Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 606: Đại kết cục (thượng)

Luật Nhi

24/05/2020

Editor: Đại gia mì hảo hảo

"Kiều Trác Phàm, anh và cha đang nói chuyện gì vậy?" Rất nhanh đã tới giờ tan làm, Tiếu Bảo Bối thấy Kiều Trác Phàm ra ngoài rất lâu mà chưa về. Sau khi nghe ngóng cô và A Vĩ mới biết thì ra Kiều Trác Phàm phải tới phòng làm việc của cha Tiếu.

Lúc cô vội vàng chạy tới, hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện trên ghế xô pha.

Cái gạt tàn trên bàn trà nhỏ đã có rất nhiều tàn thuốc.

Dù bây giờ hai người đang không hút thuốc, nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng làm việc.

"Hai người đang thương lượng chuyện gì vậy?" Lúc Tiếu Bảo Bối tới gần, A Vĩ nhận chỉ thị của Kiều Trác Phàm, vội vàng mở cửa sổ phòng làm việc ra, để không khí thổi bớt mùi khói thuốc.

"Không có gì. . ."

Lúc Kiều Trác Phàm trả lời cô, lại lén nhìn cha Tiếu. Anh thấy trong mắt cha Tiếu có ý định tương tự. Rõ ràng hai người đàn ông đã đạt thành một hiệp định chung.

"Thật sự không có chuyện gì sao? Sao con cứ cảm thấy hình như hai người có chuyện lừa con. . ." Tiếu Bảo Bối ngồi cạnh Kiều Trác Phàm bất mãn lẩm bẩm. Thấy tờ báo để trước mặt Kiều Trác Phàm, cô định đưa tay ra lấy để giết thời gian, lại bị Kiều Trác Phàm ngăn lại.

"Bảo Bối, hay tối nay chúng ta đi xem ca kịch?" Đề nghị của Kiều Trác Phàm khiến Tiếu Bảo Bối có chút hăng hái. Kể từ khi mang thai, Kiều Trác Phàm không thích để cô tới nơi đông người.

Ngay cả việc nhỏ như dạo phố, anh cũng không cho cô đi. Thế mà giờ Kiều Trác Phàm lại nói muốn dẫn cô đi xem ca kịch, thật lạ đó?

"Được!" Tiếu Bảo Bối đồng ý cả hai tay.

"Vậy bây giờ chúng ta đi luôn, ăn cơm trước đã sau đó đi xem!" Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm liền kéo tay Tiếu Bảo Bối đi về phía cửa. Mà Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm kéo thì có chút ngượng ngùng, vội liếc về phía sau nhìn cha mình.

"Được rồi, đi ra ngoài giải sầu có lợi cho cả con và đứa bé!" Cha Tiếu thấy cô liên tục nhìn về phía mình, chỉ cười cười. Nghe cha Tiếu nói vậy, Tiếu Bảo Bối cũng thả lỏng hơn. Sau đó, Tiếu Bảo Bối nắm tay Kiều Trác Phàm, rời khỏi phòng làm việc của cha Tiếu. Trước khi đi, Kiều Trác Phàm nhìn về phía cha Tiếu khẽ gật đầu.

Cha Tiếu nhìn lại, cũng gật đầu. . .

- - đường phân cách - -

"Đi, gọi điện thoại thông báo cho Tiếu Huyên, nếu hôm nay cô ta không đi làm sẽ sa thải cô ta!" Ngày hôm sau vụ bê bối của Tiếu Huyên bị tung ra, vừa đến phòng làm việc Tiếu Bảo Bối đã giao phó việc này cho A Vĩ. Nhưng hình như Tiếu Bảo Bối không ý thức được, lời này của cô khiến A Vĩ bên cạnh sửng sốt hồi lâu.

"Chuyện này. . ." Tiếu Huyên người ta bây giờ còn đang trên đầu sóng ngọn gió! Vào lúc này gọi được cô ta ra ngoài có khả năng sao? Nếu không phải biết vốn Tiếu Bảo Bối không biết chuyện của Tiếu Huyên, A Vĩ thật sự cho rằng Tiếu Bảo Bối còn phúc hắc hơn cả Kiều Thiếu!

"Gọi điện thoại thông báo đi!" Lúc A Vĩ đang do dự xem có nên theo lời của Tiếu Bảo Bối mà đi gọi điện thoại hay không thì nghe được lời này truyền đến từ sau lưng.

