Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 174: Kiều Trác Phàm, không được rời khỏi em (2+3)
Luật Nhi
27/10/2017
Nhưng mà ngày hôm nay sau khi Tiếu Bảo Bối đi từ phòng tắm đi ra, thì thấy căn phòng này vô cùng yên tĩnh.
Con sói xám Kiều Trác Phàm cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Lạ thật, Kiều Trác Phàm đi đâu rồi?” Đối với căn phòng trống rỗng, Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu.
Bởi vì biết cô có chứng sợ hãi giam cầm nên bình thường lúc cô tắm rửa thì Kiều Trác Phàm vẫn sẽ ở trong căn phòng này. Đề phòng những lúc mất điện đột xuất sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Nhưng mà ngày hôm nay tại sao người đàn ông này lại yên tâm về cô như vậy?
Hay là anh có chuyện gì gấp?
Lúc Tiếu Bảo Bối đang ôm đầu suy nghĩ ở trong phòng, thì dưới đại sảnh xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Sau đó, ở chỗ tủ âm tường xuất hiện tiếng động kêu loạt xoạt.
“Lạ thật, mình nhớ là để ở đây mà!”
Kiều Trác Phàm đáng lẽ ra giờ này phải ở trong phòng nhưng mà lại đứng ở trong đại sảnh. Trên tay của anh còn cầm theo một cái hộp. Trên bề mặt còn có ký hiệu là một chữ thập màu đỏ.
Vừa nhìn cũng biết là hòm thuốc.
Nhưng mà người đàn ông lục lọi một lúc lâu, mà vẫn không tìm được thứ mình muốn.
Không biết là do vội vàng hay là bởi vì thân thể của anh không thoải mái, mà trên trán của anh đổ rất nhiều mồ hôi.
Mà từ sắc mặt tái nhợt của anh thì cũng nhìn ra được chính là vế sau.
Cũng vào lúc này sau khi có một loạt tiếng động nho nhỏ vang lên, cuối cùng trên lầu đi xuống một người. Mà tay của người kia, đang nắm chặt lại. Hiển nhiên là trên tay của bà đang cầm thứ gì đó.
“Con đang tìm cái gì?” Giọng nói của Thẩm Niệm Cẩm vang lên, khiến cho tay của Kiều Trác Phàm đang tìm kiếm đồ chợt dừng lại.
“Hơn nửa đêm dì không ở trong phòng của mình, đừng đi ra ngoài dọa chết con!” Kiều Trác Phàm chỉ liếc nhìn bà một cái, sau đó lại vội vàng tìm kiếm trong đống chai chai lọ lọ kia thứ mà mình muốn tìm.
“Nhìn này, đây chính là thứ con cần tìm đúng không!” Thẩm Niệm Cẩm giống như không hài lòng với thái độ của Kiều Trác Phàm, vừa nói ra khỏi miệng liền hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó bà đưa món đồ nhỏ ở trong tay mình ra.
Món đồ nhỏ kia được đóng gói trong cái lọ có màu trắng, dưới tác động của tay nó phát ra tiếng động nho nhỏ.
Mà tiếng động này khiến cho Kiều Trác Phàm đang tìm đồ trong họp thuốc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Dì lấy cái này đi khi nào? Hại con tìm nó rất cực khổ!” Kiều Trác Phàm vừa nói vừa đi về phía của Thẩm Niệm Cẩm.
Lúc này gương mặt của Kiều Trác Phàm mặc dù không có thay đổi gì lớn nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm có thể đọc ra được sự khó chịu của anh từ bước chân đi của anh.
Mặc dù hai người vẫn hay so tài với nhau, nhưng mà dù sao thì Thẩm Niệm Cẩm cũng là trưởng bối của Kiều Trác Phàm. Nhìn bộ dạng bị bệnh của anh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Rất đau sao?”
“Vâng! Nhưng mà vẫn có thể nhịn được...” Mặc dù trên trán của anh đầy mồ hôi nhưng mà trên mặt của anh vẫn không có chút khác thường nào.
Thật ra thì đứa nhỏ Kiều Trác Phàm này từ trước đến giờ vẫn rất giỏi nhịn.
Trước đây lúc bệnh suyễn hết sức nghiêm trọng, cả người của anh gầy như bộ xương khô. Nhưng mà khi đó bọn họ cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này than vãn điều gì.
Nhìn anh như vậy đột nhiên Thẩm Niệm Cẩm cảm thấy hết sức đau đầu.
Căn bản bà không ngờ được bản thân mình nấu đồ ăn lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Nếu như Kiều Trác Phàm thực sự có vấn đề gì, đến lúc đó thì chị của bà chắc chắn sẽ không buông tha cho Thẩm Niệm Cẩm bà. Mặc dù tất cả những điều này không phải do bà khởi xướng mà là Tiếu Bảo Bối...
