Chương 399: Không phải chỉ là một cánh cửa sao?
Đào Nguyên
10/03/2024
Tư Thành chưa bao giờ đánh phụ nữ, hơn nữa muốn dạy dỗ người khác, anh ít khi tự mình ra tay.
Lần này đánh An Nina thành như vậy, rõ ràng là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Tư Thành.
“Tại sao... Tại sao...” Mặc dù tay chân An Nina đều gãy nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Cơn đau dữ dội trên cơ thể, càng làm tăng thêm sự thù hận của cô ta, hai mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt rơi đầy mặt: “Tôi yêu anh ấy như thế, yêu anh ấy như vậy...”
“Đây không phải là yêu.” Sở Lâm Xuyên lạnh lùng cười: “Cô mặt dày hèn hạ, muốn chiếm đoạt thứ không thuộc về mình”
Sở Lâm Xuyên đang suy nghĩ phải xử lý người phụ nữ này thế nào thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiêu Minh dẫn theo hai vệ sĩ cường tráng đi vào, khi thấy. cánh cửa trên mặt đất, hơi sửng sốt rồi nhanh sải bước về phía trước, liếc nhìn người phụ nữ trên đất, nói với Sở Lâm Xuyên: “Cậu ba.”
Sở Lâm Xuyên khẽ gật đầu: “Anh hai bảo cậu tới xử lý người phụ nữ này?”
Tiêu Minh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh ấy định xử lý như nào?” Sở Lâm Xuyên hơi nghỉ hoặc hỏi.
Người này đã bị đánh thành như vậy, vừa rồi nếu không phải đột nhiên Hạ Phương xông vào, không chừng Tư Thành đã giết người rồi.
Lúc này gọi Tiêu Minh tới đây, chỉ sợ người phụ nữ này lành ít dữ nhiều.
“Cậu ba yên tâm, chúng tôi sẽ nối lại xương tay chân rồi đưa tới đồn cảnh sát.” Tiêu Minh bình tĩnh cười, nói: “Loại phụ nữ này không đáng làm bẩn tay cậu Thành.”
Sở Lâm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đi đi”
Nên vậy, loại phụ nữ như An Nina phải bị pháp luật trừng phạt, căn bản không cần Tư Thành ra tay.
Sở Lâm Xuyên cũng không phải lo lắng cho an nguy của An Nina, anh ấy không muốn chứng kiến dáng vẻ Tư Thành giết người bởi vì không đáng.
Quen biết Tư Thành nhiều năm, anh làm việc luôn bình tĩnh có chừng mực, chỉ nhiều năm trước từng mất kiểm soát một lần.
Khi đó Tư Thành thật sự giống một ác ma, điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Cả đời này Sở Lâm Xuyên hy vọng sẽ không thấy Tư Thành như vậy nữa.
Người bị đưa đi, Sở Lâm Xuyên chuẩn bị rời đi, khi đi ra nhìn cánh cửa trên đất, anh ấy không khỏi đỡ trán, thầm nghĩ: Ngược lại anh hai và sếp Phương trốn rất nhanh, nhưng cửa này... không thể xử lý chút sao?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Nam Phong sải bước đi về phía này, anh ta đi tới cửa, nhìn thấy cánh cửa lớn đổ rạp dưới đất, sửng sốt lúc lâu, sau đó ngước mắt lên cười nói với Sở Lâm Xuyên: “Cậu ba, anh biết cánh cửa này đắt bao nhiêu không?”
Sở Lâm Xuyên không nói nên “Không phải tôi làm”
“Nhưng hiện giờ chỉ có anh ở đây...” Trên khuôn mặt đẹp trai của Nam Phong lộ ra nụ cười bất lực: “Cho nên, cậu Ba. tính quyt nợ?”
Sở Lâm Xuyên: “Thật sự không phải tôi! Cậu xem với loại bản lĩnh và sức lực này của tôi có thể một cước đá bay cửa không?”
Tâm mắt Nam Phong quét qua người Sở Lâm Xuyên, lắc đầu ngay: “Cơ thể này, thật sự không có bản lĩnh ấy.”
