Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường
Chương 64: Ai nhặt được giấy hôn thú của vợ tôi - Nhan Thư xin hãy liên lạc với tôi
Ngôn Tây Tảo Tảo
09/02/2022
Nhan Thư rời giường, đánh răng rửa mặt xong xuôi, mặc chiếc áo măng tô màu nâu, đứng trước gương xoay trái xoay phải.
Tay người đàn ông duỗi qua eo cô, kéo cô vào lồng ngực, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô, thấp giọng hỏi: “Muốn đi ra ngoài sao?”
Nhan Thư đang chọn dây chuyền, ướm thử lên cổ: “Đúng rồi.”
Hứa Bùi tự nhiên nhận lấy hai đầu dây chuyền, ngón tay vòng ra sau cổ, đeo giúp cô.
Dây chuyền hoa hồng vàng quấn quanh chiếc cổ trắng ngần của cô, quyến rũ người ta không thể rời mắt.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm mấy giây, với tay lấy khăn quàng, quấn từng vòng trên cổ cô.
Nhan Thư nhìn vào gương, oán giận: “Khăn quàng che mất dây chuyền em mới mua.”
Hứa Bùi không hé răng, che kín mít cần cổ trắng nõn của cô xong mới nhẹ nhàng mở miệng: “Vòng cổ có thể đeo vào mùa xuân, mấy ngày nay không khí rất lạnh nên mặc thêm đồ.”
Nhan Thư vẫn còn muốn vùng vẫy: “Hôm nay em chỉ đi ra ngoài một lát, đưa giấy hôn thú đến phòng giáo vụ rồi trở về ngay mà.”
“Chuẩn bị giấy tờ xong xuôi hết chưa?”
“Xong hết rồi! Bản photo chứng minh nhân dân, bản photo giấy hôn thú, thẻ sinh viên…” Nhan Thư đếm đếm lại, vỗ vỗ túi: “Ok, đã ổn thỏa.”
Hứa Bùi suy nghĩ vài giây, hỏi: “Chuyện trên diễn đàn, có cần anh đăng Weibo làm sáng tỏ chút không?”
Nhan Thư đeo túi lên: “Chắc không cần đâu? Bạn bè biết tình huống thật là được rồi, chúng mình cũng không phải là người nổi tiếng, cần gì phải giải thích với người không quen biết! Đúng chứ?”
Hứa Bùi im lặng, lát sau mới đáp: “…… Đúng.”
Nhan Thư cười cong mắt, ngửa cổ hôn lên cằm anh: “Em đi đây nha!”
Cô vừa mới xoay người, được hai bước đã bị Hứa Bùi túm trở về.
Nhan Thư khó hiểu: “Sao thế?”
Ánh mắt Hứa Bùi quét lên quét xuống chiếc áo măng tô mỏng của cô: “Thay quần áo trước rồi mới ra ngoài.”
“Hử?”
Hứa Bùi nhỏ giọng giải thích: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp.”
Nhan Thư cảm thấy kinh ngạc: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp?”
Hứa Bùi gật đầu, giọng nói cực kỳ thuyết phục: “Đúng vậy, anh mới nhìn dự báo thời tiết, dòng lạnh ở Siberia đang hướng về phía bắc và nhiệt độ sẽ giảm mạnh 5 độ trong ngày hôm nay.”
“Uầy, giảm tận 5 độ à! Vậy phải đổi quần áo thôi!” Nhan Thư chạy nhanh vào phòng để thay quần áo.
Hứa Bùi cũng đi vào, thân hình cao lớn đứng dựa ở cửa: “Chiếc màu vàng kia không tồi.”
“Chiếc này?” Nhan Thư lấy một chiếc áo khoác lông vũ màu vàng từ tủ quần áo xuống, đứng trước gương khoa tay múa chân.
Hứa Bùi lại nói: “Rất hợp với khăn quàng cổ của em.”
“Hình như đúng thật!”
Nhan Thư vui vẻ thay áo lông vũ, thuận tay nhét đồ vào túi chợt nhớ đến cái gì đó: “Chiếc áo này cũng đẹp, chỉ là túi quá nông.”
