Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 143: Kiều Trác Phàm, là chị ta đã đưa em tới bữa tiệc kia!
Luật Nhi
15/09/2017
Editor: Táo đỏ phố núi
Hôm nay vừa đúng là thứ bảy, Tiếu Bảo Bối dự định ôm chăn ngủ nướng cho đã. Nhưng mà vào lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiếu Bảo Bối kéo chăn lên đắp vút đầu, thử xem có ngăn chặn được tiếng chuông cửa ồn ào ngoài kia được một chút nào hay không.
Nhưng mà người đang bấm chuông cửa ngoài kia, hình như có thù oán gì với Tiếu Bảo Bối thì phải.
Mặc kệ cho Tiếu Bảo Bối bịt tai như thế nào đi nữa, thì tiếng chuông của vẫn liên tục vang lên ở bên tai của cô. Hơn nữa, mỗi lần Tiếu Bảo Bối cho rằng tiếng chuông cửa đã dừng lại, từ đó bắt đầu thả lỏng một chút, thì tiếng động ồn ào này lại vang lên một lần nữa.
Đến cuối cùng, tinh thần của Tiếu Bảo Bối đều muốn sụp đổ luôn.
Rốt cục, cô chỉ có thể lưu luyến rời khỏi ổ chăn của mình, túm tóc thành cái đuôi gà vừa đi ra cửa vừa lầm bầm chửi rủa.
Đến lúc này, Tiếu Bảo Bối vẫn cho rằng người ngoài cửa hẳn là Kiều Trác Phàm vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về.
Người đàn ông này có thói quen tập thể dục mỗi buổi sáng.
Mặc kệ là trời mưa gió hay không, anh cũng vẫn sẽ mặc quần áo thể thao đi chạy một vòng quanh đây.
Nhất là cuối tuần, anh lại có sở thích chạy khoảng hai ba tiếng đồng hồ liền.
Vừa rồi, lúc Kiều Trác Phàm đi ra cửa còn muốn kéo cô đi ra ngoài tập thể dục, nói cho oai là tăng cường sức khỏe thân thể cho Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối trốn ở trong chăn, sống chết cũng không chịu rời giường. Cuối cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể đi một mình.
“Kiều Trác Phàm, anh có thấy phiền không! Ra cửa mà không mang theo chìa khóa, anh muốn ăn đòn hay sao!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, vừa mở cửa vừa giơ nắm đấm nhỏ lên. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Được rồi, kể từ sau khi kết hôn bọn họ dọn vào ở trong căn biệt thự này thì trừ người bạn của Kiều Trác Phàm là Đàm Tiểu Duật đưa Kiều Trác Phàm về hôm anh uống rượu say và có một nữ thư ký tới đưa quần áo ra thì chưa có người nào tới đây.
Đặc biệt lại là vào lúc sáng sớm như thế này.
Cho nên, lúc này Tiếu Bảo Bối trực tiếp xem người liên tục ấn chuông cửa không ngừng ở ngoài kia trở thành Kiều Trác Phàm - người mà đi tập thể dục không mang theo chìa khóa.
Vừa nói, cô còn vừa giơ nắm đấm nhỏ lên, giống như là muốn dùng cái này để biểu hiện sự tức giận của mình lúc này.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vừa đẩy cánh cửa kia ra, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa kia, thì cô sợ ngây người.
Thậm chí, trong lúc nhất thời cô còn quên thu hồi nắm đấm nhỏ của mình.
“Ngài là . . .”
Người phụ nữ đứng ngoài cửa, khoảng ba bốn chục tuổi. Trên mặt trang điểm cũng không nhạt. Trên tay của bà, còn kéo theo một va ly hành lý.
Mà nổi bật nhất, sợ là mái tóc đủ màu sắc trên đầu của bà!
Người phụ nữ như vậy, lại xuất hiện vào thời gian như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút không biết phải làm như thế nào.
“Nơi này là nhà của Kiều? À đúng rồi, tên tiếng Trung gọi là Kiều Trác Phàm!” Người phụ nữ kia bắt chước giọng chính tông Bắc Kinh.
“Đúng vậy . . . Nơi này chính là nhà của Kiều Trác Phàm!” Giọng nói của Tiếu Bảo Bối có chút yếu ớt.
