Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 138: Em muốn thứ gì, anh đều có thể cho!
Luật Nhi
09/09/2017
Nghe thấy đầu bên kia điện thoại hét ầm lên, Tiếu Bảo Bối đưa điện thoại ra xa một chút theo
bản năng, đỡ phải khiến cho lỗ tai của mình bị ù vì tiếng hét quá lớn
kia.
“Nhạc Dương?” Đợi tới khi cũng yên tĩnh lại rồi, Tiếu Bảo Bối mới đưa điện thoại lại gần tai mình một lần nữa.
“Đúng vậy, chính là Nhạc Dương! Mình chính là Nhạc Dương của cậu! Tiếu Bảo Bối, cậu có nghe thấy tin tức chấn động lòng người mà mình vừa mới nói cho cậu biết không?” Cô gái đầu bên kia vẫn còn nói tíu tít không ngừng.
“Cái gì mà bị dưa phá qua?” Tiếu Bảo Bối nghe được lời này có chút không hiểu gãi gãi đầu.
“Cậu đúng là con heo ngốc, để mình nói cho cậu biết, bà đây đã có người yêu rồi!” Hình như tâm trạng hôm nay của Nhạc Dương đặc biệt vui vẻ, cho dù qua điện thoại, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra trong lời nói kia của cô hàm chứa sự vui vẻ nồng đậm.
“Có người yêu?” Không thể không thừa nhận, lời này thật sự khiến cho Tiếu Bảo bị chấn động không nhỏ.
Cô vốn đã thu dọn xong xuôi, để chuẩn bị ngồi vào trong xe của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà câu nói kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu kia của Nhạc Dương, khiến cho tay của Tiếu Bảo Bối buông lỏng ra. Túi xách đang ở trong tay của cô đột nhiên bị rơi xuống dưới đất, những thứ linh tinh ở trong túi xách rơi tứ tán dưới đất.
Tiểu Bảo Bối vội vàng nửa ngồi nửa quỳ cúi xuống nhặt đồ, ai ngờ còn có một dáng người còn nhanh hơn cả cô, đã nhanh chóng nhặt được mấy thứ ở dưới đất lên giúp cô rồi.
Định thần nhìn lại, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện ra người đó chính là Kiều Trác Phàm lúc nãy đã đi ở phía trước cô.
Chắc là anh đợi cô một lúc lâu vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, nên anh lại trở lại xem cô một chút.
Nhìn anh cẩn thận nhặt từng món đồ lên giúp cô, rồi lại bỏ vào trong túi xách giúp cô, trong lòng Tiếu Bảo Bối dâng lên cảm giác ấm áp.
Thành thật mà nói, lần này kể từ khi Kiều Trác Phàm đưa cô về căn nhà này, cô phát hiện ra anh còn đối xử với cô tốt hơn so với trước kia.
Trên cơ bản, việc gì mà anh có thể tự mình làm, anh đều có thể làm giúp cô. Chỉ có mỗi chuyện tắm rửa là tạm thời anh chưa được phê chuẩn làm giúp cô thôi.
Nhưng mà mỗi lần anh nhìn thấy Tiếu Bảo Bối cầm quần áo đi vào trong nhà tắm, thì anh lại làm ra bộ dạng hận không thể biến thành không khí chui vào trong đó.
“Đúng vậy. Tối qua bà đây đã dưa phá qua!” Nhạc Dương nói với giọng nói khoe khoang, khiến cho Tiếu Bảo bối ở bên này điện thoại thoáng sững sờ.
“Thật sao? Đối tượng là ai? Không phải chứ. Thực sự là cùng với đối tượng xem mắt của cậu sao!”
Lần trước, Nhạc Dương đã từng nói với cô là muốn đi xem mắt, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn nhớ tới chuyện này.
“Chuyện này sao . . .” So với lúc nãy cô nói ra chuyện thầm kín kia, thì vấn đề này khiến cho Nhạc Dương có chút do dự.
Bởi vì, lúc này cô mới nhớ tới lúc rời đi người đàn ông kia đã từng nói với cô, tạm thời không cần nói chuyện này cho những người khác biết.
Lập tức Nhạc Dương cảm thấy buồn bực.
Nếu như bây giờ cô kể chuyện đó cho Tiếu Bảo Bối nghe, chẳng phải là đã phá hư ước định giữa bọn họ hay sao?
