự đoán của Sở Lâm Xuyên, tối qua không bao lâu sau khi ném người đàn ông vào căn phòng kia thì có một người phụ nữ cầm thẻ phòng đi vào phòng anh ấy.
Sau đó cô ta bắt đầu động tay động chân với người đàn ông trong phòng, quyến rũ đủ kiểu.
Dù người đàn ông kia bị Sở Lâm Xuyên đánh ngất xỉu, nhưng anh ấy ra tay cũng không quá mạnh.
Bị phụ nữ trêu ghẹo như thế, người đàn ông nhanh chóng có phản ứng, tay chân bắt đầu cử động.
Có điều khi người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, Sở Lâm Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ lại là Ngô Bội Bội?
Gô ta đúng là to gan, còn lén lút bỏ thuốc anh ấy, muốn lợi dụng cơ hội ra tay với anh ấy?
Tối qua ở phòng VIP, Hạ Phương và Tư Thành không hề hoà nhã với Ngô Bội Bội, anh ấy cũng thẳng thừng đuổi cô ta ra ngoài, e rằng cô ta đã có suy nghĩ xấu xa từ lúc đó rồi?
Lúc trước anh ấy cho rằng Ngô Bội Bội là người phụ nữ của anh hai nên vẫn luôn giúp đỡ cô ta khi ở công ty, khiến cô ta lầm tưởng anh có ý với cô ta, nên tối qua mới chạy đến phòng VỊP tìm anh.
Không ngờ Hạ Phương lại xuất hiện vạch trần cô ta, cũng dập tắt hoàn toàn hy vọng của cô ta.
Ngô Bội Bội không cam lòng, nhân cơ hội bỏ thuốc. anh ấy, muốn dùng cách này để uy hiếp anh ấy.
Sao khi hiểu rõ nguyên nhân, sắc mặt Sở Lâm Xuyên càng u ám hơn, nét mặt khi nhìn Ngô Bội Bội cũng càng tỏ vẻ chán ghét hơn.
Trong video, Ngô Bội Bội sử dụng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng đánh thức người đàn ông đang hôn mê.
Sau đó là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Điều khiến Sở Lâm Xuyên cảm thấy ngạc nhiên là Ngô Bội Bội này lại thấp hèn đến thế, từ đầu đến cuối cô †a liên tục quyến rũ người đàn ông, hai người giằng co cả một đêm.
Ghê tởm hơn là Ngô Bội Bội còn nhân cơ hội chụp lén.
Tiếc là e rằng cô ta cũng đã uống nhiều rượu, đã quá say, mắt cũng mờ, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, còn liên tục gọi tên anh ấy.
Sở Lâm Xuyên suýt thì ghê tởm đến mức nôn ra.
Hình ảnh tua nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi sáng.
Ngô Bội Bội bị người đàn ông đánh thức, thấy người đàn ông lại muốn làm gì mình, cô ta hùa theo một lúc, sau đó mở mắt ra, phát hiện người nọ không phải Sở Lâm Xuyên thì gào to một tiếng, đẩy gã ta ra như phát điên.
Sau đó hai người cãi vả lôi kéo một trận, tạo ra tiếng động rất lớn.
Vừa khéo lúc này Hạ Lâm Dịch gọi cảnh sát tới ép Lucy Mộ Dung mở cửa, tiếng động bên phòng Ngô Bội Bội thành công thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Sau đó cửa phòng bị mở ra, hai người lập tức bị nhân viên khách sạn và cảnh sát bao vây.
Nhìn Ngô Bội Bội tỏ vẻ vô tội tố cáo trước ống kính, Sở Lâm Xuyên chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng anh ấy không ngờ người đàn ông kia còn chuyên nghiệp hơn cả tưởng tượng của mình, anh ấy chỉ bảo quản lý khách sạn gọi điện thoại cho người đàn ông kia, bảo gã ta chỉ cần lát nữa ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ cho gã ta bao nhiêu tiền, nếu không gã ta sẽ bị mang tội danh cưỡng hiếp cả đời, người đàn ông này diễn vở kịch vô cùng xuất sắc.
Quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ ma, đặc biệt là người đàn ông này vốn do người thuê để hại Lucy Mộ Dung.
Nhớ tới Lucy Mộ Dung, Sở Lâm Xuyên lại bắt đầu phiền não.
Người phụ nữ đó...
Anh ấy cần răng liên lạc với quản lý quán bar, hỏi camera trên hành lang quán bar tối hôm qua.
Nhưng lại được thông báo rằng camera trên hành lang hôm qua có vấn đề, không tìm thấy video.
Đây rõ ràng là do có người làm chuyện xấu nên cố tình phá camera.
Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt, bảo nhân viên kỹ thuật mà LM mới tuyển đi xử lý chuyện này, sau đó nằm xuống giường, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Nhưng dù có sắp xếp thế nào cũng không thể xoá đi chuyện giữa anh ấy và Lucy Mộ Dung.
Bây giờ anh ấy chịu trách nhiệm không đúng, không chịu trách nhiệm cũng không đúng...
