Chương 87: Tiểu thư cành vàng lá ngọc
Đào Nguyên
10/03/2024
“Mày…”
“Hạ Phương…”, Hạ Oanh Oanh nằm mơ cũng không ngờ rằng khi cô ta tới tham gia buổi kiểm tra vũ đạo của cô Ngụy nổi tiếng – Ngụy Thung, người đầu tiên cô ta gặp được lại là Hạ Phương.
Hơn nữa Hạ Phương lúc này vấn tóc lên cao, trang điếm kĩ càng, lại còn mặc một chiếc váy tươm tất, cô chỉ thay đổi một chút thôi mà cá người đã trở nên trong trẻo tươi mát, quý phái vô vàn, quanh thân đều tỏa ra hơi thở tao nhã.
Nhất là khoảnh khắc cô bước xuống từ chiếc Maserati, cả người như phủ đầy ánh hào quang.
Nếu không phải nghe rõ được Hạ Phương gọi mình, Hạ Oanh Oanh tuyệt đối không dám tin người này chính là Hạ Phương.
“Sao mày lại ở đây?”, sẳc mặt Hạ Oanh Oanh u ám, giọng điều sắc bén: “Đừng nói mày cũng tới tham gia kiểm tra chiêu sinh của cô Ngụy?”
Hạ Oanh Oanh nói xong thì nở nụ cười trào phúng: “Nếu tao nhớ không lầm thì đúng là lúc nhỏ mày cũng có học múa. Nhưng từ khi mẹ mày bị bệnh đến nay cũng đã sáu năm, mày chưa từng luyện tập lại bao giờ, mày có chắc là mày đủ tư cách tham gia kiểm tra tuyến chọn của cô Ngụy không?”
Đúng vậy, lúc bé Hạ Phưong từng học múa.
Bởi vì mẹ Tiết Lan Hâm thời trẻ rất thích nhảy múa, nhưng vì gia đình ngăn cản nên phải bỏ ngang để học chuyên ngành bản thân không thích. Vì vậy sau khi sinh Hạ Phương, bà đã gửi gắm toàn bộ ước mơ được nhảy múa của mình lên người cò.
Vừa khéo là từ nhỏ Hạ Phương đã bộc lộ thiên phú nhảy múa xuất sẳc, dáng người vô cùng uyển chuyển mềm mại, khung xương xinh đẹp, là một hạt giống tốt để học múa.
Cô vốn chỉ tùy ý học một chút, rồi tùy ý tham gia vài cuộc thi, kết quả lại thành danh.
Từ năm mười tuổi đến mười sáu tuổi, cô gần như càn quét hết tất cả giải thướng nhảy múa thanh thiếu niên khi ấy.
Thậm chí vào năm Tiết Lan Hâm sinh bệnh, cô còn được cử đi nước ngoài thi đấu, nhưng vì Tiết Lan Hâm đột ngột ngả bệnh nên cô chỉ đành gác lại.
Hạ Phương khi đó chính là niềm kiêu hãnh của tất cả người nhà họ Hạ.
Khi ấy cô có bố mẹ cưng chiều, có tài năng nhảy múa, đi đến đâu cũng tỏa sáng lấp lánh, vinh quang vô hạn.
Từ nhỏ Hạ Oanh Oanh đã ghen ghét với Hạ Phương, cô ta cảm thấy nếu mình cũng được sống ở nhà họ Hạ từ khi mới sinh thì sẽ còn giỏi hơn cả Hạ Phương.
Hạ Phương có thể có được ngày hôm nay là do cô được sinh sống và học tập trong một môi trường tốt nhất.
Mà tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về Hạ Oanh Oanh cô ta.
Cô ta mới là trưởng nữ nhà họ Hạ, mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Hạ.
Cô ta muốn đoạt lại tất cá những thứ thuộc về Hạ Phương, rồi sau đó hung hăng chà đạp Hạ Phương.
Mãi đến tận khi Tiết Lan Hâm bị bệnh, Hạ Oanh Oanh và mẹ thuận buồm xuôi gió về nhà họ Hạ, những điều này rốt cuộc mới bắt đầu được hiện thực hóa.
Cô ta từng bước được nhà họ Hạ công nhận, thừa dịp Hạ Phương đang vì chuyện của Tiết Lan Hâm mà hoang mang lo sợ, bận đến sứt đầu mẻ trán mà bôi đen cô, đạp cô xuống dưới chân mình, đế Hạ Phương mất đi sự yêu thương và quan tâm của người nhà họ Hạ, nhất là của Hạ Khánh Dương. Khiến Hạ Phương dần trớ nên trầm mặc ít nói, trở nên nóng nảy phản nghịch, từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, đã biến thành một cô gái vô học không phép tắc.
Dù Hạ Phương có dựa vào nền tảng hoàn mỹ của mình đế đạt được cơ hội xuất ngoại du học, thì Hạ Oanh Oanh cũng chưa từng để Hạ Phương có cơ hội vươn mình.
Trái lại thừa dịp Hạ Phương ra nước ngoài mà nhân cơ hội bôi đen cô tiếp, thuận lợi cướp Lục Anh Đường về tay.
Cô ta cho rằng, đợi đến khi Hạ Phương về nước lại giáng thêm cho cô một đòn trí mạng thì Hạ Phương sẽ hoàn toàn gục ngã, không thế gượng dậy được nữa.
Nhưng tại sao, tại sao Hạ Phương luôn vượt ra khỏi tầm kiếm soát của cô ta, xuất hiện ở những nơi mà cô ta cho rằng Hạ Phương tuyệt đối không thế xuất hiện?
Ví như đến tầng thượng Nâu Nhạt ăn cơm, lại ví như đi làm ở LM, và bây giờ là xuất hiện ở đây.
Là do dung mạo cô xinh đẹp, có bản lĩnh quyến rũ đàn ông sao?
Nhưng cho dù là vậy thì Lục Anh Đường vân bị cô ta đoạt lấy mà?
Hạ Oanh Oanh không phục!
Hạ Phương đánh giá Hạ Oanh Oanh một chút rồi cười nói: “Tôi đúng là không có tư cách”.
Bởi vì cô không đến để kiểm tra, cô không cần.
“Mày biết là tốt”, câu trả lời của Hạ Phương khiến Hạ Oanh Oanh lấy lại sự tự tin.
Cô ta hơi hất cầm lên, kiêu ngạo cười nói: “Làm người thì nên biết phân biết phận. Em lúc trước nháy múa cũng giỏi, tiếc rằng không thể chống lại sự bào mòn của thời gian cùng sự xuống cấp của thân thể. Nên ông bà mới có câu nghiệp học tinh thông nhờ chuyên cần, dở dang do qua loa hời hợt”.
Thấy Hạ Phương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, sắc mặt Hạ Oanh Oanh sa sầm: “Nếu em muốn vào xem chị kiểm tra thì chị có thế xem xét thử có thể dần em vào cùng không”.
“Không cần”, Hạ Phương nói xong thì tiêu sái đi về phía trước.
Sắc mặt Hạ Oanh Oanh đen như đáy nồi.
Nơi này là Kinh Thành, không phái là nơi Hạ Phương có thể tùy tiện ngang ngược, cô ta cũng muốn xem thử xem lát nữa bị chặn lại ngoài cửa thì Hạ Phương có bao nhiêu mất mặt.
Hạ Oanh Oanh lạnh lùng đi theo, không mấy bất ngờ khi thấy Hạ Phương bị cản ở ngoài cửa.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đắc ý thì không biết Hạ Phương đưa thứ gì đó cho bảo vệ xem, sau đó thuận lợi đi vào.
Hạ Oanh Oanh cau mày bước nhanh theo sau, lấy giấy thông báo đến thi của mình ra, nhân cơ hội hỏi chuyện với bào vệ: “Anh trai à, tôi nhớ là em mình chưa nhận được giấy thông báo đi thi, sao ban nãy em ấy vào được thế?”
Bảo vệ nhìn cô ta một cái, tỏ vẻ kì lạ: “Ai bảo cô ấy đến thi?”
“Không đến thi thì chẳng lẽ đến tham quan?”
Sao cô ta không biết chỗ này có thể tùy ý đến tham quan vậy?
“Cô ấy là em gái cô mà cô còn không biết tại sao cô ấy đến đây hả?”, bảo vệ cũng là người khó tính, dứt khoát cho rằng Hạ Oanh Oanh là chị gái giả nhận vơ em mình, vừa ghét bỏ vừa xua cô ta vào trong.
Dạo này có rất nhiều người đến đây nhận vơ mình là chị em họ hàng gì đấy của cô Ngụy, bảo vệ đã thấy nhiều lẳm rồi nên cũng không coi là chuyện to tát gì.
Chỉ là không ngờ lần này còn có cả người đến nhận vơ là người thân của bạn cô Ngụy nữa, có thể thấy được sức ảnh hưởng của cô Ngụy lớn bao nhiêu, trách nhiệm của mình nặng nề biết bao.
Bỗng chốc, bảo vệ nâng cao tinh thần làm việc lên rất nhiều.
Hạ Oanh Oanh không thể ngờ rằng ở Kinh Thành này đến cả bảo vệ cũng xem thường cô ta?
Hạ Oanh Oanh tức đến đỏ tía mặt, giận dữ nghĩ thầm, đợi mình vượt qua kì thi, trở thành học trò của cô Ngụy đến đây tập luyện mỗi ngày, lúc đó sắc mặt của gã bảo vệ đó sẽ ra sao!
Lúc này, Hạ Phương đã lên đến tầng năm.
Toàn bộ trường học múa của Ngụy Thung được chia thành năm tầng, là một tòa nhà riêng biệt, ở Kinh Thành tấc đất tấc vàng này, cũng chỉ có Ngụy Thung nắm giữ danh hiệu thầy dạy múa nổi tiếng thế giới mới có thế mở một lớp học quy mô hoành tráng như vậy.
Văn phòng của Ngụy Thung ở tầng năm, bốn tầng dưới là sàn luyện tập cho học viên các lớp khác nhau.
Tuy nơi này chủ yếu là Ngụy Thung dạy học, nhưng cô ấy không thế một mình đứng lớp hết, gần như mỗi ngày cô sẽ đến một tầng dạy một tiết, còn lại là do các học trò xuất sắc của cô phụ đạo.
Nếu không thì với số lượng học viên lớn như vậy, công việc chất chồng sẽ khiến cô ấy sớm muộn gì cũng mệt chết.
Hạ Phương đi tham quan một vòng, lúc đến tầng năm thì vừa khéo thấy có vài người đang nói chuyện ở hành lang.
Thấy khuôn mặt xa lạ của Hạ Phương, một người trong đó nhíu mày lại: “Bạn học viên này, sàn tập đợt kiểm tra này ở tầng một, tầng năm không được tùy tiện vào đâu”.
Hạ Phương chớp mẳt một cái: “Tôi đến tìm cô Ngụy”.
Cô gái kia lại đánh giá Hạ Phương một lượt rồi nở nụ cười: “Cô Ngụy cứ muốn gặp là gặp được à? Phòng làm việc chúng tôi chỉ dùng thực lực đế nói chuyện, có việc gì mời tham gia kiểm tra xong rồi hắn nói. Bây giờ mời cô xuống tầng một”.
Đúng lúc này, Lưu Vi Vi đi ra từ một bên phòng khác, thấy Hạ Phương thì cô ta không khỏi bật cười: “Đây không phải là cô Hạ à? Trùng hợp thế, cô cũng đến đây tham gia kiểm tra chiêu sinh của cô
Ngụy à?”
“Hạ Phương…”, Hạ Oanh Oanh nằm mơ cũng không ngờ rằng khi cô ta tới tham gia buổi kiểm tra vũ đạo của cô Ngụy nổi tiếng – Ngụy Thung, người đầu tiên cô ta gặp được lại là Hạ Phương.
Hơn nữa Hạ Phương lúc này vấn tóc lên cao, trang điếm kĩ càng, lại còn mặc một chiếc váy tươm tất, cô chỉ thay đổi một chút thôi mà cá người đã trở nên trong trẻo tươi mát, quý phái vô vàn, quanh thân đều tỏa ra hơi thở tao nhã.
Nhất là khoảnh khắc cô bước xuống từ chiếc Maserati, cả người như phủ đầy ánh hào quang.
Nếu không phải nghe rõ được Hạ Phương gọi mình, Hạ Oanh Oanh tuyệt đối không dám tin người này chính là Hạ Phương.
“Sao mày lại ở đây?”, sẳc mặt Hạ Oanh Oanh u ám, giọng điều sắc bén: “Đừng nói mày cũng tới tham gia kiểm tra chiêu sinh của cô Ngụy?”
Hạ Oanh Oanh nói xong thì nở nụ cười trào phúng: “Nếu tao nhớ không lầm thì đúng là lúc nhỏ mày cũng có học múa. Nhưng từ khi mẹ mày bị bệnh đến nay cũng đã sáu năm, mày chưa từng luyện tập lại bao giờ, mày có chắc là mày đủ tư cách tham gia kiểm tra tuyến chọn của cô Ngụy không?”
Đúng vậy, lúc bé Hạ Phưong từng học múa.
Bởi vì mẹ Tiết Lan Hâm thời trẻ rất thích nhảy múa, nhưng vì gia đình ngăn cản nên phải bỏ ngang để học chuyên ngành bản thân không thích. Vì vậy sau khi sinh Hạ Phương, bà đã gửi gắm toàn bộ ước mơ được nhảy múa của mình lên người cò.
Vừa khéo là từ nhỏ Hạ Phương đã bộc lộ thiên phú nhảy múa xuất sẳc, dáng người vô cùng uyển chuyển mềm mại, khung xương xinh đẹp, là một hạt giống tốt để học múa.
Cô vốn chỉ tùy ý học một chút, rồi tùy ý tham gia vài cuộc thi, kết quả lại thành danh.
Từ năm mười tuổi đến mười sáu tuổi, cô gần như càn quét hết tất cả giải thướng nhảy múa thanh thiếu niên khi ấy.
Thậm chí vào năm Tiết Lan Hâm sinh bệnh, cô còn được cử đi nước ngoài thi đấu, nhưng vì Tiết Lan Hâm đột ngột ngả bệnh nên cô chỉ đành gác lại.
Hạ Phương khi đó chính là niềm kiêu hãnh của tất cả người nhà họ Hạ.
Khi ấy cô có bố mẹ cưng chiều, có tài năng nhảy múa, đi đến đâu cũng tỏa sáng lấp lánh, vinh quang vô hạn.
Từ nhỏ Hạ Oanh Oanh đã ghen ghét với Hạ Phương, cô ta cảm thấy nếu mình cũng được sống ở nhà họ Hạ từ khi mới sinh thì sẽ còn giỏi hơn cả Hạ Phương.
Hạ Phương có thể có được ngày hôm nay là do cô được sinh sống và học tập trong một môi trường tốt nhất.
Mà tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về Hạ Oanh Oanh cô ta.
Cô ta mới là trưởng nữ nhà họ Hạ, mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Hạ.
Cô ta muốn đoạt lại tất cá những thứ thuộc về Hạ Phương, rồi sau đó hung hăng chà đạp Hạ Phương.
Mãi đến tận khi Tiết Lan Hâm bị bệnh, Hạ Oanh Oanh và mẹ thuận buồm xuôi gió về nhà họ Hạ, những điều này rốt cuộc mới bắt đầu được hiện thực hóa.
Cô ta từng bước được nhà họ Hạ công nhận, thừa dịp Hạ Phương đang vì chuyện của Tiết Lan Hâm mà hoang mang lo sợ, bận đến sứt đầu mẻ trán mà bôi đen cô, đạp cô xuống dưới chân mình, đế Hạ Phương mất đi sự yêu thương và quan tâm của người nhà họ Hạ, nhất là của Hạ Khánh Dương. Khiến Hạ Phương dần trớ nên trầm mặc ít nói, trở nên nóng nảy phản nghịch, từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, đã biến thành một cô gái vô học không phép tắc.
Dù Hạ Phương có dựa vào nền tảng hoàn mỹ của mình đế đạt được cơ hội xuất ngoại du học, thì Hạ Oanh Oanh cũng chưa từng để Hạ Phương có cơ hội vươn mình.
Trái lại thừa dịp Hạ Phương ra nước ngoài mà nhân cơ hội bôi đen cô tiếp, thuận lợi cướp Lục Anh Đường về tay.
Cô ta cho rằng, đợi đến khi Hạ Phương về nước lại giáng thêm cho cô một đòn trí mạng thì Hạ Phương sẽ hoàn toàn gục ngã, không thế gượng dậy được nữa.
Nhưng tại sao, tại sao Hạ Phương luôn vượt ra khỏi tầm kiếm soát của cô ta, xuất hiện ở những nơi mà cô ta cho rằng Hạ Phương tuyệt đối không thế xuất hiện?
Ví như đến tầng thượng Nâu Nhạt ăn cơm, lại ví như đi làm ở LM, và bây giờ là xuất hiện ở đây.
Là do dung mạo cô xinh đẹp, có bản lĩnh quyến rũ đàn ông sao?
Nhưng cho dù là vậy thì Lục Anh Đường vân bị cô ta đoạt lấy mà?
Hạ Oanh Oanh không phục!
Hạ Phương đánh giá Hạ Oanh Oanh một chút rồi cười nói: “Tôi đúng là không có tư cách”.
Bởi vì cô không đến để kiểm tra, cô không cần.
“Mày biết là tốt”, câu trả lời của Hạ Phương khiến Hạ Oanh Oanh lấy lại sự tự tin.
Cô ta hơi hất cầm lên, kiêu ngạo cười nói: “Làm người thì nên biết phân biết phận. Em lúc trước nháy múa cũng giỏi, tiếc rằng không thể chống lại sự bào mòn của thời gian cùng sự xuống cấp của thân thể. Nên ông bà mới có câu nghiệp học tinh thông nhờ chuyên cần, dở dang do qua loa hời hợt”.
Thấy Hạ Phương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, sắc mặt Hạ Oanh Oanh sa sầm: “Nếu em muốn vào xem chị kiểm tra thì chị có thế xem xét thử có thể dần em vào cùng không”.
“Không cần”, Hạ Phương nói xong thì tiêu sái đi về phía trước.
Sắc mặt Hạ Oanh Oanh đen như đáy nồi.
Nơi này là Kinh Thành, không phái là nơi Hạ Phương có thể tùy tiện ngang ngược, cô ta cũng muốn xem thử xem lát nữa bị chặn lại ngoài cửa thì Hạ Phương có bao nhiêu mất mặt.
Hạ Oanh Oanh lạnh lùng đi theo, không mấy bất ngờ khi thấy Hạ Phương bị cản ở ngoài cửa.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đắc ý thì không biết Hạ Phương đưa thứ gì đó cho bảo vệ xem, sau đó thuận lợi đi vào.
Hạ Oanh Oanh cau mày bước nhanh theo sau, lấy giấy thông báo đến thi của mình ra, nhân cơ hội hỏi chuyện với bào vệ: “Anh trai à, tôi nhớ là em mình chưa nhận được giấy thông báo đi thi, sao ban nãy em ấy vào được thế?”
Bảo vệ nhìn cô ta một cái, tỏ vẻ kì lạ: “Ai bảo cô ấy đến thi?”
“Không đến thi thì chẳng lẽ đến tham quan?”
Sao cô ta không biết chỗ này có thể tùy ý đến tham quan vậy?
“Cô ấy là em gái cô mà cô còn không biết tại sao cô ấy đến đây hả?”, bảo vệ cũng là người khó tính, dứt khoát cho rằng Hạ Oanh Oanh là chị gái giả nhận vơ em mình, vừa ghét bỏ vừa xua cô ta vào trong.
Dạo này có rất nhiều người đến đây nhận vơ mình là chị em họ hàng gì đấy của cô Ngụy, bảo vệ đã thấy nhiều lẳm rồi nên cũng không coi là chuyện to tát gì.
Chỉ là không ngờ lần này còn có cả người đến nhận vơ là người thân của bạn cô Ngụy nữa, có thể thấy được sức ảnh hưởng của cô Ngụy lớn bao nhiêu, trách nhiệm của mình nặng nề biết bao.
Bỗng chốc, bảo vệ nâng cao tinh thần làm việc lên rất nhiều.
Hạ Oanh Oanh không thể ngờ rằng ở Kinh Thành này đến cả bảo vệ cũng xem thường cô ta?
Hạ Oanh Oanh tức đến đỏ tía mặt, giận dữ nghĩ thầm, đợi mình vượt qua kì thi, trở thành học trò của cô Ngụy đến đây tập luyện mỗi ngày, lúc đó sắc mặt của gã bảo vệ đó sẽ ra sao!
Lúc này, Hạ Phương đã lên đến tầng năm.
Toàn bộ trường học múa của Ngụy Thung được chia thành năm tầng, là một tòa nhà riêng biệt, ở Kinh Thành tấc đất tấc vàng này, cũng chỉ có Ngụy Thung nắm giữ danh hiệu thầy dạy múa nổi tiếng thế giới mới có thế mở một lớp học quy mô hoành tráng như vậy.
Văn phòng của Ngụy Thung ở tầng năm, bốn tầng dưới là sàn luyện tập cho học viên các lớp khác nhau.
Tuy nơi này chủ yếu là Ngụy Thung dạy học, nhưng cô ấy không thế một mình đứng lớp hết, gần như mỗi ngày cô sẽ đến một tầng dạy một tiết, còn lại là do các học trò xuất sắc của cô phụ đạo.
Nếu không thì với số lượng học viên lớn như vậy, công việc chất chồng sẽ khiến cô ấy sớm muộn gì cũng mệt chết.
Hạ Phương đi tham quan một vòng, lúc đến tầng năm thì vừa khéo thấy có vài người đang nói chuyện ở hành lang.
Thấy khuôn mặt xa lạ của Hạ Phương, một người trong đó nhíu mày lại: “Bạn học viên này, sàn tập đợt kiểm tra này ở tầng một, tầng năm không được tùy tiện vào đâu”.
Hạ Phương chớp mẳt một cái: “Tôi đến tìm cô Ngụy”.
Cô gái kia lại đánh giá Hạ Phương một lượt rồi nở nụ cười: “Cô Ngụy cứ muốn gặp là gặp được à? Phòng làm việc chúng tôi chỉ dùng thực lực đế nói chuyện, có việc gì mời tham gia kiểm tra xong rồi hắn nói. Bây giờ mời cô xuống tầng một”.
Đúng lúc này, Lưu Vi Vi đi ra từ một bên phòng khác, thấy Hạ Phương thì cô ta không khỏi bật cười: “Đây không phải là cô Hạ à? Trùng hợp thế, cô cũng đến đây tham gia kiểm tra chiêu sinh của cô
Ngụy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.