Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 128: Từ rất lâu rồi, đã có một người con trai thích em
Luật Nhi
25/08/2017
Editor: Táo đỏ phố núi
“Đêm nay các con đừng về nữa!” Sau khi ăn cơm tối xong, Tiếu Đằng mở miệng.
Lời này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút mê mang nhìn về phía Kiều Trác Phàm.
Kể từ khi bọn họ kết hôn, đây là lần đầu tiên Kiều Trác Phàm qua bên này ăn cơm. .
Ngủ lại đây, đối với Tiếu Bảo Bối tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, nơi này là nhà của cô, không có chỗ nào cô quen thuộc bằng ở đây.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Căn cứ vào hiểu biết của Tiếu Bảo Bối đối với Kiều Trác Phàm trong khoảng thời gian này, thì người này có chút yêu cầu hơi cao đối với cuộc sống cá nhân của mình.
Ví dụ như phòng tắm của anh, thì yêu cầu tới mức không được dính một hạt bụi nào. Giường ngủ cũng vậy, mỗi sáng sớm người làm phải quét dọn sạch sẽ một lần, anh vô cùng ghét sự không sạch sẽ. Cho dù nửa đêm cũng có thể gọi người làm vệ sinh tới, dùng máy hút bụi dọn giường lại một lần.
Người như vậy, anh có chịu ở lại chỗ này không?
“Em nhìn anh làm gì? Còn không mau đi thu dọn đồ đạc, sáng mai còn đi làm nữa đấy!” Vào lúc Tiếu Bảo Bối đang nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, thì Kiều Trác Phàm đưa tay lại gần cô, nhân lúc cô không kịp phản ứng, anh liền dùng ngón tay trỏ vuốt chóp mũi cô một cái.
Động tác hết sức thân mật này, trong ấn tượng trước đây, Tiếu Đằng cũng thường xuyên làm như vậy đối với cô . . .
Khi đó mẹ cô còn sống, cha cô cũng cười rất nhiều.
Nhưng vài năm sau, mẹ cô ra đi. Nụ cười trên khuôn mặt của cha cô cũng càng ngày càng ít đi. .
Mặc dù, cha cô vẫn coi cô là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay giống như trước đây, nhưng mà thời gian ba ở bên cạnh cô, càng ngày càng ít. Những hành động thân mật như vậy cũng không còn . . .
Mà hành động đơn giản này của Kiều Trác Phàm, đột nhiên lại khơi gợi lên bao nhiêu kỷ niệm trong cô, khiến cho cô liên tục ngây người ra nhớ lại.
“Không đi sao? Không phải muốn anh ôm em lên phòng đấy chứ?” Ẩn ý của Kiều Trác Phàm: Em đúng là cô nhóc không biết xấu hổ!
Giọng nói như tắm gió xuân, giống như một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, thấm vào ruột gan.
Mà giọng nói như vậy, cũng đúng lúc kéo thần chí của Tiếu Bảo Bối quay trở lại.
Vốn đang đột nhiên nhớ lại những thứ bi thương kia, lúc này bởi vì những lời trêu chọc này của anh mà xấu hổ đỏ mặt lên.
“Đáng ghét!” Bây giờ cha vẫn còn đứng ở đó đấy!
Quay người lại dẫn đi đầu, Tiếu Bảo Bối chạy tới căn phòng nhỏ của mình ở trên lầu, để lại Kiều Trác Phàm với đường cong trên khóe miệng vì thực hiện được âm mưu.
“Cha, chúng con lên lầu nghỉ ngơi trước. Ngài cũng nên đi ngủ sớm một chút đi ạ, để sáng mai còn đi làm!”
Không thừa nhận cũng phải thừa nhận, lúc Kiều Trác Phàm ở nhà họ Tiếu, một chút khí thế ở bên ngoài cũng không hề có.
Giọng điệu nhẹ nhàng đơn giản, khiến cho anh giống như một người đàn ông bình thường lúc ở nhà.
Nhưng Tiếu Đằng hiểu, sư tử dù dịu dàng như thế nào thì cũng vẫn là sư tử, tuyệt đối sẽ không vì một chút dịu dàng ngẫu nhiên đó mà biến thành con mèo nhỏ được.
Kiều Trác Phàm vẫn là một vương giả người cao cao tại thượng, bất cứ lúc nòa cũng có thể đưa người khác vào chỗ chết.