Cô vừa quay đầu vừa oán giận: “Làm hại em mất vài món đồ. Anh nhớ không?”
Ở cửa, người đàn ông nhướng mày, chậm rãi nói: “Thế à?”
–
“Cái, cái gì?” Tiểu Ưu choáng váng, ngơ ngác nhìn bản sao giấy hôn thú trong tay một hồi lâu không dời, hít sâu một hơi, ngẩng đầu: “Cho nên người kết hôn với cậu là Hứa thần??”
Lại thêm hai giây tiêu hóa, tăng âm lượng: “Cậu kết hôn với Hứa thần??!!”
Nhan Thư gật gật đầu.
Sau đó lại nghe thấy tiếng hét như xé ngang trời: “Aaaaaaaa!!!!!!!”
Nhan Thư bị dọa nhảy, muốn che miệng cô ấy lại thì bị Điền Tư Điềm ngăn cản: “Cứ để cậu ấy hét đi, không thì cậu ấy sẽ bị nghẹn chết mất.”
Sau một hồi hét chói tai, Tiểu Ưu mới chậm rãi tìm lý trí trở về, hít sâu mấy lần: “Tớ, tớ vừa rồi kích động quá phải không?”
Điền Tư Điềm mười phần thấu hiểu, vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Lúc tớ mới biết chuyện này cũng như vậy thôi.”
Hai người lại tán thưởng nhau một trận, Điền Tư Điềm cảm thán: “Ai có thể ngờ Hứa thần là người kế nghiệp của tập đoàn Ngôn Ngọ chứ.”
Tiểu Ưu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, thế mà lại là tập đoàn Ngôn Ngọ đó! Nhớ trước kia chúng ta đến Tòa soạn Quang Huy trực thuộc tập đoàn—”
Cô nàng khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Ôi, tớ nhớ rồi, ngày mà chúng ta đến Tòa soạn Quang Huy, chủ biên Chu đột nhiên rất nhiệt tình với chúng ta……”
Điền Tư Điềm cũng phản ứng lại: “Lâm Hoành Thịnh còn tự mình mở cửa cho Nhan Nhan….”
Hai người họ liếc nhau: “Hóa ra bởi vì cậu là thiếu phu nhân của tập đoàn Ngôn Ngọ!!”
Nhan Thư bị danh xưng làm cho hết hồn: “Khụ, cái gì mà thiếu phu nhân chứ? Có phải các cậu xem nhiều phim thần tượng quá rồi không!”
Hai người bọn họ căn bản không để ý đến sự phản kháng của Nhan Thư, tiếp tục cảm thán: “Bảo sao ngày đó mọi chuyện thuận lợi như vậy, lúc sau chủ biên Chu thêm WeChat của chúng ta, còn nói nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử chúng ta…..”
“Đúng vậy, lúc ấy tớ còn cảm thấy khó hiểu, không nghĩ đến hóa ra là nhờ phúc của Nhan Nhan nha!”
“Cái này gọi là gì nhỉ, một người dẫn đường gà chó lên trời*…”
(*Nghĩa giống câu: một người làm quan cả họ được nhờ.)
Hai người bọn họ, cậu một câu tớ một lời, tám chuyện hơn nửa ngày mới phát hiện Nhan Thư đã rời đi, chạy nhanh theo sau: “Nhan Nhan đi nhanh như vậy làm gì, đợi chúng tớ với!”
Nói xong, vừa cười vừa nện bước theo cô, khoác tay cô lần nữa.
Nhưng không chú ý đến, cuốn sổ màu đỏ nhẹ nhàng rơi từ trong túi Nhan Thư xuống đất.
Điền Tư Điềm tựa như cảm nhận được thứ gì, quay đầu lại. Nhìn trên đất có cuốn sổ đỏ đỏ quen quen, còn chưa kịp load nó là gì đã bị Tiểu Ưu kéo đi về khu dạy học: “Nhanh lên nào, Điềm Điềm!”
–
Một phút trước.
Hai nữ sinh khoác tay nhau đi ngang qua các cô.
