Chương 208: Nhìn thấy thì sao?
Đào Nguyên
10/03/2024
Tô Tử Ninh nhãn nhịn sự uất ức trong lòng, kể lại đầu đuôi sự việc một lần, từ việc một tuần trước Hạ Phương đã giao nhiệm vụ cho cô ấy, đến việc hai ngày trước tăng ca động phải Ngô Bội Bội rồi làm rách bản thiết kế, rồi đến bây giờ là phát hiện vấn đề.
Cô ấy kể lại rất gấy gọn, tốc độ cũng nhanh, rõ ràng là đang rất tức giận.
"Tất cả những việc này chỉ là suy đoán của cô, cô cũng nói lúc trước tôi chỉ động phải cô rồi lỡ làm rách bản thiết kế đó, nhưng tôi cũng chỉ nhìn nó có đúng một lần, cũng không cầm nó đi, bây giờ nó bị cô vứt đi đâu rồi làm sao tôi biết được? Còn nữa, nhiệm vụ của cô là một tuần trước mới nhận được, nhưng đơn hàng này của tôi đã bắt đầu từ cả tháng trước rồi, muốn so thời gian thì e là cô mới là người sao chép bản vẽ của tôi chứ nhỉ?"
Ngô Bội Bội cười lạnh châm chọc: “Trợ lý Tô nói chuyện phải có bằng chứng nhé, đừng nói tôi chưa từng nhìn thấy bản vẽ của cô, mà cho dù có giống nhau thật thì cũng chỉ có thể là cô đạo thiết kế của tôi thôi".
Tô Tử Ninh cười gắn: "Nói như vậy là cô thừa nhận lúc động phải tôi, cô từng nhìn thấy bản thiết kế đó rồi đúng không?"
Ngô Bội Bội lườm một cái: "Nhìn thấy thì sao? Chẳng lẽ tôi có siêu năng lực nhìn một lần là nhớ mãi, về nhà tự vẽ ra lại đúng y như vậy?"
Tô Tử Ninh lại cười lạnh: "Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm đó cô tăng ca là vì bị bà Lưu chê bản phác thảo lần thứ sáu, phải về công ty gấp để sửa lại cho hôm sau bà Lưu xem".
Ngô Bội Bội hơi nhíu mày, không phát hiện trong lời này có gì là không đúng: "Đúng vậy, t: công ty để vẽ lại, chuyện này có liên quan gì đến việc tôi chắc chăn đạo nhái bản vẽ của cô không? Làm sao cô biết lúc cô gặp tôi là tôi đã vẽ xong hay chưa?"
Đúng, nếu lúc đụng phải Tô Tử Ninh, Ngô Bội Bội đã hoàn thành thiết kế của mình, vậy là không hề có chuyện Ngô Bội Bội sao chép Tô Tử Ninh, trái lại...
"Nếu lúc đó tôi đã vẽ xong thì có phải tôi có quyền nghi ngờ bản vẽ hôm sau cô giao cho sếp Phương là sao chép của tôi không?"
Bỗng chốc, mọi người trong phòng đều hít vào một hơi khí lạnh.
Quả thật nếu đúng là vậy thì chưa biết chắc ai là người sao chép ai rồi.
"Tôi không biết mình đắc tội cô ở đâu mà cô phải nhắm vào tôi như thế, nhưng Tô Tử Ninh, vẫn là câu nói kia thôi, không có bằng chứng thì cô chỉ là đứa nói xấu, đổ oan, xúc phạm tôi thôi. Là trợ lý trưởng của sếp Phương, cô có nghĩ bản thân làm như vậy sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến sếp Phương và công ty không?”
Ngô Bội Bội thấy Tô Tử Ninh không lên tiếng, thế là bắt đầu được nước lấn tới, đè đầu cưỡi cổ Tô Tử Ninh.
Cứ tưởng Tô Tử Ninh sẽ vì vậy mà luống cuống tay chân, căng thẳng bộp chột không nói thành lời được.
Ai ngờ cô ấy chỉ nở nụ cười, chăm chú nhìn Ngô Bội Bội: "Vậy thì lòi ra vấn đề rồi, hôm đó cô đã thấy bản vẽ của tôi rơi xuống mà không phát hiện nó giống y như đúc bản vẽ cô vừa hoàn thành xong à?"
Lời này của Tô Tử Ninh khiến đầu óc Ngô Bội Bội trong nháy mắt trống rỗng.
Một lát sau cô ta mới lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện một tia hoảng loạn: "Cái gì mà giống như đúc, chỉ có cô vu oan vậy thôi, tôi nhìn sơ qua chẳng thấy có chỗ nào là giống với bản thiết kế của tôi cả".