“Cái thằng nhóc thúi con đó, không có chuyện gì sao phải thể hiện bằng cách ăn mấy thứ dầu mỡ đó chứ? Cũng không phải không biết tình hình sức khỏe của bản thân, tại sao còn khiến cho người khác không yên tâm như vậy chứ?” Nhìn đôi môi mỏng khẽ nhếch của anh, giống như là đang phải chịu một nỗi đau rất lớn, Thẩm Niệm Cẩm rất tức giận. Vươn tay ra đánh một cái lên đầu vai của Kiều Trác Phàm.
“Dì có thể có bộ dạng của một người lớn một chút được không? Không thấy là con đang khó chịu hay sao mà còn đánh người?”
Kiều Trác Phàm liếc Thẩm Niệm Cẩm một cái, vẻ mặt không phục.
Thực ra, Thẩm Niệm Cẩm chính là đứa con gái nhỏ nhất của ông ngoại Kiều Trác Phàm, cũng là đứa con gái mà ông sinh khi đã già. So với Kiều Trác Phàm, cũng chỉ lớn hơn mười mấy tuổi. Ở nhà họ Thẩm bà được cưng chiều nhất. Cho nên sự nghiệp kinh doanh của đại gia tộc đều để lại cho bà thừa kế.
Nhưng mà mấy đứa con nhà họ Thẩm không có bao nhiêu ham muốn đối với xí nghiệp của gia tộc, đối với sự nghiệp kinh doanh của đại gia tộc mà Thẩm Niệm Cẩm mới thừa kế, bọn họ cũng không có nửa câu oán hận, bởi vì mỗi người bọn họ đều có sự nghiệp yêu thích của bản thân.
Mà Thẩm Niệm Cẩm thì sợ là cũng chính là người không thích xí nghiệp gia tộc nhất trong đám người kia. Cho nên kể từ khi bà phải thừa kế xí nghiệp gia tộc, bà liền trực tiếp quăng những thứ này lại cho Kiều Trác Phàm.
Cũng bắt đầu từ đó hai người này vừa thấy mặt là ầm ĩ. Từ nhỏ Thẩm Niệm Cẩm đã được nhà họ Thẩm bảo vệ rất kỹ, cho nên tâm lý đoán chừng còn không có chững chạc được như Kiều Trác Phàm. Cho nên mỗi lần Kiều Trác Phàm đều cảm thấy, Thẩm Niệm Cẩm không có bộ dạng của người lớn.
“Cái thằng nhóc thúi nhà con còn dám mạnh miệng nữa?”
Thẩm Niệm Cẩm lẩm bẩm nói thầm.
Lúc Tiếu Bảo Bối từ trên lầu đi xuống thì vừa vặn bắt gặp một màn như vậy.
Đèn trong đại sảnh đều bật lên, Kiều Trác Phàm và Thẩm Niệm Cẩm đang đứng ở cửa không biết ầm ĩ cái gì.
Tiếu Bảo Bối vốn muốn trốn như con mèo, để nghe lén xem bọn họ có phải cãi nhau vì cô không. Nhưng mà suy nghĩ thì rất là hoàn hảo, nhưng mà thực tế lại không được như vậy.
Tiếu Bảo Bối cho rằng cô đã trốn được giống như một con mèo rồi sẽ rất khó bị người khác phát hiện ra. Không ngờ cái mông của cô nhô ra, từ góc độ của Kiều Trác Phàm nhìn sang thì thấy cái mông của cô đang nhô ra về phía bọn họ.
Nhìn thấy điều này, vẻ mặt Kiều Trác Phàm trở nên cứng đờ.
Thẩm Niệm Cẩm cũng nhanh chóng nhận ra điều này, thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang cũng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Cảnh tượng như vậy cũng khiến cho Thẩm Niệm Cẩm có chút run rẩy.
Mà Tiếu Bảo Bối phát hiện thấy hai người không nói chuyện nữa mà đều yên tĩnh lại, lập tức lặng lẽ ngẩng đầu lên, định xem một chút xem tại sao phía dưới lại đột nhiên yên tĩnh lại.
Nhưng mà vừa mới ngẩng đầu lên thì Tiếu Bảo Bối mới phát hiện hai người mới vừa rồi còn đang nói chuyện thì bây giờ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lần này Tiếu Bảo Bối mới ý thức được, kế hoạch bí mật của mình đã bị đưa ra ánh sáng.
“Cái đó... Con chỉ muốn xuống xem Kiều Trác Phàm ở chỗ nào thôi!” Tiếu Bảo Bối ấp úng.
“Ở chỗ này, dì cũng không ăn nó được! Câu trả lời như vậy có hài lòng không?” Bởi vì Tiếu Bảo Bối khiến cho Kiều Trác Phàm ăn mấy thứ dầu mỡ kia, nên thân thể mới không thoải mái, cho nên lúc này Thẩm Niệm Cẩm cũng có chút oán hận đối với Tiếu Bảo Bối.
Nghe được những lời này của Thẩm Niệm Cẩm, nhất thời Tiếu Bảo Bối có chút mê mang.
Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng đã vòng qua người của Thẩm Niệm Cẩm, sải bước đi tới bên cạnh của Tiếu Bảo Bối.