Trong đó có một nữ sinh mặc áo bông màu hồng phấn ra hiệu bằng ánh mắt với bạn mình: “Ây, là Nhan Thư.”
Cô gái áo khoác hồng lập tức quay đầu lại, nhìn vào bạn mình nhỏ giọng: “Trên diễn đàn đã rối tung lên như vậy, cô ta còn dám đến trường học!”
“Aiz, tớ nghe nhiều người nói cô ta đã kết hôn, chẳng biết thật hay giả?”
Mới vừa hỏi xong, hai người đã nhìn thấy món đồ màu đỏ rơi ra từ túi của Nhan Thư.
Hai người đi qua xem, sau đó sửng sốt.
Một cuốn sổ màu đỏ, ba chữ to tướng— giấy hôn thú.
Cô gái áo hồng bước nhanh hai bước, nhặt cuốn sổ lên, nhìn dòng chữ lớn, lại quay sang nhìn bạn mình, tức giận nói: “Cậu xem, tớ nói không sai mà?”
Người bạn lẩm bẩm: “Cô ta thật sự kết hôn rồi.”
“Đúng vậy, đã kết hôn còn qua lại với Hứa thần!”
“Không hổ danh vua trà xanh, không muốn phục cũng không được!”
Cô gái áo hồng tức giận đến bốc khói: “Tớ phải chụp lại cái này, đăng lên diễn đàn để vạch trần bộ mặt thật của cô ta!”
Nói xong, cô nàng nhanh tay mở giấy hôn thú ra, cúi đầu nhìn.
Sau đó lại không nói gì.
Người bạn đi cùng thấy cô ấy trợn mắt nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú, miệng há ra thành chữ o, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thấy cô gái áo hồng không nói gì vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú như cũ.
Người bạn đi cùng thò đầu nhìn thử, cơ thể cũng sững lại.
Trên giấy hôn thú là Nhan Thư không sai, nhưng người đàn ông bên cạnh Nhan Thư sao lại nhìn giống Hứa thần vậy?
Cô không dám tin mà chớp mắt mấy cái.
Giây tiếp theo nhìn được tên trên giấy hôn thú.
Họ tên: Hứa Bùi.
Họ tên: Nhan Thư
Đăng ký ngày:… 18 tháng 8.
!!!
Hứa thần kết hôn với Nhan Thư???
Nửa năm trước Hứa thần và Nhan Thư đã kết hôn???
……….
Hai người im lặng không biết bao lâu, rồi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn vào mắt đối phương, đều thấy được sự bùng nổ.
–
Quy trình xin thêm điểm kết hôn rất đơn giản, Nhan Thư trực tiếp đi đến phòng giáo vụ nộp hồ sơ, rồi điền biểu mẫu.
Chỉ là biểu mẫu này phải có chữ ký của các giáo viên khác nhau, làm cô phải chạy qua chạy lại mấy văn phòng.
Sau khi hoàn tất, cả người Nhan Thư đều đã toát mồ hôi, cô kéo khóa của áo lông vũ ra: “Nhiệt độ hôm nay không phải giảm rồi sao, sao lại nóng như vậy chứ?”
Điền Tư Điềm thắc mắc: “Ai nói với cậu nhiệt độ hôm nay giảm? Nay cao hơn hôm qua 2 độ đấy!”
“Không đâu, thầy Hứa nói mà.” Nhan Thư thuật lại lời nói đầy lý lẽ hùng hồn của Hứa Bùi: “Dòng lạnh ở Siberia đang hướng về phía bắc và nhiệt độ sẽ giảm mạnh 5 độ trong ngày hôm nay!”
Cô lấy di động ra chuẩn bị tìm kiếm thông tin dự báo thời tiết hôm nay thì nghe Điền Tư Điềm hét lên: “Aiza!!!”
Nhan Thư nhìn sang cô ấy: “Sao thế Điềm Điềm!”
Điền Tư Điềm đột nhiên vỗ đùi: “Tớ nhớ ra một việc! Cuốn sổ đỏ kia là giấy hôn thú!”
