Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 172: Ông xã, có được không vậy! (5)
Luật Nhi
24/10/2017
Editor: Táo đỏ phố núi
Sau khi về nước biểu hiện của Diêm Soái còn chững chạc hơn so với trước kia.
Trên cơ bản tất cả những vấn đề mà Diệp Tử Hi vừa hỏi anh đều trả lời hết.
“Ở khách sạn cái gì chứ? Cứ trực tiếp đi tới nhà tôi đi! Bằng giao tình của hai người chúng ta, bất cứ lúc nào cánh cửa nhà tôi cũng mở rộng chào đón cậu!” Lời này của Diệp Tử Hi không hề giả dối một chút nào.
Trước khi Diêm Soái xuất ngoại, trên cơ bản mỗi ngày bọn họ đều đi học cùng nhau, cùng nhau tới trường, cùng nhau chơi bóng. Như hình với bóng, đây cũng chính là từ tốt nhất để hình dung hai người bọn họ.
“Tôi biết chứ. Nhưng mà cũng có chút không tiện, chờ mấy ngày nữa nhà tôi quét dọn xong xuôi thì qua tìm tôi chơi nhé!”
Lúc nói tới chỗ này đột nhiên Diêm Soái nhớ tới cái gì đó: “Cậu đi tới đây ăn cơm với ai thế?” Diễng đáng ele quiý don.
Nhìn quán cơm này, rất lâu đời và cũ kỹ.
Trên cơ bản bây giờ những người trẻ tuổi không ai thích tới chỗ như vậy để ăn cơm cả.
Khi còn học trung học, Diêm Soái ở gần chỗ này, lại phát hiện ra trong quán ăn này mỗi món ăn đều đặc biệt rất ngon.
Ngày đó sau khi tốt nghiệp trung học, anh liền dẫn theo một người tới đây ăn...
Khi đó cô gái kia ăn rất vui vẻ, đến bây giờ Diêm Soái vẫn còn nhớ rất rõ ràng rành mạch!
Còn Diệp Tử Hi thì đi đến đâu cũng đều muốn phô trương, rất để ý tới những chỗ có đẳng cấp, tại sao lại biết được sự tồn tại của quán cơm nhỏ này?
Chỉ nghĩ tới điều này thôi thì tim của Diêm Soái đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Cũng chính vì phản ứng này nên khiến cho Diêm Soái ý thức được là người phụ nữ kia vẫn có thể dễ dàng tác động tới trái tim của anh.
“Tôi đi với...” Diệp Tử Hi nói tới đây chợt dừng lại.
Anh và Nhạc Dương cùng đến.
Nhưng vấn đề là anh không muốn để cho Diêm Soái biết được mối quan hệ của anh và Nhạc Dương... điễnn dàn nên quýndon.
Trong lúc nhất thời Diệp Tử Hi trở nên rối rắm, cũng có chút buồn rầu.
Đúng như Diêm Soái đã biết, nếu như anh tới một mình, vậy thì khẳng định là anh sẽ không lựa chọn một quán ăn vừa cũ kỹ và nhỏ như vậy. Điều này sẽ khiến cho anh cảm thấy mình đẳng cấp của mình bị hạ xuống.
Nhưng mà những chỗ như thế mà đi cùng với Nhạc Dương thì lại không giống như vậy nữa.
Điều này vừa có thể thỏa mãn được nguyện vọng được ăn cơm cùng với anh của Nhạc Dương, đồng thời cũng có thể thỏa mãn được mong muốn không bị người khác bắt gặp của anh.
Nhưng mà Diệp Tử Hi thật sự không ngờ được là, ở trong một quán ăn tồi tàn như vậy lại có thể gặp được Diêm Soái mới về nước.
“Diệp Tử Hi, cái thằng nhóc nhà cậu còn có chuyện giấu giếm tôi hay sao? Không phải lén lút đưa bạn gái tới đây dùng cơm đấy chứ!” Thật ra thì Diêm Soái chỉ muốn trêu chọc Diệp Tử Hi một cái, nào ngờ lời này thực sự khiến cho sắc mặt của Diệp Tử Hi thay đổi.
Giống như là đúng như lời Diêm Soái đã nói, anh thực sự dẫn bạn gái tới chỗ này ăn cơm.
Nhưng mà người bạn gái này khiến cho Diệp Tử Hi cảm thấy có chút không thể giới thiệu được.
Cũng chính bởi vì điều này nên Diệp Tử Hi cân nhắc một lúc lâu sau đó mới quyết định nói: “Cũng không phải là bạn gái gì, chính là Nhạc Dương! Cậu cũng biết mà chính là Nhạc Dương bạn thân của Tiếu Bảo Bối!”
