Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 86: Bằng anh ta? Cũng xứng? (3)
Luật Nhi
07/07/2017
Đúng vậy, bởi vì có một người phụ nữ yêu Diệp Tử Hi nhiều năm như vậy,
còn có thể liều chết liều sống vì anh ta, thì quả thật anh ta có tư cách để khoe khoang.
Nhưng Diệp Tử Hi không hề biết rằng, anh ta làm như vậy cũng có nghĩa là anh ta đã chà đạp tình cảm chân thành của Nhạc Dương ở dưới chân.
“Đúng vậy, Nhạc Dương thích anh, cũng là chuyện của cô ấy. Nhưng mà anh không nên sau mỗi lần từ chối còn chơi trò mập mờ với cô ấy!”
Trên đời này, Tiếu Bảo Bối xem thường nhất đó chính là những người rõ ràng là không yêu mà còn chơi trò mập mờ!
Nếu như không yêu thì nên từ chối một cách rõ ràng, có thể trốn thì trốn. Nếu như không yêu thì không nên tiếp tục lãng phí thời gian của hai bên.
Nhưng cách làm của Diệp Tử Hi, hết lần này đến lần khác khiến cho tim của Nhạc Dương tàn lụi rồi lại nhen nhóm bùng cháy, cũng vì thế mà càng ngày càng lún sâu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Nhạc Dương liên tục khuyên Nhạc Dương từ bỏ Diệp Tử Hi.
“Cô...”
Diệp Tử Hi không ngờ được, hôm nay Tiếu Bảo Bối lại dùng giọng điệu ngang ngạnh như vậy. Lại còn ở trước mặt bạn gái của anh ta, vạch trần hành động mà anh ta đã làm nhiều năm rồi.
Một giây kia, sắc mặt của anh ta có chút không vui.
“Đây cũng là chuyện của tôi và Nhạc Dương. Còn cô đó, lúc trước chúng tôi đều nói là Quý Xuyên không đáng tin, không phải cô cũng không thèm nghe bất cứ ai khuyên ngăn, khăng khăng muốn ở cùng một chỗ với anh ta? Còn nữa, bây giờ cô lại chọn thứ rác rưởi gì đây? Không có tiền, cũng bày đặt bắt chước người ta đi dạo trong trung tâm thương mại của nhà họ Lăng!”
Tại thành phố A này, người có thể mua một bộ quần áo tại trung tâm thương mại này của nhà họ Lăng thì chính là những người thượng lưu.
Diệp Tử Hi cũng vì muốn khiến cho người phụ nữ này khâm phục mình, nên hôm nay mới có thể đưa cô ta tới chỗ này để hoang phí tiền.
Nói thật ra, nếu mua một bộ quần áo ở đây cho người phụ nữ này thì phải mấy nguyên một tháng tiền lương của anh ta. Anh ta cũng không tin, Tiếu Bảo Bối và tên ăn cơm chùa kia, cũng có thể mua được quần áo ở đây.
Lúc này, ánh mắt đầy châm chọc và mỉa mai của Diệp Tử Hi kia lại rơi trên người của Kiều Trác Phàm.
Mà rất trùng hợp, ánh mắt của bạn gái anh ta cũng đang nhìn Kiều Trác Phàm.
Nhưng người phụ nữ này, mới vừa rồi vẻ mặt còn có chút khinh thường, sau khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm thì đôi mắt của cô ta biến thành trái tim.
Lông mày rậm, đôi mắt đen như mực, đôi môi mỏng khêu gợi.....
Xuất sắc nhất chính là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia.
Ngũ quan của người đàn ông này đều rất xuất sắc.
Kết hợp cùng một chỗ, nhìn lại càng xuất sắc hơn, vô cùng đẹp trai.
Quả thật so với diễn viên mới nổi của nước H, không biết cấp bậc cao hơn bao nhiêu lần.
Chỉ nhìn như vậy thôi, cô ta đã rục rịch rồi.
Diệp Tử Hi cũng nhanh chóng nhận ra phản ứng của bạn gái ở bên cạnh.
Bàn tay kia vốn đang khoác lên khuỷu tay của anh ta lúc này lại buông lỏng ra, giống như muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ vậy, anh ta có thể không nhận ra được sao?
“Em nhìn cái gì vậy? Loại ăn cơm chùa kia, có gì hay đâu mà nhìn?”
Thật ra trên đời này, thứ để đàn ông so tài với nhau có rất nhiều, ví dụ như phụ nữ và xe.
Nếu như không có những thứ này, thì lợi thế cạnh tranh cũng ít hơn rất nhiều.
“Chuyện này... haiz!” Người phụ nữ này vừa nhìn cũng biết đó là dạng người thực dụng.
Mới đầu nhìn thấy Kiều Trác Phàm thì vẻ mặt đầy ham muốn, giờ phút này lại trở thành sự tiếc nuối.
Vẻ bề ngoài đẹp trai như vậy, tại sao lại là người ăn cơm chùa chứ?
Cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nhìn vào mắt.
“Diệp Tử Hi, anh ấy không phải là người ăn cơm chùa!” Trong lòng Tiếu Bảo Bối bùng lên một cơn tức giận.
Thật ra, cô đã bị Diệp Tử Hi xem thường rất nhiều lần rồi.
Giống như lần này cô bị người mà cô thích nhiều năm là Quý Xuyên vứt bỏ, Diệp Tử Hi kia không phải mỗi lần gặp mặt đều châm chọc khiêu khích cô hay sao?
Những thứ kia, đều không là gì đối với Tiếu Bảo Bối. Bởi vì cô cảm thấy không cần phải so đo nhiều như vậy.
Nhưng chuyện này khi rơi vào Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức vô cùng tức giận.
Có lẽ, theo ý của cô thì Kiều Trác Phàm không đáng bị người ta đối xử như vậy!
“Không phải là ăn cơm chùa, chẳng lẽ làm trai bao?” Lời nói của Diệp Tử Hi, tràn đầy khinh thường.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Kiều Trác Phàm, thì vẻ mặt của Diệp Tử Hi rõ ràng đã có sự thay đổi.
Bởi vì anh ta có cảm giác, lúc này trên người của anh tản ra một loại khí thế mà anh ta cố gắng bắt chước rất nhiều mà không được.
Học hỏi nhiều năm như vậy mà anh ta mãi không học được, khiến cho anh ta có cảm giác không với tới sự quyền quý.
Vì sao người đàn ông này không cần học bất cứ thứ gì, chỉ là một ánh mắt, lại có thể khiến cho người ta có cảm giác như thế?
Không, đây nhất định là ảo giác của mình.Đây cùng lắm chỉ là loại người dựa vào bề ngoài để ăn cơm chùa, làm sao có thể có được tư thế của người ở địa vị cao được chứ?
Diệp Tử Hi tự an ủi mình như vậy.
“Diệp Tử Hi, nếu bây giờ anh không nói xin lỗi với anh ấy ngay lập tức, sau này anh sẽ phải khóc!” Thật ra Tiếu Bảo Bối cũng vì nóng giận nên mới nói ra những lời nói hù dọa người khác như vậy.
Vì ngay cả cô cũng không biết, tập đoàn Đế Phàm so với Diệp Thị cuối cùng là thắng hay thua.
Cô chỉ đơn giản không muốn Kiều Trác Phàm bị Diệp Tử Hi chế nhạo và xem thường như vậy.
Cô không biết, hôm nay Kiều Trác Phàm bị làm sao mà vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng của cô.
“Tôi phải khóc? Tiếu Bảo Bối, quả thật giọng điệu của cô rất lớn!” Diệp Tử Hi nghe thấy những lời này của Tiếu Bảo Bối thì cười lạnh.
Mặc dù tư thế của người đàn ông này không tồi, nhưng mà cố gắng giả vờ thì có thể đe dọa được người khác sao?
Chỉ bằng một người đàn ông ăn cơm chùa như vậy, còn muốn khiến cho Diệp Tử Hi anh phải nói lời xin lỗi sao?
Nằm mơ đi!
“Anh thực sự không chịu xin lỗi?” Tiếu Bảo Bối muốn xông lên cào mặt của Diệp Tử Hi, nhưng mà móng vuốt kia lại bị Kiều Trác Phàm túm lại, chỉ có thể ngây ra tại chỗ.
“Bằng anh ta? Cũng xứng sao?” Diệp Tử Hi lại quan sát từ trên xuống dưới Kiều Trác Phàm một lượt.
Trên người của Kiều Trác Phàm, vẫn giống như trước đây không hề có món hàng hiệu nào.
Mặc dù quần áo phối hợp lại, so với cả người đầy hàng hiệu như anh ta nhìn đẹp mắt hơn nhiều. Nhưng mà từ đáy lòng Diệp Tử Hi vẫn xem thường bộ quần áo này của anh.
“Diệp Tử Hi, anh không xin lỗi sẽ chết rất khó coi!”
“Vậy tôi mỏi mắt chờ mong....” Diệp Tử Hi căn bản không thèm để những lời nói của Tiếu Bảo Bối ở trong lòng.
Nói xong những lời này, tay của anh ta lại nắm lấy eo thon của người phụ nữ ở bên cạnh, cười cười nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi. Không quấy rầy hai người bọn họ đi xem chung quanh đây nữa!”
Hiển nhiên, Diệp Tử Hi cho là bọn họ đi xem ở đây để giết thời gian thôi!
Nhìn anh ta khoe khoang ra vẻ con nhà giàu, Kiều Trác Phàm cười lạnh.
Một bộ quàn áo của Lăng Thị Kiều Trác Phàm anh không mua nổi sao?
Thiên kim nhà họ Lăng bây giờ còn đang làm trong công ty của Kiều Trác Phàm anh. Chỉ bằng điểm này thôi, cho dù Kiều Trác Phàm anh muốn cái gì, thì Lăng nhị gia sẽ cho, chỉ cần không khiến cho công chúa bảo bối nhà bọn họ phải mệt nhọc là được.
Nhưng người này lại không biết sống chết, dám ở trước mặt của Kiều Trác Phàm anh khoe khoang như vậy.
“Kiều Trác Phàm, tại sao anh bị người ta mắng cũng không biết đường nói lại? Chẳng lẽ anh thích bị người ta xem thường như vậy?” Sau khi Diệp Tử Hi đi khỏi, Tiếu Bảo Bối thấy bực mình.
“Ừ, cũng được!” Kiều Trác Phàm trả lời, khiến cho Tiếu Bảo Bối hận không thể vặt đầu của anh xuống để nhìn xem, đến cùng thì bên trong đó chứa cái gì.
“Cũng được cái cọng lông ấy!”
Tiếu Bảo Bối giận dữ, gạt bàn tay của Kiều Trác Phàm qua một bên, sau đó xoay người đi ra phía bên ngoài. “Không thèm quan tâm nữa, ngày hôm nay không có tâm trạng đi dạo phố!”
“Không đi dạo thì về nhà lăn lộn trên giường đi!” Kiều đại gia lắc lắc cái đuôi chó sói, vội vàng chạy về phía trước.
Lúc này một tay của anh ôm lấy eo nhỏ của Tiếu Bảo Bối, một tay nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Vẻ tươi cười nịnh nọt kia, khiến cho anh nhìn không khác gì một con sói cả.
“Cút!” Bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn còn vô cùng tức giận. Ai ngờ Kiều đại gia lại có tố chất tâm lý tốt như vậy, bị người ta giễu cợt như vậy mà vẫn còn có thể cười cợt nhả được nữa!
Nếu như cảnh tượng này bị thuộc hạ của Kiều đại gia nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không buồn bực giống như Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì bọn họ biết rằng, Kiều đại gia mới là cao thủ dùng tâm kế.
Ngoài mặt cười cười, nhưng mà sau lưng lại chỉnh chết người ta!
Bây giờ Kiều đại gia bị Diệp Tử Hi nói thành như vậy, so với lời nói vừa nãy Tiếu Bảo Bối đe dọa cũng không xa lắm.
Nhưng bởi vì Tiếu Bảo Bối không biết thủ đoạn của Kiều Trác Phàm, nên lúc này cô mới cảm thấy bất bình vì anh.
Không nhận được chút phản ứng nào của Kiều đại gia, nên cô mới lo lắng như vậy.
Cô nói một chữ ‘Cút’, chẳng qua muốn thể hiện sự tức giận trong lòng mình.
Nhưng ai ngờ được, Kiều đại gia lại không biết xấu hổ hiểu nó thành một hàm nghĩa khác.
Lúc nghe Tiếu Bảo Bối nói những lời này, Kiều đại gia vui mừng tới mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Anh biết là cục cưng sẽ đáp ứng yêu cầu này của anh mà! Đi, chúng ta về nhà lăn lộn trên giường!”
Lời nói này vừa dứt, cả người của Tiếu Bảo Bối giống như bay lơ lửng trên không.
Chỉ một lát sau, trước cửa trung tâm thương mại của Lăng Thị xảy ra một cảnh tượng như vậy.
Một người đàn ông nào đó vội vội vàng vàng bế một người phụ nữ đi lại xe...
Mà trên miệng của người phụ nữ kia thì liên tục gào lên: “Kiều Trác Phàm, anh là một tên lừa đảo. Nói thì hay lắm, gì mà sẽ đợi một tuần nữa!”
Nhưng Diệp Tử Hi không hề biết rằng, anh ta làm như vậy cũng có nghĩa là anh ta đã chà đạp tình cảm chân thành của Nhạc Dương ở dưới chân.
“Đúng vậy, Nhạc Dương thích anh, cũng là chuyện của cô ấy. Nhưng mà anh không nên sau mỗi lần từ chối còn chơi trò mập mờ với cô ấy!”
Trên đời này, Tiếu Bảo Bối xem thường nhất đó chính là những người rõ ràng là không yêu mà còn chơi trò mập mờ!
Nếu như không yêu thì nên từ chối một cách rõ ràng, có thể trốn thì trốn. Nếu như không yêu thì không nên tiếp tục lãng phí thời gian của hai bên.
Nhưng cách làm của Diệp Tử Hi, hết lần này đến lần khác khiến cho tim của Nhạc Dương tàn lụi rồi lại nhen nhóm bùng cháy, cũng vì thế mà càng ngày càng lún sâu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Nhạc Dương liên tục khuyên Nhạc Dương từ bỏ Diệp Tử Hi.
“Cô...”
Diệp Tử Hi không ngờ được, hôm nay Tiếu Bảo Bối lại dùng giọng điệu ngang ngạnh như vậy. Lại còn ở trước mặt bạn gái của anh ta, vạch trần hành động mà anh ta đã làm nhiều năm rồi.
Một giây kia, sắc mặt của anh ta có chút không vui.
“Đây cũng là chuyện của tôi và Nhạc Dương. Còn cô đó, lúc trước chúng tôi đều nói là Quý Xuyên không đáng tin, không phải cô cũng không thèm nghe bất cứ ai khuyên ngăn, khăng khăng muốn ở cùng một chỗ với anh ta? Còn nữa, bây giờ cô lại chọn thứ rác rưởi gì đây? Không có tiền, cũng bày đặt bắt chước người ta đi dạo trong trung tâm thương mại của nhà họ Lăng!”
Tại thành phố A này, người có thể mua một bộ quần áo tại trung tâm thương mại này của nhà họ Lăng thì chính là những người thượng lưu.
Diệp Tử Hi cũng vì muốn khiến cho người phụ nữ này khâm phục mình, nên hôm nay mới có thể đưa cô ta tới chỗ này để hoang phí tiền.
Nói thật ra, nếu mua một bộ quần áo ở đây cho người phụ nữ này thì phải mấy nguyên một tháng tiền lương của anh ta. Anh ta cũng không tin, Tiếu Bảo Bối và tên ăn cơm chùa kia, cũng có thể mua được quần áo ở đây.
Lúc này, ánh mắt đầy châm chọc và mỉa mai của Diệp Tử Hi kia lại rơi trên người của Kiều Trác Phàm.
Mà rất trùng hợp, ánh mắt của bạn gái anh ta cũng đang nhìn Kiều Trác Phàm.
Nhưng người phụ nữ này, mới vừa rồi vẻ mặt còn có chút khinh thường, sau khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm thì đôi mắt của cô ta biến thành trái tim.
Lông mày rậm, đôi mắt đen như mực, đôi môi mỏng khêu gợi.....
Xuất sắc nhất chính là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia.
Ngũ quan của người đàn ông này đều rất xuất sắc.
Kết hợp cùng một chỗ, nhìn lại càng xuất sắc hơn, vô cùng đẹp trai.
Quả thật so với diễn viên mới nổi của nước H, không biết cấp bậc cao hơn bao nhiêu lần.
Chỉ nhìn như vậy thôi, cô ta đã rục rịch rồi.
Diệp Tử Hi cũng nhanh chóng nhận ra phản ứng của bạn gái ở bên cạnh.
Bàn tay kia vốn đang khoác lên khuỷu tay của anh ta lúc này lại buông lỏng ra, giống như muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ vậy, anh ta có thể không nhận ra được sao?
“Em nhìn cái gì vậy? Loại ăn cơm chùa kia, có gì hay đâu mà nhìn?”
Thật ra trên đời này, thứ để đàn ông so tài với nhau có rất nhiều, ví dụ như phụ nữ và xe.
Nếu như không có những thứ này, thì lợi thế cạnh tranh cũng ít hơn rất nhiều.
“Chuyện này... haiz!” Người phụ nữ này vừa nhìn cũng biết đó là dạng người thực dụng.
Mới đầu nhìn thấy Kiều Trác Phàm thì vẻ mặt đầy ham muốn, giờ phút này lại trở thành sự tiếc nuối.
Vẻ bề ngoài đẹp trai như vậy, tại sao lại là người ăn cơm chùa chứ?
Cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nhìn vào mắt.
“Diệp Tử Hi, anh ấy không phải là người ăn cơm chùa!” Trong lòng Tiếu Bảo Bối bùng lên một cơn tức giận.
Thật ra, cô đã bị Diệp Tử Hi xem thường rất nhiều lần rồi.
Giống như lần này cô bị người mà cô thích nhiều năm là Quý Xuyên vứt bỏ, Diệp Tử Hi kia không phải mỗi lần gặp mặt đều châm chọc khiêu khích cô hay sao?
Những thứ kia, đều không là gì đối với Tiếu Bảo Bối. Bởi vì cô cảm thấy không cần phải so đo nhiều như vậy.
Nhưng chuyện này khi rơi vào Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lập tức vô cùng tức giận.
Có lẽ, theo ý của cô thì Kiều Trác Phàm không đáng bị người ta đối xử như vậy!
“Không phải là ăn cơm chùa, chẳng lẽ làm trai bao?” Lời nói của Diệp Tử Hi, tràn đầy khinh thường.
Nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Kiều Trác Phàm, thì vẻ mặt của Diệp Tử Hi rõ ràng đã có sự thay đổi.
Bởi vì anh ta có cảm giác, lúc này trên người của anh tản ra một loại khí thế mà anh ta cố gắng bắt chước rất nhiều mà không được.
Học hỏi nhiều năm như vậy mà anh ta mãi không học được, khiến cho anh ta có cảm giác không với tới sự quyền quý.
Vì sao người đàn ông này không cần học bất cứ thứ gì, chỉ là một ánh mắt, lại có thể khiến cho người ta có cảm giác như thế?
Không, đây nhất định là ảo giác của mình.Đây cùng lắm chỉ là loại người dựa vào bề ngoài để ăn cơm chùa, làm sao có thể có được tư thế của người ở địa vị cao được chứ?
Diệp Tử Hi tự an ủi mình như vậy.
“Diệp Tử Hi, nếu bây giờ anh không nói xin lỗi với anh ấy ngay lập tức, sau này anh sẽ phải khóc!” Thật ra Tiếu Bảo Bối cũng vì nóng giận nên mới nói ra những lời nói hù dọa người khác như vậy.
Vì ngay cả cô cũng không biết, tập đoàn Đế Phàm so với Diệp Thị cuối cùng là thắng hay thua.
Cô chỉ đơn giản không muốn Kiều Trác Phàm bị Diệp Tử Hi chế nhạo và xem thường như vậy.
Cô không biết, hôm nay Kiều Trác Phàm bị làm sao mà vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng của cô.
“Tôi phải khóc? Tiếu Bảo Bối, quả thật giọng điệu của cô rất lớn!” Diệp Tử Hi nghe thấy những lời này của Tiếu Bảo Bối thì cười lạnh.
Mặc dù tư thế của người đàn ông này không tồi, nhưng mà cố gắng giả vờ thì có thể đe dọa được người khác sao?
Chỉ bằng một người đàn ông ăn cơm chùa như vậy, còn muốn khiến cho Diệp Tử Hi anh phải nói lời xin lỗi sao?
Nằm mơ đi!
“Anh thực sự không chịu xin lỗi?” Tiếu Bảo Bối muốn xông lên cào mặt của Diệp Tử Hi, nhưng mà móng vuốt kia lại bị Kiều Trác Phàm túm lại, chỉ có thể ngây ra tại chỗ.
“Bằng anh ta? Cũng xứng sao?” Diệp Tử Hi lại quan sát từ trên xuống dưới Kiều Trác Phàm một lượt.
Trên người của Kiều Trác Phàm, vẫn giống như trước đây không hề có món hàng hiệu nào.
Mặc dù quần áo phối hợp lại, so với cả người đầy hàng hiệu như anh ta nhìn đẹp mắt hơn nhiều. Nhưng mà từ đáy lòng Diệp Tử Hi vẫn xem thường bộ quần áo này của anh.
“Diệp Tử Hi, anh không xin lỗi sẽ chết rất khó coi!”
“Vậy tôi mỏi mắt chờ mong....” Diệp Tử Hi căn bản không thèm để những lời nói của Tiếu Bảo Bối ở trong lòng.
Nói xong những lời này, tay của anh ta lại nắm lấy eo thon của người phụ nữ ở bên cạnh, cười cười nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi. Không quấy rầy hai người bọn họ đi xem chung quanh đây nữa!”
Hiển nhiên, Diệp Tử Hi cho là bọn họ đi xem ở đây để giết thời gian thôi!
Nhìn anh ta khoe khoang ra vẻ con nhà giàu, Kiều Trác Phàm cười lạnh.
Một bộ quàn áo của Lăng Thị Kiều Trác Phàm anh không mua nổi sao?
Thiên kim nhà họ Lăng bây giờ còn đang làm trong công ty của Kiều Trác Phàm anh. Chỉ bằng điểm này thôi, cho dù Kiều Trác Phàm anh muốn cái gì, thì Lăng nhị gia sẽ cho, chỉ cần không khiến cho công chúa bảo bối nhà bọn họ phải mệt nhọc là được.
Nhưng người này lại không biết sống chết, dám ở trước mặt của Kiều Trác Phàm anh khoe khoang như vậy.
“Kiều Trác Phàm, tại sao anh bị người ta mắng cũng không biết đường nói lại? Chẳng lẽ anh thích bị người ta xem thường như vậy?” Sau khi Diệp Tử Hi đi khỏi, Tiếu Bảo Bối thấy bực mình.
“Ừ, cũng được!” Kiều Trác Phàm trả lời, khiến cho Tiếu Bảo Bối hận không thể vặt đầu của anh xuống để nhìn xem, đến cùng thì bên trong đó chứa cái gì.
“Cũng được cái cọng lông ấy!”
Tiếu Bảo Bối giận dữ, gạt bàn tay của Kiều Trác Phàm qua một bên, sau đó xoay người đi ra phía bên ngoài. “Không thèm quan tâm nữa, ngày hôm nay không có tâm trạng đi dạo phố!”
“Không đi dạo thì về nhà lăn lộn trên giường đi!” Kiều đại gia lắc lắc cái đuôi chó sói, vội vàng chạy về phía trước.
Lúc này một tay của anh ôm lấy eo nhỏ của Tiếu Bảo Bối, một tay nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Vẻ tươi cười nịnh nọt kia, khiến cho anh nhìn không khác gì một con sói cả.
“Cút!” Bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn còn vô cùng tức giận. Ai ngờ Kiều đại gia lại có tố chất tâm lý tốt như vậy, bị người ta giễu cợt như vậy mà vẫn còn có thể cười cợt nhả được nữa!
Nếu như cảnh tượng này bị thuộc hạ của Kiều đại gia nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không buồn bực giống như Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì bọn họ biết rằng, Kiều đại gia mới là cao thủ dùng tâm kế.
Ngoài mặt cười cười, nhưng mà sau lưng lại chỉnh chết người ta!
Bây giờ Kiều đại gia bị Diệp Tử Hi nói thành như vậy, so với lời nói vừa nãy Tiếu Bảo Bối đe dọa cũng không xa lắm.
Nhưng bởi vì Tiếu Bảo Bối không biết thủ đoạn của Kiều Trác Phàm, nên lúc này cô mới cảm thấy bất bình vì anh.
Không nhận được chút phản ứng nào của Kiều đại gia, nên cô mới lo lắng như vậy.
Cô nói một chữ ‘Cút’, chẳng qua muốn thể hiện sự tức giận trong lòng mình.
Nhưng ai ngờ được, Kiều đại gia lại không biết xấu hổ hiểu nó thành một hàm nghĩa khác.
Lúc nghe Tiếu Bảo Bối nói những lời này, Kiều đại gia vui mừng tới mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Anh biết là cục cưng sẽ đáp ứng yêu cầu này của anh mà! Đi, chúng ta về nhà lăn lộn trên giường!”
Lời nói này vừa dứt, cả người của Tiếu Bảo Bối giống như bay lơ lửng trên không.
Chỉ một lát sau, trước cửa trung tâm thương mại của Lăng Thị xảy ra một cảnh tượng như vậy.
Một người đàn ông nào đó vội vội vàng vàng bế một người phụ nữ đi lại xe...
Mà trên miệng của người phụ nữ kia thì liên tục gào lên: “Kiều Trác Phàm, anh là một tên lừa đảo. Nói thì hay lắm, gì mà sẽ đợi một tuần nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.