Nhan Thư không kịp phản ứng lại: “Cái gì mà sổ đỏ chứ?”
Điền Tư Điềm giải thích: “Vừa nãy tớ có nhìn thấy có một tờ giấy hôn thú rơi trên mặt đất không biết của ai, ngay đằng sau chúng ta!”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, bắt lấy tay Nhan Thư: “Nhan Nhan cậu xem lại xem giấy hôn thú của cậu còn không, không chừng cái đó là của cậu đấy!”
Nhan Thư xua xua tay: “Sẽ không đâu, hôm nay không cần cầm giấy hôn thú đi.”
Điền Tư Điềm nhớ lại một hồi: “Không đúng, cậu có cầm mà! Rõ ràng tớ nhìn thấy cuốn sổ đỏ trong túi cậu!!”
Nhan Thư sửng sốt: “Nhưng tớ thật sự không mang theo.”
“Như vậy đi, cậu về nhà xem còn giấy hôn thú không.” Điền Tư Điềm vẫn kiên trì như cũ: “Tớ cảm thấy cuốn sổ kia chắc chắn là của cậu làm rớt đó!!”
Nhan Thư chắc như đinh đóng cột: “Không có khả năng!!!”
Nhưng, một tiếng sau.
Điền Tư Điềm nhận được cuộc điện thoại.
Trong điện thoại, giọng nói của Nhan Thư khóc không ra nước mắt: “Điềm Điềm, cậu nói giấy hôn thú rớt ở chỗ nào vậy?”
–
Phía trước khu dạy học.
Ba người đi dọc theo lối hoa viên vài vòng cũng không thể tìm thấy giấy hôn thú của Nhan Thư.
“Điềm Điềm, cậu chắc chắn nhìn thấy nó ở đây chứ??” Khuôn mặt Nhan Thư đầy khổ sở.
Điền Tư Điềm chắc chắn: “Không sai đâu, chính là nơi này mà!”
Nhan Thư một bên cau mày tìm giấy hôn thú, một bên thở dài: “Tại sao lại rơi mất được nhỉ? Tớ nhớ rõ ràng hôm nay chỉ mang theo bản photocopy thôi, không mang bản gốc mà….”
Điền Tư Điềm nói: “Nhất định là cậu nhớ nhầm hoặc có người đã bỏ vào túi của cậu?”
Hứa Bùi: “…..”
Vẻ mặt anh thản nhiên, nhẹ nhàng chuyển sang câu chuyện khác: “Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó, tìm giấy hôn thú quan trọng hơn.”
Nhan Thư có chút nản lòng: “Tìm không thấy thì thôi bỏ đi, làm lại một bản khác là được.”
Điền Tư Điềm cũng phụ họa theo: “Đúng—”
Còn chưa nói xong đã thấy Hứa Bùi nhíu mày: “Như vậy sao được.”
Nhan Thư: “Sao mà không được?”
Điền Tư Điềm: “Đúng thế, sao mà không được chứ??”
Hứa Bùi trầm ngâm một hai giây, sắc mặt như thường: “Vẫn nên cố gắng tìm đi, làm lại phải mất 9 đồng nữa.”
Nhan Thư: “…..”
Điền Tư Điềm: “….”
Khó trách chẳng ai tin anh là Thái tử của tập đoàn Ngôn Ngọ.
Nhan Thư: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Hứa Bùi hạ tầm mắt, sau đó cong môi cười, thong thả nói: “Như này đi, anh đăng tin tìm đồ trên diễn đàn.”
–
Buổi sáng, 11 giờ 8 phút.
Diễn đàn của Lan Đại xuất hiện một tin tức.
—[Ai nhặt được giấy hôn thú của vợ tôi – Nhan Thư, xin hãy liên lạc với tôi. Món đồ này quý giá nên nhất định sẽ có hậu tạ.]
Vợ tôi, Nhan Thư, giấy hôn thú…..
Tổ hợp ba từ này cũng đủ để Lan Đại ăn dưa cả ngày.
Tuy nhiên, bốn chữ cuối cùng mới giống như tiếng sét đánh xuống không chút báo trước, làm oanh tạc toàn bộ diễn đàn:
[Tôi là Hứa Bùi]
Mười phút sau, toàn bộ diễn đàn hoàn toàn đóng băng.
Tay người đàn ông duỗi qua eo cô, kéo cô vào lồng ngực, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô, thấp giọng hỏi: “Muốn đi ra ngoài sao?”
Nhan Thư đang chọn dây chuyền, ướm thử lên cổ: “Đúng rồi.”
Hứa Bùi tự nhiên nhận lấy hai đầu dây chuyền, ngón tay vòng ra sau cổ, đeo giúp cô.
Dây chuyền hoa hồng vàng quấn quanh chiếc cổ trắng ngần của cô, quyến rũ người ta không thể rời mắt.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm mấy giây, với tay lấy khăn quàng, quấn từng vòng trên cổ cô.
Nhan Thư nhìn vào gương, oán giận: “Khăn quàng che mất dây chuyền em mới mua.”
Hứa Bùi không hé răng, che kín mít cần cổ trắng nõn của cô xong mới nhẹ nhàng mở miệng: “Vòng cổ có thể đeo vào mùa xuân, mấy ngày nay không khí rất lạnh nên mặc thêm đồ.”
Nhan Thư vẫn còn muốn vùng vẫy: “Hôm nay em chỉ đi ra ngoài một lát, đưa giấy hôn thú đến phòng giáo vụ rồi trở về ngay mà.”
“Chuẩn bị giấy tờ xong xuôi hết chưa?”
“Xong hết rồi! Bản photo chứng minh nhân dân, bản photo giấy hôn thú, thẻ sinh viên…” Nhan Thư đếm đếm lại, vỗ vỗ túi: “Ok, đã ổn thỏa.”
Hứa Bùi suy nghĩ vài giây, hỏi: “Chuyện trên diễn đàn, có cần anh đăng Weibo làm sáng tỏ chút không?”
Nhan Thư đeo túi lên: “Chắc không cần đâu? Bạn bè biết tình huống thật là được rồi, chúng mình cũng không phải là người nổi tiếng, cần gì phải giải thích với người không quen biết! Đúng chứ?”
Hứa Bùi im lặng, lát sau mới đáp: “…… Đúng.”
Nhan Thư cười cong mắt, ngửa cổ hôn lên cằm anh: “Em đi đây nha!”
Cô vừa mới xoay người, được hai bước đã bị Hứa Bùi túm trở về.
Nhan Thư khó hiểu: “Sao thế?”
Ánh mắt Hứa Bùi quét lên quét xuống chiếc áo măng tô mỏng của cô: “Thay quần áo trước rồi mới ra ngoài.”
“Hử?”
Hứa Bùi nhỏ giọng giải thích: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp.”
Nhan Thư cảm thấy kinh ngạc: “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp?”
Hứa Bùi gật đầu, giọng nói cực kỳ thuyết phục: “Đúng vậy, anh mới nhìn dự báo thời tiết, dòng lạnh ở Siberia đang hướng về phía bắc và nhiệt độ sẽ giảm mạnh 5 độ trong ngày hôm nay.”
“Uầy, giảm tận 5 độ à! Vậy phải đổi quần áo thôi!” Nhan Thư chạy nhanh vào phòng để thay quần áo.
Hứa Bùi cũng đi vào, thân hình cao lớn đứng dựa ở cửa: “Chiếc màu vàng kia không tồi.”
“Chiếc này?” Nhan Thư lấy một chiếc áo khoác lông vũ màu vàng từ tủ quần áo xuống, đứng trước gương khoa tay múa chân.
Hứa Bùi lại nói: “Rất hợp với khăn quàng cổ của em.”
“Hình như đúng thật!”
Nhan Thư vui vẻ thay áo lông vũ, thuận tay nhét đồ vào túi chợt nhớ đến cái gì đó: “Chiếc áo này cũng đẹp, chỉ là túi quá nông.”
Cô vừa quay đầu vừa oán giận: “Làm hại em mất vài món đồ. Anh nhớ không?”