Quả nhiên là người thân thiết nhất với bạn thì thường thường cũng chính là người biết được vết thương trí mạng nhất của bạn. điễnn dàn nên quýndon.
Diệp Tử Hi vừa nhắc tới tên người kia thì cả người của Diêm Soái liền cứng đờ lại.
Thì ra là Nhạc Dương...
Anh còn tưởng là cô chứ...
Thậm chí anh còn mong mỏi rằng là cô nói cho Diệp Tử Hi biết ở đây có món lươn nướng ăn rất ngon. Mặc dù Diêm Soái rất không muốn thừa nhận, nhưng mà anh không có cách nào chối bỏ được, bản thân mình vừa rồi còn hoan hoan hỉ hỉ mong rằng sẽ được gặp cô ở chỗ này...
Nghe thấy Diệp Tử Hi đi tới chỗ này cùng với người khác thì trong ánh mắt của Diêm Soái ít nhiều hiện lên chút cô đơn.
“Diêm Soái, có muốn vào chào hỏi với Nhạc Dương một tiếng hay không? Mấy người chúng ta lâu rồi không ngồi ăn cơm cùng với nhau...” Đột nhiên Diệp Tử Hi đề nghị.
Nhưng mà lời đề nghị này khiến cho đôi mắt sắc của Diêm Soái một lần nữa phát sinh biến hóa.
“Thôi. Tôi ăn no rồi, đang định tính tiền để đi! Các cậu cứ ăn từ từ. Chờ lần sau có cơ hội, mình sẽ chủ chi mời các cậu ra ngoài ăn...”
Bởi vì là Nhạc Dương, bởi vì Diệp Tử Hi đề cập Nhạc Dương là bạn thân nhất của Tiếu Bảo Bối, cho nên ngay cả Diêm Soái cũng không dám nghĩ tới phương diện khác.
Diêm Soái vẫn luôn cho rằng, Diệp Tử Hi vì mình nên mới lui tới với Nhạc Dương.
Hẹn Nhạc Dương ăn cơm, chỉ sợ là cũng thăm dò tin tức của Tiếu Bảo Bối giúp anh!
Suy nghĩ như vậy, nên tia sáng cuối cùng trong đôi mắt sắc lẹm kia của anh cũng đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.
“Vậy thì chỉ có thể như vậy thôi. Sau khi trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!” Nhìn bóng lưng của Diêm Soái rời đi sau khi vội vàng nói lời tạm biệt với mình, Diệp Tử Hi vỗ vỗ ngực.
May mắn là Diêm Soái nói không muốn qua ăn cơm cùng với anh.
Nếu không thì đúng là Diệp Tử Hi vô cùng lo lắng Nhạc Dương sẽ biểu hiện thân mật với anh ở trước mặt Diêm Soái. Nếu như vậy thì muốn Diêm Soái không đoán ra mối quan hệ của hai người cũng rất khó!
“Anh đi toilet mà tại sao lại lâu như vậy?” Chờ lúc Diệp Tử Hi trở lại bên trong phòng riêng thì anh ta nhìn thấy đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Nhưng mà những thức ăn kia hình như nhiều hơn so với những món ăn bày biện ở khách sạn.
Nhất là món đậu xào kia, khiến cho Diệp Tử Hi vừa nhìn đã không có khẩy vị gì hết.
Mà Nhạc Dương mặc dù nhìn qua đã muốn nến thử nhưng mà đôi đũa vẫn được xếp rất ngay ngắn chỉnh tề.
Khiến cho con bé béo ú này đối mặt với mỹ thực mà còn có thể thận trọng như vậy thì chỉ có duy nhất một người là Diệp Tử Hi này thôi.
Chính bởi vì suy nghĩ đến cảm xúc của Diệp Tử Hi nên cô mới không dám động đũa. Nếu như là đi ăn cùng với Tiếu Bảo Bối, thì cô đã sớm vơ vét hết các món ăn này rồi, chờ Tiếu Bảo Bối trở lại thiếu chút nữa chỉ được liếm đĩa thôi.
“Không có gì, anh chỉ là nhân tiện đi dạo một vòng ở bên ngoài!” Diệp Tử Hi không có ý định nói chuyện gặp Diêm Soái ở bên ngoài ra.
“Chỗ này rất tồi tàn đúng không? Ngay từ lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối dẫn em tới chỗ này em cũng cảm thấy chỗ này rất tồi tàn cũ kỹ! Nhưng mà những món ăn ở chỗ này thì lại rất ngon. Anh mau nếm thử đi!”