Bây giờ anh thể hiện ra sự dịu dàng này, đoán chừng cũng chỉ vì Tiếu Bảo Bối nhà bọn họ mà thôi . . .
Kiều Trác Phàm như vậy, Tiếu Đằng thấy rằng đã tới lúc mình nên cảm thấy yên tâm rồi.
“Được, các con cũng đi nghỉ ngơi sớm đi!”
Kiều Trác Phàm gật đầu với ông, rồi cũng đi lên trên lầu.
Trước kia Tiếu Đằng còn cảm thấy phòng ốc nhà bọn họ rất rộng rãi, sửa chữa cũng còn rất tốt. Nhưng ngày hôm nay sau khi Kiều Trác Phàm đến, khiến cho Tiếu Đằng đột nhiên cảm thấy rằng trần nhà của bọn họ quá thấp.
Nhìn đi, chỗ bậc thang kia, Kiều Trác Phàm đều sắp phải cúi đầu xuống. Còn nữa, cầu thang này còn bị tróc một ít sơn, so sánh điều này với hình tượng xa hoa của Kiều Trác Phàm nhìn có chút không hợp nhau. .
Nhìn bóng dáng Kiều Trác Phàm biến mất ở góc hành lang, Tiếu Đằng suy nghĩ: Hay là hai ngày nữa tìm người sửa sang lại phòng ốc một lần nữa?
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, cái này cho anh thay nè!”
Kiều Trác Phàm vừa bước chân vào cửa liền có cái gì đó đen thui bay vào mặt.
May mà anh phản ứng nhanh.
Nếu không sợ là cái thứ màu đen kia đã trực tiếp ném thẳng vào mặt anh rồi.
Chờ sau khi Kiều Trác Phàm bắt được thứ kia, giơ lên nhìn mới phát hiện ra, đó là một chiếc quần lót màu đen của đàn ông!
Nắm chặt cái quần lót kia, trên mặt Kiều Trác Phàm xuất hiện nhiều vạch đen chạy thẳng xuống dưới. Lập tức anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã rất nhanh nhẹn, nếu không sẽ bị món đồ chơi này ném lên đầu, vậy thì thật sự là rất mất mặt . . .
Đợi một chút . . .
Trong phòng riêng của Tiếu Bảo Bối, tại sao lại có quần lót của đàn ông?
“Tiếu Bảo Bối, cái món đồ chơi này của em là từ đâu ra?”
Kiều Trác Phàm xiết chặt chiếc quần lót màu đen ở trong lòng bàn tay, hai mắt trợn to lên. .
Bộ dạng kia, giống như hận không thể đem Tiếu Bảo Bối ra ăn tươi nuốt sống ngay lập tức vậy.
“Cái này . . . Trước kia không phải định kết hôn với Quý Xuyên sao? Khi đó mua cái này, định đợi khi nào kết hôn xong thì đưa cho anh ta. Nhưng mà cuối cùng hôn lễ không thành, quần lót vẫn còn ở đây . . .” Lời nói còn chưa dứt, như có một trận cuồng phong kéo Tiếu Bảo Bối vào trong lòng của Kiều Trác Phàm.
Ngoại trừ đối diện với đôi mắt màu đỏ tươi cuồng ghen của Kiều Trác Phàm ra, bên cạnh cái mũi nhỏ của Tiếu Bảo Bối còn có một cái quần lót nhỏ màu đen.
Cảm giác này, thực sự rất huyền ảo.
Tiếu Bảo Bối muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng sau khi bị Kiều Trác Phàm phát hiện ra, liền nằm chặt lấy eo nhỏ của cô.
“Tiếu Bảo Bối, gan của em càng ngày càng lớn nhỉ! Dám đem cái thứ mà Quý Xuyên bỏ lại, để cho ông đây mặc nó?” Kiều Trác Phàm rất tức giận nói.
Cảm giác kia giống như anh xài lại chiếc giày rách của Quý Xuyên vậy.
“Cái đó . . . Không phải là em muốn để lại mà! Lúc trước sau khi chúng ta cử hành hôn lễ xong, anh liền dẫn em đi luôn! Em cũng không có thời gian thu dọn quần áo . . .”
Cho nên thứ này vẫn còn ở đây.
Hơn nữa, mấy ngay nay cô về nhà ở, tâm tình cũng không được tốt. Cho nên cũng không có tâm trạng thu dọn lại đồ đạc trong phòng.