Sở Lâm Xuyên: Vì sao anh ấy có cảm giác bị coi thường. vậy?
Anh ấy nghiến răng: “Đây là sếp Phương của chúng tôi, cũng chính là mợ chủ của các cậu đá, muốn tiền thì đi tìm anh hai tôi.”
“Anh chắc chắn?” Nam Phong lại đánh giá Sở Lâm Xuyên, ánh mắt đó như đang nhìn một con gà yếu ớt...
Sở Lâm Xuyên nhất thời đỏ mặt: “Bác sĩ Nam, ánh mắt này của cậu là có ý gì?”
“Không có ý gì khác, mặc dù bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tư nhân, nhưng thiết bị đây đủ, tôi cảm thấy nếu cậu Ba cần thì có thể ở lại khám, đặc biệt là khám phần đầu rồi trở về, thế nào?” Nam Phong cười rất gian xảo.
Dù Sở Lâm Xuyên có ngốc cũng nghe hiểu được, Nam Phong đây là đang nói đầu óc anh ấy có vấn đề?
Nhưng cửa này thật sự là bị Hạ Phương đá đấy.
Nhớ tới dáng vẻ yếu đuối của Hạ Phương, nói ra sẽ không có ai tin.
Cho nên tội này anh ấy không làm cũng phải nhận sao?
“Mặc kệ thế nào, sự thật cửa đã hỏng, cậu Ba đang ở đây, cho nên...” Nam Phong than nhẹ một tiếng: “Hai ngày này tôi sẽ cho người đưa hóa đơn tới công ty của anh, mong rằng cậu Ba phối hợp.”
Sở Lâm Xuyên:...
Bỏ đi, cửa là sếp Phương của họ đạp, xử lý tốt hậu quả giúp sếp Phương là vinh dự của anh ấy.
Không phải chỉ là một cánh cửa sao?
Sở Lâm Xuyên anh ấy còn không thể bồi thường hộ sếp Phương sao?
Anh ấy võ nhẹ ngực: “Được thôi, bác sĩ Nam đi sắp xếp là được.”
Nói xong, anh ấy xoay người đẹp trai, giống như làm một chuyện đặc biệt tự hào hơn thường, nghênh ngang rời đi.
Lần này đánh An Nina thành như vậy, rõ ràng là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Tư Thành.
“Tại sao... Tại sao...” Mặc dù tay chân An Nina đều gãy nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Cơn đau dữ dội trên cơ thể, càng làm tăng thêm sự thù hận của cô ta, hai mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt rơi đầy mặt: “Tôi yêu anh ấy như thế, yêu anh ấy như vậy...”
“Đây không phải là yêu.” Sở Lâm Xuyên lạnh lùng cười: “Cô mặt dày hèn hạ, muốn chiếm đoạt thứ không thuộc về mình”
Sở Lâm Xuyên đang suy nghĩ phải xử lý người phụ nữ này thế nào thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Tiêu Minh dẫn theo hai vệ sĩ cường tráng đi vào, khi thấy. cánh cửa trên mặt đất, hơi sửng sốt rồi nhanh sải bước về phía trước, liếc nhìn người phụ nữ trên đất, nói với Sở Lâm Xuyên: “Cậu ba.”
Sở Lâm Xuyên khẽ gật đầu: “Anh hai bảo cậu tới xử lý người phụ nữ này?”
Tiêu Minh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh ấy định xử lý như nào?” Sở Lâm Xuyên hơi nghỉ hoặc hỏi.
Người này đã bị đánh thành như vậy, vừa rồi nếu không phải đột nhiên Hạ Phương xông vào, không chừng Tư Thành đã giết người rồi.
Lúc này gọi Tiêu Minh tới đây, chỉ sợ người phụ nữ này lành ít dữ nhiều.
“Cậu ba yên tâm, chúng tôi sẽ nối lại xương tay chân rồi đưa tới đồn cảnh sát.” Tiêu Minh bình tĩnh cười, nói: “Loại phụ nữ này không đáng làm bẩn tay cậu Thành.”
Sở Lâm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đi đi”
Nên vậy, loại phụ nữ như An Nina phải bị pháp luật trừng phạt, căn bản không cần Tư Thành ra tay.
