Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 176: Báo ứng của Tiếu Huyên (1)
Luật Nhi
02/11/2017
Editor: Táo đỏ phố núi
Bởi vì ở bên ngoài cả một đêm, cho nên khi Tiếu Bảo Bối nhào vào trong lòng anh thì mang theo cả hơi lạnh.
Nhất là bàn tay để ở trên cổ tay của Kiều Trác Phàm kia, lạnh ngắt.
Kiều Trác Phàm nhíu mày, muốn cầm lấy bàn tay của cô đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nhưng mà mặc cho anh kéo như thế nào đi nữa thì cũng đều không nhúc nhích.
Mà Tiếu Bảo Bối đang vùi đầu ở cổ của anh lại bắt đầu thút thít.
“Cục cưng, bị làm sao vậy...”
Thành thật mà nói, sáng sớm có thể khiến cho Tiếu Bảo Bối yêu thương nhung nhớ, Kiều đại gia mừng rỡ còn không kịp.
Nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của Tiếu Bảo Bối, anh liền rối loạn.
“Kiều Trác Phàm, anh là đồ xấu xa! Tại sao anh lại có thể bắt nạt em như vậy...” Không trả lời vấn đề của anh, Tiếu Bảo Bối ôm lấy cái cổ của anh khóc thút thít có chút thở không ra hơi.
Nói thật, đêm qua cô thực sự bị làm cho sợ hãi.
Lúc ngồi nhìn chằm chằm vào từng giọt nước truyền dịch chảy xuống, cô đã vô cùng sợ hãi, có khi nào anh cũng giống như mẹ cô, cứ như vậy mà bỏ cô ở lại không?
Trong một phút bối rối đó, cô không có cách nào diễn tả cho Kiều Trác Phàm hiểu được.
Cho nên cô chỉ có thể khóc lóc nhiệt tình, để biểu lộ sự bất mãn trong lòng mình cho Kiều Trác Phàm biết.
“Cục cưng, chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Tại sao anh lại hù chết em?” Kiều Trác Phàm vừa mới tỉnh lại, không hiểu rốt cuộc là Tiếu Bảo Bối đang nói cái gì nữa.
“Không được! Đồ xấu xa nhà anh, đều tại anh không nói anh bị bệnh đau dạ dày, lại còn ăn nhiều thịt xào khô như vậy nên cuối cùng bệnh đau dạ dày mới phát tác... Hu hu, anh có biết là em đã sợ hãi như thế nào không...”
Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối ôm cổ anh khóc lóc om sòm. Nước mắt nước mũi kia văng khắp nơi khiến cho Kiều đại thiếu bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng có chút không thích. Nhưng mà khi nghe cái miệng nhỏ kia của cô nỉ non một chút thì anh đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.
“Bé ngốc, cũng chỉ là phát bệnh thôi, sẽ không chết...” Anh giờ cánh tay dài của mình ra, vỗ vỗ lên lưng của cô, muốn an ủi cô.
Nhưng mà ai ngờ một câu nói kia lại khiến cho cô nhóc kia thở phì phì. Sau đó...
“Á...” Kiều Trác Phàm bị cắn.
Người khởi xướng đương nhiên là lúc này còn đang vùi cái đầu nhỏ của mình vào chỗ cổ của Kiều Trác Phàm. Cái răng sắc bén của cô vẫn không chịu nhả cái cổ của Kiều Trác Phàm ra.
“Tiếu Bảo Bối, em cầm tinh con chó à!” Kiều đại thiếu hùng hùng hổ hổ, nhưng mà cũng không dám dùng lực đẩy cô ra. Die enda anl eequ uyd onn. Bởi vì anh lo lắng lỡ như không khống chế sức lực tốt sẽ khiến cho cô bị thương. Làm cho cô bị đau còn không bằng mình nhẫn nhịn một chút, để cho cô cắn một cái là xong rồi.
Nhưng mà cắt đứt một màn ầm ĩ này không phải là Tiếu Bảo Bối cũng không phải là bản thân Kiều Trác Phàm anh.
Mà là Thẩm Niệm Cẩm mới sáng sớm đã nghe được tiếng hét thảm thiết kia.
“Mới sáng sớm mà hai người đã ầm ầm ĩ ĩ cái gì vậy?” Vừa đẩy cửa ra, khẩu khí của Thẩm Niệm Cẩm cũng không phải là rất tốt.
Điều này cũng khó trách.
Đêm qua vì chuyện của Kiều Trác Phàm mà bà lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm ra bà còn định ngủ nướng thêm một lát nữa. Ai ngờ đã bị tiếng hét như vậy đánh thức dậy.
“Dì nhỏ...” Bởi vì Thẩm Niệm Cẩm đã vào, Tiếu Bảo Bối lo lắng mình lại chọc cho bà không vui, nên vội vàng há miệng ra. Đương nhiên, hai cái tay đang đặt ở trên người của Kiều Trác Phàm cũng rút về. Lúc này cô lại trở về ngồi ở trên cái ghế nhỏ, vẻ mặt luống cuống nhìn chằm chằm vào Thẩm Niệm Cẩm đang đứng ở cửa ra vào.Mà Kiều Trác Phàm chỉ là nhìn lướt qua Thẩm Niệm Cẩm, sau đó lập tức nói với Tiếu Bảo Bối: “Ngồi ở trên ghế nhỏ đó hơn nửa đêm rồi. Em còn không lên đây cho anh?”
Hiển nhiên, dù Thẩm Niệm Cẩm có quan trọng như thế nào đi nữa thì đối với Kiều Trác Phàm mà nói cũng sẽ không quan trọng bằng Tiếu Bảo Bối.
Anh nói như vậy với Tiếu Bảo Bối mà một lúc lâu cũng không thấy cô có phản ứng, nên dứt khoát đưa cánh tay dài của mình ra, nhấc cô nhóc kia từ trên ghế lên nhét vào trong chăn của anh rồi ôm chặt lấy.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thẩm Niệm Cẩm vội vàng nói: “Người lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ, không biết xấu hổ! Tối qua vẫn còn phải truyền dịch mà sáng sớm đã bắt đầu làm ầm ĩ rồi? Thôi, mắt không nhìn thấy thì tâm không phiền, quay trở về ngủ thôi! Còn con đó, chú ý bản thân mình một chút! Đừng có ầm ĩ mấy thứ đó nữa...”
Sau khi lẩm bẩm một tràng, Thẩm Niệm Cẩm xoay người đi ra ngoài.
Trước khi đi ra cửa vẫn không quên khóa cửa giúp bọn họ.
Mà lúc Thẩm Niệm Cẩm khóa cửa lại, thì Tiếu Bảo Bối mới ý thức được câu nói ‘không biết xấu hổ’ trong miệng của bà là có ý gì. Thì ra vừa rồi Thẩm Niệm Cẩm cho là bọn họ vừa tỉnh lại liền...
Nghĩ tới đây khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối liền đỏ lên, vội vàng chui vào trong lòng của Kiều Trác Phàm.
“Không ầm ĩ nữa?” Nhìn thấy cô nhóc này cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Kiều Trác Phàm nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô giống như là trấn an cô hoặc là trấn an chính mình.
“Vâng...” Tiếu Bảo Bối không hề chui đầu ra chỉ yên lặng ở trong lòng của anh.
Kiều Trác Phàm cũng rất hưởng thụ cảm giác chung đụng hài hòa như vậy. Ôm cô, anh sẽ không buông tay ra.
Mà tay của anh thì vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô theo một tiết tấu.
Tiếu Bảo Bối cảm nhận bầu không khí hiếm khi mới có được, một lúc lâu sau cô mới buồn bực nói: “Kiều Trác Phàm, đồng ý với em sau này không được ngã bệnh nữa, được không?”
Mặc dù biết muốn làm được chuyện này cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà bởi vì là yêu cầu do cô đưa ra nên anh đã trả lời giống như là làm việc nghĩa không hề chùn bước: “Được!”
Lúc này, đúng lúc ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào. Tia nắng chiếu vào trên giường, chiếu lên hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Ánh nắng mặt trời ấm áp kia hình như đã khiến cho thứ gì đó không giống như trước nữa...
- - Đường phân cách - - Hãy vào để cập nhật nội dung truyện nhanh nhất - -
“Chị Anna, ở dưới lầu có một người đàn ông họ Diêm muốn gặp Kiều thiếu!”
Tòa nhà Đế Phàm, buổi sáng là thời gian vô cùng bận rộn. Anna đi một đôi giày màu đỏ, đi ở trên đường giống như là người mẫu biểu diễn trên sân khấu chữ T khiến cho người ta nhìn rất thích mắt.
Trong tập đoàn phần lớn là nam giới nên rất thích vào lúc sáng sớm nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ này đi ngang qua như vậy.
Nhưng mà ngày hôm nay, người trong phòng kế hoạch thật có phúc. Bởi vì lúc Anna đi tới cửa của phòng kế hoạch thì bị người của bộ phận thư ký gọi lại.
“Hôm nay trong người của Kiều thiếu bị bệnh nhẹ, nên xin nghỉ!” Mặt của Anna không chút thay đổi trả lời lại.
Hôm nay tâm tình của cô hình như cũng không được vui.
“Em cũng đã nói như vậy với người kia, nhưng mà anh ta vẫn không chịu đi. Nghe nói là bên Hải ngoại quay về, muốn nhanh chóng ký tên lên hợp đồng này, rồi họ sẽ đi!” Nhìn thấy người như vậy, bọn họ cũng không làm khó. Hôm nay khẳng định là Kiều thiếu không tới công ty, mà người kia lại muốn nhanh chóng có bản hợp đồng. Kiều thiếu thì không thúc giục được, mà người kia đoán chừng cũng là nhân vật mà bọn họ không đắc tội được.
“Vậy sao?” Anna chần chừ một lát, trước tiên cô cứ mời anh ta lên đi, tôi sẽ qua nói chuyện với anh ta!”Die nd da nl e q uuydo n.
“Được!” Cuối cùng cũng có thể thoái thác được phiền phức lớn này, người bộ phận thư ký nhanh chóng rời đi.
Mà sau đó, bóng dáng xinh đẹp màu đỏ của Anna cũng biến mất ở phòng kế hoạch, khiến cho vô số người thở dài...
Bởi vì ở bên ngoài cả một đêm, cho nên khi Tiếu Bảo Bối nhào vào trong lòng anh thì mang theo cả hơi lạnh.
Nhất là bàn tay để ở trên cổ tay của Kiều Trác Phàm kia, lạnh ngắt.
Kiều Trác Phàm nhíu mày, muốn cầm lấy bàn tay của cô đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình, nhưng mà mặc cho anh kéo như thế nào đi nữa thì cũng đều không nhúc nhích.
Mà Tiếu Bảo Bối đang vùi đầu ở cổ của anh lại bắt đầu thút thít.
“Cục cưng, bị làm sao vậy...”
Thành thật mà nói, sáng sớm có thể khiến cho Tiếu Bảo Bối yêu thương nhung nhớ, Kiều đại gia mừng rỡ còn không kịp.
Nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của Tiếu Bảo Bối, anh liền rối loạn.
“Kiều Trác Phàm, anh là đồ xấu xa! Tại sao anh lại có thể bắt nạt em như vậy...” Không trả lời vấn đề của anh, Tiếu Bảo Bối ôm lấy cái cổ của anh khóc thút thít có chút thở không ra hơi.
Nói thật, đêm qua cô thực sự bị làm cho sợ hãi.
Lúc ngồi nhìn chằm chằm vào từng giọt nước truyền dịch chảy xuống, cô đã vô cùng sợ hãi, có khi nào anh cũng giống như mẹ cô, cứ như vậy mà bỏ cô ở lại không?
Trong một phút bối rối đó, cô không có cách nào diễn tả cho Kiều Trác Phàm hiểu được.
Cho nên cô chỉ có thể khóc lóc nhiệt tình, để biểu lộ sự bất mãn trong lòng mình cho Kiều Trác Phàm biết.
“Cục cưng, chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Tại sao anh lại hù chết em?” Kiều Trác Phàm vừa mới tỉnh lại, không hiểu rốt cuộc là Tiếu Bảo Bối đang nói cái gì nữa.
“Không được! Đồ xấu xa nhà anh, đều tại anh không nói anh bị bệnh đau dạ dày, lại còn ăn nhiều thịt xào khô như vậy nên cuối cùng bệnh đau dạ dày mới phát tác... Hu hu, anh có biết là em đã sợ hãi như thế nào không...”
Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối ôm cổ anh khóc lóc om sòm. Nước mắt nước mũi kia văng khắp nơi khiến cho Kiều đại thiếu bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng có chút không thích. Nhưng mà khi nghe cái miệng nhỏ kia của cô nỉ non một chút thì anh đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.
“Bé ngốc, cũng chỉ là phát bệnh thôi, sẽ không chết...” Anh giờ cánh tay dài của mình ra, vỗ vỗ lên lưng của cô, muốn an ủi cô.
Nhưng mà ai ngờ một câu nói kia lại khiến cho cô nhóc kia thở phì phì. Sau đó...
“Á...” Kiều Trác Phàm bị cắn.
Người khởi xướng đương nhiên là lúc này còn đang vùi cái đầu nhỏ của mình vào chỗ cổ của Kiều Trác Phàm. Cái răng sắc bén của cô vẫn không chịu nhả cái cổ của Kiều Trác Phàm ra.
“Tiếu Bảo Bối, em cầm tinh con chó à!” Kiều đại thiếu hùng hùng hổ hổ, nhưng mà cũng không dám dùng lực đẩy cô ra. Die enda anl eequ uyd onn. Bởi vì anh lo lắng lỡ như không khống chế sức lực tốt sẽ khiến cho cô bị thương. Làm cho cô bị đau còn không bằng mình nhẫn nhịn một chút, để cho cô cắn một cái là xong rồi.
Nhưng mà cắt đứt một màn ầm ĩ này không phải là Tiếu Bảo Bối cũng không phải là bản thân Kiều Trác Phàm anh.
Mà là Thẩm Niệm Cẩm mới sáng sớm đã nghe được tiếng hét thảm thiết kia.
“Mới sáng sớm mà hai người đã ầm ầm ĩ ĩ cái gì vậy?” Vừa đẩy cửa ra, khẩu khí của Thẩm Niệm Cẩm cũng không phải là rất tốt.
Điều này cũng khó trách.
Đêm qua vì chuyện của Kiều Trác Phàm mà bà lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Mới sáng sớm ra bà còn định ngủ nướng thêm một lát nữa. Ai ngờ đã bị tiếng hét như vậy đánh thức dậy.
“Dì nhỏ...” Bởi vì Thẩm Niệm Cẩm đã vào, Tiếu Bảo Bối lo lắng mình lại chọc cho bà không vui, nên vội vàng há miệng ra. Đương nhiên, hai cái tay đang đặt ở trên người của Kiều Trác Phàm cũng rút về. Lúc này cô lại trở về ngồi ở trên cái ghế nhỏ, vẻ mặt luống cuống nhìn chằm chằm vào Thẩm Niệm Cẩm đang đứng ở cửa ra vào.Mà Kiều Trác Phàm chỉ là nhìn lướt qua Thẩm Niệm Cẩm, sau đó lập tức nói với Tiếu Bảo Bối: “Ngồi ở trên ghế nhỏ đó hơn nửa đêm rồi. Em còn không lên đây cho anh?”
Hiển nhiên, dù Thẩm Niệm Cẩm có quan trọng như thế nào đi nữa thì đối với Kiều Trác Phàm mà nói cũng sẽ không quan trọng bằng Tiếu Bảo Bối.
Anh nói như vậy với Tiếu Bảo Bối mà một lúc lâu cũng không thấy cô có phản ứng, nên dứt khoát đưa cánh tay dài của mình ra, nhấc cô nhóc kia từ trên ghế lên nhét vào trong chăn của anh rồi ôm chặt lấy.
Nhìn thấy một màn như vậy, Thẩm Niệm Cẩm vội vàng nói: “Người lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ, không biết xấu hổ! Tối qua vẫn còn phải truyền dịch mà sáng sớm đã bắt đầu làm ầm ĩ rồi? Thôi, mắt không nhìn thấy thì tâm không phiền, quay trở về ngủ thôi! Còn con đó, chú ý bản thân mình một chút! Đừng có ầm ĩ mấy thứ đó nữa...”