Ở cửa, người đàn ông nhướng mày, chậm rãi nói: “Thế à?”
–
“Cái, cái gì?” Tiểu Ưu choáng váng, ngơ ngác nhìn bản sao giấy hôn thú trong tay một hồi lâu không dời, hít sâu một hơi, ngẩng đầu: “Cho nên người kết hôn với cậu là Hứa thần??”
Lại thêm hai giây tiêu hóa, tăng âm lượng: “Cậu kết hôn với Hứa thần??!!”
Nhan Thư gật gật đầu.
Sau đó lại nghe thấy tiếng hét như xé ngang trời: “Aaaaaaaa!!!!!!!”
Nhan Thư bị dọa nhảy, muốn che miệng cô ấy lại thì bị Điền Tư Điềm ngăn cản: “Cứ để cậu ấy hét đi, không thì cậu ấy sẽ bị nghẹn chết mất.”
Sau một hồi hét chói tai, Tiểu Ưu mới chậm rãi tìm lý trí trở về, hít sâu mấy lần: “Tớ, tớ vừa rồi kích động quá phải không?”
Điền Tư Điềm mười phần thấu hiểu, vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Lúc tớ mới biết chuyện này cũng như vậy thôi.”
Hai người lại tán thưởng nhau một trận, Điền Tư Điềm cảm thán: “Ai có thể ngờ Hứa thần là người kế nghiệp của tập đoàn Ngôn Ngọ chứ.”
Tiểu Ưu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, thế mà lại là tập đoàn Ngôn Ngọ đó! Nhớ trước kia chúng ta đến Tòa soạn Quang Huy trực thuộc tập đoàn—”
Cô nàng khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Ôi, tớ nhớ rồi, ngày mà chúng ta đến Tòa soạn Quang Huy, chủ biên Chu đột nhiên rất nhiệt tình với chúng ta……”
Điền Tư Điềm cũng phản ứng lại: “Lâm Hoành Thịnh còn tự mình mở cửa cho Nhan Nhan….”
Hai người họ liếc nhau: “Hóa ra bởi vì cậu là thiếu phu nhân của tập đoàn Ngôn Ngọ!!”
Nhan Thư bị danh xưng làm cho hết hồn: “Khụ, cái gì mà thiếu phu nhân chứ? Có phải các cậu xem nhiều phim thần tượng quá rồi không!”
Hai người bọn họ căn bản không để ý đến sự phản kháng của Nhan Thư, tiếp tục cảm thán: “Bảo sao ngày đó mọi chuyện thuận lợi như vậy, lúc sau chủ biên Chu thêm WeChat của chúng ta, còn nói nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử chúng ta…..”
“Đúng vậy, lúc ấy tớ còn cảm thấy khó hiểu, không nghĩ đến hóa ra là nhờ phúc của Nhan Nhan nha!”
“Cái này gọi là gì nhỉ, một người dẫn đường gà chó lên trời*…”
(*Nghĩa giống câu: một người làm quan cả họ được nhờ.)
Hai người bọn họ, cậu một câu tớ một lời, tám chuyện hơn nửa ngày mới phát hiện Nhan Thư đã rời đi, chạy nhanh theo sau: “Nhan Nhan đi nhanh như vậy làm gì, đợi chúng tớ với!”
Nói xong, vừa cười vừa nện bước theo cô, khoác tay cô lần nữa.
Nhưng không chú ý đến, cuốn sổ màu đỏ nhẹ nhàng rơi từ trong túi Nhan Thư xuống đất.
Điền Tư Điềm tựa như cảm nhận được thứ gì, quay đầu lại. Nhìn trên đất có cuốn sổ đỏ đỏ quen quen, còn chưa kịp load nó là gì đã bị Tiểu Ưu kéo đi về khu dạy học: “Nhanh lên nào, Điềm Điềm!”
–
Một phút trước.
Hai nữ sinh khoác tay nhau đi ngang qua các cô.
Trong đó có một nữ sinh mặc áo bông màu hồng phấn ra hiệu bằng ánh mắt với bạn mình: “Ây, là Nhan Thư.”