“Được, cho dù thứ này em không cẩn thận mà để lại đây. Vậy sao em còn dám bảo anh mặc nó?”
Kiều Trác Phàm anh mới không cần mặc quần lót của Quý Xuyên!
Cho dù còn mới tinh, chỉ cần nó mang danh nghĩa là của Quý Xuyên, anh đều khinh thường. Dienx dandf Kê quyu dong.
“Tại vì anh không có quần áo ở đây, chẳng lẽ để cho anh cởi trần chạy khắp phòng hay sao? Thứ này anh ta cũng chưa từng mặc, vẫn còn sạch sẽ . . .” Tiếu Bảo Bối như đang cố giải thích điều gì, cố gắng cạy tay của Kiều Trác Phàm ra, giải cứu chiếc quần lót kia.
“Sạch sẽ anh cũng không cần, anh thà rằng để trần truồng chạy khắp phòng! Chỉ cần thứ gì của Quý Xuyên, anh cũng đều không muốn!” Chỉ cần nghĩ đến Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm liền xù lông.
Khí thế hung hăng của Kiều đại gia không hiểu sao khiến cho Tiếu Bảo Bối nhớ tới một đoạn ngắn của đêm hôm đó.
Khi đó đôi mắt của Kiều Trác Phàm hình như cũng đỏ ngầu lên như vậy, hận không thể thiêu hủy hết.
Không biết là vì không chịu nổi cảm giác đêm hôm đó, hay là bởi vì khí thế vừa rồi của Kiều Trác Phàm quá dọa người, chóp mũi của Tiếu Bảo Bối trở nên chua xót.
“Chỉ cần thứ gì liên quan tới Quý Xuyên anh đều không muốn, vậy thì anh cũng dứt khoát không cần em luôn cho rồi!” Cô đã từng ở bên cạnh của Quý Xuyên, lại còn là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta nữa kìa! Dienx dandf Kê quyu dong.
Như thế nào, bây giờ Kiều Trác Phàm đang nhắc nhở cô những thứ này sao?
Nghe được câu lẩm bẩm này của Tiếu Bảo Bối, đột nhiên Kiều Trác Phàm sững sờ.
Cái gì gọi là người nói vô tâm, người nghe có ý?
Lúc này xem như Kiều Trác Phàm đã hiểu được rõ ràng.
“Đêm nay các con đừng về nữa!” Sau khi ăn cơm tối xong, Tiếu Đằng mở miệng.
Lời này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút mê mang nhìn về phía Kiều Trác Phàm.
Kể từ khi bọn họ kết hôn, đây là lần đầu tiên Kiều Trác Phàm qua bên này ăn cơm. .
Ngủ lại đây, đối với Tiếu Bảo Bối tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, nơi này là nhà của cô, không có chỗ nào cô quen thuộc bằng ở đây.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Căn cứ vào hiểu biết của Tiếu Bảo Bối đối với Kiều Trác Phàm trong khoảng thời gian này, thì người này có chút yêu cầu hơi cao đối với cuộc sống cá nhân của mình.
Ví dụ như phòng tắm của anh, thì yêu cầu tới mức không được dính một hạt bụi nào. Giường ngủ cũng vậy, mỗi sáng sớm người làm phải quét dọn sạch sẽ một lần, anh vô cùng ghét sự không sạch sẽ. Cho dù nửa đêm cũng có thể gọi người làm vệ sinh tới, dùng máy hút bụi dọn giường lại một lần.
Người như vậy, anh có chịu ở lại chỗ này không?
“Em nhìn anh làm gì? Còn không mau đi thu dọn đồ đạc, sáng mai còn đi làm nữa đấy!” Vào lúc Tiếu Bảo Bối đang nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, thì Kiều Trác Phàm đưa tay lại gần cô, nhân lúc cô không kịp phản ứng, anh liền dùng ngón tay trỏ vuốt chóp mũi cô một cái.
Động tác hết sức thân mật này, trong ấn tượng trước đây, Tiếu Đằng cũng thường xuyên làm như vậy đối với cô . . .
Khi đó mẹ cô còn sống, cha cô cũng cười rất nhiều.
Nhưng vài năm sau, mẹ cô ra đi. Nụ cười trên khuôn mặt của cha cô cũng càng ngày càng ít đi. .
Mặc dù, cha cô vẫn coi cô là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay giống như trước đây, nhưng mà thời gian ba ở bên cạnh cô, càng ngày càng ít. Những hành động thân mật như vậy cũng không còn . . .
