Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 566: Kiều Trác Phàm, em còn có thể tin anh sao VS chạm mặt
Luật Nhi
19/03/2020
"Cục
cưng, dưới mông là thứ gì vậy?" Ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối cho rằng đã
giấu giếm thành công, di chuyển được thứ đồ dưới mông mình sau lưng Kiều Trác Phàm thì đằng sau liền truyền đến giọng nam âm âm u u như vậy.
Nghe được âm thanh, Tiếu Bảo Bối nổi da gà toàn thân.
Lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện Kiều Trác Phàm đã tiễn cha Tiếu đi rồi, hơn nữa còn đóng cửa xong. Lúc này, anh đang chậm rãi bước đến chỗ cô!
Đáng chết, tại sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Thứ đồ dưới mông nhỏ của cô còn chưa kịp lấy ra!
Nếu như bị Kiều Trác Phàm phát hiện thì nên làm thế nào mới được?
Tiếu Bảo Bối vội vàng ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trên thứ đồ kia, mắt to xoay vài vòng mới đáp: "Dưới mông là... giường!"
"Giường?" Đáp án này, cũng không biết Kiều Trác Phàm vừa ý hay không.
Nhưng mà anh lúc này đã ngồi trên giường Tiếu Bảo Bối.
Lúc này chỉ cần cô thoáng hoạt động mông mình một chút, thứ đồ kia liền có thể tùy lúc xuất hiện trước mặt Tiếu Bảo Bối.
Mà tầm mắt của Kiều Trác Phàm vẫn luôn cố ý vô tình rơi xuống chỗ đó.
Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm giác áp lực nặng như núi.
"Là giường mà!" Cảm giác ánh mắt Kiều Trác Phàm lại lần nữa rơi xuống mông mình, Tiếu Bảo Bối vội vàng lên tiếng.
Mà lúc này, Kiều Trác Phàm lại cười đến giảo hoạt.
Tươi cười này khiến Tiếu Bảo Bối có chút sửng sốt.
Phải biết rằng, đã một thời gian dài cô không nhìn thấy Kiều Trác Phàm lộ ra vẻ mặt như vậy với cô.
Ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười đầy xấu xa kia của Kiều Trác Phàm đến sửng sốt, cô liền nghe được Kiều Trác Phàm đến gần bên tai cô nói một câu: "Anh còn tưởng rằng em muốn nói là quần trong cơ!"
Lời này, trêu chọc Tiếu Bảo Bối trực tiếp đỏ cả gương mặt.
Cô biết mà, mỗi lần Kiều Trác Phàm lộ ra vẻ mặt như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt!
Nhìn xem lúc này đi, Kiều Trác Phàm không phải lộ ra bản tính sao.
Chẳng qua, sau phút thất thần ngắn ngủi, chú ý của Kiều Trác Phàm dường như lại tiếp tục rơi xuống mông cô.
"Cục cưng, dưới mông..."
Khi nói lời này, Kiều Trác Phàm cũng trực tiếp vươn tay định cầm lấy đồ vật dưới mông cô.
Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng phản ứng vô cùng nhanh chóng, ngay tại lúc anh vươn tay cô liền nhanh chóng dùng móng vuốt trắng nõn nà của mình trùm lấy bàn tay to của Kiều Trác Phàm.
"Ừ?" Kiều Trác Phàm nhíu mày nhìn cô, dường như đối với động tác kia của cô có chút ngoài ý muốn.
Thực ra, Kiều Trác Phàm vốn chỉ muốn nghe xem cô có thể nói ra điều gì dời đi lực chú ý của mình.
Nhưng anh thực sự không nghĩ tới, Tiếu Bảo Bối có thể nói ra được như này.
"Kiều Trác Phàm, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau!" Lời này quả thật lập tức đánh vào lòng Kiều Trác Phàm.
"Đúng vậy, đã lâu rồi chưa nói gì!" Khi nhắc đến điều này, Kiều Trác Phàm cũng có chút hối hận không thôi. Suy cho cùng, nếu anh không cố chấp trốn đi không gặp Tiếu Bảo Bối mà nói, bọn họ cũng không đến mức không gặp nhau trong khoảng thời gian dài như vậy.
Mà nói đến đây, tầm mắt của anh cũng rơi xuống bụng Tiếu Bảo Bối.
Mà Tiếu Bảo Bối dường như cũng không nghĩ tới Kiều Trác Phàm sẽ làm như thế, bụng cô đã bị bàn tay to rộng của anh bao trùm, cả người cô liền căng thẳng!
Mà dưới tình huống như vậy, Kiều Trác Phàm lại hỏi: "Cục cưng, khi nào thì biết có thai rồi?"