Nhạc Dương vừa nói vừa lưu loát lấy thêm cơm cho Diệp Tử Hi, lại còn gắp đồ ăn thả vào trong chén của Diệp Tử Hi.
Bởi vì là Nhạc Dương gắp nên cho dù Diệp Tử Hi không có khẩu vị như thế nào cũng chỉ có thể ăn một chút.
Nhưng mà vừa nếm một cái thì anh ta cũng phát hiện ra quán ăn này rất đặc biệt.
Mùi vị này đúng là rất ngon.
Sau đó Diệp Tử Hi vốn không hào hứng với cả bàn đồ ăn này giờ lại nếm tất cả thức ăn ở trên bàn.
Quai hàm phình to ra kia chứng tỏ là người đàn ông quen sống an nhàn sung sướng này rất thích những mùi vị của món ăn ở đây.
Nhất là món khoai tây xào mới vừa rồi không chút thu hút nào, bây giờ Diệp Tử Hi ăn một lần đã hết nửa đĩa.
“Rất ngon đúng không?” Sau khi Nhạc Dương hỏi lời này lại lẩm bẩm: “Cái đồ tham ăn Bảo Bối giới thiệu thì chắc chắn sẽ không sai được!”
Nhưng mà lời này lại khiến cho Diệp Tử Hi đang ăn một cách hào hứng vô cùng vô tận chợt ngừng lại.
“Nhạc Dương, em vừa mới nói cái gì? Quán này là do Tiếu Bảo Bối dẫn em đến?” Diệp Tử Hi dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Nhạc Dương.
“Đúng vậy. Có vấn đề gì không?” Nhìn thấy phản ứng ngoài ý muốn của Diệp Tử Hi đối với đề tại này, Nhạc Dương cũng dừng đũa lại nhìn anh ta.
"Không có... Không có gì!" Mặc dù là trả lời như vậy, nhưng mà ánh mắt của Diệp Tử Hi cũng trở nên sâu hơn.
Không trách được, vừa rồi lúc Diêm Soái nhìn thấy anh ở chỗ này, lúc mới đầu thì hừng hực hào hứng, cuối cùng lại trở nên cô đơn như vậy.
Thì ra, quán ăn này thật sự là hồi ức của cậu ấy với Tiếu Bảo Bối...
Sau khi về nước biểu hiện của Diêm Soái còn chững chạc hơn so với trước kia.
Trên cơ bản tất cả những vấn đề mà Diệp Tử Hi vừa hỏi anh đều trả lời hết.
“Ở khách sạn cái gì chứ? Cứ trực tiếp đi tới nhà tôi đi! Bằng giao tình của hai người chúng ta, bất cứ lúc nào cánh cửa nhà tôi cũng mở rộng chào đón cậu!” Lời này của Diệp Tử Hi không hề giả dối một chút nào.
Trước khi Diêm Soái xuất ngoại, trên cơ bản mỗi ngày bọn họ đều đi học cùng nhau, cùng nhau tới trường, cùng nhau chơi bóng. Như hình với bóng, đây cũng chính là từ tốt nhất để hình dung hai người bọn họ.
“Tôi biết chứ. Nhưng mà cũng có chút không tiện, chờ mấy ngày nữa nhà tôi quét dọn xong xuôi thì qua tìm tôi chơi nhé!”
Lúc nói tới chỗ này đột nhiên Diêm Soái nhớ tới cái gì đó: “Cậu đi tới đây ăn cơm với ai thế?” Diễng đáng ele quiý don.
Nhìn quán cơm này, rất lâu đời và cũ kỹ.
Trên cơ bản bây giờ những người trẻ tuổi không ai thích tới chỗ như vậy để ăn cơm cả.
Khi còn học trung học, Diêm Soái ở gần chỗ này, lại phát hiện ra trong quán ăn này mỗi món ăn đều đặc biệt rất ngon.
Ngày đó sau khi tốt nghiệp trung học, anh liền dẫn theo một người tới đây ăn...
Khi đó cô gái kia ăn rất vui vẻ, đến bây giờ Diêm Soái vẫn còn nhớ rất rõ ràng rành mạch!
Còn Diệp Tử Hi thì đi đến đâu cũng đều muốn phô trương, rất để ý tới những chỗ có đẳng cấp, tại sao lại biết được sự tồn tại của quán cơm nhỏ này?
Chỉ nghĩ tới điều này thôi thì tim của Diêm Soái đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.