Ngô Bội Bội nhớ lại mình đã xử lý xong xuôi nhưng thứ cần xử lý rồi, nên cho dù Tô Tử Ninh có nghi ngờ thì cũng không tìm được chứng cứ xác thực, thế là cô ta thở phào nhẹ nhõm, tiện đà hất cằm lên đắc ý nói: "Cô cứ luôn miệng nói tôi sao chép bản vẽ của mình, nhưng cô có bằng chứng chứng minh bản vẽ bị rách ngày hôm đó giống với bản vẽ của tôi bây giờ không?"
"Trước mỗi cửa phòng làm việc đều có camera giám sát, có giống nhau hay không thì cứ xem video quay lại cảnh ngày hôm đó là biết thôi", Tô Tử Ninh lại nói: "Không chỉ không biết bản vẽ hôm đó của tôi trông như thế nào, nà còn có thể biết được ngày hôm đó rốt cuộc cô có cầm bản vẽ của tôi rời đi hay không".
Ngô Bội Bội nhún nhún vai: "Được thôi, cô nói vậy thì cứ tra camera giám sát đi. Nhưng tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau, Tô Tử Ninh, nếu chuyện này là cô đổ oan cho tôi thì tôi hi vọng cô có thể cúi đầu xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người, cũng nộp đơn từ chức trợ lý trưởng đi, bởi vì cô không xứng".
Ngô Bội Bội kiên định như vậy khiến Tô Tử Ninh có chút không chắc chắn.
Chẳng lẽ cô ta đã giở trò gì ới camera giám sát? Nếu không sao cô ta chẳng hề e sợ chút nào?
Nhưng việc đã đến nước này, Tô Tử Ninh cũng không còn lựa chọn khác: "Cô yên tâm, không cần cô nói đâu, nếu tôi thật sự trách lầm cô thì tôi sẽ tự rời khỏi công ty luôn. Nhưng nếu cô đúng là đã đạo nhái tôi, tôi cũng hi vọng cô có thể công khai theo tôi đến xin lỗi bà Lưu, bồi thường lại tất cả tổn thất mà LM phải chịu".
Ngô Bội Bội nhếch môi, không nói gì.
Lúc này Tô Tử Ninh mới đưa ánh mắt cầu khẩn sang Hạ Phương: 'Sếp Phương, sếp Xuyên, em muố điều tra camera giám sát của công ty, có thể phiền hai người đánh một tiếng trước với phòng quản lý không ạ, em sẽ sang lấy ngay".
Hạ Phương ung dung võ tay một cái: "Được chứ. Nhưng em không cần đi, để bọn họ đưa tới là được".
Dù sao có đi cũng sẽ về tay không thôi...
Cô ấy kể lại rất gấy gọn, tốc độ cũng nhanh, rõ ràng là đang rất tức giận.
"Tất cả những việc này chỉ là suy đoán của cô, cô cũng nói lúc trước tôi chỉ động phải cô rồi lỡ làm rách bản thiết kế đó, nhưng tôi cũng chỉ nhìn nó có đúng một lần, cũng không cầm nó đi, bây giờ nó bị cô vứt đi đâu rồi làm sao tôi biết được? Còn nữa, nhiệm vụ của cô là một tuần trước mới nhận được, nhưng đơn hàng này của tôi đã bắt đầu từ cả tháng trước rồi, muốn so thời gian thì e là cô mới là người sao chép bản vẽ của tôi chứ nhỉ?"
Ngô Bội Bội cười lạnh châm chọc: “Trợ lý Tô nói chuyện phải có bằng chứng nhé, đừng nói tôi chưa từng nhìn thấy bản vẽ của cô, mà cho dù có giống nhau thật thì cũng chỉ có thể là cô đạo thiết kế của tôi thôi".
Tô Tử Ninh cười gắn: "Nói như vậy là cô thừa nhận lúc động phải tôi, cô từng nhìn thấy bản thiết kế đó rồi đúng không?"
Ngô Bội Bội lườm một cái: "Nhìn thấy thì sao? Chẳng lẽ tôi có siêu năng lực nhìn một lần là nhớ mãi, về nhà tự vẽ ra lại đúng y như vậy?"
Tô Tử Ninh lại cười lạnh: "Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm đó cô tăng ca là vì bị bà Lưu chê bản phác thảo lần thứ sáu, phải về công ty gấp để sửa lại cho hôm sau bà Lưu xem".
Ngô Bội Bội hơi nhíu mày, không phát hiện trong lời này có gì là không đúng: "Đúng vậy, t: công ty để vẽ lại, chuyện này có liên quan gì đến việc tôi chắc chăn đạo nhái bản vẽ của cô không? Làm sao cô biết lúc cô gặp tôi là tôi đã vẽ xong hay chưa?"
Đúng, nếu lúc đụng phải Tô Tử Ninh, Ngô Bội Bội đã hoàn thành thiết kế của mình, vậy là không hề có chuyện Ngô Bội Bội sao chép Tô Tử Ninh, trái lại...
"Nếu lúc đó tôi đã vẽ xong thì có phải tôi có quyền nghi ngờ bản vẽ hôm sau cô giao cho sếp Phương là sao chép của tôi không?"
Bỗng chốc, mọi người trong phòng đều hít vào một hơi khí lạnh.
Quả thật nếu đúng là vậy thì chưa biết chắc ai là người sao chép ai rồi.
"Tôi không biết mình đắc tội cô ở đâu mà cô phải nhắm vào tôi như thế, nhưng Tô Tử Ninh, vẫn là câu nói kia thôi, không có bằng chứng thì cô chỉ là đứa nói xấu, đổ oan, xúc phạm tôi thôi. Là trợ lý trưởng của sếp Phương, cô có nghĩ bản thân làm như vậy sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến sếp Phương và công ty không?”
Ngô Bội Bội thấy Tô Tử Ninh không lên tiếng, thế là bắt đầu được nước lấn tới, đè đầu cưỡi cổ Tô Tử Ninh.
Cứ tưởng Tô Tử Ninh sẽ vì vậy mà luống cuống tay chân, căng thẳng bộp chột không nói thành lời được.
Ai ngờ cô ấy chỉ nở nụ cười, chăm chú nhìn Ngô Bội Bội: "Vậy thì lòi ra vấn đề rồi, hôm đó cô đã thấy bản vẽ của tôi rơi xuống mà không phát hiện nó giống y như đúc bản vẽ cô vừa hoàn thành xong à?"
Lời này của Tô Tử Ninh khiến đầu óc Ngô Bội Bội trong nháy mắt trống rỗng.
Một lát sau cô ta mới lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện một tia hoảng loạn: "Cái gì mà giống như đúc, chỉ có cô vu oan vậy thôi, tôi nhìn sơ qua chẳng thấy có chỗ nào là giống với bản thiết kế của tôi cả".
Ngô Bội Bội nhớ lại mình đã xử lý xong xuôi nhưng thứ cần xử lý rồi, nên cho dù Tô Tử Ninh có nghi ngờ thì cũng không tìm được chứng cứ xác thực, thế là cô ta thở phào nhẹ nhõm, tiện đà hất cằm lên đắc ý nói: "Cô cứ luôn miệng nói tôi sao chép bản vẽ của mình, nhưng cô có bằng chứng chứng minh bản vẽ bị rách ngày hôm đó giống với bản vẽ của tôi bây giờ không?"
"Trước mỗi cửa phòng làm việc đều có camera giám sát, có giống nhau hay không thì cứ xem video quay lại cảnh ngày hôm đó là biết thôi", Tô Tử Ninh lại nói: "Không chỉ không biết bản vẽ hôm đó của tôi trông như thế nào, nà còn có thể biết được ngày hôm đó rốt cuộc cô có cầm bản vẽ của tôi rời đi hay không".
Ngô Bội Bội nhún nhún vai: "Được thôi, cô nói vậy thì cứ tra camera giám sát đi. Nhưng tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau, Tô Tử Ninh, nếu chuyện này là cô đổ oan cho tôi thì tôi hi vọng cô có thể cúi đầu xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người, cũng nộp đơn từ chức trợ lý trưởng đi, bởi vì cô không xứng".
Ngô Bội Bội kiên định như vậy khiến Tô Tử Ninh có chút không chắc chắn.
Chẳng lẽ cô ta đã giở trò gì ới camera giám sát? Nếu không sao cô ta chẳng hề e sợ chút nào?
Nhưng việc đã đến nước này, Tô Tử Ninh cũng không còn lựa chọn khác: "Cô yên tâm, không cần cô nói đâu, nếu tôi thật sự trách lầm cô thì tôi sẽ tự rời khỏi công ty luôn. Nhưng nếu cô đúng là đã đạo nhái tôi, tôi cũng hi vọng cô có thể công khai theo tôi đến xin lỗi bà Lưu, bồi thường lại tất cả tổn thất mà LM phải chịu".
Ngô Bội Bội nhếch môi, không nói gì.
Lúc này Tô Tử Ninh mới đưa ánh mắt cầu khẩn sang Hạ Phương: 'Sếp Phương, sếp Xuyên, em muố điều tra camera giám sát của công ty, có thể phiền hai người đánh một tiếng trước với phòng quản lý không ạ, em sẽ sang lấy ngay".
Hạ Phương ung dung võ tay một cái: "Được chứ. Nhưng em không cần đi, để bọn họ đưa tới là được".
Dù sao có đi cũng sẽ về tay không thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.