Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 191: Bắt gặp một màn! (1)
Luật Nhi
17/11/2017
Editor: Táo đỏ phố núi
“Là như vậy, lúc bệnh nhân được đưa tới đây, thì đã mất máu vô cùng nghiêm trọng, lại rơi vào trạng thái bị sốc. Cô ấy tự mình gọi xe cứu thương, một mình đi theo xe cứu thương tới đây. Mấy ngày nay, tiểu thư Tiếu Huyên đều ở bệnh viện có một mình... Nhưng mà bây giờ thì được rồi, mẹ của cô ấy là ngài đây cũng đã tới rồi, chúng tôi tin là tiểu thư Tiếu Huyên có thể được chăm sóc tốt hơn rồi, như vậy thì bệnh tình sẽ nhanh chóng hồi phục lại!” Lúc bác sĩ nói những lời này, ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt của Tiếu Vi không được tốt lắm, nên đã bổ sung thêm mấy lời phía sau.
Cũng đúng, có người cha người mẹ nào muốn nhìn thấy con gái của mình chịu khổ như vậy? Làm cha mẹ, đều muốn cho con trai con gái của mình được trải qua những ngày tháng tốt lành.
Nên mặc kệ bác sĩ an ủi Tiếu Vi như thế nào đi nữa, thì sắc mặt của bà ta cũng vẫn không tốt lên được.
Bà ta chỉ có một ý nghĩ, trong khoảng thời gian này khẳng định là Quý Xuyên và Tiếu Huyên đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu không thì sao lần này Tiếu Huyên bị thương, mà Quý Xuyên lại không tới chỗ này chăm sóc?
Lúc này đây, chỗ bị thương là ở lưng, mà không phải là ở trên mặt! Chẳng lẽ, con bé còn lo lắng vết thương kia sẽ khiến cho người đàn ông đó ghét bỏ nó sao?
“Vậy vết thương kia của Huyên Huyên, bây giờ như thế nào rồi?” Sau khi suy tính xong, đợi chút nữa quay trở lại Tiếu Vi sẽ hỏi Tiếu Huyên xem tình hình như thế nào.
Bây giờ, điều mà bà ta quan tâm nhất vẫn là tình hình của Tiếu Huyên.
“Tổng cộng may hết mười ba mũi. Bây giờ, coi như đã ổn rồi. Chỉ cần sau này không để nhiễm trùng là được! Bác sĩ nhìn bệnh án của Tiếu Huyên một chút rồi nói như vậy.
“Mười ba mũi?” Nghe thấy điều này, cả người của Tiếu Vi hơi run rẩy lên.
Tiếu Huyên là miếng thịt từ trên người bà ta rớt xuống!
Mười ba mũi may ở trên người của cô, thì cũng giống như là may ở trong lòng của Tiếu Vi.
Lúc này, Tiếu Vi lại oán hận người mà khiến cho con gái bảo bối của bà ta bị thương như vậy.
“Cô ấy hết sức kiên cường, xin bà hãy yên tâm...” Bác sĩ lại an ủi bà ta như vậy.
Sau đó bác sĩ còn dặn dò Tiếu Vi mấy điều quan trọng về tình hình của Tiếu Huyên trong mấy ngày tới, rồi mới chào tạm biệt với bà ta.
Mà Tiếu Vi thì không biết là rốt cuộc mình đã đi ra khỏi phòng bác sĩ như thế nào.
Tất cả là mười ba mũi!
Vậy mà con nhóc thúi này lại nói với bà đó chỉ là một vết thương nhỏ, kêu bà không cần phải lo lắng?
Nhưng mà làm sao mà bà không lo lắng được cơ chứ?
Đó là đứa nhỏ do bà sinh ra, lại đích thân bà nuôi lớn. Trước đây chỉ cần mỗi lần cô sốt hoặc là cảm mạo, thì cả đêm bà không cần ngủ mà ôm cô.
Chính là tình yêu thương như vậy, làm sao có thể không lo lắng được?
Trước khi bước vào giường bệnh, Tiếu Vi lặng lẽ lau nước mắt của mình đi.
Lúc cánh cửa được đẩy ra lần nữa thì Tiếu Huyên đã tỉnh lại.
Nhìn thấy bà ta, Tiếu Huyên vén chăn lên định ngồi dậy.
“Con nằm xuống cho mẹ...” Nhìn thấy như vậy, Tiếu Vi vội vàng đi lên, đè người của cô ta xuống.
“Mẹ... Mẹ bị làm sao vậy?” Giọng nói lúc này của Tiếu Vi có hơi nghiêm nghị một chút. Điều này khiến cho Tiếu Huyên có chút sững sờ, đồng thời cũng chỉ có thể để mặc cho bà ấn mình nằm xuống giường lại, rồi sau đó đắp chăn lại.
Đối với vấn đề của Tiếu Huyên, Tiếu Vi cũng không trả lời lại. Bà ta chỉ lặng lẽ vén góc chăn cho Tiếu Huyên, ánh mắt của bà ta như có như không nhìn lướt qua sống lưng của cô ta.
“Mẹ, vừa rồi mẹ đã đi đâu thế?” Tiếu Huyên thấy mẹ mình không trả lời, nên lại đổi sang một vấn đề khác. “Mẹ?”
Tiếu Vi vẫn không trả lời lại.
Người phụ nữ này đột nhiên trở nên yên lặng như thế khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy có chút khác thường.
“Huyên Huyên, vết thương kia của con làm sao mà có?”
Cho tới khi Tiếu Huyên định đưa tay ra đẩy mẹ mình một cái, để cho bà ta phục hồi lại tinh thần trả lời câu hỏi của mình, thì lúc này đột nhiên Tiếu Vi đưa tay ra cầm lấy tay của cô ta rồi hỏi.
“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?” Tiếu Huyên vẫn còn nhớ rõ vừa rồi lúc mẹ cô đến phòng khám thì thái độ cũng nghiêm khắc như vậy. Nhưng mà đã nhanh chóng hồi phục lại rồi mà. Die enda anl eequ uyd onn
Tại sao vừa rồi cô chỉ ngủ thiếp đi một chút thôi, thì thái độ của mẹ cô lại thay đổi giống như một người khác vậy.
“Hãy trả lời thật cho mẹ!” Vào lúc Tiếu Huyên có chút ngỡ ngàng nhìn mẹ mình chằm chằm, thì Tiếu Vi lại nắm chặt tay của cô ta không buông.
Đôi mắt kia, không hề chớp mắt tí nào chỉ nhìn chằm chằm vào Tiếu Huyên.
Bộ dạng đó không hiểu sao khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy sợ hãi.
Cô nhớ là, bộ dạng kia của mẹ cô thường dùng để đối phó với người ngoài.
Nhưng hôm nay mẹ cô lại dùng bộ dạng nghiêm nghị như vậy để đối phó với chính mình.
Điều này khiến cho Tiếu Huyên muốn né tránh theo bản năng.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy...” Tiếu Huyên muốn giật tay mình ra khỏi tay của Tiếu Vi, nhưng mà người phụ nữ này nhất định không chịu buông tay.
“Huyên Huyên, con còn muốn nói dối mẹ tới khi nào nữa, tất cả là mười ba mũi khâu đó! Đừng nói với mẹ là tùy tiện té một cái mà có thể té thành như vậy!”
Lúc nói tới đây, Tiếu Vi đã có chút hổn hển. Nhất là bàn tay đang nắm chặt tay Tiếu Huyên kia, lại càng dùng sức hơn.
Sức lực kia khiến cho Tiếu Huyên không tự chủ được mà nhíu mày lại.
“Mẹ, mẹ...” Đây đúng là bị té.
Nhưng mà đúng như lời Tiếu Vi nói, nếu như không bị đẩy té thì cô sẽ không bị té thành như vậy.
Nhưng mà người đẩy cô bị té lại là Quý Xuyên, điều này bảo Tiếu Huyên mở miệng như thế nào đây?
Tiếu Vi vốn đã không thích cô ở cùng với Quý Xuyên rồi.
Nếu như Tiếu Vi biết vết thương trên người của cô là do Quý Xuyên gây nên, khẳng định là tới lúc đó bà sẽ làm ầm lên khiến cho cô và Quý Xuyên không thể ly hôn thì không được.