Bên trong đôi mắt xinh đẹp kia, tràn đầy hiếu kỳ đối với người phụ nữ này.
Vậy là tôi đã tìm đúng chỗ rồi! Tôi là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm, tên tôi là Thẩm Niệm Cẩm, nghe nói gần đây thằng bé đã về nước, nên tới thăm nó một chút!” Gương mặt của người phụ nữ này tràn đầy vui vẻ, nhìn có vẻ rất thân thiện và gần gũi. Điều này so với vẻ bề ngoài của bà, có chút không hợp với nhau.
dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
“Ngài là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm?” Dường như Tiếu Bảo Bối có chút không tin tưởng.
Mặc dù tạm thời không có cách nào xác định được lời nói thật hay giả, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn vội vàng thu lại nắm đấm của mình.
Một màn này, lọt vào trong mắt của Thẩm Niệm Cẩm.
Bà đang cười, nhưng mà cười sau lưng Tiếu Bảo Bối!
Thẩm Niệm Cẩm nói: “Nếu như cháu không tin, tôi có thể đưa cho cháu xem bằng chứng xác thực của tôi!”
Người kia nói xong, trực tiếp móc đồ của mình ra, vừa móc đồ vừa lẩm bẩm: “Hộ chiếu của mình để ở ngay đây mà!”
“Không cần, trước tiên mời ngài vào nhà đã! Bên ngoài rất lạnh!”
Hôm nay, ngoài trời đang lâm thâm mưa phùn.
Mưa cuối thu, nên trời hơi lạnh.
Chỉ đứng ở ngoài cửa, Tiếu Bảo Bối đã cảm thấy lạnh thấu xương.
“Kiều Trác Phàm đi tập thể dục buổi sáng, ngài tạm thời ngồi đây chờ. Một lát nữa anh ấy sẽ trở về!”
Sau khi dẫn khách vào nhà, Tiếu Bảo Bối chạy vào trong bếp, rót cho Thẩm Niệm Cẩm một ly nước ấm.
“Cô gái nhỏ, cháu là Tiếu Bảo Bối phải không?”
Thẩm Niệm Cẩm không trực tiếp nhận ly nước ấm từ trong tay của Tiếu Bảo Bối, ngược lại nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ in hình hoạt họa của cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi sau đó mới đột nhiên mở miệng. Die enda anl eequ uyd onn .
Trong giọng nói kia, rõ ràng còn mang theo vài phần mừng thầm.
“Dạ? Ngài biết cháu sao?” Tiếu Bảo Bối không ngờ được, người này còn biết cả cô nữa!
Lập tức cô cũng có chút ngoài ý muốn nho nhỏ.
Nhưng mà suy nghĩ lại, Kiều Trác Phàm và cô cũng đã kết hôn rồi, người nhà bọn họ cũng cần phải biết điều này chứ!
Hơn nữa, bây giờ cô ở trong phòng của Kiều Trác Phàm, muốn đoán ra cô là ai, cũng không khó.
Tiếu Bảo Bối nghĩ như vậy.
“Có biết một chút! Không ngờ được, tên Kiều đần độn này, thật sự là chờ được!” Thẩm Niệm Cẩm lẩm bẩm một mình.
Nhưng mà lời này này khiến cho Tiếu Bảo Bối không hiểu nổi.
‘Tên Kiều đần độn này, thật sự là chờ được!’ Tại sao lời nói của người này, giống như Kiều Trác Phàm đã quen biết cô từ rất lâu vậy?
Tiếu Bảo Bối suy nghĩ, nhưng mà cô chỉ mới quen Kiều Trác Phàm cách đây hai tháng thôi mà.
Chắc là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm đã nhận nhầm người rồi.
Nhưng mà lời nói này, đã khắc sâu vào trí nhớ của Tiếu Bảo Bối.
Lúc Kiều Trác Phàm trở về, vừa mới vào cửa đã bắt đầu la hét.
“Cục cưng, đồ không biết xấu hổ nhà em vẫn còn chưa thức dậy sao?”
Một câu nói, khiến cho vị khách đang ngồi trong phòng không nhịn được mà cười lên. Die enda anl eequ uyd onn .