Cô gái áo khoác hồng lập tức quay đầu lại, nhìn vào bạn mình nhỏ giọng: “Trên diễn đàn đã rối tung lên như vậy, cô ta còn dám đến trường học!”
“Aiz, tớ nghe nhiều người nói cô ta đã kết hôn, chẳng biết thật hay giả?”
Mới vừa hỏi xong, hai người đã nhìn thấy món đồ màu đỏ rơi ra từ túi của Nhan Thư.
Hai người đi qua xem, sau đó sửng sốt.
Một cuốn sổ màu đỏ, ba chữ to tướng— giấy hôn thú.
Cô gái áo hồng bước nhanh hai bước, nhặt cuốn sổ lên, nhìn dòng chữ lớn, lại quay sang nhìn bạn mình, tức giận nói: “Cậu xem, tớ nói không sai mà?”
Người bạn lẩm bẩm: “Cô ta thật sự kết hôn rồi.”
“Đúng vậy, đã kết hôn còn qua lại với Hứa thần!”
“Không hổ danh vua trà xanh, không muốn phục cũng không được!”
Cô gái áo hồng tức giận đến bốc khói: “Tớ phải chụp lại cái này, đăng lên diễn đàn để vạch trần bộ mặt thật của cô ta!”
Nói xong, cô nàng nhanh tay mở giấy hôn thú ra, cúi đầu nhìn.
Sau đó lại không nói gì.
Người bạn đi cùng thấy cô ấy trợn mắt nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú, miệng há ra thành chữ o, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thấy cô gái áo hồng không nói gì vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào giấy hôn thú như cũ.
Người bạn đi cùng thò đầu nhìn thử, cơ thể cũng sững lại.
Trên giấy hôn thú là Nhan Thư không sai, nhưng người đàn ông bên cạnh Nhan Thư sao lại nhìn giống Hứa thần vậy?
Cô không dám tin mà chớp mắt mấy cái.
Giây tiếp theo nhìn được tên trên giấy hôn thú.
Họ tên: Hứa Bùi.
Họ tên: Nhan Thư
Đăng ký ngày:… 18 tháng 8.
!!!
Hứa thần kết hôn với Nhan Thư???
Nửa năm trước Hứa thần và Nhan Thư đã kết hôn???
……….
Hai người im lặng không biết bao lâu, rồi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn vào mắt đối phương, đều thấy được sự bùng nổ.
–
Quy trình xin thêm điểm kết hôn rất đơn giản, Nhan Thư trực tiếp đi đến phòng giáo vụ nộp hồ sơ, rồi điền biểu mẫu.
Chỉ là biểu mẫu này phải có chữ ký của các giáo viên khác nhau, làm cô phải chạy qua chạy lại mấy văn phòng.
Sau khi hoàn tất, cả người Nhan Thư đều đã toát mồ hôi, cô kéo khóa của áo lông vũ ra: “Nhiệt độ hôm nay không phải giảm rồi sao, sao lại nóng như vậy chứ?”
Điền Tư Điềm thắc mắc: “Ai nói với cậu nhiệt độ hôm nay giảm? Nay cao hơn hôm qua 2 độ đấy!”
“Không đâu, thầy Hứa nói mà.” Nhan Thư thuật lại lời nói đầy lý lẽ hùng hồn của Hứa Bùi: “Dòng lạnh ở Siberia đang hướng về phía bắc và nhiệt độ sẽ giảm mạnh 5 độ trong ngày hôm nay!”
Cô lấy di động ra chuẩn bị tìm kiếm thông tin dự báo thời tiết hôm nay thì nghe Điền Tư Điềm hét lên: “Aiza!!!”
Nhan Thư nhìn sang cô ấy: “Sao thế Điềm Điềm!”
Điền Tư Điềm đột nhiên vỗ đùi: “Tớ nhớ ra một việc! Cuốn sổ đỏ kia là giấy hôn thú!”
Nhan Thư không kịp phản ứng lại: “Cái gì mà sổ đỏ chứ?”
