Chương 324: Mọi người vất vả rồi
Đào Nguyên
10/03/2024
Lúc đến văn phòng của đội bảo vệ, Hạ Phương đã thay bộ quần áo khác, cô hóa trang, đổi tóc giả, còn đeo thêm một cặp mắt kính, trông vừa ngầu vừa thần bí, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nữ tính thường ngày của cô.
Nếu không phải lúc trước đã từng thấy được dáng vẻ dịu dàng kia của Hạ Phương, e là Charles cũng không dám nhận là quen biết cô.
Cô mặc sơ mi đen lẫn quần đen nốt, phối với giày martin, đôi ngươi lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu mọi điều trên đời này, khiến người ta không mảy may dám lỗ mãng.
Mặc dù quanh thân cô tản ra một hơi lạnh cảnh cáo. người sống chớ lại gần, nhưng khi thấy được cô, những nhân viên không ra ngoài công tác của đội bảo vệ đều kích động lao vọt tới.
Có mấy cô gái dứt khoát ôm chằm lấy cô, hô lên: "Lão đại, cô về rồi..."
"Nhớ lão đại muốn chết luôn..."
"Hơn nửa năm cô không ở đây, chúng tôi đã trải qua tháng ngày buồn tẻ biết bao!"
"Lần này lão đại về không đi nữa đúng không?”
"Không có cô, đội bảo vệ chúng tôi sắp biến thành vật trang trí rồi".
Mọi người ríu rít vây quanh Hạ Phương, cô một câu †ôi một câu kể lể tất cả những oan ức cùng nỗi nhớ nhung của mọi người.
Hạ Phương vỗ vỗ vai bọn họ, cười khẽ: "Mọi người vất vả rồi".
Khác biệt hẳn với những cô chàng đang phấn khích ở đây, là một người đàn ông trông vẫn còn trẻ tuổi đang đứng ngoài vòng vây.
Hắn ta đen mặt nhìn Hạ Phương đang được mọi người vây quanh, trong giọng mang theo sự châm biếm: "Đội bảo vệ chúng ta vốn được thành lập vì cửa sông Trừng, bây giờ là thời đại pháp trị, cửa sông Trừng đã thuộc về quản lý của chính phủ, cũng dần trở nên ổn định lại, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, không cần chúng ta nữa chẳng phải là điều bình thường thôi sao?"
Người đàn ông kia tên là Lâm Giang, đã ngoài ba mươi, cao một mét bảy, vóc người cân đối.
Lúc trước hắn ta có thể gia nhập đội bảo vệ là nhờ vào sự quyết đoán cùng nghị lực của bản thân, làm chuyện gì cũng đều rất chừng mực, không hề xem thường việc bỏ cuộc, hơn nữa hắn ta còn có một cơ thể cường tráng đô con, lúc bắt đầu luyện võ cũng bộc lộ thiên phú hơn người.
Nhưng Hạ Phương không chỉ một lần nhận xét Lâm Giang là một người tứ chỉ phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản.
Không phải hắn ta không thông minh, nhưng có đôi khi vì quá thông minh nên lại bị thông minh hại.
Vả lại tính cách của hắn ta quá mức bảo thủ, có lúc không phải là chuyện tốt, dễ dàng để tâm vào những việc vụn vặt, không dứt ra được.
Nghe hắn ta nói như thế, Hạ Phương liếc Lâm Giang Vũ một cái, cười khẩy: "Ý của anh là việc làm của đội bảo vệ thời gian qua đều là dư thừa à?"
Lâm Giang Vũ vẫn lạnh lùng, hừ một tiếng: "Tôi không nói vậy, tôi chỉ cảm thấy có nhiều chuyện người ta rõ ràng không cần chúng ta, việc gì chúng ta phải tập hợp lại đi làm chuyện tọc mạch?”
Sắc mặt Charles hơi thay đổi: "Giang Vũ, chẳng lẽ anh còn liên lạc với những cơ quan ban ngành bên kia? Trước khi lão đại đi đã nói chúng ta được quốc gia trực tiếp ủy nhiệm, với các ban ngành khác chỉ là quan hệ hợp tác, không cần phải khép nép với bọn họ".
Sắc mặt Lâm Giang Vũ cũng sạm đi: "Cậu nghĩ đội bảo vệ vẫn còn như trước đây à? Sau khi lão đại rời đi, quyền lợi của chúng ta rơi xuống tận đáy, tôi tiếp xúc với bọn họ cũng là vì tốt hơn cho đội bảo vệ thôi".
Charles còn định nói gì đó thì đã bị Hạ Phương giơ †ay ngăn lại.
Cô bước đến trước mặt Lâm Giang Vũ: "Vì vậy ý của anh là lúc bọn họ cần chúng ta thì chúng ta phải bán mạng, lúc không cần thì chúng ta phải làm rủa rụt đầu mặc kệ họ?"