“Kiều Trác Phàm!” Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Niệm Cẩm, gương mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên.
Cô xác định, Kiều Trác Phàm cố ý làm cho cô phải xấu hổ!
Cô gọi tên Kiều Trác Phàm, khiến cho Kiều Trác Phàm vừa mới đi vào liền sững sờ. Trong phòng khách có hai giọng nói, điều này chứng minh cục cưng của anh không phải đang ở nhà một mình!
“Sao dì lại tới đây?” Kiều Trác Phàm cầm lấy khăn lông, vừa đi vừa lau đầu tóc của mình vừa rồi bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, lúc đi vào đại sảnh nhìn thấy người kia ngồi trên ghế sofa, trong đôi mắt đen hiện lên chút sắc bén.
Tiện đà anh nhìn về phía Tiếu Bảo Bối đang đứng ở một bên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đang đỏ bừng lên. Giống như muốn nói lên sự bất mãn mới vừa rồi của cô đối với anh. Die nd da nl e q uuydo n.
“Cái thằng nhóc thúi này! Có vợ liền quên mẹ sao?” Giọng nói của người phụ nữ kia đột nhiên có chút cao giọng.
Nhất là tiếng quát có chút lạnh lùng nghiêm nghị kia, so với lúc dịu dàng với Tiếu Bảo Bối thì dường như là hai người khác nhau.
“Dì xác định là dì sinh cháu ra?” Kiều Trác Phàm lạnh lùng ném ra một câu nói như vậy rồi đi về phía Tiếu Bảo Bối, ôm khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng kia của cô vào trong lòng mình.
Trên người của anh, vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Ôm Tiếu Bảo Bối như vậy, trong nháy mắt khiến cho khí lạnh ở trên người anh tràn sang người của Tiếu Bảo Bối. Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối bất giác rùng mình một cái. Die nd da nl e q uuydo n.
Cô đẩy Kiều Trác Phàm ra một cái, ý bảo anh đừng thân mật như vậy ở trước mặt của trưởng bối.
Nhưng mà người đàn ông này, trừ ôm chặt thêm một chút ra thì không có hành động nào khác.
Hôm nay vừa đúng là thứ bảy, Tiếu Bảo Bối dự định ôm chăn ngủ nướng cho đã. Nhưng mà vào lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiếu Bảo Bối kéo chăn lên đắp vút đầu, thử xem có ngăn chặn được tiếng chuông cửa ồn ào ngoài kia được một chút nào hay không.
Nhưng mà người đang bấm chuông cửa ngoài kia, hình như có thù oán gì với Tiếu Bảo Bối thì phải.
Mặc kệ cho Tiếu Bảo Bối bịt tai như thế nào đi nữa, thì tiếng chuông của vẫn liên tục vang lên ở bên tai của cô. Hơn nữa, mỗi lần Tiếu Bảo Bối cho rằng tiếng chuông cửa đã dừng lại, từ đó bắt đầu thả lỏng một chút, thì tiếng động ồn ào này lại vang lên một lần nữa.
Đến cuối cùng, tinh thần của Tiếu Bảo Bối đều muốn sụp đổ luôn.
Rốt cục, cô chỉ có thể lưu luyến rời khỏi ổ chăn của mình, túm tóc thành cái đuôi gà vừa đi ra cửa vừa lầm bầm chửi rủa.
Đến lúc này, Tiếu Bảo Bối vẫn cho rằng người ngoài cửa hẳn là Kiều Trác Phàm vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về.
Người đàn ông này có thói quen tập thể dục mỗi buổi sáng.
Mặc kệ là trời mưa gió hay không, anh cũng vẫn sẽ mặc quần áo thể thao đi chạy một vòng quanh đây.
Nhất là cuối tuần, anh lại có sở thích chạy khoảng hai ba tiếng đồng hồ liền.
Vừa rồi, lúc Kiều Trác Phàm đi ra cửa còn muốn kéo cô đi ra ngoài tập thể dục, nói cho oai là tăng cường sức khỏe thân thể cho Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối trốn ở trong chăn, sống chết cũng không chịu rời giường. Cuối cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể đi một mình.
“Kiều Trác Phàm, anh có thấy phiền không! Ra cửa mà không mang theo chìa khóa, anh muốn ăn đòn hay sao!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, vừa mở cửa vừa giơ nắm đấm nhỏ lên. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Được rồi, kể từ sau khi kết hôn bọn họ dọn vào ở trong căn biệt thự này thì trừ người bạn của Kiều Trác Phàm là Đàm Tiểu Duật đưa Kiều Trác Phàm về hôm anh uống rượu say và có một nữ thư ký tới đưa quần áo ra thì chưa có người nào tới đây.
Đặc biệt lại là vào lúc sáng sớm như thế này.
Cho nên, lúc này Tiếu Bảo Bối trực tiếp xem người liên tục ấn chuông cửa không ngừng ở ngoài kia trở thành Kiều Trác Phàm - người mà đi tập thể dục không mang theo chìa khóa.
Vừa nói, cô còn vừa giơ nắm đấm nhỏ lên, giống như là muốn dùng cái này để biểu hiện sự tức giận của mình lúc này.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vừa đẩy cánh cửa kia ra, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa kia, thì cô sợ ngây người.
Thậm chí, trong lúc nhất thời cô còn quên thu hồi nắm đấm nhỏ của mình.
“Ngài là . . .”
Người phụ nữ đứng ngoài cửa, khoảng ba bốn chục tuổi. Trên mặt trang điểm cũng không nhạt. Trên tay của bà, còn kéo theo một va ly hành lý.
Mà nổi bật nhất, sợ là mái tóc đủ màu sắc trên đầu của bà!
Người phụ nữ như vậy, lại xuất hiện vào thời gian như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút không biết phải làm như thế nào.
“Nơi này là nhà của Kiều? À đúng rồi, tên tiếng Trung gọi là Kiều Trác Phàm!” Người phụ nữ kia bắt chước giọng chính tông Bắc Kinh.
“Đúng vậy . . . Nơi này chính là nhà của Kiều Trác Phàm!” Giọng nói của Tiếu Bảo Bối có chút yếu ớt.
Bên trong đôi mắt xinh đẹp kia, tràn đầy hiếu kỳ đối với người phụ nữ này.
Vậy là tôi đã tìm đúng chỗ rồi! Tôi là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm, tên tôi là Thẩm Niệm Cẩm, nghe nói gần đây thằng bé đã về nước, nên tới thăm nó một chút!” Gương mặt của người phụ nữ này tràn đầy vui vẻ, nhìn có vẻ rất thân thiện và gần gũi. Điều này so với vẻ bề ngoài của bà, có chút không hợp với nhau.
dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
“Ngài là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm?” Dường như Tiếu Bảo Bối có chút không tin tưởng.
Mặc dù tạm thời không có cách nào xác định được lời nói thật hay giả, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn vội vàng thu lại nắm đấm của mình.
Một màn này, lọt vào trong mắt của Thẩm Niệm Cẩm.
Bà đang cười, nhưng mà cười sau lưng Tiếu Bảo Bối!
Thẩm Niệm Cẩm nói: “Nếu như cháu không tin, tôi có thể đưa cho cháu xem bằng chứng xác thực của tôi!”
Người kia nói xong, trực tiếp móc đồ của mình ra, vừa móc đồ vừa lẩm bẩm: “Hộ chiếu của mình để ở ngay đây mà!”
“Không cần, trước tiên mời ngài vào nhà đã! Bên ngoài rất lạnh!”
Hôm nay, ngoài trời đang lâm thâm mưa phùn.
Mưa cuối thu, nên trời hơi lạnh.
Chỉ đứng ở ngoài cửa, Tiếu Bảo Bối đã cảm thấy lạnh thấu xương.
“Kiều Trác Phàm đi tập thể dục buổi sáng, ngài tạm thời ngồi đây chờ. Một lát nữa anh ấy sẽ trở về!”
Sau khi dẫn khách vào nhà, Tiếu Bảo Bối chạy vào trong bếp, rót cho Thẩm Niệm Cẩm một ly nước ấm.
“Cô gái nhỏ, cháu là Tiếu Bảo Bối phải không?”
Thẩm Niệm Cẩm không trực tiếp nhận ly nước ấm từ trong tay của Tiếu Bảo Bối, ngược lại nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ in hình hoạt họa của cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi sau đó mới đột nhiên mở miệng. Die enda anl eequ uyd onn .
Trong giọng nói kia, rõ ràng còn mang theo vài phần mừng thầm.
“Dạ? Ngài biết cháu sao?” Tiếu Bảo Bối không ngờ được, người này còn biết cả cô nữa!
Lập tức cô cũng có chút ngoài ý muốn nho nhỏ.
Nhưng mà suy nghĩ lại, Kiều Trác Phàm và cô cũng đã kết hôn rồi, người nhà bọn họ cũng cần phải biết điều này chứ!
Hơn nữa, bây giờ cô ở trong phòng của Kiều Trác Phàm, muốn đoán ra cô là ai, cũng không khó.
Tiếu Bảo Bối nghĩ như vậy.
“Có biết một chút! Không ngờ được, tên Kiều đần độn này, thật sự là chờ được!” Thẩm Niệm Cẩm lẩm bẩm một mình.
Nhưng mà lời này này khiến cho Tiếu Bảo Bối không hiểu nổi.
‘Tên Kiều đần độn này, thật sự là chờ được!’ Tại sao lời nói của người này, giống như Kiều Trác Phàm đã quen biết cô từ rất lâu vậy?
Tiếu Bảo Bối suy nghĩ, nhưng mà cô chỉ mới quen Kiều Trác Phàm cách đây hai tháng thôi mà.
Chắc là dì nhỏ của Kiều Trác Phàm đã nhận nhầm người rồi.
Nhưng mà lời nói này, đã khắc sâu vào trí nhớ của Tiếu Bảo Bối.
Lúc Kiều Trác Phàm trở về, vừa mới vào cửa đã bắt đầu la hét.
“Cục cưng, đồ không biết xấu hổ nhà em vẫn còn chưa thức dậy sao?”
Một câu nói, khiến cho vị khách đang ngồi trong phòng không nhịn được mà cười lên. Die enda anl eequ uyd onn .
“Kiều Trác Phàm!” Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Niệm Cẩm, gương mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên.
Cô xác định, Kiều Trác Phàm cố ý làm cho cô phải xấu hổ!
Cô gọi tên Kiều Trác Phàm, khiến cho Kiều Trác Phàm vừa mới đi vào liền sững sờ. Trong phòng khách có hai giọng nói, điều này chứng minh cục cưng của anh không phải đang ở nhà một mình!
“Sao dì lại tới đây?” Kiều Trác Phàm cầm lấy khăn lông, vừa đi vừa lau đầu tóc của mình vừa rồi bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, lúc đi vào đại sảnh nhìn thấy người kia ngồi trên ghế sofa, trong đôi mắt đen hiện lên chút sắc bén.
Tiện đà anh nhìn về phía Tiếu Bảo Bối đang đứng ở một bên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đang đỏ bừng lên. Giống như muốn nói lên sự bất mãn mới vừa rồi của cô đối với anh. Die nd da nl e q uuydo n.
“Cái thằng nhóc thúi này! Có vợ liền quên mẹ sao?” Giọng nói của người phụ nữ kia đột nhiên có chút cao giọng.
Nhất là tiếng quát có chút lạnh lùng nghiêm nghị kia, so với lúc dịu dàng với Tiếu Bảo Bối thì dường như là hai người khác nhau.
“Dì xác định là dì sinh cháu ra?” Kiều Trác Phàm lạnh lùng ném ra một câu nói như vậy rồi đi về phía Tiếu Bảo Bối, ôm khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng kia của cô vào trong lòng mình.
Trên người của anh, vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Ôm Tiếu Bảo Bối như vậy, trong nháy mắt khiến cho khí lạnh ở trên người anh tràn sang người của Tiếu Bảo Bối. Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối bất giác rùng mình một cái. Die nd da nl e q uuydo n.
Cô đẩy Kiều Trác Phàm ra một cái, ý bảo anh đừng thân mật như vậy ở trước mặt của trưởng bối.
Nhưng mà người đàn ông này, trừ ôm chặt thêm một chút ra thì không có hành động nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.