Mà hành động đơn giản này của Kiều Trác Phàm, đột nhiên lại khơi gợi lên bao nhiêu kỷ niệm trong cô, khiến cho cô liên tục ngây người ra nhớ lại.
“Không đi sao? Không phải muốn anh ôm em lên phòng đấy chứ?” Ẩn ý của Kiều Trác Phàm: Em đúng là cô nhóc không biết xấu hổ!
Giọng nói như tắm gió xuân, giống như một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, thấm vào ruột gan.
Mà giọng nói như vậy, cũng đúng lúc kéo thần chí của Tiếu Bảo Bối quay trở lại.
Vốn đang đột nhiên nhớ lại những thứ bi thương kia, lúc này bởi vì những lời trêu chọc này của anh mà xấu hổ đỏ mặt lên.
“Đáng ghét!” Bây giờ cha vẫn còn đứng ở đó đấy!
Quay người lại dẫn đi đầu, Tiếu Bảo Bối chạy tới căn phòng nhỏ của mình ở trên lầu, để lại Kiều Trác Phàm với đường cong trên khóe miệng vì thực hiện được âm mưu.
“Cha, chúng con lên lầu nghỉ ngơi trước. Ngài cũng nên đi ngủ sớm một chút đi ạ, để sáng mai còn đi làm!”
Không thừa nhận cũng phải thừa nhận, lúc Kiều Trác Phàm ở nhà họ Tiếu, một chút khí thế ở bên ngoài cũng không hề có.
Giọng điệu nhẹ nhàng đơn giản, khiến cho anh giống như một người đàn ông bình thường lúc ở nhà.
Nhưng Tiếu Đằng hiểu, sư tử dù dịu dàng như thế nào thì cũng vẫn là sư tử, tuyệt đối sẽ không vì một chút dịu dàng ngẫu nhiên đó mà biến thành con mèo nhỏ được.
Kiều Trác Phàm vẫn là một vương giả người cao cao tại thượng, bất cứ lúc nòa cũng có thể đưa người khác vào chỗ chết.
Bây giờ anh thể hiện ra sự dịu dàng này, đoán chừng cũng chỉ vì Tiếu Bảo Bối nhà bọn họ mà thôi . . .
Kiều Trác Phàm như vậy, Tiếu Đằng thấy rằng đã tới lúc mình nên cảm thấy yên tâm rồi.
“Được, các con cũng đi nghỉ ngơi sớm đi!”
Kiều Trác Phàm gật đầu với ông, rồi cũng đi lên trên lầu.
Trước kia Tiếu Đằng còn cảm thấy phòng ốc nhà bọn họ rất rộng rãi, sửa chữa cũng còn rất tốt. Nhưng ngày hôm nay sau khi Kiều Trác Phàm đến, khiến cho Tiếu Đằng đột nhiên cảm thấy rằng trần nhà của bọn họ quá thấp.
Nhìn đi, chỗ bậc thang kia, Kiều Trác Phàm đều sắp phải cúi đầu xuống. Còn nữa, cầu thang này còn bị tróc một ít sơn, so sánh điều này với hình tượng xa hoa của Kiều Trác Phàm nhìn có chút không hợp nhau. .
Nhìn bóng dáng Kiều Trác Phàm biến mất ở góc hành lang, Tiếu Đằng suy nghĩ: Hay là hai ngày nữa tìm người sửa sang lại phòng ốc một lần nữa?
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, cái này cho anh thay nè!”
Kiều Trác Phàm vừa bước chân vào cửa liền có cái gì đó đen thui bay vào mặt.
May mà anh phản ứng nhanh.
Nếu không sợ là cái thứ màu đen kia đã trực tiếp ném thẳng vào mặt anh rồi.
Chờ sau khi Kiều Trác Phàm bắt được thứ kia, giơ lên nhìn mới phát hiện ra, đó là một chiếc quần lót màu đen của đàn ông!
Nắm chặt cái quần lót kia, trên mặt Kiều Trác Phàm xuất hiện nhiều vạch đen chạy thẳng xuống dưới. Lập tức anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã rất nhanh nhẹn, nếu không sẽ bị món đồ chơi này ném lên đầu, vậy thì thật sự là rất mất mặt . . .
Đợi một chút . . .
Trong phòng riêng của Tiếu Bảo Bối, tại sao lại có quần lót của đàn ông?