Anh quay đầu lại liền thấy Kiều Trác Phàm đang xách cặp công văn đi vào phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối!

Được rồi, hai ngày nay Kiều thiếu thật sự biến phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối trở thành của mình. Mỗi ngày đều quen cửa quen nẻo, đúng giờ có mặt ở đây! Xem ra Kiều Trác Phàm cũng nghĩ tới, Tiếu Huyên bị ăn thua thiệt, hơn nữa còn bị tuôn ra nhiều tin về chuyện tình cảm như vậy, sớm muộn cũng không thể gạt được Tiếu Bảo Bối. Chi bằng chờ thêm một lát để nhân vật chủ chốt Tiếu Huyên tự mình nói cho Tiếu Bảo Bối biết.

"Được, tôi đi ngay đây!" Kiều Trác Phàm đã ra lệnh, A Vĩ nhanh chóng cầm điện thoại lên. Chỉ là, điện thoại của Tiếu Huyên bên kia còn chưa thông thì tuyến nội bộ của Tiếu Bảo Bối bên này đã vang lên. A Vĩ chỉ có thể hạ điện thoại của mình xuống trước, giúp Tiếu Bảo Bối nghe điện thoại. Bởi vì Kiều Thiếu đã nói qua Tiếu Bảo Bối đang mang thai phải tận lực không để Tiếu Bảo Bối phải nghe điện thoại. Sau đó, vệ sĩ quốc tế A Vĩ đau khổ cam chịu đảm nhận nhiệm vụ của nhân viên trực điện thoại.

"Điện thoại của ai?" Sau khi A Vĩ nhận điện thoại, Tiếu Bảo Bối liền hỏi.

"Tiếu Vi!" A Vĩ vừa tiếp điện thoại, liền nghe bên kia dùng lời lẽ cay nghiệt chế giễu Tiếu Bảo Bối, không cần hỏi cũng biết đó là ai!

"Đưa đây, tôi nghe!" Tiếu Bảo Bối không chút do dự, trực tiếp vươn tay cầm ống nghe.



"Tiếu Bảo Bối, cái thứ tiểu tạp chủng. . . Mày nhớ kỹ cho tao, những chuyện này tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Đừng tưởng rằng, mày gây ra chuyện đó cho Huyên Huyên, mày đã thắng được chúng tao! Tao nói cho mày biết, tao sẽ khiến mày phải đau khổ!" Trong lúc Tiếu Vi vẫn đang lải nhải bên kia, ầm ĩ hơn nửa ngày mới ý thức được Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hề đáp lời.

"Tiếu Bảo Bối, này, tiểu tạp chủng, mày còn nghe không?"

"Nghe đây!" Đột nhiên Tiếu Bảo Bối mở miệng nói một câu như thế khiến Tiếu Vi ở đầu bên kia sửng sốt hồi lâu!

"Mày đã nghe thì tốt! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, càng không để cha mày sống tốt!" Không hổ là người thân, mỗi lần Tiếu Vi đều có thể trực tiếp dẫm lên điểm yếu của Tiếu Bảo Bối. Biết rõ người Tiếu Bảo Bối cô để ý nhất chính là cha nên lão bà này thích nhất chính là dùng cha Tiếu để uy hiếp cô. Nhưng hình như ký ức của Tiếu Vi về Tiếu Bảo Bối hết thảy chỉ dừng lại trước khi cô bị Quý Xuyên phản bội, cô khi đó ngu ngốc, hồ đồ. Đáng tiếc Tiếu Bảo Bối bây giờ đã thay đổi một cách vô tri vô giác do chịu ảnh hưởng từ Kiều Trác Phàm, hơn nữa anh đã tiến vào lòng cô, dẫn cô từ từ thoát ra khỏi ám ảnh tai nạn xe cộ.

Tiếu Bảo Bối hiểu được, lúc này cô không kiên cường thì ai sẽ kiên cường thay cô?

Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối cười lạnh đáp lại Tiếu Vi: "Bà không để cha tôi sống tốt, đương nhiên tôi cũng sẽ khiến bà và Tiếu Huyên sống không bằng chết. . ."

"Tiếu Bảo Bối, màu dám uy hiếp tao?" Vốn Tiếu Vi muốn thị uy với Tiếu Bảo Bối. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Tiếu Bảo Bối thế mà dám uy hiếp ngược lại bà ta.

"Đúng vậy a, tôi chính là đang uy hiếp bà! A. . . Không, không nên gọi là uy hiếp! Bà nói không để cha tôi sống tốt, tôi đây chỉ là hợp tình hợp lý trả lại cho bà mà thôi!"

"Nhưng theo cách nói của bà, bà muốn thu thập cha tôi thì vẫn cần một khoảng thời gian nữa. Mà hiện tại tôi muốn thu thập Tiếu Huyên, lại chỉ là một cái nhấc tay!" Tiếu Bảo Bối mới vừa nói xong lời này, Tiếu Vi bên kia liền thấp thỏm lo âu.

"Tiếu Bảo Bối, mày còn muốn làm gì Huyên Huyên? Tao nói cho mày biết, đừng hành động thiếu suy nghĩ! Mày muốn gì, cứ nhằm vào tao là được!" Tiếu Huyên biết nhược điểm của Tiếu Bảo Bối, chẳng lẽ Tiếu Bảo Bối lại không hiểu bà ta? Tiếu Huyên chính là tâm can bảo bối của Tiếu Vi! Động tới Tiếu Huyên, còn khiến Tiếu Vi đau khổ hơn là động tới bản thân bà ta. Bà ta luôn miệng kêu gào không cho Tiếu Bảo Bối động đến Tiếu Huyên nhưng sao bà ta không nghĩ ngược lại, bà ta đánh chủ ý lên đầu cha Tiếu, sao Tiếu Bảo Bối có thể ngồi im chờ chết?

"Tôi không có ý định làm ra chuyện gì. Tôi chính là muốn gọi Tiếu Huyên đi làm. . . A, đúng rồi! Đoán chừng điện thoại của Tiếu Huyên lúc này không gọi được ? Cái kia phiền bà thông báo giúp một . . ." Thật ra thì ngay từ lúc Tiếu Bảo Bối sai A Vĩ gọi điện thoại cho Tiếu Huyên, cô chỉ lo lắng điện thoại của Tiếu Huyên không gọi được.

Nhưng Tiếu Vi gọi đến lại nhắc nhở cô, còn có loại phương thức này.

Nghe Tiếu Bảo Bối đánh chủ ý lên người Tiếu Huyên, Tiếu Vi bắt đầu phát điên.

"Tiếu Bảo Bối, mày biết rõ hiện tại Huyên Huyên không thích hợp đi ra ngoài, làm sao mày có thể. . ."

Lời của bà ta vẫn chưa nói hết, Tiếu Bảo Bối liền bổ sung một câu: "Tiếu Huyên đã hai ngày vô cớ bỏ bê công việc! Thân là cấp trên, tôi gọi cô ta hôm nay phải về công ty báo cáo, nếu không về sau không cần tới nữa! Đương nhiên nếu cô ta thực sự không cần công việc này, tôi cũng không miễn cưỡng!"

Sau khi vân đạm phong kinh nói ra những lời như vậy, Tiếu Bảo Bối liền trực tiếp cúp điện thoại. . .

Lần này, Tiếu Vi bên kia muốn phản bác lời thế nào cô đều không nghe được.

Sau khi làm xong việc này, Tiếu Bảo Bối thấy tầm mắt hai người đàn ông trong phòng làm việc đều dán lên người cô.

"Sao lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ em đã làm gì sai sao?" Tiếu Bảo Bối vô tội chớp mắt, thoạt nhìn vô cùng động lòng người.

Giờ phút này giống như cô đã khôi phục lại bộ dạng ngốc nghếch trước đó. Có thể thấy được lời lẽ sắc bén của cô khi nói chuyện điện thoại khiến hai người đều ông đều trưng ra gương mặt kinh hãi.

Nhất là Kiều Trác Phàm.

Thật ra thì nuôi nhốt Tiếu Bảo Bối đến ngốc nghếch như vậy, anh vẫn luôn có chút lo lắng. Dù sao, cho tới bây giờ đi theo Kiều Trác Phàm anh đều không phải con đường bằng phẳng. Nhưng sau đó, tình yêu mãnh liệt của anh tạm thời che đi những thứ khác. Anh còn định chỉ cần Tiếu Bảo Bối ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, coi như hòa vào với sinh mệnh của anh để anh toàn tâm toàn lực bảo vệ cô thật tốt.