Đến chiều tan làm, trên đường đi đến bệnh viện, Hạ Phương cứ có cảm giác có người theo dõi cô.
Cô chạy xe Maybach của Tư Thành, chậm rãi di chuyển trên đường, sau khi chắc chắn sau lưng có hai chiếc xe đi theo mình, cô cong môi cười châm chọc, đạp chân ga nhanh chóng xoay tay lái, rế sang một hướng. khác.
Dường như hai chiếc xe kia hơi bất ngờ, sau đó lập tức nhanh chóng đuổi theo Hạ Phương.
Nhưng kỹ thuật lái xe của bọn họ không bằng Hạ Phương, chẳng mấy chốc đã bị cô cắt đuôi.
Hạ Phương lượn một vòng, sau khi chắc chắn không có người đuổi theo nữa, cô mới chạy xe đến bệnh viện.
Mấy vệ sĩ canh gác trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Hạ Phương thì bước nhanh tới: “Cô Hạ, bà chủ đang tản bộ dưới tầng”.
Hạ Phương gật đầu, thấy sắc mặt vệ sĩ hơi kỳ lạ nên bèn hỏi: “Sao thế?”
“Khi nấy có mấy người tự xưng là chị em của bà chủ, la hét nói muốn đi vào thăm bà chủ, sau đó bị tôi đuổi đi rồi”.
Sắc mặt Hạ Phương hơi thay đổi: “Tôi biết rồi, sao chép camera giám sát gửi cho tôi, tôi đi tìm mẹ tôi đã”.
Hạ Phương vội vàng xuống lầu, nhanh chóng tìm thấy mẹ trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện.
Bà ấy đang được y tá của bệnh viện dìu, bên cạnh có mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên cùng với một bà cụ đang vây quanh chỉ trỏ về phía mẹ.
Hạ Phương nhận ra những người này, chẳng phải là những người thân dễ mến của nhà họ Hạ kia sao?
“Tiết Lan Hâm, con gái của chị cưới vào nhà chồng tốt thì ghê gớm lắm đúng không? Bây giờ lập tức ăn cây táo rào cây sung, quên mất lúc trước chị gả vào nhà họ Hạ kiểu gì rồi à?”, người nói chuyện là em trai của Hạ Khánh Dương, cũng là chú của Hạ Phương - Hạ Khánh Quang. Truyện Quan Trường
Người chú này là một kẻ ham ăn biếng làm, nhờ bà cụ cũng là bà nội của Hạ Phương cưng chiều ông ta nên có một vị trí quản lý ở Hạ Thị, ngày ngày ăn no rồi chỉ biết ôm điện thoại chơi, tán gái, không làm gì cả, chỉ biết cầm tiền.
Bây giờ Hạ Thị đã không còn gì, ông ta không giữ được chén cơm nữa nên tính tình cũng trở nên khó chịu.
“Lúc trước nếu không vì anh tôi không chê chị, chị nghĩ chị có thể gả vào nhà họ Hạ sao? Trước đây chị bị bệnh, nếu không nhờ Hạ Thị của chúng tôi thì chị lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Mấy năm qua dù đã ly hôn, anh trai tôi vẫn cho chị tiền chữa bệnh vô điều kiện, chị không biết cảm ơn thì thôi đi, bây giờ Hạ Thị gặp nạn, chị không giúp mà còn xúi giục con gái chị động tay động chân với Hạ Thị, ép Hạ Thị đến bước đường cùng, sắp phá sản đến nơi, còn nhân cơ hội cướp đi cổ phần trong tay anh tôi, chị có còn là người không?”
“Tôi còn tự hỏi sao đang yên đang lành Hạ Thị lại có nguy cơ phá sản, thì ra là do người phụ nữ ghê tởm này, Vì cướp đi cỏ phần của Hạ Thị mà bảo người khác giở trò. Hạ Thị do chị và anh cả cùng xây dựng, ra tay với Hạ Thị chị có thấy cắn rứt lương tâm không?”, Khâu Mỹ Văn ~ vợ của Hạ Khánh Quang khoanh tay trước ngực, cất giọng chanh chua khó nghe.
“Anh hai chị hai, chị cả là người góp vốn của Hạ Thị, tiền chữa bệnh mấy năm qua đều là của chị ấy, anh chị nói thế hơi quá đáng. Những năm nay chị cả cũng rất khó khăn, chị ấy là người không muốn Hạ Thị xảy ra chuyện nhất..”, người lên tiếng là cô của Hạ Phương, cũng là mẹ của Chương Tử Lạc - Hạ Tĩnh Di.
Nhưng bà còn chưa nói hết đã bị Khâu Mỹ Văn ngắt lời: “Cô thì biết cái gì, chị ta không muốn Hạ Thị xảy ra chuyện là vì chị ta muốn cướp Hạ Thị đi. Nếu không nhờ đứa con gái ăn cây táo rào cây sung của chị ta, Hạ Thị có thể trở nên như ngày hôm nay không? Tất cả mọi chuyện đều cho chị ta giở trò, cô còn không chịu hiểu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.