“Tiếu Bảo Bối, cái món đồ chơi này của em là từ đâu ra?”
Kiều Trác Phàm xiết chặt chiếc quần lót màu đen ở trong lòng bàn tay, hai mắt trợn to lên. .
Bộ dạng kia, giống như hận không thể đem Tiếu Bảo Bối ra ăn tươi nuốt sống ngay lập tức vậy.
“Cái này . . . Trước kia không phải định kết hôn với Quý Xuyên sao? Khi đó mua cái này, định đợi khi nào kết hôn xong thì đưa cho anh ta. Nhưng mà cuối cùng hôn lễ không thành, quần lót vẫn còn ở đây . . .” Lời nói còn chưa dứt, như có một trận cuồng phong kéo Tiếu Bảo Bối vào trong lòng của Kiều Trác Phàm.
Ngoại trừ đối diện với đôi mắt màu đỏ tươi cuồng ghen của Kiều Trác Phàm ra, bên cạnh cái mũi nhỏ của Tiếu Bảo Bối còn có một cái quần lót nhỏ màu đen.
Cảm giác này, thực sự rất huyền ảo.
Tiếu Bảo Bối muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng sau khi bị Kiều Trác Phàm phát hiện ra, liền nằm chặt lấy eo nhỏ của cô.
“Tiếu Bảo Bối, gan của em càng ngày càng lớn nhỉ! Dám đem cái thứ mà Quý Xuyên bỏ lại, để cho ông đây mặc nó?” Kiều Trác Phàm rất tức giận nói.
Cảm giác kia giống như anh xài lại chiếc giày rách của Quý Xuyên vậy.
“Cái đó . . . Không phải là em muốn để lại mà! Lúc trước sau khi chúng ta cử hành hôn lễ xong, anh liền dẫn em đi luôn! Em cũng không có thời gian thu dọn quần áo . . .”
Cho nên thứ này vẫn còn ở đây.
Hơn nữa, mấy ngay nay cô về nhà ở, tâm tình cũng không được tốt. Cho nên cũng không có tâm trạng thu dọn lại đồ đạc trong phòng.
“Được, cho dù thứ này em không cẩn thận mà để lại đây. Vậy sao em còn dám bảo anh mặc nó?”
Kiều Trác Phàm anh mới không cần mặc quần lót của Quý Xuyên!
Cho dù còn mới tinh, chỉ cần nó mang danh nghĩa là của Quý Xuyên, anh đều khinh thường. Dienx dandf Kê quyu dong.
“Tại vì anh không có quần áo ở đây, chẳng lẽ để cho anh cởi trần chạy khắp phòng hay sao? Thứ này anh ta cũng chưa từng mặc, vẫn còn sạch sẽ . . .” Tiếu Bảo Bối như đang cố giải thích điều gì, cố gắng cạy tay của Kiều Trác Phàm ra, giải cứu chiếc quần lót kia.
“Sạch sẽ anh cũng không cần, anh thà rằng để trần truồng chạy khắp phòng! Chỉ cần thứ gì của Quý Xuyên, anh cũng đều không muốn!” Chỉ cần nghĩ đến Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm liền xù lông.
Khí thế hung hăng của Kiều đại gia không hiểu sao khiến cho Tiếu Bảo Bối nhớ tới một đoạn ngắn của đêm hôm đó.
Khi đó đôi mắt của Kiều Trác Phàm hình như cũng đỏ ngầu lên như vậy, hận không thể thiêu hủy hết.
Không biết là vì không chịu nổi cảm giác đêm hôm đó, hay là bởi vì khí thế vừa rồi của Kiều Trác Phàm quá dọa người, chóp mũi của Tiếu Bảo Bối trở nên chua xót.
“Chỉ cần thứ gì liên quan tới Quý Xuyên anh đều không muốn, vậy thì anh cũng dứt khoát không cần em luôn cho rồi!” Cô đã từng ở bên cạnh của Quý Xuyên, lại còn là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta nữa kìa! Dienx dandf Kê quyu dong.
Như thế nào, bây giờ Kiều Trác Phàm đang nhắc nhở cô những thứ này sao?
Nghe được câu lẩm bẩm này của Tiếu Bảo Bối, đột nhiên Kiều Trác Phàm sững sờ.
Cái gì gọi là người nói vô tâm, người nghe có ý?
Lúc này xem như Kiều Trác Phàm đã hiểu được rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.