Sở Lâm Xuyên cũng không phải lo lắng cho an nguy của An Nina, anh ấy không muốn chứng kiến dáng vẻ Tư Thành giết người bởi vì không đáng.
Quen biết Tư Thành nhiều năm, anh làm việc luôn bình tĩnh có chừng mực, chỉ nhiều năm trước từng mất kiểm soát một lần.
Khi đó Tư Thành thật sự giống một ác ma, điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Cả đời này Sở Lâm Xuyên hy vọng sẽ không thấy Tư Thành như vậy nữa.
Người bị đưa đi, Sở Lâm Xuyên chuẩn bị rời đi, khi đi ra nhìn cánh cửa trên đất, anh ấy không khỏi đỡ trán, thầm nghĩ: Ngược lại anh hai và sếp Phương trốn rất nhanh, nhưng cửa này... không thể xử lý chút sao?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Nam Phong sải bước đi về phía này, anh ta đi tới cửa, nhìn thấy cánh cửa lớn đổ rạp dưới đất, sửng sốt lúc lâu, sau đó ngước mắt lên cười nói với Sở Lâm Xuyên: “Cậu ba, anh biết cánh cửa này đắt bao nhiêu không?”
Sở Lâm Xuyên không nói nên “Không phải tôi làm”
“Nhưng hiện giờ chỉ có anh ở đây...” Trên khuôn mặt đẹp trai của Nam Phong lộ ra nụ cười bất lực: “Cho nên, cậu Ba. tính quyt nợ?”
Sở Lâm Xuyên: “Thật sự không phải tôi! Cậu xem với loại bản lĩnh và sức lực này của tôi có thể một cước đá bay cửa không?”
Tâm mắt Nam Phong quét qua người Sở Lâm Xuyên, lắc đầu ngay: “Cơ thể này, thật sự không có bản lĩnh ấy.”
Sở Lâm Xuyên: Vì sao anh ấy có cảm giác bị coi thường. vậy?
Anh ấy nghiến răng: “Đây là sếp Phương của chúng tôi, cũng chính là mợ chủ của các cậu đá, muốn tiền thì đi tìm anh hai tôi.”
“Anh chắc chắn?” Nam Phong lại đánh giá Sở Lâm Xuyên, ánh mắt đó như đang nhìn một con gà yếu ớt...
Sở Lâm Xuyên nhất thời đỏ mặt: “Bác sĩ Nam, ánh mắt này của cậu là có ý gì?”
“Không có ý gì khác, mặc dù bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tư nhân, nhưng thiết bị đây đủ, tôi cảm thấy nếu cậu Ba cần thì có thể ở lại khám, đặc biệt là khám phần đầu rồi trở về, thế nào?” Nam Phong cười rất gian xảo.
Dù Sở Lâm Xuyên có ngốc cũng nghe hiểu được, Nam Phong đây là đang nói đầu óc anh ấy có vấn đề?
Nhưng cửa này thật sự là bị Hạ Phương đá đấy.
Nhớ tới dáng vẻ yếu đuối của Hạ Phương, nói ra sẽ không có ai tin.
Cho nên tội này anh ấy không làm cũng phải nhận sao?
“Mặc kệ thế nào, sự thật cửa đã hỏng, cậu Ba đang ở đây, cho nên...” Nam Phong than nhẹ một tiếng: “Hai ngày này tôi sẽ cho người đưa hóa đơn tới công ty của anh, mong rằng cậu Ba phối hợp.”
Sở Lâm Xuyên:...
Bỏ đi, cửa là sếp Phương của họ đạp, xử lý tốt hậu quả giúp sếp Phương là vinh dự của anh ấy.
Không phải chỉ là một cánh cửa sao?
Sở Lâm Xuyên anh ấy còn không thể bồi thường hộ sếp Phương sao?
Anh ấy võ nhẹ ngực: “Được thôi, bác sĩ Nam đi sắp xếp là được.”
Nói xong, anh ấy xoay người đẹp trai, giống như làm một chuyện đặc biệt tự hào hơn thường, nghênh ngang rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.