“Dì không nói lời nào, không ai bảo dì bị câm đâu!” Tiếng hừ lạnh này rõ ràng là Kiều Trác Phàm dành cho Thẩm Niệm Cẩm. Cho dù bình thường Kiều Trác Phàm có la hét ầm ĩ đối với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng dùng giọng nói lạnh lùng tới mức tận cùng như vậy.
“Được, được, được, cứ cho là dì nhiều chuyện đi, được chưa?” Hiển nhiên Thẩm Niệm Cẩm cũng biết điều này, nên đã hét lên với bóng lưng của Kiều Trác Phàm. Nhưng cuối cùng, nà vẫn ở sau lưng của Tiếu Bảo Bối lặng lẽ nhét hộp thuốc đau bao tử kia vào trong tay của Kiều Trác Phàm.
Sau đó Thẩm Niệm Cẩm mới xoay người trở về phòng
Editor: Táo đỏ phố núi
Mà Tiếu Bảo Bối thì nhìn chằm chằm vào bóng bưng Thẩm Niệm Cẩm đang thở phì phì tức giận trở về phòng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu là mới vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì, mà khiến cho dì nhỏ tức giận như vậy?
Nhưng mà trạng thái ngẩn người của Tiếu Bảo Bối cũng không duy trì được lâu.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Bởi vì một giây sau cái mông của cô đã bị vỗ một cái.
Chờ lúc Tiếu Bảo Bối phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh cô. Mà bàn tay của anh, còn trực tiếp đặt ở trên cái mông của cô. Hiển nhiên, đây chính là ‘công cụ gây án’ mới vừa rồi!
“Còn đứng làm gì? Mau trở về phòng cùng anh!” Kiều đại thiếu không hề có chút cảm giác làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, ngược lại còn nghênh ngang nói, hơn nữa tay vẫn còn để trên mông của Tiếu Bảo Bối muốn dẫn cô lên lầu.
Cái mông lại bị tay của người khác khống chế, loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta phải lo lắng.
Tiếu Bảo Bối giãy giụa mấy lần, cũng thử kéo bàn tay của Kiều Trác Phàm ở trên mông ra.
Nhưng mà mỗi lần kéo ra rồi thì bàn tay của Kiều Trác Phàm lại nhanh chóng đặt lên lại.
Hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Cuối cùng cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Kiều Trác Phàm trở về phòng.
- - Đường phân cách - -
Cũng trong khoảng thời gian này, tại một khách sạn nào đó trong trung tâm thành phố, một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố này. Căn phòng này cũng chưa bật bất kỳ bóng đèn nào lên.
Điều này khiến cho không gian tối đen ở trong phòng hoàn toàn đối lập với những ngọn đèn rực rở ở bên ngoài thành phố náo nhiệt kia.
Mà ở bên cạnh người đàn ông còn để một chai rượu đỏ đã mở nắp, cùng với một cái ly rượu mới uống được một nửa.
Rất nhiều năm chưa từng trở lại thành phố này, anh cũng không ngờ được nó lại có thay đổi lớn như vậy.
Ngay cả chỗ trước kia anh học trung học, cũng đã biến thanh một tòa nhà văn phòng.
Tin tức này là ngày hôm qua anh lái xe đi trên con đường quen thuộc trước kia vài vòng mà vẫn không tìm được địa điểm quen thuộc. Sau đó anh hỏi một người ở gần đó mới biết được.
Lúc nghe được tin tức này, lần đầu tiên anh có cảm giác bản thân mình vô lực đối với thế giới này.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Ngay cả một chốn cũ mà anh muốn tới để nhớ lại quá khứ của bọn họ, tìm khắp nơi cũng không được nữa rồi...
Anh dự định triệt để buông thả bản thân mình, trầm mê ở trong thế giới của cồn. Trừ cách này ra thì anh cũng không biết làm cách nào để ôm ấp hình bóng của cô gái trong trí nhớ nữa.
“Reng reng reng...” Trong đêm tối, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Bị cắt ngang hứng uống rượu, người đàn ông tùy ý đặt ly rượu xuống một chỗ, móc điện thoại di động đang không ngừng lóe đèn báo hiệu lên.
“Cha, có chuyện gì vậy ạ?” Lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến, người đàn ông không chút nghĩ ngợi nhận điện thoại.
“Chính là tập đoàn Đế Phàm sao? Con biết rồi! Ngày mai con sẽ đích thân tới đó, để gặp mặt người phụ trách của bọn họ.”
“Nếu như chờ trực tiếp ký hợp đồng, thì không thể tốt hơn được nữa.”
“Được, vậy cứ như thế đã!”
Thời gian nghe điện thoại cũng không lâu. điễnn dàn nên quýndon.
Sau đó người đàn ông nhanh chóng cúp điện thoại, vô lực dựa vào chiếc ghế sofa ở bên cạnh, tùy ý để cho rượu cồn cọ rửa thần kinh và giác quan của anh...- - Đường phân cách - -
"Kiều Trác Phàm, có phải anh không thoải mái ở đâu hay không?"
Sau khi trở lại phòng, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng trốn được khỏi bàn tay kia của Kiều Trác Phàm. Bởi vì lúc này Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh, lấy từ bên trong chiếc hộp ra mấy viên thuốc màu trắng, sau đó dùng nước ấm đã chuẩn bị sẵn để uống thuốc.