Cũng chính vì phản ứng này nên khiến cho Diêm Soái ý thức được là người phụ nữ kia vẫn có thể dễ dàng tác động tới trái tim của anh.
“Tôi đi với...” Diệp Tử Hi nói tới đây chợt dừng lại.
Anh và Nhạc Dương cùng đến.
Nhưng vấn đề là anh không muốn để cho Diêm Soái biết được mối quan hệ của anh và Nhạc Dương... điễnn dàn nên quýndon.
Trong lúc nhất thời Diệp Tử Hi trở nên rối rắm, cũng có chút buồn rầu.
Đúng như Diêm Soái đã biết, nếu như anh tới một mình, vậy thì khẳng định là anh sẽ không lựa chọn một quán ăn vừa cũ kỹ và nhỏ như vậy. Điều này sẽ khiến cho anh cảm thấy mình đẳng cấp của mình bị hạ xuống.
Nhưng mà những chỗ như thế mà đi cùng với Nhạc Dương thì lại không giống như vậy nữa.
Điều này vừa có thể thỏa mãn được nguyện vọng được ăn cơm cùng với anh của Nhạc Dương, đồng thời cũng có thể thỏa mãn được mong muốn không bị người khác bắt gặp của anh.
Nhưng mà Diệp Tử Hi thật sự không ngờ được là, ở trong một quán ăn tồi tàn như vậy lại có thể gặp được Diêm Soái mới về nước.
“Diệp Tử Hi, cái thằng nhóc nhà cậu còn có chuyện giấu giếm tôi hay sao? Không phải lén lút đưa bạn gái tới đây dùng cơm đấy chứ!” Thật ra thì Diêm Soái chỉ muốn trêu chọc Diệp Tử Hi một cái, nào ngờ lời này thực sự khiến cho sắc mặt của Diệp Tử Hi thay đổi.
Giống như là đúng như lời Diêm Soái đã nói, anh thực sự dẫn bạn gái tới chỗ này ăn cơm.
Nhưng mà người bạn gái này khiến cho Diệp Tử Hi cảm thấy có chút không thể giới thiệu được.
Cũng chính bởi vì điều này nên Diệp Tử Hi cân nhắc một lúc lâu sau đó mới quyết định nói: “Cũng không phải là bạn gái gì, chính là Nhạc Dương! Cậu cũng biết mà chính là Nhạc Dương bạn thân của Tiếu Bảo Bối!”
Quả nhiên là người thân thiết nhất với bạn thì thường thường cũng chính là người biết được vết thương trí mạng nhất của bạn. điễnn dàn nên quýndon.
Diệp Tử Hi vừa nhắc tới tên người kia thì cả người của Diêm Soái liền cứng đờ lại.
Thì ra là Nhạc Dương...
Anh còn tưởng là cô chứ...
Thậm chí anh còn mong mỏi rằng là cô nói cho Diệp Tử Hi biết ở đây có món lươn nướng ăn rất ngon. Mặc dù Diêm Soái rất không muốn thừa nhận, nhưng mà anh không có cách nào chối bỏ được, bản thân mình vừa rồi còn hoan hoan hỉ hỉ mong rằng sẽ được gặp cô ở chỗ này...
Nghe thấy Diệp Tử Hi đi tới chỗ này cùng với người khác thì trong ánh mắt của Diêm Soái ít nhiều hiện lên chút cô đơn.
“Diêm Soái, có muốn vào chào hỏi với Nhạc Dương một tiếng hay không? Mấy người chúng ta lâu rồi không ngồi ăn cơm cùng với nhau...” Đột nhiên Diệp Tử Hi đề nghị.
Nhưng mà lời đề nghị này khiến cho đôi mắt sắc của Diêm Soái một lần nữa phát sinh biến hóa.
“Thôi. Tôi ăn no rồi, đang định tính tiền để đi! Các cậu cứ ăn từ từ. Chờ lần sau có cơ hội, mình sẽ chủ chi mời các cậu ra ngoài ăn...”
Bởi vì là Nhạc Dương, bởi vì Diệp Tử Hi đề cập Nhạc Dương là bạn thân nhất của Tiếu Bảo Bối, cho nên ngay cả Diêm Soái cũng không dám nghĩ tới phương diện khác.
Diêm Soái vẫn luôn cho rằng, Diệp Tử Hi vì mình nên mới lui tới với Nhạc Dương.
Hẹn Nhạc Dương ăn cơm, chỉ sợ là cũng thăm dò tin tức của Tiếu Bảo Bối giúp anh!
Suy nghĩ như vậy, nên tia sáng cuối cùng trong đôi mắt sắc lẹm kia của anh cũng đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.
“Vậy thì chỉ có thể như vậy thôi. Sau khi trở về tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!” Nhìn bóng lưng của Diêm Soái rời đi sau khi vội vàng nói lời tạm biệt với mình, Diệp Tử Hi vỗ vỗ ngực.
May mắn là Diêm Soái nói không muốn qua ăn cơm cùng với anh.
Nếu không thì đúng là Diệp Tử Hi vô cùng lo lắng Nhạc Dương sẽ biểu hiện thân mật với anh ở trước mặt Diêm Soái. Nếu như vậy thì muốn Diêm Soái không đoán ra mối quan hệ của hai người cũng rất khó!
“Anh đi toilet mà tại sao lại lâu như vậy?” Chờ lúc Diệp Tử Hi trở lại bên trong phòng riêng thì anh ta nhìn thấy đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Nhưng mà những thức ăn kia hình như nhiều hơn so với những món ăn bày biện ở khách sạn.
Nhất là món đậu xào kia, khiến cho Diệp Tử Hi vừa nhìn đã không có khẩy vị gì hết.
Mà Nhạc Dương mặc dù nhìn qua đã muốn nến thử nhưng mà đôi đũa vẫn được xếp rất ngay ngắn chỉnh tề.
Khiến cho con bé béo ú này đối mặt với mỹ thực mà còn có thể thận trọng như vậy thì chỉ có duy nhất một người là Diệp Tử Hi này thôi.
Chính bởi vì suy nghĩ đến cảm xúc của Diệp Tử Hi nên cô mới không dám động đũa. Nếu như là đi ăn cùng với Tiếu Bảo Bối, thì cô đã sớm vơ vét hết các món ăn này rồi, chờ Tiếu Bảo Bối trở lại thiếu chút nữa chỉ được liếm đĩa thôi.
“Không có gì, anh chỉ là nhân tiện đi dạo một vòng ở bên ngoài!” Diệp Tử Hi không có ý định nói chuyện gặp Diêm Soái ở bên ngoài ra.
“Chỗ này rất tồi tàn đúng không? Ngay từ lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối dẫn em tới chỗ này em cũng cảm thấy chỗ này rất tồi tàn cũ kỹ! Nhưng mà những món ăn ở chỗ này thì lại rất ngon. Anh mau nếm thử đi!”
Nhạc Dương vừa nói vừa lưu loát lấy thêm cơm cho Diệp Tử Hi, lại còn gắp đồ ăn thả vào trong chén của Diệp Tử Hi.
Bởi vì là Nhạc Dương gắp nên cho dù Diệp Tử Hi không có khẩu vị như thế nào cũng chỉ có thể ăn một chút.
Nhưng mà vừa nếm một cái thì anh ta cũng phát hiện ra quán ăn này rất đặc biệt.
Mùi vị này đúng là rất ngon.
Sau đó Diệp Tử Hi vốn không hào hứng với cả bàn đồ ăn này giờ lại nếm tất cả thức ăn ở trên bàn.
Quai hàm phình to ra kia chứng tỏ là người đàn ông quen sống an nhàn sung sướng này rất thích những mùi vị của món ăn ở đây.
Nhất là món khoai tây xào mới vừa rồi không chút thu hút nào, bây giờ Diệp Tử Hi ăn một lần đã hết nửa đĩa.
“Rất ngon đúng không?” Sau khi Nhạc Dương hỏi lời này lại lẩm bẩm: “Cái đồ tham ăn Bảo Bối giới thiệu thì chắc chắn sẽ không sai được!”
Nhưng mà lời này lại khiến cho Diệp Tử Hi đang ăn một cách hào hứng vô cùng vô tận chợt ngừng lại.
“Nhạc Dương, em vừa mới nói cái gì? Quán này là do Tiếu Bảo Bối dẫn em đến?” Diệp Tử Hi dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Nhạc Dương.
“Đúng vậy. Có vấn đề gì không?” Nhìn thấy phản ứng ngoài ý muốn của Diệp Tử Hi đối với đề tại này, Nhạc Dương cũng dừng đũa lại nhìn anh ta.
"Không có... Không có gì!" Mặc dù là trả lời như vậy, nhưng mà ánh mắt của Diệp Tử Hi cũng trở nên sâu hơn.
Không trách được, vừa rồi lúc Diêm Soái nhìn thấy anh ở chỗ này, lúc mới đầu thì hừng hực hào hứng, cuối cùng lại trở nên cô đơn như vậy.
Thì ra, quán ăn này thật sự là hồi ức của cậu ấy với Tiếu Bảo Bối...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.