Nhưng hôm nay, khi anh tận mắt chứng kiến Tiếu Bảo Bối cũng có mặt ăn nói lanh lợi như vậy, anh lại cảm thấy yên tâm.

Hơn nữa, có lẽ cô đã không còn mềm lòng với đám người thân kia nữa, còn dự định đuổi bọn họ ra khỏi Tiếu thị. Thật ra trong thời gian tân hôn của bọn họ, Kiều Trác Phàm đã phát hiện ra nếu không đuổi hai mẹ con Tiếu Vi, Tiếu Huyên, thì Tiếu thị mãi mãi không thể bình yên. Ban đầu, Kiều Trác Phàm đã đề nghị với Tiếu Bảo Bối để anh động thủ.



Chẳng qua lúc đó Tiếu Bảo Bối vẫn còn nể “tình thân” với mẹ con bọn họ, nên vừa làm nũng vừa ăn vạ không để Kiều Trác Phàm ra tay. Cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể tạm thời đồng ý không động đến họ. Nhưng ai mà nghĩ tới, Tiếu Bảo Bối sẽ thay đổi nhanh như vậy. . .

Trong đó còn có nguyên nhân gì, tạm thời Kiều Trác Phàm còn chưa nắm rõ. Chỉ là Kiều Trác Phàm biết, chuyện này bất kể là với Tiếu Bảo Bối hay là với anh mà nói, đều là chuyện tốt. Nhưng cụ thể là chuyện gì khiến Tiếu Bảo Bối biến thành như vậy, Kiều Trác Phàm cảm thấy cần tìm hiểu kỹ nguyên nhân phía sau. . . Nhìn bộ dạng vô tội của Tiếu Bảo Bối, mắt Kiều Trác Phàm càng thêm tối đi. . .

- - đường phân cách - -

Lúc Tiếu Huyên đi tới phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối, trên người vẫn đang trùm áo khoác thể thao. Nhưng nói thật, áo khoác này kết hợp với trang phục công sở của cô ta thì không ăn khớp chút nào. Nếu đổi lại là trước kia, Tiếu Huyên đã sớm vứt bộ đồ này đi. Nhưng ngày hôm nay. . .

"Tiếu Bảo Bối, tôi tới rồi! Rốt cục cô có chuyện gì. . . " Tiếu Huyên trang dung(*) vẫn như thường ngày, không chê vào đâu được. Nhưng quầng thâm dưới mí mắt lộ sự mệt mỏi lại rất rõ ràng. Xem ra, chuyện ngày đó đã tạo ra ảnh hướng rất lớn với cô ta. Chỉ là cho dù đã trải qua chuyện như vậy, Tiếu Huyên hôm nay vẫn phải tới. Thế này đủ để nhìn ra được, trong mắt mẹ con bọn họ hiện tại Tiếu thị như vật trong túi, cho dù bây giờ tình huống khó khăn thế nào như cũng không chịu buông tay.

(*) Trang dung: trang phục + sắc mặt

"Thật ra cũng không có chuyện gì. . . A đúng rồi, nếu chị không có việc để làm, thì mang giúp tôi ly sữa bò tới đây!" Tiếu Bảo Bối liếc nhìn cô ta một chút rồi thuận miệng nói. Lời này ngay lập tức khiến Tiếu Huyên thay đổi sắc mặt, mà A Vĩ và Kiều Trác Phàm bên kia cũng cạn lời. Nha đầu này, hiện giờ công phu chỉnh người thật đa dạng! Vốn đang là tiểu nha đầu ngoan ngoãn, sao chớp mắt lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ, sau lưng Tiếu Bảo Bối có người đang dạy hư cô sao? Nếu không thì bản thân Tiếu Bảo Bối trước kia vốn đã là sói chẳng qua chỉ khoác một lớp da dê mà thôi!

Dù là trước kia hay hiện tại bên cạnh Tiếu Bảo Bối trừ Kiều Trác Phàm, thì không tồn tại ai khác. Nhưng trước kia thân cận với cô như thế nào, thì gần đây cảm giác ấy đã biến mất không còn tăm tích!

Vậy chẳng lẽ cô ấy là kiểu người phía sau? Nhưng nếu là người như vậy, thì khoảng thời gian này Tiếu Bảo Bối che giấu bộ mặt thật rốt cuộc là vì điều gì? Nghĩ tới đây, mi tâm của Kiều Trác Phàm một lần nữa nhíu lại. . .