Mà Tiếu Bảo Bối vốn đã xoay người chui vào trong chăn đệm, lúc xoay người lại nhìn thấy màn này. Nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang nghiêng người uống thuốc, bởi vì hành động này mà hầu kết trượt lên xuống. Tiếu Bảo Bối có chút tò mò, lại từ trên giường nhảy xuống.
“Không phải, chỉ là thuốc vitamin thôi!” Hiển nhiên, người đàn ông này không muốn nói cho cô biết đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì. Sau khi phát hiện ra bóng dáng của cô đang đi lại gần mình thì Kiều Trác Phàm nhanh tay lẹ mắt nhét lọ thuốc màu trắng kia vào trong túi quần của mình.
“Thuốc vitamin?” Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Không phải là thuốc vitamin thì còn có thể là cái gì? Em có muốn không, có muốn cho em mấy viên không?” Lúc nói tới đây thậm chí Kiều Trác Phàm còn đưa tay vào móc trong túi quần của mình.
Mà Tiếu Bảo Bối nghe thấy nói như vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó lại.
“Không cần, anh giữ lại tự mình uống đi!” Từ nhỏ đến lớn, cô cực kỳ ghét uống thuốc. Đặc biệt là thời gian gần đây phải vào bệnh viện, mỗi ngày dưới sự giám sát của Kiều Trác Phàm phải uống cả đống thuốc kia, khiến cho cô sợ muốn chết rồi. Bây giờ cô vừa mới nghĩ tới mấy viên thuốc kia thì toàn thân liền nổi da gà lên rồi.
“Thật sự không muốn?” Đối với lần này, Kiều đại thiếu còn bày ra bộ dạng hết sức đáng tiếc.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại không hề biết là, trong mấy ngày nằm viện kia, Kiều Trác Phàm đã sớm thăm dò ra chuyện cô không thích uống thuốc.
Bởi vì như vậy nên anh mới có thể thuận lợi loại bỏ nghi ngờ trong lòng của cô.
“Không muốn, không muốn!”
Tiếu Bảo Bối rung đùi đắc ý, phản ứng giống y hệt như dự liệu của Kiều Trác Phàm, hết sức kịch liệt.
Hài lòng vì đạt được kết quả mà mình muốn, Kiều Trác Phàm thu hồi lại bàn tay để trong túi quần. điễnn dàn nên quýndon.
Mà ánh mắt của anh lại một lần nữa rơi trên người của Tiếu Bảo Bối.
Lúc này anh mới phát hiện ra Tiếu Bảo Bối nhảy xuống giường cũng không hề đi dép.
Hai bàn chân cứ đạp thẳng xuống sàn nhà trơn bóng, bởi vì sàn nhà có hơi lạnh cho nên đầu ngón chân út cũng bị lạnh tới mức đỏ lên.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, xuống giường thì phải đeo dép vào, đừng nói với anh là đầu óc của em lại bị chó cặp đi rồi nha!”
Được rồi, đầu ngón chân út kia khiến cho Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy liền muốn ngắt muốn nhéo thật đã. Nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn vì điều này mà nhíu mày lại.
Sống cùng với Tiếu Bảo Bối gần ba tháng, anh phát hiện ra Tiếu Bảo Bối là một học sinh kém nhất trên đời này.
Trí nhớ không tốt không nói làm gì, cô lại còn thích kiếm cớ. Mỗi lần cô quên mất chuyện gì mà Kiều Trác Phàm dặn dò, thì lúc hỏi lại thì cô sẽ nói cái gì mà trí nhớ đã bị chó cặp đi mất, hoặc là tối qua có con chuột đã xóa đi trí nhớ của cô.
Mặc dù điểm này khiến cho Kiều Trác Phàm hết sức buồn rầu, vốn tưởng rằng nói nhiều lần thì Tiếu Bảo Bối sẽ nhớ kỹ.
Nhưng mà bây giờ đã nói không dưới mười lần rồi, mà Tiếu Bảo Bối một chút cũng không hề thay đổi.
Lần đầu tiên, Kiều Trác Phàm có chút vô lực đối với Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà bởi vì như vậy thì mới là Tiếu Bảo Bối, trên đời này chỉ có Tiếu Bảo Bối độc nhất vô nhị, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Cho dù Tiếu Bảo Bối nghịch ngợm gây sự vậy thì như thế nào? Đây mới là Tiếu Bảo Bối của anh, anh muốn bảo vệ Tiếu Bảo Bối cả đời.
Nhưng mà xem ra đối với chuyện Tiếu Bảo Bối dạy mãi mà không sửa, vậy thì chỉ có thể lót thêm một tầng thảm dày thì mới có thể giải quyết được chuyện này. điễnn dàn nên quýndon.
“Kiều Trác Phàm, làm sao anh biết là trí nhớ của em bị chó cặp đi mất vậy? Anh thật là thông minh đó...” Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Kiều Trác Phàm, giờ phút này đang cúi đầu nhìn cái chân không của mình, rồi lại vội vàng ngẩng đầu lên cợt nhả với Kiều Trác Phàm.
