Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Thầm Kín
Quyển 2 - Chương 77: Chồng cứu vợ
Thánh Yêu
29/11/2016
Editor: Lữ
***
Trong cơn mơ màng, Chử Đồng nghe được rõ mồn một tiếng nước chảy truyền đến, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng uể oải, tựa như đời này từ khi sinh ra đến giờ chưa từng được ngủ vậy.
Có lẽ do nhiều ngày liên tiếp lo nghĩ về vụ án kia, cũng có lẽ vì chuyện của chị gái, nói tóm lại là, có thể ngủ thẳng giấc thế này, cô cảm thấy cũng không tệ.
Hai mí mắt nặng trĩu díp lại không có cách nào nâng lên, cô muốn ngủ tiếp, nhưng cảm thấy rõ ràng có người đang vén áo của cô lên, cô không muốn nhắm mắt, nhưng một chút sức lực cũng không có: "Ai, ai đấy?"
Dường như có một thứ gì đó lướt qua thắt lưng cô, Chử Đồng gắng hết sức hé mắt ra, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Cho đến khi có một ngọn đèn chói mắt chiếu thẳng vào, Chử Đồng mới khẽ hét lên, định giơ tay che lại, nhưng phát hiện hai tay mình căn bản không thể nhấc lên.
Cô miễn cưỡng mở mắt lên, áo blouse trắng, khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, cô lắc nhẹ đầu, hình ảnh người cuối cùng trước khi cô hôn mê hiện lên trong đầu.
"Anh rể?"
Đôi phương không hề trả lời, Chử Đồng nhìn quanh bốn phía, ngoài cái giường này ra, hầu như không còn gì khác, không, còn một cái bồn rửa tay, vòi nước đang mở, âm thanh cô vừa nghe được chắc là phát ra từ phía đó.
Ánh mắt Chử Đồng lại rơi trên người đàn ông lần nữa, trong lòng có một suy nghĩ đáng sợ đang sinh sôi.
Trước khi cô hôn mê ở cùng với Cố Thanh Hồi, lẽ nào người này...
Chử Đồng liên tục đặt câu hỏi, cô muốn làm hết khả năng để kéo dài thêm thời gian cho mình: "Đây là đâu? Anh là ai? Anh muốn gì, tiền đúng không?"
Người đàn ông xoay người lại, Chử Đồng đối mặt với ánh mắt của anh ta, mặc dù cho hắn đeo khẩu trang, nhưng Chử Đồng vẫn có thể thông qua cặp mắt kia nhận ra anh ta, cô làm ra vẻ vẫn chưa biết chuyện gì mở miệng: "Người đi cùng với tôi đâu? Anh làm gì anh ấy rồi?"
Người đàn ông rướn khóe miệng, tay phải chậm rãi giơ lên, cho đến khi một con dao phẫu thuật xuất hiện trước mắt cô.
Cô hoảng sợ thất thanh: "Anh, anh muốn làm gì?"
Đối phương chống một tay lên mép giường, người đàn ông từ từ cúi xuống, tận đến lúc gương mặt gần như chạm đến Chử Đồng, ngón tay anh ta chạm vào vành tai cô, sau đó khẩu trang được tháo xuống, hai mắt Chử Đồng từ từ mở to.
Mặc dù cô cũng đoán được, nhưng so về khiếp sợ, thì thua xa khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy chớp nhoáng này.
"Là anh, hóa ra là anh."
Cố Thanh Hồi nghiêng đầu nhìn cô: "Tại sao không được là tôi?"
"Người mà cảnh sát vẫn luôn muốn bắt, là anh?"
Cố Thanh Hồi đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lóe sáng.
"Chử Đồng, nếu không phải tại cô, tôi và chị cô sẽ rất hạnh phúc."
"Anh biết rất rõ trước khi gặp anh chị của tôi đã từng trải qua những chuyện gì, nhưng anh lại làm ra chuyện..."
Cố Thanh Hồi như bị người ta đạp trúng chỗ đau, anh ta hung hăng cắt ngang lời Chử Đồng: "Gặp được chị của cô, tất cả đều là vợ chồng nhà cô ban cho, cô có dám nói, trong lòng cô một chút mắc nợ cũng không có?"
"Đương nhiên là có, nhưng còn anh? Anh là người mà chị ấy yêu nhất!"
Trái tim Cố Thanh Hồi đập loạn chỉ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt lại như không.
"Cô ấy yêu tôi, không sai, cho đến bây giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy."
"Nhưng anh lại làm ra chuyện phạm pháp, chị của tôi là một người lương thiện như thế, sau khi chị ấy biết được, sao có thể tha thứ cho anh?"
"Vậy hãy để cho cô ấy vĩnh viễn đừng biết đến."
"Cố Thanh Hồi, anh nghĩ sự việc có hơi đơn giản quá thì phải." Chử Đồng ngọ nguậy hai chân, nhưng cũng không thể lay chuyển, cô liếc nhìn Cố Thanh Hồi.
"Anh muốn đối phó với tôi thế nào?"