Thực ra, khi anh nhìn thấy chiếc que thử thai kia cũng đại khái có thể đoán được chuyện gì.
Nhưng những điều này, anh vẫn muốn nghe Tiếu Bảo Bối chính mồm nói cho anh...
"Em cũng không biết cụ thể là lúc nào thì mang thai! Hình như là sau khi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn kia đưa cho em, mỗi ngày em đều vô cùng khó chịu. Vốn em cho rằng hẳn là do em ăn không ngon ngủ không yên... Nhưng sau đó, mọi chuyện càng ngày càng không xong, nhất là ngày đó đến tập đoàn Đế Phàm ở dưới lầu tìm anh, rồi tiếp đó..." Khi nói đến đây, Tiểu Bảo Bối giống như cố kỵ điều gì đó mà lặng lẽ đánh giá Kiều Trác Phàm một cái.
Thấy cảm xúc của người này coi như là bình tĩnh, cô mới nói tiếp: "Rồi sau đó em rất khó chịu, Diêm Soái đúng lúc đi ngang qua thấy được liền dẫn em đi..."
Không ngoài dự liệu của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm vốn tâm trạng không tệ lắm vừa nghe thấy tên Diêm Soái, trong mắt anh rõ ràng trầm trầm rất nhiều.
"Kiều Trác Phàm, anh đừng tức giận! Lần đó nếu không có anh ta đưa em đi, em hẳn đã ngất xỉu trước cửa tập đoàn Đế Phàm rồi!" Cảm giác được Kiều Trác Phàm không vui, Tiếu Bảo Bối liền nói.
Mà nói xong, Kiều Trác Phàm vốn đang vô cùng không vui quả nhiên bĩnh tĩnh không ít.
Thế nhưng anh cũng không biết nên biểu đạt như thế nào với Tiếu Bảo Bối, thực ra lúc ấy anh cũng ở đó. Chỉ là ngại với mặt mũi cùng tức giận, anh không xuất hiện thôi. Nếu lúc đó cô ngất xỉu thì anh cũng sẽ không mặc kệ cô ở đó.
Diêm Soái xuất hiện mới khiến cho tách ra một đoạn thời gian dài như vậy.
Nghĩ vậy, Kiều Trác Phàm liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sớm biết rằng như vậy, anh đánh Diêm Soái ngày đó nên dùng thêm lực nữa, trực tiếp đánh tên kia đến không cần đưa đi bệnh viện mà đi thẳng đến nhà xác thì tốt rồi.
Nghe được âm thanh, Tiếu Bảo Bối nổi da gà toàn thân.
Lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện Kiều Trác Phàm đã tiễn cha Tiếu đi rồi, hơn nữa còn đóng cửa xong. Lúc này, anh đang chậm rãi bước đến chỗ cô!
Đáng chết, tại sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Thứ đồ dưới mông nhỏ của cô còn chưa kịp lấy ra!
Nếu như bị Kiều Trác Phàm phát hiện thì nên làm thế nào mới được?
Tiếu Bảo Bối vội vàng ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trên thứ đồ kia, mắt to xoay vài vòng mới đáp: "Dưới mông là... giường!"
"Giường?" Đáp án này, cũng không biết Kiều Trác Phàm vừa ý hay không.
Nhưng mà anh lúc này đã ngồi trên giường Tiếu Bảo Bối.
Lúc này chỉ cần cô thoáng hoạt động mông mình một chút, thứ đồ kia liền có thể tùy lúc xuất hiện trước mặt Tiếu Bảo Bối.
Mà tầm mắt của Kiều Trác Phàm vẫn luôn cố ý vô tình rơi xuống chỗ đó.
Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm giác áp lực nặng như núi.
"Là giường mà!" Cảm giác ánh mắt Kiều Trác Phàm lại lần nữa rơi xuống mông mình, Tiếu Bảo Bối vội vàng lên tiếng.
Mà lúc này, Kiều Trác Phàm lại cười đến giảo hoạt.
Tươi cười này khiến Tiếu Bảo Bối có chút sửng sốt.
Phải biết rằng, đã một thời gian dài cô không nhìn thấy Kiều Trác Phàm lộ ra vẻ mặt như vậy với cô.
Ngay tại lúc Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười đầy xấu xa kia của Kiều Trác Phàm đến sửng sốt, cô liền nghe được Kiều Trác Phàm đến gần bên tai cô nói một câu: "Anh còn tưởng rằng em muốn nói là quần trong cơ!"
Lời này, trêu chọc Tiếu Bảo Bối trực tiếp đỏ cả gương mặt.