Con sói xám Kiều Trác Phàm cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Lạ thật, Kiều Trác Phàm đi đâu rồi?” Đối với căn phòng trống rỗng, Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu.
Bởi vì biết cô có chứng sợ hãi giam cầm nên bình thường lúc cô tắm rửa thì Kiều Trác Phàm vẫn sẽ ở trong căn phòng này. Đề phòng những lúc mất điện đột xuất sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.
Nhưng mà ngày hôm nay tại sao người đàn ông này lại yên tâm về cô như vậy?
Hay là anh có chuyện gì gấp?
Lúc Tiếu Bảo Bối đang ôm đầu suy nghĩ ở trong phòng, thì dưới đại sảnh xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Sau đó, ở chỗ tủ âm tường xuất hiện tiếng động kêu loạt xoạt.
“Lạ thật, mình nhớ là để ở đây mà!”
Kiều Trác Phàm đáng lẽ ra giờ này phải ở trong phòng nhưng mà lại đứng ở trong đại sảnh. Trên tay của anh còn cầm theo một cái hộp. Trên bề mặt còn có ký hiệu là một chữ thập màu đỏ.
Vừa nhìn cũng biết là hòm thuốc.
Nhưng mà người đàn ông lục lọi một lúc lâu, mà vẫn không tìm được thứ mình muốn.
Không biết là do vội vàng hay là bởi vì thân thể của anh không thoải mái, mà trên trán của anh đổ rất nhiều mồ hôi.
Mà từ sắc mặt tái nhợt của anh thì cũng nhìn ra được chính là vế sau.
Cũng vào lúc này sau khi có một loạt tiếng động nho nhỏ vang lên, cuối cùng trên lầu đi xuống một người. Mà tay của người kia, đang nắm chặt lại. Hiển nhiên là trên tay của bà đang cầm thứ gì đó.
“Con đang tìm cái gì?” Giọng nói của Thẩm Niệm Cẩm vang lên, khiến cho tay của Kiều Trác Phàm đang tìm kiếm đồ chợt dừng lại.
“Hơn nửa đêm dì không ở trong phòng của mình, đừng đi ra ngoài dọa chết con!” Kiều Trác Phàm chỉ liếc nhìn bà một cái, sau đó lại vội vàng tìm kiếm trong đống chai chai lọ lọ kia thứ mà mình muốn tìm.
“Nhìn này, đây chính là thứ con cần tìm đúng không!” Thẩm Niệm Cẩm giống như không hài lòng với thái độ của Kiều Trác Phàm, vừa nói ra khỏi miệng liền hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó bà đưa món đồ nhỏ ở trong tay mình ra.
Món đồ nhỏ kia được đóng gói trong cái lọ có màu trắng, dưới tác động của tay nó phát ra tiếng động nho nhỏ.
Mà tiếng động này khiến cho Kiều Trác Phàm đang tìm đồ trong họp thuốc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Dì lấy cái này đi khi nào? Hại con tìm nó rất cực khổ!” Kiều Trác Phàm vừa nói vừa đi về phía của Thẩm Niệm Cẩm.
Lúc này gương mặt của Kiều Trác Phàm mặc dù không có thay đổi gì lớn nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm có thể đọc ra được sự khó chịu của anh từ bước chân đi của anh.
Mặc dù hai người vẫn hay so tài với nhau, nhưng mà dù sao thì Thẩm Niệm Cẩm cũng là trưởng bối của Kiều Trác Phàm. Nhìn bộ dạng bị bệnh của anh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Rất đau sao?”
“Vâng! Nhưng mà vẫn có thể nhịn được...” Mặc dù trên trán của anh đầy mồ hôi nhưng mà trên mặt của anh vẫn không có chút khác thường nào.
Thật ra thì đứa nhỏ Kiều Trác Phàm này từ trước đến giờ vẫn rất giỏi nhịn.
Trước đây lúc bệnh suyễn hết sức nghiêm trọng, cả người của anh gầy như bộ xương khô. Nhưng mà khi đó bọn họ cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này than vãn điều gì.
Nhìn anh như vậy đột nhiên Thẩm Niệm Cẩm cảm thấy hết sức đau đầu.
Căn bản bà không ngờ được bản thân mình nấu đồ ăn lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Nếu như Kiều Trác Phàm thực sự có vấn đề gì, đến lúc đó thì chị của bà chắc chắn sẽ không buông tha cho Thẩm Niệm Cẩm bà. Mặc dù tất cả những điều này không phải do bà khởi xướng mà là Tiếu Bảo Bối...
“Cái thằng nhóc thúi con đó, không có chuyện gì sao phải thể hiện bằng cách ăn mấy thứ dầu mỡ đó chứ? Cũng không phải không biết tình hình sức khỏe của bản thân, tại sao còn khiến cho người khác không yên tâm như vậy chứ?” Nhìn đôi môi mỏng khẽ nhếch của anh, giống như là đang phải chịu một nỗi đau rất lớn, Thẩm Niệm Cẩm rất tức giận. Vươn tay ra đánh một cái lên đầu vai của Kiều Trác Phàm.