"Chị của cô vì nhà họ Chử các người, uổng phí bỏ đi một quả thận, tôi muốn cô trả lại cho cô ấy."
Cố Thanh Hồi cầm dao phẫu thuật đưa lại gần bên thắt lưng Chử Đồng, cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân cô sởn gai ốc, cô hít sâu hai cái, để cho bản thân mình có thể bình tĩnh lại.
"Được, nếu như có thể đổi lại được sức khỏe cho chị, tôi cho."
"Chử Đồng, bất quá là tôi muốn cùng chị cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp, các người không cho cô ấy được, tôi cho, tôi có thể đem toàn bộ những gì tôi có cho cô ấy. Cô là em gái ruột của cô ấy, sao không thể tác thành, không tùy tiện phá hoại hả?"
Chử Đồng nghĩ đến Chử Nguyệt Tinh, trong lòng có một cảm giác quặn thắt đến đau đớn, nhưng cô hiểu bản thân mình đang kiên trì điều gì.
"Đúng, anh yêu chị tôi, anh cho chị ấy cuộc sống tốt đẹp. Anh có nghĩ đến người khác chưa? Mỗi một đứa bé đến thế giới này, mang theo những ngây thơ nhất, thuần khiết nhất, nhưng bọn nó lại sớm héo tàn trong tay anh, cha mẹ của bọn nó đau khổ thì phải đến tìm ai? Anh là bác sĩ tâm lý, chẳng lẽ anh không biết cái loại thương tổn này, là cả đời không có cách nào bù đắp sao? Anh có một nghề nghiệp tốt như vậy, thu nhập cũng không ít, nói cho cùng cũng là lợi ích mà thôi, đừng dùng từ 'yêu' của chị tôi, nực cười."
Cố Thanh Hồi xem như được lãnh giáo tài ăn nói của Chử Đồng, anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt như chìm trong thuốc cực độc. "Chử Đồng, cô không cảm thấy trên thế giới này, người làm cho người khác nực cười mới chính là cô ư? Cô hưởng thụ vinh hoa phú quý mà chị mình dùng sức khỏe để đổi lấy. Thích làm công việc mà bản thân mình cho là đang làm việc chính nghĩa. Một mặt nói giúp đỡ cuộc hôn nhân của chị gái, mặt khác, lại vô tình đem hạnh phúc cô ấy vất vả lắm mới có được tùy ý quẳng xuống chân giẫm đạp, phá nát."
Chử Đồng muốn phản bác, chuyện cô rất muốn làm là bù đắp cho Chử Nguyệt Tinh, muốn cho chị mình thứ tốt nhất.
Cô biết Cố Thanh Hồi đang xuyên tạc thành thế này, hoàn toàn hiểu sai tấm lòng ban đầu của cô, cô chỉ muốn đem một mặt đen tối phơi bày ra ánh sáng, để tránh nhiều người hơn bị tổn thương mà thôi.
Nhưng cô không thể phản bác lại được, bởi vì người cô vạch trần, vừa đúng là người đàn ông mà chị mình yêu nhất.
Trước đây cô hoàn toàn không hề hay biết, nhưng khi đã biết được, cô có thể thu tay lại, xem như chuyện gì cũng không biết sao?
Có đôi khi, cô nghĩ lại những chuyện bản thân mình đã trải qua, Giản Trì Hoài nói không sai, nhều người gặp chuyện không may, ít một người, không liên quan gì nhiều đến cô. Chỉ cần cô dựa vào Giản Trì Hoài, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng sẽ không xảy đến với cô.
Nhưng, cuộc sống như vậy sẽ hạnh phúc sao?
Tai của Chử Đồng vốn mỏng, cô không nghe được từng trận khóc tê tâm liệt phế như vậy, không thể trơ mắt nhìn người khác bị đặt trên bàn mổ, cắt đứt quyền theo đuổi nhu cầu hạnh phúc cơ bản được.
Bất chợt cô cười châm biếm: "Tôi chưa từng hùng hùng hổ hổ quyết tâm vì nghĩa lớn gì cả, nhưng tôi cũng hiểu một đạo lý, khi một cường quốc cầm đao thương trên tay đến đây chém giết, nếu như không ai đứng lên chống lại, vậy những người đáng chết hay không, toàn bộ đều sẽ chết hết."
Lời này, cõ lẽ hơi chua chát?
Không, có hơi phô trương quá thì phải?
Nhưng Chử Đồng đã nói ra ý tưởng chân thật nhất từ trong đáy lòng của mình, một người còn sống, chỉ cần tim còn đập, thì không thể mất đi cảm giác.
Bởi vì ai cũng không thể ngờ được, loại chuyện đau đớn đang xảy đến với người khác kia, sẽ có một ngày phát sinh với chính mình. Loại giả dụ này, có lẽ sẽ khiến người khác sợ đến phát run lên?
Cố Thanh Hồi sau khi nghe xong, quả nhiên bật cười: "Cô cho rằng cô là ai? Chúa cứu thế?"
"Chí ít tin tức của tôi, sