Chương 74: Tối nay chuẩn bị sẵn sàng trước mười giờ
Đào Nguyên
10/03/2024
Tối hôm đó Hạ Phương không về biệt thự.
Mà ở lại sơn trang một đêm.
Sơn trang ấy có thể nói là cửa ngõ của Dược Cốc.
Người bình thường không thể biết được Dược Cốc nằm ẩn trong một góc sân sau của sơn trang này.
Ngày thường cũng có rất nhiều người đến tìm Dược Cốc, nhưng lần nào đến sơn trang này xong cũng đều ra về tay không.
Trước đây vì chữa bệnh cho mình, Hạ Phương đã từng cùng ông cụ về đây sống một thời gian, bởi vì không thích suốt ngày ở trong Dược Cốc nên cô đã chuẩn bị cho mình một căn phòng thuốc nghỉ ngơi trong sơn trang này.
Khi rảnh rỗi, cô thích ra ngoài tự nghiên cứu các vị thuốc.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ hôm qua cô kích thích người nhà họ Tư, để Tư Trường Thịnh tức giận đuổi cô đi, không chỉ để trừng trị người nhà họ Tư mà còn vì trong tay cô chưa có đủ dược liệu chữa bệnh cho ông cụ Tư.
Đương nhiên cô cũng có thể bảo người nhà họ Tư chuẩn bị những dược liệu đó, nhưng với tiền đề là cô chỉ nhận hai trăm triệu tệ.
Bây giờ cô tăng giá gấp ba, người nhà họ Tư lại không tin tưởng cô, cô tự chuẩn bị dược liệu cần thiết mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dù sao thì những thứ cô muốn hầu như Dược Cốc đều có, không dùng cũng phí.
Lấy kim ra khỏi cơ thể ông cụ không khó, nhưng dẫn cổ trùng ra khỏi cơ thể mới khó.
Sức khỏe ông cụ đã sắp cạn kiệt, các chức năng cơ thể cực kỳ suy yếu.
Mà để dẫn trùng ra, trước tiên phải đánh thức nó.
Mà vấn đề là, sau khi cổ trùng thức dậy, cơ thể ông cụ có thể chịu được sự tấn công của nó không?
Nếu không thể thì cổ trùng còn chưa ra, ông cụ đã ra đi trước, đồng nghĩa với việc làm điều vô ích.
Điều này đòi hỏi phải cho ông cụ uống thuốc cải thiện chức năng cho cơ thể trong thời gian ngắn, trước khi dẫn cổ trùng ra.
Mà loại thuốc này vô cùng khó luyện chế.
Lần trước dưới tình thế cấp bách đã đưa cho Tần Kha một viên, đến giờ Hạ Phương vẫn còn thấy đau lòng.
Dù sao đó cũng là viên cuối cùng trong tay cô.
Đây thôi, mấy ngày nay cô đang phải ở lại đây để luyện chế thuốc.
Lần đầu chỉ luyện ra được hai viên, Hạ Phương không cam lòng, lại luyện tiếp.
Tuyệt vời, luyện ra được sáu viên.
Hạ Phương hài lòng cất thuốc đi, lại luyện thêm một số loại thuốc khác.
Cuối cùng, sau khi thức nguyên một đêm dài, cô đã chuẩn bị xong thuốc dẫn để dụ cổ trùng ra khỏi cơ thể ông cụ.
Khi cô làm xong thì đã là hai ngày sau.
Hai ngày nay điện thoại của cô không có sóng, hoàn toàn không liên lạc được.
Tư Thành lo lắng gần như phát điên.
Nhưng người còn sốt ruột hơn cả Tư Thành là người nhà họ Tư.
Đúng vậy, Tư Trường Thịnh bị vài câu nói của Tư Thành kích thích, ngày đêm chăm sóc ông cụ, kết quả phát hiện tình hình của ông ngày một xấu hơn.
Hai ngày nay Tiết Vân Thâm đã mấy lần phải thực hiện các biện pháp sơ cứu.
Nhưng điều Tư Trường Thịnh sợ nhất không phải là đây.
Mà là ông ta biết được một sự thật khủng khiếp trong cuộc trò chuyện giữa chú Điền quản gia và luật sư riêng của nhà họ Tư.
Một khi ông cụ mất thi sáu mươi phần trăm tài sản của nhà họ Tư sẽ thuộc về Tư Thành.
Trong bốn mươi phần trăm còn lại, Tư Trường Thịnh chỉ chiếm mười phần trăm, còn nhóm Tư Thụy Mai chỉ chiếm năm phần.
Như vậy nhà họ Tư sẽ hoàn toàn trở thành của Tư Thành.
Tư Thành chỉ là một đứa con riêng ông cụ tìm về từ đâu đó cách đây hai ba năm, có phải người của nhà họ Tư Kinh Thành bọn họ hay không còn chưa chắc.
Mà Tư Trường Thịnh mới là con trai trưởng danh xứng với thực của ông cụ Tư, là người thừa kế thuận vị.
Làm sao ông ta có thể để nhà họ Tư rơi vào tay Tư Thành được?
Nhưng di chúc viết rõ khi ông cụ qua đời đột ngột thì luật sư sẽ phân chia tài sản theo di chúc.
Tư Trường Thịnh không cam tâm!
Ngoài ra, trong hai ngày qua Tư Thụy Mai và Tư Thụy Lan cũng đến bệnh viện.
Không phải vì sợ lời nói vớ vẩn của Hạ Phương, mà là muốn nói cho Tư Thành biết những điều Hạ Phương nói là giả.
Nhưng khi có kết quả khám sức khỏe, bọn họ hoàn toàn khủng hoảng.
Bởi vì những gì Hạ Phương nói hoàn toàn đúng.
Để che giấu sự bất an của mình, mấy ngay nay hai chị em cũng thường xuyên đến thăm ông cụ, khi biết được chuyện di chúc từ Tư Trường Thịnh, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Không, không thể nào”, Tư Thụy Mai kích động hét lên: “Bố không thể có chuyện được, anh cả, bây giờ ngoài tin người phụ nữ đó, chúng ta không còn cách nào khác nữa”.
“Đúng đó anh cả”, Tư Thụy Lan mấy ngày nay vì lo lắng cho sức khỏe của mình mà gầy rộc đi, giọng nói cũng yếu ớt không có sức: “Bố không thể có chuyện gì được, hay là chúng ta mau mời thần y Tiết về đi anh”.
Ngay cả Tiết Vân Thâm luôn cảm thấy Hạ Phương không khoa học cũng im lặng.
Mấy ngày qua anh ta đã cố ý đi tìm những cuốn sách về cổ trùng, phát hiện triệu chứng của ông cụ gần như giống hệt.
Chẳng lẽ đây mới là sự thật của căn bệnh?
Thứ mà anh ta gọi là khoa học, đôi khi chưa chắc đã là tất cả trên thế giới này… đúng không?
Tiết Vân Thâm cảm thấy giá trị quan của mình bị thách thức, anh ta bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
“Cậu cả, cậu cả…”, khi người nhà họ Tư đều đang không biết làm thế nào thì người Tư Trường Thịnh cử đi theo dõi con trai đã quay về.
Trên tay người đó còn cầm mấy bức ảnh, Tư Thành xem xong suýt thì tức ngất.
Bởi vì trong ảnh là cảnh Tư Chính Phong đang tình tứ với một người đàn ông trong căn hộ của anh ta, thậm chí còn có cả ảnh hai người quan hệ với nhau.
Quan trọng nhất là con trai Tư Chính Phong của ông ta còn là thụ!
Khoảnh khắc đó, Tư Trường Thịnh cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ.
Vì vậy, cả nhà tổ chức họp gia đình, nhất trí quyết định mời Hạ Phương về chữa bệnh cho ông cụ giúp họ, để ổn định vị trí của nhà họ Tư ở Kinh Thành, tiếp tục chủ trì các việc lớn của nhà họ Tư.
Tuy nhiên khi Tư Trường Thịnh chủ động có thành ý liên lạc với Tư Thành thì biết Hạ Phương có việc đi ra ngoài, không ai biết cô đi đâu, cô cũng không nói khi nào sẽ về.
Người nhà họ Tư lại rơi vào trạng thái lo lắng.
Tư Thành cũng hơi lo lắng vì mãi không liên lạc được với Hạ Phương, gọi mấy lần đều tắt máy, thậm chí anh còn muốn lục tung Kinh Thành để tìm tung tích của cô.
Cũng may lúc này Hạ Phương đã điều khiển máy tính của anh, viết lên máy tính của anh một câu: “Tối nay chuẩn bị sẵn cơm tối chờ tôi”.
Khoảnh khắc đó, Tư Thành bật cười ra tiếng.
Anh thậm chí còn không biết nụ cười này là bất đắc dĩ hay là vui mừng.
Nhưng có tin của Hạ Phương rồi là chuyện tốt.
Đúng lúc này Tư Trường Thịnh lại gọi điện lần thứ tám trong ngày đến, hỏi thăm tung tích của Hạ Phương.
Tư Thành ho khan hai tiếng: “Vừa nãy thần y đã liên lạc với tôi, cô ấy nói nhà họ Tư không đủ thành ý, khi nào đủ thành ý thì cô ấy sẽ tự liên lạc với các người”.
Câu này làm người nhà họ Tư tức điên.
Họ đã không so đo vì thái độ vô lễ của cô, chủ động mời cô quay về rồi.
Cô còn hếch mặt lên trời thế à?
Nhưng thấy cơ thể của ông cụ bắt đầu có những triệu chứng bất ổn như co giật, Tiết Vân Thâm lại bắt đầu bày thiết bị y tế ra, nói rằng tình hình của ông cụ không ổn.
Người nhà họ Tư làm sao còn tâm tư quan tâm thái độ của Hạ Phương nữa?
Họ lập tức trả lời Tư Thành: “Một tỷ tệ, chỉ cần cô ấy chữa khỏi cho bố, nhà họ Tư sẽ trả cho cô ta một tỷ, đồng thời hứa rằng sau này chỉ cần ở Kinh Thành, nhà họ Tư mãi mãi là hậu thuẫn của cô ấy”.
Tuy rằng nửa câu sau không có tác dụng mấy, bởi vì dù sao nhà họ Tư vẫn do ông cụ nắm quyền, Tư Trường Thịnh không có quyền nói câu này.
Nhưng ông ta có thể bỏ ra một tỷ tệ đã là rất hào phóng rồi, Tư Thành không làm khó họ nữa.
Anh chỉ đáp lại một câu: “Tối nay chuẩn bị sẵn sàng trước mười giờ”.
Mà ở lại sơn trang một đêm.
Sơn trang ấy có thể nói là cửa ngõ của Dược Cốc.
Người bình thường không thể biết được Dược Cốc nằm ẩn trong một góc sân sau của sơn trang này.
Ngày thường cũng có rất nhiều người đến tìm Dược Cốc, nhưng lần nào đến sơn trang này xong cũng đều ra về tay không.
Trước đây vì chữa bệnh cho mình, Hạ Phương đã từng cùng ông cụ về đây sống một thời gian, bởi vì không thích suốt ngày ở trong Dược Cốc nên cô đã chuẩn bị cho mình một căn phòng thuốc nghỉ ngơi trong sơn trang này.
Khi rảnh rỗi, cô thích ra ngoài tự nghiên cứu các vị thuốc.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ hôm qua cô kích thích người nhà họ Tư, để Tư Trường Thịnh tức giận đuổi cô đi, không chỉ để trừng trị người nhà họ Tư mà còn vì trong tay cô chưa có đủ dược liệu chữa bệnh cho ông cụ Tư.
Đương nhiên cô cũng có thể bảo người nhà họ Tư chuẩn bị những dược liệu đó, nhưng với tiền đề là cô chỉ nhận hai trăm triệu tệ.
Bây giờ cô tăng giá gấp ba, người nhà họ Tư lại không tin tưởng cô, cô tự chuẩn bị dược liệu cần thiết mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dù sao thì những thứ cô muốn hầu như Dược Cốc đều có, không dùng cũng phí.
Lấy kim ra khỏi cơ thể ông cụ không khó, nhưng dẫn cổ trùng ra khỏi cơ thể mới khó.
Sức khỏe ông cụ đã sắp cạn kiệt, các chức năng cơ thể cực kỳ suy yếu.
Mà để dẫn trùng ra, trước tiên phải đánh thức nó.
Mà vấn đề là, sau khi cổ trùng thức dậy, cơ thể ông cụ có thể chịu được sự tấn công của nó không?