Điền Tư Điềm giải thích: “Vừa nãy tớ có nhìn thấy có một tờ giấy hôn thú rơi trên mặt đất không biết của ai, ngay đằng sau chúng ta!”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, bắt lấy tay Nhan Thư: “Nhan Nhan cậu xem lại xem giấy hôn thú của cậu còn không, không chừng cái đó là của cậu đấy!”
Nhan Thư xua xua tay: “Sẽ không đâu, hôm nay không cần cầm giấy hôn thú đi.”
Điền Tư Điềm nhớ lại một hồi: “Không đúng, cậu có cầm mà! Rõ ràng tớ nhìn thấy cuốn sổ đỏ trong túi cậu!!”
Nhan Thư sửng sốt: “Nhưng tớ thật sự không mang theo.”
“Như vậy đi, cậu về nhà xem còn giấy hôn thú không.” Điền Tư Điềm vẫn kiên trì như cũ: “Tớ cảm thấy cuốn sổ kia chắc chắn là của cậu làm rớt đó!!”
Nhan Thư chắc như đinh đóng cột: “Không có khả năng!!!”
Nhưng, một tiếng sau.
Điền Tư Điềm nhận được cuộc điện thoại.
Trong điện thoại, giọng nói của Nhan Thư khóc không ra nước mắt: “Điềm Điềm, cậu nói giấy hôn thú rớt ở chỗ nào vậy?”
–
Phía trước khu dạy học.
Ba người đi dọc theo lối hoa viên vài vòng cũng không thể tìm thấy giấy hôn thú của Nhan Thư.
“Điềm Điềm, cậu chắc chắn nhìn thấy nó ở đây chứ??” Khuôn mặt Nhan Thư đầy khổ sở.
Điền Tư Điềm chắc chắn: “Không sai đâu, chính là nơi này mà!”
Nhan Thư một bên cau mày tìm giấy hôn thú, một bên thở dài: “Tại sao lại rơi mất được nhỉ? Tớ nhớ rõ ràng hôm nay chỉ mang theo bản photocopy thôi, không mang bản gốc mà….”
Điền Tư Điềm nói: “Nhất định là cậu nhớ nhầm hoặc có người đã bỏ vào túi của cậu?”
Hứa Bùi: “…..”
Vẻ mặt anh thản nhiên, nhẹ nhàng chuyển sang câu chuyện khác: “Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó, tìm giấy hôn thú quan trọng hơn.”
Nhan Thư có chút nản lòng: “Tìm không thấy thì thôi bỏ đi, làm lại một bản khác là được.”
Điền Tư Điềm cũng phụ họa theo: “Đúng—”
Còn chưa nói xong đã thấy Hứa Bùi nhíu mày: “Như vậy sao được.”
Nhan Thư: “Sao mà không được?”
Điền Tư Điềm: “Đúng thế, sao mà không được chứ??”
Hứa Bùi trầm ngâm một hai giây, sắc mặt như thường: “Vẫn nên cố gắng tìm đi, làm lại phải mất 9 đồng nữa.”
Nhan Thư: “…..”
Điền Tư Điềm: “….”
Khó trách chẳng ai tin anh là Thái tử của tập đoàn Ngôn Ngọ.
Nhan Thư: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Hứa Bùi hạ tầm mắt, sau đó cong môi cười, thong thả nói: “Như này đi, anh đăng tin tìm đồ trên diễn đàn.”
–
Buổi sáng, 11 giờ 8 phút.
Diễn đàn của Lan Đại xuất hiện một tin tức.
—[Ai nhặt được giấy hôn thú của vợ tôi – Nhan Thư, xin hãy liên lạc với tôi. Món đồ này quý giá nên nhất định sẽ có hậu tạ.]
Vợ tôi, Nhan Thư, giấy hôn thú…..
Tổ hợp ba từ này cũng đủ để Lan Đại ăn dưa cả ngày.
Tuy nhiên, bốn chữ cuối cùng mới giống như tiếng sét đánh xuống không chút báo trước, làm oanh tạc toàn bộ diễn đàn:
[Tôi là Hứa Bùi]
Mười phút sau, toàn bộ diễn đàn hoàn toàn đóng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.