Tiếu Huyên thừa nhận, từ sau khi kết hôn thì cô phát hiện ra Quý Xuyên lại càng quan tâm bảo vệ Tiếu Bảo Bối hơn, điều này khiến cho cô rất tức giận và ghen tị.
Nhưng mà cho tới bây giờ cô chưa từng muốn chia tay với Quý Xuyên...
“Huyên Huyên mẹ nuôi con hai mươi lăm năm! Nhưng mà con lại vì thằng nhóc thúi kia mà nói dối mẹ?” Tiếu Vi tức giận là điều khó tránh khỏi.
Rõ ràng là vết thương này của Tiếu Huyên không thoát khỏi liên quan tới tên láo xược Quý Xuyên kia. Nhưng mà con bé này ngay cả mẹ của mình cũng muốn giấu giếm hay sao?
“Hí...” Bởi vì hành động lôi kéo của hai người càng lúc càng mạnh, cho nên đã đụng tới miệng vết thương của Tiếu Huyên.
Nhưng mà, khi cô vừa cô vừa kêu đau lên một tiếng, thì Tiếu Vi liền nới lỏng tay.
“Chết tiệt! Để mẹ đi gọi bác sĩ!” Cho dù như thế nào đi nữa thì Tiếu Vi vẫn đặt Tiếu Huyên lên vị trí đầu tiên. Cho dù bây giờ bà có tức giận đi nữa, nhưng mà chứng kiến thấy con giá mình bị đau tới mức nhăn mặt mày lại thì bà vẫn không thể không buông tay ra, xoay người muốn đi gọi bác sĩ.
Nhưng mà ngay lúc bà ta xoay người đi thì Tiếu Huyên đã đưa tay giữ bà ta lại. Die nd da nl e q uuydo n.
“Mẹ... Con thực sự xin lỗi! Là do con không tốt...”
“Cái con bé này, cuối cùng thì mẹ phải làm sao với con mới được đây?”
Quay người lại, nhìn bộ dạng của cô ta vì đau mà người đổ đầy mồ hôi ra, Tiếu Vi chỉ có thể thở dài cho qua, sau đó ôm cô ta vào trong lòng...
“Là như vậy, lúc bệnh nhân được đưa tới đây, thì đã mất máu vô cùng nghiêm trọng, lại rơi vào trạng thái bị sốc. Cô ấy tự mình gọi xe cứu thương, một mình đi theo xe cứu thương tới đây. Mấy ngày nay, tiểu thư Tiếu Huyên đều ở bệnh viện có một mình... Nhưng mà bây giờ thì được rồi, mẹ của cô ấy là ngài đây cũng đã tới rồi, chúng tôi tin là tiểu thư Tiếu Huyên có thể được chăm sóc tốt hơn rồi, như vậy thì bệnh tình sẽ nhanh chóng hồi phục lại!” Lúc bác sĩ nói những lời này, ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt của Tiếu Vi không được tốt lắm, nên đã bổ sung thêm mấy lời phía sau.
Cũng đúng, có người cha người mẹ nào muốn nhìn thấy con gái của mình chịu khổ như vậy? Làm cha mẹ, đều muốn cho con trai con gái của mình được trải qua những ngày tháng tốt lành.
Nên mặc kệ bác sĩ an ủi Tiếu Vi như thế nào đi nữa, thì sắc mặt của bà ta cũng vẫn không tốt lên được.
Bà ta chỉ có một ý nghĩ, trong khoảng thời gian này khẳng định là Quý Xuyên và Tiếu Huyên đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu không thì sao lần này Tiếu Huyên bị thương, mà Quý Xuyên lại không tới chỗ này chăm sóc?
Lúc này đây, chỗ bị thương là ở lưng, mà không phải là ở trên mặt! Chẳng lẽ, con bé còn lo lắng vết thương kia sẽ khiến cho người đàn ông đó ghét bỏ nó sao?
“Vậy vết thương kia của Huyên Huyên, bây giờ như thế nào rồi?” Sau khi suy tính xong, đợi chút nữa quay trở lại Tiếu Vi sẽ hỏi Tiếu Huyên xem tình hình như thế nào.
Bây giờ, điều mà bà ta quan tâm nhất vẫn là tình hình của Tiếu Huyên.
“Tổng cộng may hết mười ba mũi. Bây giờ, coi như đã ổn rồi. Chỉ cần sau này không để nhiễm trùng là được! Bác sĩ nhìn bệnh án của Tiếu Huyên một chút rồi nói như vậy.
“Mười ba mũi?” Nghe thấy điều này, cả người của Tiếu Vi hơi run rẩy lên.
Tiếu Huyên là miếng thịt từ trên người bà ta rớt xuống!
Mười ba mũi may ở trên người của cô, thì cũng giống như là may ở trong lòng của Tiếu Vi.
Lúc này, Tiếu Vi lại oán hận người mà khiến cho con gái bảo bối của bà ta bị thương như vậy.
“Cô ấy hết sức kiên cường, xin bà hãy yên tâm...” Bác sĩ lại an ủi bà ta như vậy.
Sau đó bác sĩ còn dặn dò Tiếu Vi mấy điều quan trọng về tình hình của Tiếu Huyên trong mấy ngày tới, rồi mới chào tạm biệt với bà ta.
Mà Tiếu Vi thì không biết là rốt cuộc mình đã đi ra khỏi phòng bác sĩ như thế nào.
Tất cả là mười ba mũi!
Vậy mà con nhóc thúi này lại nói với bà đó chỉ là một vết thương nhỏ, kêu bà không cần phải lo lắng?
Nhưng mà làm sao mà bà không lo lắng được cơ chứ?
Đó là đứa nhỏ do bà sinh ra, lại đích thân bà nuôi lớn. Trước đây chỉ cần mỗi lần cô sốt hoặc là cảm mạo, thì cả đêm bà không cần ngủ mà ôm cô.
Chính là tình yêu thương như vậy, làm sao có thể không lo lắng được?
Trước khi bước vào giường bệnh, Tiếu Vi lặng lẽ lau nước mắt của mình đi.
Lúc cánh cửa được đẩy ra lần nữa thì Tiếu Huyên đã tỉnh lại.
Nhìn thấy bà ta, Tiếu Huyên vén chăn lên định ngồi dậy.
“Con nằm xuống cho mẹ...” Nhìn thấy như vậy, Tiếu Vi vội vàng đi lên, đè người của cô ta xuống.
“Mẹ... Mẹ bị làm sao vậy?” Giọng nói lúc này của Tiếu Vi có hơi nghiêm nghị một chút. Điều này khiến cho Tiếu Huyên có chút sững sờ, đồng thời cũng chỉ có thể để mặc cho bà ấn mình nằm xuống giường lại, rồi sau đó đắp chăn lại.
Đối với vấn đề của Tiếu Huyên, Tiếu Vi cũng không trả lời lại. Bà ta chỉ lặng lẽ vén góc chăn cho Tiếu Huyên, ánh mắt của bà ta như có như không nhìn lướt qua sống lưng của cô ta.
“Mẹ, vừa rồi mẹ đã đi đâu thế?” Tiếu Huyên thấy mẹ mình không trả lời, nên lại đổi sang một vấn đề khác. “Mẹ?”
Tiếu Vi vẫn không trả lời lại.
Người phụ nữ này đột nhiên trở nên yên lặng như thế khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy có chút khác thường.
“Huyên Huyên, vết thương kia của con làm sao mà có?”
Cho tới khi Tiếu Huyên định đưa tay ra đẩy mẹ mình một cái, để cho bà ta phục hồi lại tinh thần trả lời câu hỏi của mình, thì lúc này đột nhiên Tiếu Vi đưa tay ra cầm lấy tay của cô ta rồi hỏi.
“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?” Tiếu Huyên vẫn còn nhớ rõ vừa rồi lúc mẹ cô đến phòng khám thì thái độ cũng nghiêm khắc như vậy. Nhưng mà đã nhanh chóng hồi phục lại rồi mà. Die enda anl eequ uyd onn
Tại sao vừa rồi cô chỉ ngủ thiếp đi một chút thôi, thì thái độ của mẹ cô lại thay đổi giống như một người khác vậy.
“Hãy trả lời thật cho mẹ!” Vào lúc Tiếu Huyên có chút ngỡ ngàng nhìn mẹ mình chằm chằm, thì Tiếu Vi lại nắm chặt tay của cô ta không buông.
Đôi mắt kia, không hề chớp mắt tí nào chỉ nhìn chằm chằm vào Tiếu Huyên.
Bộ dạng đó không hiểu sao khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy sợ hãi.
Cô nhớ là, bộ dạng kia của mẹ cô thường dùng để đối phó với người ngoài.
Nhưng hôm nay mẹ cô lại dùng bộ dạng nghiêm nghị như vậy để đối phó với chính mình.
Điều này khiến cho Tiếu Huyên muốn né tránh theo bản năng.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy...” Tiếu Huyên muốn giật tay mình ra khỏi tay của Tiếu Vi, nhưng mà người phụ nữ này nhất định không chịu buông tay.
“Huyên Huyên, con còn muốn nói dối mẹ tới khi nào nữa, tất cả là mười ba mũi khâu đó! Đừng nói với mẹ là tùy tiện té một cái mà có thể té thành như vậy!”
Lúc nói tới đây, Tiếu Vi đã có chút hổn hển. Nhất là bàn tay đang nắm chặt tay Tiếu Huyên kia, lại càng dùng sức hơn.
Sức lực kia khiến cho Tiếu Huyên không tự chủ được mà nhíu mày lại.
“Mẹ, mẹ...” Đây đúng là bị té.
Nhưng mà đúng như lời Tiếu Vi nói, nếu như không bị đẩy té thì cô sẽ không bị té thành như vậy.
Nhưng mà người đẩy cô bị té lại là Quý Xuyên, điều này bảo Tiếu Huyên mở miệng như thế nào đây?
Tiếu Vi vốn đã không thích cô ở cùng với Quý Xuyên rồi.
Nếu như Tiếu Vi biết vết thương trên người của cô là do Quý Xuyên gây nên, khẳng định là tới lúc đó bà sẽ làm ầm lên khiến cho cô và Quý Xuyên không thể ly hôn thì không được.
Tiếu Huyên thừa nhận, từ sau khi kết hôn thì cô phát hiện ra Quý Xuyên lại càng quan tâm bảo vệ Tiếu Bảo Bối hơn, điều này khiến cho cô rất tức giận và ghen tị.
Nhưng mà cho tới bây giờ cô chưa từng muốn chia tay với Quý Xuyên...
“Huyên Huyên mẹ nuôi con hai mươi lăm năm! Nhưng mà con lại vì thằng nhóc thúi kia mà nói dối mẹ?” Tiếu Vi tức giận là điều khó tránh khỏi.
Rõ ràng là vết thương này của Tiếu Huyên không thoát khỏi liên quan tới tên láo xược Quý Xuyên kia. Nhưng mà con bé này ngay cả mẹ của mình cũng muốn giấu giếm hay sao?
“Hí...” Bởi vì hành động lôi kéo của hai người càng lúc càng mạnh, cho nên đã đụng tới miệng vết thương của Tiếu Huyên.
Nhưng mà, khi cô vừa cô vừa kêu đau lên một tiếng, thì Tiếu Vi liền nới lỏng tay.
“Chết tiệt! Để mẹ đi gọi bác sĩ!” Cho dù như thế nào đi nữa thì Tiếu Vi vẫn đặt Tiếu Huyên lên vị trí đầu tiên. Cho dù bây giờ bà có tức giận đi nữa, nhưng mà chứng kiến thấy con giá mình bị đau tới mức nhăn mặt mày lại thì bà vẫn không thể không buông tay ra, xoay người muốn đi gọi bác sĩ.
Nhưng mà ngay lúc bà ta xoay người đi thì Tiếu Huyên đã đưa tay giữ bà ta lại. Die nd da nl e q uuydo n.
“Mẹ... Con thực sự xin lỗi! Là do con không tốt...”
“Cái con bé này, cuối cùng thì mẹ phải làm sao với con mới được đây?”
Quay người lại, nhìn bộ dạng của cô ta vì đau mà người đổ đầy mồ hôi ra, Tiếu Vi chỉ có thể thở dài cho qua, sau đó ôm cô ta vào trong lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.