Cô biết mà, mỗi lần Kiều Trác Phàm lộ ra vẻ mặt như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt!
Nhìn xem lúc này đi, Kiều Trác Phàm không phải lộ ra bản tính sao.
Chẳng qua, sau phút thất thần ngắn ngủi, chú ý của Kiều Trác Phàm dường như lại tiếp tục rơi xuống mông cô.
"Cục cưng, dưới mông..."
Khi nói lời này, Kiều Trác Phàm cũng trực tiếp vươn tay định cầm lấy đồ vật dưới mông cô.
Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng phản ứng vô cùng nhanh chóng, ngay tại lúc anh vươn tay cô liền nhanh chóng dùng móng vuốt trắng nõn nà của mình trùm lấy bàn tay to của Kiều Trác Phàm.
"Ừ?" Kiều Trác Phàm nhíu mày nhìn cô, dường như đối với động tác kia của cô có chút ngoài ý muốn.
Thực ra, Kiều Trác Phàm vốn chỉ muốn nghe xem cô có thể nói ra điều gì dời đi lực chú ý của mình.
Nhưng anh thực sự không nghĩ tới, Tiếu Bảo Bối có thể nói ra được như này.
"Kiều Trác Phàm, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau!" Lời này quả thật lập tức đánh vào lòng Kiều Trác Phàm.
"Đúng vậy, đã lâu rồi chưa nói gì!" Khi nhắc đến điều này, Kiều Trác Phàm cũng có chút hối hận không thôi. Suy cho cùng, nếu anh không cố chấp trốn đi không gặp Tiếu Bảo Bối mà nói, bọn họ cũng không đến mức không gặp nhau trong khoảng thời gian dài như vậy.
Mà nói đến đây, tầm mắt của anh cũng rơi xuống bụng Tiếu Bảo Bối.
Mà Tiếu Bảo Bối dường như cũng không nghĩ tới Kiều Trác Phàm sẽ làm như thế, bụng cô đã bị bàn tay to rộng của anh bao trùm, cả người cô liền căng thẳng!
Mà dưới tình huống như vậy, Kiều Trác Phàm lại hỏi: "Cục cưng, khi nào thì biết có thai rồi?"
Thực ra, khi anh nhìn thấy chiếc que thử thai kia cũng đại khái có thể đoán được chuyện gì.
Nhưng những điều này, anh vẫn muốn nghe Tiếu Bảo Bối chính mồm nói cho anh...
"Em cũng không biết cụ thể là lúc nào thì mang thai! Hình như là sau khi anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn kia đưa cho em, mỗi ngày em đều vô cùng khó chịu. Vốn em cho rằng hẳn là do em ăn không ngon ngủ không yên... Nhưng sau đó, mọi chuyện càng ngày càng không xong, nhất là ngày đó đến tập đoàn Đế Phàm ở dưới lầu tìm anh, rồi tiếp đó..." Khi nói đến đây, Tiểu Bảo Bối giống như cố kỵ điều gì đó mà lặng lẽ đánh giá Kiều Trác Phàm một cái.
Thấy cảm xúc của người này coi như là bình tĩnh, cô mới nói tiếp: "Rồi sau đó em rất khó chịu, Diêm Soái đúng lúc đi ngang qua thấy được liền dẫn em đi..."
Không ngoài dự liệu của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm vốn tâm trạng không tệ lắm vừa nghe thấy tên Diêm Soái, trong mắt anh rõ ràng trầm trầm rất nhiều.
"Kiều Trác Phàm, anh đừng tức giận! Lần đó nếu không có anh ta đưa em đi, em hẳn đã ngất xỉu trước cửa tập đoàn Đế Phàm rồi!" Cảm giác được Kiều Trác Phàm không vui, Tiếu Bảo Bối liền nói.
Mà nói xong, Kiều Trác Phàm vốn đang vô cùng không vui quả nhiên bĩnh tĩnh không ít.
Thế nhưng anh cũng không biết nên biểu đạt như thế nào với Tiếu Bảo Bối, thực ra lúc ấy anh cũng ở đó. Chỉ là ngại với mặt mũi cùng tức giận, anh không xuất hiện thôi. Nếu lúc đó cô ngất xỉu thì anh cũng sẽ không mặc kệ cô ở đó.
Diêm Soái xuất hiện mới khiến cho tách ra một đoạn thời gian dài như vậy.
Nghĩ vậy, Kiều Trác Phàm liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Sớm biết rằng như vậy, anh đánh Diêm Soái ngày đó nên dùng thêm lực nữa, trực tiếp đánh tên kia đến không cần đưa đi bệnh viện mà đi thẳng đến nhà xác thì tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.