Nếu như người đàn ông kia vì một chút chuyện này, đột nhiên đổi ý không hẹn hò với cô nữa, vậy thì phải làm sao?
Lúc nghĩ tới đây, Nhạc Dương liền xoay chuyển lời nói, “Không ngờ được, Tiếu Bảo Bối cậu lại ngốc như vậy! Mình chỉ bịa chuyện một chút, cậu lại tin là thật ngay!”
“Ồ, là cậu bịa chuyện ra sao?” Tiếu Bảo Bối buồn bực, vừa rồi cô nghe trong giọng nói của Nhạc Dương, hình như không chỉ đơn giản là bịa chuyện chơi thôi đâu.
Nhưng mà tại sao chỉ trong chốc lát cô lại sửa lời như vậy?
“Đúng vậy, đúng vậy! Được rồi, mình còn có chút việc phải làm, cúp điện thoại trước!” Nói xong, không đợi Tiếu Bảo Bối trả lời, Nhạc Dương ở đầu điện thoại bên kia đã cúp điện thoại trước.
“Nhạc Dương, Nhạc Dương?”
Tiếu Bảo Bối gọi hai tiếng mà vẫn không có tiếng trả lời lại thì ngây người ra tại chỗ.
“Làm sao vậy? Sáng sớm đã lộ ra bộ mặt giống như quả mướp đắng vậy!” Kiều Trác Phàm nhặt đồ giúp cô xong, một tay cầm túi xách của cô, một tay dắt theo cô đi về hướng xe của mình.
Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng không hiểu sao Tiếu Bảo Bối lại rất cảm động.
Trước kia, nhìn thấy đôi tình nhân đi trên đường, lúc bạn trai của người ta cầm túi xách giúp cho người phụ nữ của mình, Tiếu Bảo Bối luôn cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Bởi vì mỗi lần cô và Quý Xuyên đi cùng với nhau, mặc kệ trong tay của cô có xách theo cái gì đó nặng như thế nào đi nữa, thì đều là một mình cô tự xách lấy. Cho tới bây giờ Quý Xuyên chưa bao giờ chủ động cầm đồ giúp cô. Có đôi khi, hai người bọn họ đi mua đồ gì đó, đến cuối cùng túi to túi nhỏ đều do một mình cô xách hết.
Nhưng khi đó, Tiếu Bảo Bối còn tự an ủi bản thân mình, chuyện này có gì đâu. Không phải chỉ một chút đồ thôi sao, tại sao một chút đồ như vậy còn cần có đàn ông cầm giúp mới được? Đây không phải ra vẻ mình quá vô dụng hay sao?
Mà bây giờ, nhìn Kiều Trác Phàm săn sóc giúp cô cầm túi xách như vậy, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện thì ra không phải là cô không đố kỵ . . .
“Không có gì! Hình như Nhạc Dương nói là cô ấy bị dưa phá qua!” Bởi vì nhìn thấy bộ dạng cầm túi xách giúp cô của Kiều Trác Phàm, nên đại não của Tiếu Bảo Bối giống như hút hết.
Vừa bị Kiều Trác Phàm hỏi một câu như vậy, cô không chút suy nghĩ liền nói ra câu trả lời.
Câu này khiến cho Kiều Trác Phàm sững sờ: “Dưa phá qua? Là cái quái gì?”
“Không có. . . Không có gì! Chuyện đó, anh cứ coi là là vừa rồi em đã nói hươu nói vượn là được!” Giọng nói trầm thấp của Kiều Trác Phàm, đã kéo thần trí bay xa của Tiếu Bảo Bối quay trở về.
Lập tức lúc này Tiếu Bảo Bối mới ý thức được bản thân mình vừa rồi đã nói tới một chuyện vô cùng xấu hổ ở trước mặt của Kiều Trác Phàm.
Nhân lúc Kiều Trác Phàm vẫn không chú ý, cô vội vàng gạt tay của Kiều Trác Phàm sang một bên, sau đó sải bước chạy về phía chiếc xe ở bên kia.
Vừa chạy cô vừa vỗ vỗ lên hai má của mình: “Cho mày nói lung tung nè! Không xấu hổ, không xấu hổ . . .”
Kiều Trác Phàm nhìn thấy phản hứng của cô, hơn nữa cùng với lời nói lẩm bẩm của cô vừa rồi, lập tức cũng hiểu ra cái gì gọi là dưa phá qua!
Thật ra anh vốn muốn nhân cơ hội giễu cợt Tiếu Bảo Bối: Em cũng đã bị dưa phá qua rồi.
Nhưng mà vừa nghiêng đầu, Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra Tiếu Bảo Bối đã chui vào bên trong chiếc xe Hummer vàng.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể cười bất đắc dĩ một tiếng, nhân tiện cũng nhanh chóng đuổi theo kịp.
Những lời này, vẫn nên chờ cơ hội khác, chứ lúc này nói ra lỡ cô lại tức giận lên. Vậy thì không phải lúc đó Kiều Trác Phàm anh sẽ không có quả ngon để ăn hay sao!
- - Đường phân cách - -
“Ôi trời ạ . . .” Cùng lúc đó, sau khi vừa tíu tít trò chuyện với Tiếu Bảo Bối xong, Nhạc Dương dứt khoát để điện thoại xuống, cô nhúc nhích thân thể bị êm ẩm của mình một chút, khẽ lẩm bẩm.
Sau khi quét mắt nhìn một lượt, Nhạc Dương lại cẩn thận vén chăn mền đắp trên người của mình lên.
Nhìn thấy thân thể của mình ở bên trong chăn, cô lại xấu hổ vội vàng kéo chăn đắp lên.
“Ha ha . . .”
Sau khi đắp chăn xong, cô lại nhìn sang vị trí bên cạnh không có một bóng người khẽ cười cười.
Được rồi, cô không ngờ tới tối hôm qua cô và Diệp Tử Hi sẽ biến thành như vậy.
Bây giờ nhớ lại, vẫn còn giống như đang nằm mơ.
Khẽ kêu lên một tiếng, Nhạc Dương lăn tới vị trí mà đêm qua Diệp Tử Hi đã nằm.
Vươn tay ra, cô tỉ mỉ vuốt ve cái gối kia, ánh mắt vô cùng chuyên tâm.
Cuối cùng, ánh mắt của cô còn rơi vào ‘vệt máu’ kiều diễm như một đóa hoa ở trên ga giường kia.
Ở cùng một chỗ với Diệp Tử Hi, thật sự là một thể nghiệm mà trước nay cô chưa từng trải qua.
“Nhạc Dương?” Đợi tới khi cũng yên tĩnh lại rồi, Tiếu Bảo Bối mới đưa điện thoại lại gần tai mình một lần nữa.
“Đúng vậy, chính là Nhạc Dương! Mình chính là Nhạc Dương của cậu! Tiếu Bảo Bối, cậu có nghe thấy tin tức chấn động lòng người mà mình vừa mới nói cho cậu biết không?” Cô gái đầu bên kia vẫn còn nói tíu tít không ngừng.
“Cái gì mà bị dưa phá qua?” Tiếu Bảo Bối nghe được lời này có chút không hiểu gãi gãi đầu.
“Cậu đúng là con heo ngốc, để mình nói cho cậu biết, bà đây đã có người yêu rồi!” Hình như tâm trạng hôm nay của Nhạc Dương đặc biệt vui vẻ, cho dù qua điện thoại, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra trong lời nói kia của cô hàm chứa sự vui vẻ nồng đậm.
“Có người yêu?” Không thể không thừa nhận, lời này thật sự khiến cho Tiếu Bảo bị chấn động không nhỏ.
Cô vốn đã thu dọn xong xuôi, để chuẩn bị ngồi vào trong xe của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà câu nói kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu kia của Nhạc Dương, khiến cho tay của Tiếu Bảo Bối buông lỏng ra. Túi xách đang ở trong tay của cô đột nhiên bị rơi xuống dưới đất, những thứ linh tinh ở trong túi xách rơi tứ tán dưới đất.
Tiểu Bảo Bối vội vàng nửa ngồi nửa quỳ cúi xuống nhặt đồ, ai ngờ còn có một dáng người còn nhanh hơn cả cô, đã nhanh chóng nhặt được mấy thứ ở dưới đất lên giúp cô rồi.
Định thần nhìn lại, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện ra người đó chính là Kiều Trác Phàm lúc nãy đã đi ở phía trước cô.
Chắc là anh đợi cô một lúc lâu vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, nên anh lại trở lại xem cô một chút.
Nhìn anh cẩn thận nhặt từng món đồ lên giúp cô, rồi lại bỏ vào trong túi xách giúp cô, trong lòng Tiếu Bảo Bối dâng lên cảm giác ấm áp.
Thành thật mà nói, lần này kể từ khi Kiều Trác Phàm đưa cô về căn nhà này, cô phát hiện ra anh còn đối xử với cô tốt hơn so với trước kia.
Trên cơ bản, việc gì mà anh có thể tự mình làm, anh đều có thể làm giúp cô. Chỉ có mỗi chuyện tắm rửa là tạm thời anh chưa được phê chuẩn làm giúp cô thôi.
Nhưng mà mỗi lần anh nhìn thấy Tiếu Bảo Bối cầm quần áo đi vào trong nhà tắm, thì anh lại làm ra bộ dạng hận không thể biến thành không khí chui vào trong đó.
“Đúng vậy. Tối qua bà đây đã dưa phá qua!” Nhạc Dương nói với giọng nói khoe khoang, khiến cho Tiếu Bảo bối ở bên này điện thoại thoáng sững sờ.
“Thật sao? Đối tượng là ai? Không phải chứ. Thực sự là cùng với đối tượng xem mắt của cậu sao!”
Lần trước, Nhạc Dương đã từng nói với cô là muốn đi xem mắt, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn nhớ tới chuyện này.
“Chuyện này sao . . .” So với lúc nãy cô nói ra chuyện thầm kín kia, thì vấn đề này khiến cho Nhạc Dương có chút do dự.
Bởi vì, lúc này cô mới nhớ tới lúc rời đi người đàn ông kia đã từng nói với cô, tạm thời không cần nói chuyện này cho những người khác biết.
Lập tức Nhạc Dương cảm thấy buồn bực.
Nếu như bây giờ cô kể chuyện đó cho Tiếu Bảo Bối nghe, chẳng phải là đã phá hư ước định giữa bọn họ hay sao?
Nếu như người đàn ông kia vì một chút chuyện này, đột nhiên đổi ý không hẹn hò với cô nữa, vậy thì phải làm sao?
Lúc nghĩ tới đây, Nhạc Dương liền xoay chuyển lời nói, “Không ngờ được, Tiếu Bảo Bối cậu lại ngốc như vậy! Mình chỉ bịa chuyện một chút, cậu lại tin là thật ngay!”
“Ồ, là cậu bịa chuyện ra sao?” Tiếu Bảo Bối buồn bực, vừa rồi cô nghe trong giọng nói của Nhạc Dương, hình như không chỉ đơn giản là bịa chuyện chơi thôi đâu.
Nhưng mà tại sao chỉ trong chốc lát cô lại sửa lời như vậy?
“Đúng vậy, đúng vậy! Được rồi, mình còn có chút việc phải làm, cúp điện thoại trước!” Nói xong, không đợi Tiếu Bảo Bối trả lời, Nhạc Dương ở đầu điện thoại bên kia đã cúp điện thoại trước.
“Nhạc Dương, Nhạc Dương?”
Tiếu Bảo Bối gọi hai tiếng mà vẫn không có tiếng trả lời lại thì ngây người ra tại chỗ.
“Làm sao vậy? Sáng sớm đã lộ ra bộ mặt giống như quả mướp đắng vậy!” Kiều Trác Phàm nhặt đồ giúp cô xong, một tay cầm túi xách của cô, một tay dắt theo cô đi về hướng xe của mình.
Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng không hiểu sao Tiếu Bảo Bối lại rất cảm động.
Trước kia, nhìn thấy đôi tình nhân đi trên đường, lúc bạn trai của người ta cầm túi xách giúp cho người phụ nữ của mình, Tiếu Bảo Bối luôn cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Bởi vì mỗi lần cô và Quý Xuyên đi cùng với nhau, mặc kệ trong tay của cô có xách theo cái gì đó nặng như thế nào đi nữa, thì đều là một mình cô tự xách lấy. Cho tới bây giờ Quý Xuyên chưa bao giờ chủ động cầm đồ giúp cô. Có đôi khi, hai người bọn họ đi mua đồ gì đó, đến cuối cùng túi to túi nhỏ đều do một mình cô xách hết.
Nhưng khi đó, Tiếu Bảo Bối còn tự an ủi bản thân mình, chuyện này có gì đâu. Không phải chỉ một chút đồ thôi sao, tại sao một chút đồ như vậy còn cần có đàn ông cầm giúp mới được? Đây không phải ra vẻ mình quá vô dụng hay sao?
Mà bây giờ, nhìn Kiều Trác Phàm săn sóc giúp cô cầm túi xách như vậy, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện thì ra không phải là cô không đố kỵ . . .
“Không có gì! Hình như Nhạc Dương nói là cô ấy bị dưa phá qua!” Bởi vì nhìn thấy bộ dạng cầm túi xách giúp cô của Kiều Trác Phàm, nên đại não của Tiếu Bảo Bối giống như hút hết.
Vừa bị Kiều Trác Phàm hỏi một câu như vậy, cô không chút suy nghĩ liền nói ra câu trả lời.
Câu này khiến cho Kiều Trác Phàm sững sờ: “Dưa phá qua? Là cái quái gì?”
“Không có. . . Không có gì! Chuyện đó, anh cứ coi là là vừa rồi em đã nói hươu nói vượn là được!” Giọng nói trầm thấp của Kiều Trác Phàm, đã kéo thần trí bay xa của Tiếu Bảo Bối quay trở về.
Lập tức lúc này Tiếu Bảo Bối mới ý thức được bản thân mình vừa rồi đã nói tới một chuyện vô cùng xấu hổ ở trước mặt của Kiều Trác Phàm.
Nhân lúc Kiều Trác Phàm vẫn không chú ý, cô vội vàng gạt tay của Kiều Trác Phàm sang một bên, sau đó sải bước chạy về phía chiếc xe ở bên kia.
Vừa chạy cô vừa vỗ vỗ lên hai má của mình: “Cho mày nói lung tung nè! Không xấu hổ, không xấu hổ . . .”
Kiều Trác Phàm nhìn thấy phản hứng của cô, hơn nữa cùng với lời nói lẩm bẩm của cô vừa rồi, lập tức cũng hiểu ra cái gì gọi là dưa phá qua!
Thật ra anh vốn muốn nhân cơ hội giễu cợt Tiếu Bảo Bối: Em cũng đã bị dưa phá qua rồi.
Nhưng mà vừa nghiêng đầu, Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra Tiếu Bảo Bối đã chui vào bên trong chiếc xe Hummer vàng.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể cười bất đắc dĩ một tiếng, nhân tiện cũng nhanh chóng đuổi theo kịp.
Những lời này, vẫn nên chờ cơ hội khác, chứ lúc này nói ra lỡ cô lại tức giận lên. Vậy thì không phải lúc đó Kiều Trác Phàm anh sẽ không có quả ngon để ăn hay sao!
- - Đường phân cách - -
“Ôi trời ạ . . .” Cùng lúc đó, sau khi vừa tíu tít trò chuyện với Tiếu Bảo Bối xong, Nhạc Dương dứt khoát để điện thoại xuống, cô nhúc nhích thân thể bị êm ẩm của mình một chút, khẽ lẩm bẩm.
Sau khi quét mắt nhìn một lượt, Nhạc Dương lại cẩn thận vén chăn mền đắp trên người của mình lên.
Nhìn thấy thân thể của mình ở bên trong chăn, cô lại xấu hổ vội vàng kéo chăn đắp lên.
“Ha ha . . .”
Sau khi đắp chăn xong, cô lại nhìn sang vị trí bên cạnh không có một bóng người khẽ cười cười.
Được rồi, cô không ngờ tới tối hôm qua cô và Diệp Tử Hi sẽ biến thành như vậy.
Bây giờ nhớ lại, vẫn còn giống như đang nằm mơ.
Khẽ kêu lên một tiếng, Nhạc Dương lăn tới vị trí mà đêm qua Diệp Tử Hi đã nằm.
Vươn tay ra, cô tỉ mỉ vuốt ve cái gối kia, ánh mắt vô cùng chuyên tâm.
Cuối cùng, ánh mắt của cô còn rơi vào ‘vệt máu’ kiều diễm như một đóa hoa ở trên ga giường kia.
Ở cùng một chỗ với Diệp Tử Hi, thật sự là một thể nghiệm mà trước nay cô chưa từng trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.