Chương 421: Khó khăn lắm mới xử lý xong
Đào Nguyên
10/03/2024
Xử lý cho Ngụy Thung xong thì đã hơn mười hai giờ trưa.
Tối qua Hạ Phương vội vội vàng vàng tới đây, đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói kêu ục ục rồi.
May mà vừa nãy lúc về cô có mua một chai nước, không thì e là cô chưa chữa xong cho Ngụy Thung, cô đã chết khát trước rồi.
Khó khăn lắm mới xử lý xong cho Ngụy Thung, cô dự định ra ngoài ăn chút gì đó.
Nhưng, cô lại không yên tâm để Ngụy Thung ở bệnh viện một mình.
Cô đang suy nghĩ tìm người tới trông Ngụy Thung thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên kia đi tới.
Không đợi cô lên tiếng, Lăng Nhất Nam đã kích động đi đến trước mặt cô, cậu ấy mừng rỡ nói: "Chị họ Hạ, đúng là chị nè, chị về Kinh rồi à?"
Hạ Phương gật đầu cười: "Cậu Lăng..."
"Em với Chương Tử Lạc là bạn, chị gọi tên em là được rồi, không cần khách khí thế đâu." Lăng Nhất Nam gãi đầu, lại thấy hơi xấu hổ.
"Bạn học Lăng, cậu không khỏe ở đâu à?” Bạn học Lăng... Cũng được, xưng hô này ổn hơn xưng hô cậu Lăng rồi.
Lăng Nhất Nam hít sâu một hơi, lắc đầu: 'Không ạ, em tới đây thăm người thân, chị thì sao?”
Nói xong, cậu ấy liếc mắt nhìn phòng bệnh đằng sau Hạ Phương, cậu ấy hơi lo lắng.
"À, chị có một người bạn bị ốm."
"À, chị ấy không sao chứ ạ?" Lăng Nhất Nam quan tâm hỏi hai câu, hiển nhiên là cậu ấy không muốn rời đi.
Hạ Phương vốn định bảo cậu ấy trông Ngụy Thung giúp cô một lát, không ngờ Lăng Nhất Nam bỗng hỏi một câu: "Đúng rồi, trưa muộn rồi chị đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Hạ Phương trả lời thật.
"Vậy tốt quá, em đang định ra mua ít đồ ăn về, chị ở đây đợi nhá? Em đi nhanh lắm..."
Như thể sợ Hạ Phương không đồng ý vậy, Lăng Nhất Nam nói xong liền quay người vừa đi vừa vẫy tay: "Chị họ Hạ, đợi em đấy."
Hạ Phương sờ sờ mũi, nghĩ thâm: Cô đang đợi câu này đây.
Hạ Phương không quay lại phòng bệnh, cô đứng trên hành lang gọi điện cho mẹ, báo cho bà biết cô vẫn bình an.
Gọi điện thoại xong, Hạ Phương cui đầu đi về, trong đầu đang suy nghĩ chuyện Ngụy Thung trúng độc.
Nói thật, kẻ địch của Ngụy Thung nhiều lắm, nhưng người có cơ hội có thể ra tay với cô ấy thì không nhiều.
Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh có thể tính vào đó!
Trừ họ ra, người ở phòng công tác vũ đạo của Ngụy Thung cũng là đối tượng bị tình nghỉ.
Tình hình cụ thể, vẫn phải chờ Ngụy Thung tỉnh lại mới rõ được.
Nhưng ngày kia là ngày thi đấu vũ đạo rồi, tình hình của Ngụy Thung như này...
Không biết sau khi cô ấy tỉnh lại thì có chấp nhận được không. Hạ Phương đầy tâm sự, cô cúi đâu không có chú ý đằng trước.
Bỗng nhiên, có tiếng bánh xe chuyển động dữ dội vang lên bên tai, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần về phía cô, càng ngày càng gần...
“Tránh ra, tránh ra... nhường một chút...
Âm thanh vừa hoảng loạn vừa sốt ruột vang lên, Hạ Phương ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc xe lăn đang điên cuồng lao về phía mình.
Ngồi trên xe lăn là một người đàn ông trung niên, lúc này ông ta đang mở to mắt, vẻ mặt sốt ruột, cố gắng khống chế phương hướng của xe lăn, ông ta vừa cố gắng làm cho nó dừng lại, vừa liên tục hét to: "Nguy hiểm, mau tránh ra..."
Tối qua Hạ Phương vội vội vàng vàng tới đây, đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng đói kêu ục ục rồi.
May mà vừa nãy lúc về cô có mua một chai nước, không thì e là cô chưa chữa xong cho Ngụy Thung, cô đã chết khát trước rồi.
Khó khăn lắm mới xử lý xong cho Ngụy Thung, cô dự định ra ngoài ăn chút gì đó.
Nhưng, cô lại không yên tâm để Ngụy Thung ở bệnh viện một mình.
Cô đang suy nghĩ tìm người tới trông Ngụy Thung thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên kia đi tới.
Không đợi cô lên tiếng, Lăng Nhất Nam đã kích động đi đến trước mặt cô, cậu ấy mừng rỡ nói: "Chị họ Hạ, đúng là chị nè, chị về Kinh rồi à?"
Hạ Phương gật đầu cười: "Cậu Lăng..."
"Em với Chương Tử Lạc là bạn, chị gọi tên em là được rồi, không cần khách khí thế đâu." Lăng Nhất Nam gãi đầu, lại thấy hơi xấu hổ.
"Bạn học Lăng, cậu không khỏe ở đâu à?” Bạn học Lăng... Cũng được, xưng hô này ổn hơn xưng hô cậu Lăng rồi.
Lăng Nhất Nam hít sâu một hơi, lắc đầu: 'Không ạ, em tới đây thăm người thân, chị thì sao?”
Nói xong, cậu ấy liếc mắt nhìn phòng bệnh đằng sau Hạ Phương, cậu ấy hơi lo lắng.
"À, chị có một người bạn bị ốm."
"À, chị ấy không sao chứ ạ?" Lăng Nhất Nam quan tâm hỏi hai câu, hiển nhiên là cậu ấy không muốn rời đi.
Hạ Phương vốn định bảo cậu ấy trông Ngụy Thung giúp cô một lát, không ngờ Lăng Nhất Nam bỗng hỏi một câu: "Đúng rồi, trưa muộn rồi chị đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Hạ Phương trả lời thật.
"Vậy tốt quá, em đang định ra mua ít đồ ăn về, chị ở đây đợi nhá? Em đi nhanh lắm..."
Như thể sợ Hạ Phương không đồng ý vậy, Lăng Nhất Nam nói xong liền quay người vừa đi vừa vẫy tay: "Chị họ Hạ, đợi em đấy."
Hạ Phương sờ sờ mũi, nghĩ thâm: Cô đang đợi câu này đây.
Hạ Phương không quay lại phòng bệnh, cô đứng trên hành lang gọi điện cho mẹ, báo cho bà biết cô vẫn bình an.
Gọi điện thoại xong, Hạ Phương cui đầu đi về, trong đầu đang suy nghĩ chuyện Ngụy Thung trúng độc.
Nói thật, kẻ địch của Ngụy Thung nhiều lắm, nhưng người có cơ hội có thể ra tay với cô ấy thì không nhiều.
Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh có thể tính vào đó!
Trừ họ ra, người ở phòng công tác vũ đạo của Ngụy Thung cũng là đối tượng bị tình nghỉ.
Tình hình cụ thể, vẫn phải chờ Ngụy Thung tỉnh lại mới rõ được.
Nhưng ngày kia là ngày thi đấu vũ đạo rồi, tình hình của Ngụy Thung như này...
Không biết sau khi cô ấy tỉnh lại thì có chấp nhận được không. Hạ Phương đầy tâm sự, cô cúi đâu không có chú ý đằng trước.
Bỗng nhiên, có tiếng bánh xe chuyển động dữ dội vang lên bên tai, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần về phía cô, càng ngày càng gần...
“Tránh ra, tránh ra... nhường một chút...
Âm thanh vừa hoảng loạn vừa sốt ruột vang lên, Hạ Phương ngẩng đầu lên liền trông thấy một chiếc xe lăn đang điên cuồng lao về phía mình.
Ngồi trên xe lăn là một người đàn ông trung niên, lúc này ông ta đang mở to mắt, vẻ mặt sốt ruột, cố gắng khống chế phương hướng của xe lăn, ông ta vừa cố gắng làm cho nó dừng lại, vừa liên tục hét to: "Nguy hiểm, mau tránh ra..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.