“Dì có thể có bộ dạng của một người lớn một chút được không? Không thấy là con đang khó chịu hay sao mà còn đánh người?”
Kiều Trác Phàm liếc Thẩm Niệm Cẩm một cái, vẻ mặt không phục.
Thực ra, Thẩm Niệm Cẩm chính là đứa con gái nhỏ nhất của ông ngoại Kiều Trác Phàm, cũng là đứa con gái mà ông sinh khi đã già. So với Kiều Trác Phàm, cũng chỉ lớn hơn mười mấy tuổi. Ở nhà họ Thẩm bà được cưng chiều nhất. Cho nên sự nghiệp kinh doanh của đại gia tộc đều để lại cho bà thừa kế.
Nhưng mà mấy đứa con nhà họ Thẩm không có bao nhiêu ham muốn đối với xí nghiệp của gia tộc, đối với sự nghiệp kinh doanh của đại gia tộc mà Thẩm Niệm Cẩm mới thừa kế, bọn họ cũng không có nửa câu oán hận, bởi vì mỗi người bọn họ đều có sự nghiệp yêu thích của bản thân.
Mà Thẩm Niệm Cẩm thì sợ là cũng chính là người không thích xí nghiệp gia tộc nhất trong đám người kia. Cho nên kể từ khi bà phải thừa kế xí nghiệp gia tộc, bà liền trực tiếp quăng những thứ này lại cho Kiều Trác Phàm.
Cũng bắt đầu từ đó hai người này vừa thấy mặt là ầm ĩ. Từ nhỏ Thẩm Niệm Cẩm đã được nhà họ Thẩm bảo vệ rất kỹ, cho nên tâm lý đoán chừng còn không có chững chạc được như Kiều Trác Phàm. Cho nên mỗi lần Kiều Trác Phàm đều cảm thấy, Thẩm Niệm Cẩm không có bộ dạng của người lớn.
“Cái thằng nhóc thúi nhà con còn dám mạnh miệng nữa?”
Thẩm Niệm Cẩm lẩm bẩm nói thầm.
Lúc Tiếu Bảo Bối từ trên lầu đi xuống thì vừa vặn bắt gặp một màn như vậy.
Đèn trong đại sảnh đều bật lên, Kiều Trác Phàm và Thẩm Niệm Cẩm đang đứng ở cửa không biết ầm ĩ cái gì.
Tiếu Bảo Bối vốn muốn trốn như con mèo, để nghe lén xem bọn họ có phải cãi nhau vì cô không. Nhưng mà suy nghĩ thì rất là hoàn hảo, nhưng mà thực tế lại không được như vậy.
Tiếu Bảo Bối cho rằng cô đã trốn được giống như một con mèo rồi sẽ rất khó bị người khác phát hiện ra. Không ngờ cái mông của cô nhô ra, từ góc độ của Kiều Trác Phàm nhìn sang thì thấy cái mông của cô đang nhô ra về phía bọn họ.
Nhìn thấy điều này, vẻ mặt Kiều Trác Phàm trở nên cứng đờ.
Thẩm Niệm Cẩm cũng nhanh chóng nhận ra điều này, thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang cũng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Cảnh tượng như vậy cũng khiến cho Thẩm Niệm Cẩm có chút run rẩy.
Mà Tiếu Bảo Bối phát hiện thấy hai người không nói chuyện nữa mà đều yên tĩnh lại, lập tức lặng lẽ ngẩng đầu lên, định xem một chút xem tại sao phía dưới lại đột nhiên yên tĩnh lại.
Nhưng mà vừa mới ngẩng đầu lên thì Tiếu Bảo Bối mới phát hiện hai người mới vừa rồi còn đang nói chuyện thì bây giờ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lần này Tiếu Bảo Bối mới ý thức được, kế hoạch bí mật của mình đã bị đưa ra ánh sáng.
“Cái đó... Con chỉ muốn xuống xem Kiều Trác Phàm ở chỗ nào thôi!” Tiếu Bảo Bối ấp úng.
“Ở chỗ này, dì cũng không ăn nó được! Câu trả lời như vậy có hài lòng không?” Bởi vì Tiếu Bảo Bối khiến cho Kiều Trác Phàm ăn mấy thứ dầu mỡ kia, nên thân thể mới không thoải mái, cho nên lúc này Thẩm Niệm Cẩm cũng có chút oán hận đối với Tiếu Bảo Bối.
Nghe được những lời này của Thẩm Niệm Cẩm, nhất thời Tiếu Bảo Bối có chút mê mang.
Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng đã vòng qua người của Thẩm Niệm Cẩm, sải bước đi tới bên cạnh của Tiếu Bảo Bối.
“Dì không nói lời nào, không ai bảo dì bị câm đâu!” Tiếng hừ lạnh này rõ ràng là Kiều Trác Phàm dành cho Thẩm Niệm Cẩm. Cho dù bình thường Kiều Trác Phàm có la hét ầm ĩ đối với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng dùng giọng nói lạnh lùng tới mức tận cùng như vậy.