Nếu không thể thì cổ trùng còn chưa ra, ông cụ đã ra đi trước, đồng nghĩa với việc làm điều vô ích.
Điều này đòi hỏi phải cho ông cụ uống thuốc cải thiện chức năng cho cơ thể trong thời gian ngắn, trước khi dẫn cổ trùng ra.
Mà loại thuốc này vô cùng khó luyện chế.
Lần trước dưới tình thế cấp bách đã đưa cho Tần Kha một viên, đến giờ Hạ Phương vẫn còn thấy đau lòng.
Dù sao đó cũng là viên cuối cùng trong tay cô.
Đây thôi, mấy ngày nay cô đang phải ở lại đây để luyện chế thuốc.
Lần đầu chỉ luyện ra được hai viên, Hạ Phương không cam lòng, lại luyện tiếp.
Tuyệt vời, luyện ra được sáu viên.
Hạ Phương hài lòng cất thuốc đi, lại luyện thêm một số loại thuốc khác.
Cuối cùng, sau khi thức nguyên một đêm dài, cô đã chuẩn bị xong thuốc dẫn để dụ cổ trùng ra khỏi cơ thể ông cụ.
Khi cô làm xong thì đã là hai ngày sau.
Hai ngày nay điện thoại của cô không có sóng, hoàn toàn không liên lạc được.
Tư Thành lo lắng gần như phát điên.
Nhưng người còn sốt ruột hơn cả Tư Thành là người nhà họ Tư.
Đúng vậy, Tư Trường Thịnh bị vài câu nói của Tư Thành kích thích, ngày đêm chăm sóc ông cụ, kết quả phát hiện tình hình của ông ngày một xấu hơn.
Hai ngày nay Tiết Vân Thâm đã mấy lần phải thực hiện các biện pháp sơ cứu.
Nhưng điều Tư Trường Thịnh sợ nhất không phải là đây.
Mà là ông ta biết được một sự thật khủng khiếp trong cuộc trò chuyện giữa chú Điền quản gia và luật sư riêng của nhà họ Tư.
Một khi ông cụ mất thi sáu mươi phần trăm tài sản của nhà họ Tư sẽ thuộc về Tư Thành.
Trong bốn mươi phần trăm còn lại, Tư Trường Thịnh chỉ chiếm mười phần trăm, còn nhóm Tư Thụy Mai chỉ chiếm năm phần.
Như vậy nhà họ Tư sẽ hoàn toàn trở thành của Tư Thành.
Tư Thành chỉ là một đứa con riêng ông cụ tìm về từ đâu đó cách đây hai ba năm, có phải người của nhà họ Tư Kinh Thành bọn họ hay không còn chưa chắc.
Mà Tư Trường Thịnh mới là con trai trưởng danh xứng với thực của ông cụ Tư, là người thừa kế thuận vị.
Làm sao ông ta có thể để nhà họ Tư rơi vào tay Tư Thành được?
Nhưng di chúc viết rõ khi ông cụ qua đời đột ngột thì luật sư sẽ phân chia tài sản theo di chúc.
Tư Trường Thịnh không cam tâm!
Ngoài ra, trong hai ngày qua Tư Thụy Mai và Tư Thụy Lan cũng đến bệnh viện.
Không phải vì sợ lời nói vớ vẩn của Hạ Phương, mà là muốn nói cho Tư Thành biết những điều Hạ Phương nói là giả.
Nhưng khi có kết quả khám sức khỏe, bọn họ hoàn toàn khủng hoảng.
Bởi vì những gì Hạ Phương nói hoàn toàn đúng.
Để che giấu sự bất an của mình, mấy ngay nay hai chị em cũng thường xuyên đến thăm ông cụ, khi biết được chuyện di chúc từ Tư Trường Thịnh, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Không, không thể nào”, Tư Thụy Mai kích động hét lên: “Bố không thể có chuyện được, anh cả, bây giờ ngoài tin người phụ nữ đó, chúng ta không còn cách nào khác nữa”.
“Đúng đó anh cả”, Tư Thụy Lan mấy ngày nay vì lo lắng cho sức khỏe của mình mà gầy rộc đi, giọng nói cũng yếu ớt không có sức: “Bố không thể có chuyện gì được, hay là chúng ta mau mời thần y Tiết về đi anh”.
Ngay cả Tiết Vân Thâm luôn cảm thấy Hạ Phương không khoa học cũng im lặng.
Mấy ngày qua anh ta đã cố ý đi tìm những cuốn sách về cổ trùng, phát hiện triệu chứng của ông cụ gần như giống hệt.
Chẳng lẽ đây mới là sự thật của căn bệnh?
Thứ mà anh ta gọi là khoa học, đôi khi chưa chắc đã là tất cả trên thế giới này… đúng không?
Tiết Vân Thâm cảm thấy giá trị quan của mình bị thách thức, anh ta bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
“Cậu cả, cậu cả…”, khi người nhà họ Tư đều đang không biết làm thế nào thì người Tư Trường Thịnh cử đi theo dõi con trai đã quay về.
Trên tay người đó còn cầm mấy bức ảnh, Tư Thành xem xong suýt thì tức ngất.
Bởi vì trong ảnh là cảnh Tư Chính Phong đang tình tứ với một người đàn ông trong căn hộ của anh ta, thậm chí còn có cả ảnh hai người quan hệ với nhau.
Quan trọng nhất là con trai Tư Chính Phong của ông ta còn là thụ!
Khoảnh khắc đó, Tư Trường Thịnh cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ.
Vì vậy, cả nhà tổ chức họp gia đình, nhất trí quyết định mời Hạ Phương về chữa bệnh cho ông cụ giúp họ, để ổn định vị trí của nhà họ Tư ở Kinh Thành, tiếp tục chủ trì các việc lớn của nhà họ Tư.
Tuy nhiên khi Tư Trường Thịnh chủ động có thành ý liên lạc với Tư Thành thì biết Hạ Phương có việc đi ra ngoài, không ai biết cô đi đâu, cô cũng không nói khi nào sẽ về.
Người nhà họ Tư lại rơi vào trạng thái lo lắng.
Tư Thành cũng hơi lo lắng vì mãi không liên lạc được với Hạ Phương, gọi mấy lần đều tắt máy, thậm chí anh còn muốn lục tung Kinh Thành để tìm tung tích của cô.
Cũng may lúc này Hạ Phương đã điều khiển máy tính của anh, viết lên máy tính của anh một câu: “Tối nay chuẩn bị sẵn cơm tối chờ tôi”.
Khoảnh khắc đó, Tư Thành bật cười ra tiếng.
Anh thậm chí còn không biết nụ cười này là bất đắc dĩ hay là vui mừng.
Nhưng có tin của Hạ Phương rồi là chuyện tốt.
Đúng lúc này Tư Trường Thịnh lại gọi điện lần thứ tám trong ngày đến, hỏi thăm tung tích của Hạ Phương.
Tư Thành ho khan hai tiếng: “Vừa nãy thần y đã liên lạc với tôi, cô ấy nói nhà họ Tư không đủ thành ý, khi nào đủ thành ý thì cô ấy sẽ tự liên lạc với các người”.
Câu này làm người nhà họ Tư tức điên.
Họ đã không so đo vì thái độ vô lễ của cô, chủ động mời cô quay về rồi.
Cô còn hếch mặt lên trời thế à?
Nhưng thấy cơ thể của ông cụ bắt đầu có những triệu chứng bất ổn như co giật, Tiết Vân Thâm lại bắt đầu bày thiết bị y tế ra, nói rằng tình hình của ông cụ không ổn.
Người nhà họ Tư làm sao còn tâm tư quan tâm thái độ của Hạ Phương nữa?
Họ lập tức trả lời Tư Thành: “Một tỷ tệ, chỉ cần cô ấy chữa khỏi cho bố, nhà họ Tư sẽ trả cho cô ta một tỷ, đồng thời hứa rằng sau này chỉ cần ở Kinh Thành, nhà họ Tư mãi mãi là hậu thuẫn của cô ấy”.
Tuy rằng nửa câu sau không có tác dụng mấy, bởi vì dù sao nhà họ Tư vẫn do ông cụ nắm quyền, Tư Trường Thịnh không có quyền nói câu này.
Nhưng ông ta có thể bỏ ra một tỷ tệ đã là rất hào phóng rồi, Tư Thành không làm khó họ nữa.
Anh chỉ đáp lại một câu: “Tối nay chuẩn bị sẵn sàng trước mười giờ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.