Lâm Giang Vũ hít sâu một hơi: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nỗ lực như thế để làm gì? Nếu bọn họ đã không cảm kích thì cứ để bọn họ tự làm tự chịu đi, xem thử bọn họ không có chúng ta thì có làm được trò trống gì với cửa sông Trừng không".
Nếu không phải lúc trước đã từng thấy được dáng vẻ dịu dàng kia của Hạ Phương, e là Charles cũng không dám nhận là quen biết cô.
Cô mặc sơ mi đen lẫn quần đen nốt, phối với giày martin, đôi ngươi lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu mọi điều trên đời này, khiến người ta không mảy may dám lỗ mãng.
Mặc dù quanh thân cô tản ra một hơi lạnh cảnh cáo. người sống chớ lại gần, nhưng khi thấy được cô, những nhân viên không ra ngoài công tác của đội bảo vệ đều kích động lao vọt tới.
Có mấy cô gái dứt khoát ôm chằm lấy cô, hô lên: "Lão đại, cô về rồi..."
"Nhớ lão đại muốn chết luôn..."
"Hơn nửa năm cô không ở đây, chúng tôi đã trải qua tháng ngày buồn tẻ biết bao!"
"Lần này lão đại về không đi nữa đúng không?”
"Không có cô, đội bảo vệ chúng tôi sắp biến thành vật trang trí rồi".
Mọi người ríu rít vây quanh Hạ Phương, cô một câu †ôi một câu kể lể tất cả những oan ức cùng nỗi nhớ nhung của mọi người.
Hạ Phương vỗ vỗ vai bọn họ, cười khẽ: "Mọi người vất vả rồi".
Khác biệt hẳn với những cô chàng đang phấn khích ở đây, là một người đàn ông trông vẫn còn trẻ tuổi đang đứng ngoài vòng vây.
Hắn ta đen mặt nhìn Hạ Phương đang được mọi người vây quanh, trong giọng mang theo sự châm biếm: "Đội bảo vệ chúng ta vốn được thành lập vì cửa sông Trừng, bây giờ là thời đại pháp trị, cửa sông Trừng đã thuộc về quản lý của chính phủ, cũng dần trở nên ổn định lại, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, không cần chúng ta nữa chẳng phải là điều bình thường thôi sao?"
Người đàn ông kia tên là Lâm Giang, đã ngoài ba mươi, cao một mét bảy, vóc người cân đối.
Lúc trước hắn ta có thể gia nhập đội bảo vệ là nhờ vào sự quyết đoán cùng nghị lực của bản thân, làm chuyện gì cũng đều rất chừng mực, không hề xem thường việc bỏ cuộc, hơn nữa hắn ta còn có một cơ thể cường tráng đô con, lúc bắt đầu luyện võ cũng bộc lộ thiên phú hơn người.
Nhưng Hạ Phương không chỉ một lần nhận xét Lâm Giang là một người tứ chỉ phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản.
Không phải hắn ta không thông minh, nhưng có đôi khi vì quá thông minh nên lại bị thông minh hại.
Vả lại tính cách của hắn ta quá mức bảo thủ, có lúc không phải là chuyện tốt, dễ dàng để tâm vào những việc vụn vặt, không dứt ra được.
Nghe hắn ta nói như thế, Hạ Phương liếc Lâm Giang Vũ một cái, cười khẩy: "Ý của anh là việc làm của đội bảo vệ thời gian qua đều là dư thừa à?"
Lâm Giang Vũ vẫn lạnh lùng, hừ một tiếng: "Tôi không nói vậy, tôi chỉ cảm thấy có nhiều chuyện người ta rõ ràng không cần chúng ta, việc gì chúng ta phải tập hợp lại đi làm chuyện tọc mạch?”
Sắc mặt Charles hơi thay đổi: "Giang Vũ, chẳng lẽ anh còn liên lạc với những cơ quan ban ngành bên kia? Trước khi lão đại đi đã nói chúng ta được quốc gia trực tiếp ủy nhiệm, với các ban ngành khác chỉ là quan hệ hợp tác, không cần phải khép nép với bọn họ".
Sắc mặt Lâm Giang Vũ cũng sạm đi: "Cậu nghĩ đội bảo vệ vẫn còn như trước đây à? Sau khi lão đại rời đi, quyền lợi của chúng ta rơi xuống tận đáy, tôi tiếp xúc với bọn họ cũng là vì tốt hơn cho đội bảo vệ thôi".
Charles còn định nói gì đó thì đã bị Hạ Phương giơ †ay ngăn lại.
Cô bước đến trước mặt Lâm Giang Vũ: "Vì vậy ý của anh là lúc bọn họ cần chúng ta thì chúng ta phải bán mạng, lúc không cần thì chúng ta phải làm rủa rụt đầu mặc kệ họ?"
Lâm Giang Vũ hít sâu một hơi: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nỗ lực như thế để làm gì? Nếu bọn họ đã không cảm kích thì cứ để bọn họ tự làm tự chịu đi, xem thử bọn họ không có chúng ta thì có làm được trò trống gì với cửa sông Trừng không".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.