“Được, được, được, cứ cho là dì nhiều chuyện đi, được chưa?” Hiển nhiên Thẩm Niệm Cẩm cũng biết điều này, nên đã hét lên với bóng lưng của Kiều Trác Phàm. Nhưng cuối cùng, nà vẫn ở sau lưng của Tiếu Bảo Bối lặng lẽ nhét hộp thuốc đau bao tử kia vào trong tay của Kiều Trác Phàm.
Sau đó Thẩm Niệm Cẩm mới xoay người trở về phòng
Editor: Táo đỏ phố núi
Mà Tiếu Bảo Bối thì nhìn chằm chằm vào bóng bưng Thẩm Niệm Cẩm đang thở phì phì tức giận trở về phòng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu là mới vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì, mà khiến cho dì nhỏ tức giận như vậy?
Nhưng mà trạng thái ngẩn người của Tiếu Bảo Bối cũng không duy trì được lâu.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Bởi vì một giây sau cái mông của cô đã bị vỗ một cái.
Chờ lúc Tiếu Bảo Bối phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh cô. Mà bàn tay của anh, còn trực tiếp đặt ở trên cái mông của cô. Hiển nhiên, đây chính là ‘công cụ gây án’ mới vừa rồi!
“Còn đứng làm gì? Mau trở về phòng cùng anh!” Kiều đại thiếu không hề có chút cảm giác làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, ngược lại còn nghênh ngang nói, hơn nữa tay vẫn còn để trên mông của Tiếu Bảo Bối muốn dẫn cô lên lầu.
Cái mông lại bị tay của người khác khống chế, loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta phải lo lắng.
Tiếu Bảo Bối giãy giụa mấy lần, cũng thử kéo bàn tay của Kiều Trác Phàm ở trên mông ra.
Nhưng mà mỗi lần kéo ra rồi thì bàn tay của Kiều Trác Phàm lại nhanh chóng đặt lên lại.
Hành động này khiến cho Tiếu Bảo Bối vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Cuối cùng cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Kiều Trác Phàm trở về phòng.
- - Đường phân cách - -
Cũng trong khoảng thời gian này, tại một khách sạn nào đó trong trung tâm thành phố, một người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố này. Căn phòng này cũng chưa bật bất kỳ bóng đèn nào lên.
Điều này khiến cho không gian tối đen ở trong phòng hoàn toàn đối lập với những ngọn đèn rực rở ở bên ngoài thành phố náo nhiệt kia.
Mà ở bên cạnh người đàn ông còn để một chai rượu đỏ đã mở nắp, cùng với một cái ly rượu mới uống được một nửa.
Rất nhiều năm chưa từng trở lại thành phố này, anh cũng không ngờ được nó lại có thay đổi lớn như vậy.
Ngay cả chỗ trước kia anh học trung học, cũng đã biến thanh một tòa nhà văn phòng.
Tin tức này là ngày hôm qua anh lái xe đi trên con đường quen thuộc trước kia vài vòng mà vẫn không tìm được địa điểm quen thuộc. Sau đó anh hỏi một người ở gần đó mới biết được.
Lúc nghe được tin tức này, lần đầu tiên anh có cảm giác bản thân mình vô lực đối với thế giới này.Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Ngay cả một chốn cũ mà anh muốn tới để nhớ lại quá khứ của bọn họ, tìm khắp nơi cũng không được nữa rồi...
Anh dự định triệt để buông thả bản thân mình, trầm mê ở trong thế giới của cồn. Trừ cách này ra thì anh cũng không biết làm cách nào để ôm ấp hình bóng của cô gái trong trí nhớ nữa.
“Reng reng reng...” Trong đêm tối, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Bị cắt ngang hứng uống rượu, người đàn ông tùy ý đặt ly rượu xuống một chỗ, móc điện thoại di động đang không ngừng lóe đèn báo hiệu lên.
“Cha, có chuyện gì vậy ạ?” Lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến, người đàn ông không chút nghĩ ngợi nhận điện thoại.
“Chính là tập đoàn Đế Phàm sao? Con biết rồi! Ngày mai con sẽ đích thân tới đó, để gặp mặt người phụ trách của bọn họ.”
“Nếu như chờ trực tiếp ký hợp đồng, thì không thể tốt hơn được nữa.”
“Được, vậy cứ như thế đã!”
Thời gian nghe điện thoại cũng không lâu. điễnn dàn nên quýndon.
Sau đó người đàn ông nhanh chóng cúp điện thoại, vô lực dựa vào chiếc ghế sofa ở bên cạnh, tùy ý để cho rượu cồn cọ rửa thần kinh và giác quan của anh...- - Đường phân cách - -
"Kiều Trác Phàm, có phải anh không thoải mái ở đâu hay không?"
Sau khi trở lại phòng, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng trốn được khỏi bàn tay kia của Kiều Trác Phàm. Bởi vì lúc này Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh, lấy từ bên trong chiếc hộp ra mấy viên thuốc màu trắng, sau đó dùng nước ấm đã chuẩn bị sẵn để uống thuốc.
Mà Tiếu Bảo Bối vốn đã xoay người chui vào trong chăn đệm, lúc xoay người lại nhìn thấy màn này. Nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang nghiêng người uống thuốc, bởi vì hành động này mà hầu kết trượt lên xuống. Tiếu Bảo Bối có chút tò mò, lại từ trên giường nhảy xuống.
“Không phải, chỉ là thuốc vitamin thôi!” Hiển nhiên, người đàn ông này không muốn nói cho cô biết đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì. Sau khi phát hiện ra bóng dáng của cô đang đi lại gần mình thì Kiều Trác Phàm nhanh tay lẹ mắt nhét lọ thuốc màu trắng kia vào trong túi quần của mình.
“Thuốc vitamin?” Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Không phải là thuốc vitamin thì còn có thể là cái gì? Em có muốn không, có muốn cho em mấy viên không?” Lúc nói tới đây thậm chí Kiều Trác Phàm còn đưa tay vào móc trong túi quần của mình.
Mà Tiếu Bảo Bối nghe thấy nói như vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó lại.
“Không cần, anh giữ lại tự mình uống đi!” Từ nhỏ đến lớn, cô cực kỳ ghét uống thuốc. Đặc biệt là thời gian gần đây phải vào bệnh viện, mỗi ngày dưới sự giám sát của Kiều Trác Phàm phải uống cả đống thuốc kia, khiến cho cô sợ muốn chết rồi. Bây giờ cô vừa mới nghĩ tới mấy viên thuốc kia thì toàn thân liền nổi da gà lên rồi.
“Thật sự không muốn?” Đối với lần này, Kiều đại thiếu còn bày ra bộ dạng hết sức đáng tiếc.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại không hề biết là, trong mấy ngày nằm viện kia, Kiều Trác Phàm đã sớm thăm dò ra chuyện cô không thích uống thuốc.
Bởi vì như vậy nên anh mới có thể thuận lợi loại bỏ nghi ngờ trong lòng của cô.
“Không muốn, không muốn!”
Tiếu Bảo Bối rung đùi đắc ý, phản ứng giống y hệt như dự liệu của Kiều Trác Phàm, hết sức kịch liệt.
Hài lòng vì đạt được kết quả mà mình muốn, Kiều Trác Phàm thu hồi lại bàn tay để trong túi quần. điễnn dàn nên quýndon.
Mà ánh mắt của anh lại một lần nữa rơi trên người của Tiếu Bảo Bối.
Lúc này anh mới phát hiện ra Tiếu Bảo Bối nhảy xuống giường cũng không hề đi dép.
Hai bàn chân cứ đạp thẳng xuống sàn nhà trơn bóng, bởi vì sàn nhà có hơi lạnh cho nên đầu ngón chân út cũng bị lạnh tới mức đỏ lên.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, xuống giường thì phải đeo dép vào, đừng nói với anh là đầu óc của em lại bị chó cặp đi rồi nha!”
Được rồi, đầu ngón chân út kia khiến cho Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy liền muốn ngắt muốn nhéo thật đã. Nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn vì điều này mà nhíu mày lại.
Sống cùng với Tiếu Bảo Bối gần ba tháng, anh phát hiện ra Tiếu Bảo Bối là một học sinh kém nhất trên đời này.
Trí nhớ không tốt không nói làm gì, cô lại còn thích kiếm cớ. Mỗi lần cô quên mất chuyện gì mà Kiều Trác Phàm dặn dò, thì lúc hỏi lại thì cô sẽ nói cái gì mà trí nhớ đã bị chó cặp đi mất, hoặc là tối qua có con chuột đã xóa đi trí nhớ của cô.
Mặc dù điểm này khiến cho Kiều Trác Phàm hết sức buồn rầu, vốn tưởng rằng nói nhiều lần thì Tiếu Bảo Bối sẽ nhớ kỹ.
Nhưng mà bây giờ đã nói không dưới mười lần rồi, mà Tiếu Bảo Bối một chút cũng không hề thay đổi.
Lần đầu tiên, Kiều Trác Phàm có chút vô lực đối với Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà bởi vì như vậy thì mới là Tiếu Bảo Bối, trên đời này chỉ có Tiếu Bảo Bối độc nhất vô nhị, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Cho dù Tiếu Bảo Bối nghịch ngợm gây sự vậy thì như thế nào? Đây mới là Tiếu Bảo Bối của anh, anh muốn bảo vệ Tiếu Bảo Bối cả đời.
Nhưng mà xem ra đối với chuyện Tiếu Bảo Bối dạy mãi mà không sửa, vậy thì chỉ có thể lót thêm một tầng thảm dày thì mới có thể giải quyết được chuyện này. điễnn dàn nên quýndon.
“Kiều Trác Phàm, làm sao anh biết là trí nhớ của em bị chó cặp đi mất vậy? Anh thật là thông minh đó...” Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết được suy nghĩ của Kiều Trác Phàm, giờ phút này đang cúi đầu nhìn cái chân không của mình, rồi lại vội vàng ngẩng đầu lên cợt nhả với Kiều Trác Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.