"Tiếu Bảo Bối, cô đừng có mà được voi đòi tiên! Tôi không phải là thư ký của cô, tôi cũng không phải. . ." Ngày đó để cho Tiếu Huyên thua thiệt thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn làm cô ta nhục nhã ngay trong công ty, Tiếu Huyên có thể bình tĩnh mới là chuyện lạ.

"Nhưng chị không phải là nhân viên của Tiếu hay sao? Chị có biết hiện tại Tiếu thị vì chuyện chị leo lên giường của đàn ông đã kết hôn mà tổn thất bao nhiêu hay không? Rốt cục chị có thấy cổ phiếu Tiếu thị hôm nay rớt giá bao nhiêu không?" Tiếu Bảo Bối liên tục chất vấn khiến sắc mặt Tiếu Huyên sắc mặt ngày càng trở nên cổ quái!

Trước là tái nhợt do nghỉ ngơi không đủ, sau đó là thẹn quá hóa giận do bị nhắc tới chuyện của cô và người đàn ông đã kết hôn, ngay sau đó lại hoàn toàn biến thành màu đen. . .

"Cổ phiếu của Tiếu thị rớt giá bao nhiêu?" Tiếu Huyên hỏi. Dĩ nhiên, nếu đổi thành trước kia giá cổ phiếu Tiếu thị rớt thảm như vậy thì chắc canh mẹ con bọn họ cũng không để ý, đổ lên đầu Tiếu Đằng là xong. Nhưng lúc này, chuyện là do cô ta gây ra. Nếu bây giờ đi tìm Tiếu Đằng, nhất định bọn họ sẽ bị dội ngược gáo nước dơ này. Mà hiện tại, bọn họ còn định nuốt luôn Tiếu thị vào tay. . .

Lúc này giá cổ phiếu giảm xuống thấp, đối với bọn họ mà nói cũng coi là chuyện tốt. Nếu có thể thừa dịp giá cổ phiếu đang thấp, thu mua càng nhiều cổ phiếu tiếp bọn họ có thể áp đảo Tiếu Đằng, vấn đề còn lại chính là thời gian. Đây cũng là nguyên nhân khiến sắc mặt Tiếu Huyên trở nên cổ quái khi nghe tin giá cổ phiếu suy giảm. Bởi vì nếu bọn họ có thể sớm chú ý tới tình hình thị trường chứng khoán một chút, sẽ thu mua được càng nhiều cổ phiếu lẻ. Nhưng bây giờ bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nên làm cái gì mới phải đây? Nếu như bị người khác cướp mất tiên cơ, thì không xong. . .

"Tiếu Huyên, không phải chị lại đang có ý đồ gì chứ?" Tiếu Bảo Bối không trả lời mà hỏi lại. Mà câu hỏi này khiến Tiếu Huyên thiếu chút nữa quỳ xuống. Nha đầu này, rốt cuộc ra ngoài có mang đầu óc hay không? Nào có ai hỏi trực tiếp như vậy?

"Tôi không có. . ." Tiếu Huyên lớn tiếng phủ nhận. Lúc này mà đi thừa nhận, thì chẳng phải là ngu ngốc nhất trên đời. Đó không phải là tương đương với việc tuyên bố Tiếu Huyên cô muốn tuyên chiến với Tiếu thị sao? Chuyện ngu như vậy, Tiếu Huyên mới không thèm làm!

"Không có? Không có là tốt rồi!" Lời này của Tiếu Bảo Bối khiến Tiếu Huyên tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Tiếu Huyên không ngờ, Tiếu Bảo Bối còn chưa nói hết: "Đương nhiên, chị còn chủ ý gì xấu xa hơn, tôi cũng không sợ!"

Tiếu Bảo Bối khoanh tay, tư thái như nói cho Tiếu Huyên biết cô hiện tại không sợ gì cả. Nếu Tiếu Huyên có còn thủ đoạn gì thì cứ lôi hết ra!

Tư thái này của Tiếu Bảo Bối khiến Tiếu Huyên càng ngày càng cảm thấy do dự.

Khoảng thời gian gần đây, Tiếu Bảo Bối thật sự thay đổi quá nhiều.

Trước kia cô ấy chính là nhát gan, sợ phiền phức.

Nhưng gần đây. . .

Cô ấy không những không sợ phiền phức, mà còn không có chuyện gì lại đi tìm Tiếu Huyên cô gây phiền phức.

Chẳng lẽ. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook