Chương 368: Quả nhiên!
Đào Nguyên
10/03/2024
Tư Thành đã chờ sẵn trong văn phòng khi Hạ Phương trở về từ kho hàng.
Anh ngồi trên ghế của cô, cúi đầu quan sát những đồ vật bày trên bàn.
Nghe có người đến, đôi mắt hẹp dài kia ngước lên, mang theo một chút thắc mắc và chờ mong, khi thấy đó là Hạ Phương thì ánh mắt bừng sáng đầy vui mừng.
Vẻ mặt ấy khiến cô lỡ mất một nhịp thở, tim đập rộn ràng.
Người này đúng là hóa thân của hai chữ yêu nghiệt mà!
Chỉ một ánh mắt mà đã khiến cô phải giơ tay đầu hàng, đến nỗi còn phải tự hỏi có phải mình bị anh bỏ bùa hay gì không.
Chứ nếu không thì sao mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều như trở thành một người khác thế kia?
Hạ Phương hít vào một hơi thật sâu, tăng hắng mấy tiếng rồi hỏi: “Chán làm giám đốc nhà họ Tư rồi nên sang đây thử sức với ghế tổng thiết kế LM chơi sao?”
Đáy mắt Tư Thành ánh lên nụ cười, vươn tay kéo cô vào. lòng, vừa dúi đầu vào hõm vai cô vừa thì thầm: “Chơi tổng thiết kế?"
Hạ Phương mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa kịp làm rõ thì đã cảm nhận được đôi môi ai đó đang kề sát da mình: “Đêm qua còn chưa đủ sao em yêu? Nếu em... muốn, anh lúc nào cũng có thể làm em hài lòng...”
Quả nhiên!
Trong đầu chỉ biết có nhiêu đó thôi đúng không? Đồ mắc dịch!
Đang trưa trờ trưa trật, gần đến giờ ăn rồi mà lại... lại...
Hạ Phương cần răng, nâng đầu Tư Thành lên để anh đối mặt với mình.
Chiếm cứ góc độ cao hơn, cô như nữ vương nhìn xuống thế gian, cong môi đầy xấu xa: “Lúc nào cũng được sao?”
Một bàn tay đặt lên má anh, ngón tay vuốt khẽ nơi khóe miệng.
Đôi môi mỉm cười vừa mê hoặc lại hoang dã, hệt như yêu tinh trong thần thoại.
Tư Thành không khỏi nuốt nước bọt, hai mắt khẽ híp, vừa định kéo cô xuống "hạ khẩu" một phen cho đỡ ghiền thì Hạ Phương đã nhanh nhẹn tránh đi, lại kề môi vào bên tai anh.
"Cơm trưa còn chưa ăn, anh Thành đủ sức không đấy?", năm ngón tay còn cố tình lướt qua ngực áo anh.
Làm Tư Thành đánh cái rùng mình, chợt phát hiện một khi cô gái nhỏ này hạ quyết tâm thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Hai mắt anh đỏ ngầu, nhưng chưa kịp bùng nổ thì đã bị Hạ Phương đẩy ra. Cô thoät cái đứng dậy, ung dung chỉnh lại trang phục, cười hỏi: “Xem tay anh run kìa, chẳng lẽ đói đến nẫu ruột rồi? Chuyện ấy dù sao cũng phải biết chừng mực, chúng ta nên đi ăn trước đi, em cũng không muốn vắt kiệt anh sớm như vậy đâu”.
Nói xong còn nháy mắt làm ra vẻ ngây thơ: “Ai bảo em còn trẻ làm gì”.
Ý bảo em còn sung lắm nhưng anh già rồi, liệu mà giữ sức đi.
Tư Thành:....
Tên đã lên dây cứ thế bị một câu của Hạ Phương làm cho trở lại mặt đất.
Anh chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh căm, không còn giữ được nụ cười trên mặt.
Cô nàng này thật là hư quá đi, cứ thích đốt lửa xong rồi bỏ chạy thế đấy.
Anh ngồi trên ghế của cô, cúi đầu quan sát những đồ vật bày trên bàn.
Nghe có người đến, đôi mắt hẹp dài kia ngước lên, mang theo một chút thắc mắc và chờ mong, khi thấy đó là Hạ Phương thì ánh mắt bừng sáng đầy vui mừng.
Vẻ mặt ấy khiến cô lỡ mất một nhịp thở, tim đập rộn ràng.
Người này đúng là hóa thân của hai chữ yêu nghiệt mà!
Chỉ một ánh mắt mà đã khiến cô phải giơ tay đầu hàng, đến nỗi còn phải tự hỏi có phải mình bị anh bỏ bùa hay gì không.
Chứ nếu không thì sao mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều như trở thành một người khác thế kia?
Hạ Phương hít vào một hơi thật sâu, tăng hắng mấy tiếng rồi hỏi: “Chán làm giám đốc nhà họ Tư rồi nên sang đây thử sức với ghế tổng thiết kế LM chơi sao?”
Đáy mắt Tư Thành ánh lên nụ cười, vươn tay kéo cô vào. lòng, vừa dúi đầu vào hõm vai cô vừa thì thầm: “Chơi tổng thiết kế?"
Hạ Phương mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa kịp làm rõ thì đã cảm nhận được đôi môi ai đó đang kề sát da mình: “Đêm qua còn chưa đủ sao em yêu? Nếu em... muốn, anh lúc nào cũng có thể làm em hài lòng...”
Quả nhiên!
Trong đầu chỉ biết có nhiêu đó thôi đúng không? Đồ mắc dịch!
Đang trưa trờ trưa trật, gần đến giờ ăn rồi mà lại... lại...
Hạ Phương cần răng, nâng đầu Tư Thành lên để anh đối mặt với mình.
Chiếm cứ góc độ cao hơn, cô như nữ vương nhìn xuống thế gian, cong môi đầy xấu xa: “Lúc nào cũng được sao?”
Một bàn tay đặt lên má anh, ngón tay vuốt khẽ nơi khóe miệng.
Đôi môi mỉm cười vừa mê hoặc lại hoang dã, hệt như yêu tinh trong thần thoại.
Tư Thành không khỏi nuốt nước bọt, hai mắt khẽ híp, vừa định kéo cô xuống "hạ khẩu" một phen cho đỡ ghiền thì Hạ Phương đã nhanh nhẹn tránh đi, lại kề môi vào bên tai anh.
"Cơm trưa còn chưa ăn, anh Thành đủ sức không đấy?", năm ngón tay còn cố tình lướt qua ngực áo anh.
Làm Tư Thành đánh cái rùng mình, chợt phát hiện một khi cô gái nhỏ này hạ quyết tâm thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Hai mắt anh đỏ ngầu, nhưng chưa kịp bùng nổ thì đã bị Hạ Phương đẩy ra. Cô thoät cái đứng dậy, ung dung chỉnh lại trang phục, cười hỏi: “Xem tay anh run kìa, chẳng lẽ đói đến nẫu ruột rồi? Chuyện ấy dù sao cũng phải biết chừng mực, chúng ta nên đi ăn trước đi, em cũng không muốn vắt kiệt anh sớm như vậy đâu”.
Nói xong còn nháy mắt làm ra vẻ ngây thơ: “Ai bảo em còn trẻ làm gì”.
Ý bảo em còn sung lắm nhưng anh già rồi, liệu mà giữ sức đi.
Tư Thành:....
Tên đã lên dây cứ thế bị một câu của Hạ Phương làm cho trở lại mặt đất.
Anh chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh căm, không còn giữ được nụ cười trên mặt.
Cô nàng này thật là hư quá đi, cứ thích đốt lửa xong rồi bỏ chạy thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.