Sau khi lẩm bẩm một tràng, Thẩm Niệm Cẩm xoay người đi ra ngoài.
Trước khi đi ra cửa vẫn không quên khóa cửa giúp bọn họ.
Mà lúc Thẩm Niệm Cẩm khóa cửa lại, thì Tiếu Bảo Bối mới ý thức được câu nói ‘không biết xấu hổ’ trong miệng của bà là có ý gì. Thì ra vừa rồi Thẩm Niệm Cẩm cho là bọn họ vừa tỉnh lại liền...
Nghĩ tới đây khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối liền đỏ lên, vội vàng chui vào trong lòng của Kiều Trác Phàm.
“Không ầm ĩ nữa?” Nhìn thấy cô nhóc này cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Kiều Trác Phàm nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô giống như là trấn an cô hoặc là trấn an chính mình.
“Vâng...” Tiếu Bảo Bối không hề chui đầu ra chỉ yên lặng ở trong lòng của anh.
Kiều Trác Phàm cũng rất hưởng thụ cảm giác chung đụng hài hòa như vậy. Ôm cô, anh sẽ không buông tay ra.
Mà tay của anh thì vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô theo một tiết tấu.
Tiếu Bảo Bối cảm nhận bầu không khí hiếm khi mới có được, một lúc lâu sau cô mới buồn bực nói: “Kiều Trác Phàm, đồng ý với em sau này không được ngã bệnh nữa, được không?”
Mặc dù biết muốn làm được chuyện này cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà bởi vì là yêu cầu do cô đưa ra nên anh đã trả lời giống như là làm việc nghĩa không hề chùn bước: “Được!”
Lúc này, đúng lúc ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào. Tia nắng chiếu vào trên giường, chiếu lên hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Ánh nắng mặt trời ấm áp kia hình như đã khiến cho thứ gì đó không giống như trước nữa...
- - Đường phân cách - - Hãy vào để cập nhật nội dung truyện nhanh nhất - -
“Chị Anna, ở dưới lầu có một người đàn ông họ Diêm muốn gặp Kiều thiếu!”
Tòa nhà Đế Phàm, buổi sáng là thời gian vô cùng bận rộn. Anna đi một đôi giày màu đỏ, đi ở trên đường giống như là người mẫu biểu diễn trên sân khấu chữ T khiến cho người ta nhìn rất thích mắt.
Trong tập đoàn phần lớn là nam giới nên rất thích vào lúc sáng sớm nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ này đi ngang qua như vậy.
Nhưng mà ngày hôm nay, người trong phòng kế hoạch thật có phúc. Bởi vì lúc Anna đi tới cửa của phòng kế hoạch thì bị người của bộ phận thư ký gọi lại.
“Hôm nay trong người của Kiều thiếu bị bệnh nhẹ, nên xin nghỉ!” Mặt của Anna không chút thay đổi trả lời lại.
Hôm nay tâm tình của cô hình như cũng không được vui.
“Em cũng đã nói như vậy với người kia, nhưng mà anh ta vẫn không chịu đi. Nghe nói là bên Hải ngoại quay về, muốn nhanh chóng ký tên lên hợp đồng này, rồi họ sẽ đi!” Nhìn thấy người như vậy, bọn họ cũng không làm khó. Hôm nay khẳng định là Kiều thiếu không tới công ty, mà người kia lại muốn nhanh chóng có bản hợp đồng. Kiều thiếu thì không thúc giục được, mà người kia đoán chừng cũng là nhân vật mà bọn họ không đắc tội được.
“Vậy sao?” Anna chần chừ một lát, trước tiên cô cứ mời anh ta lên đi, tôi sẽ qua nói chuyện với anh ta!”Die nd da nl e q uuydo n.
“Được!” Cuối cùng cũng có thể thoái thác được phiền phức lớn này, người bộ phận thư ký nhanh chóng rời đi.
Mà sau đó, bóng dáng xinh đẹp màu đỏ của Anna cũng biến mất ở phòng kế hoạch, khiến cho vô số người thở dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.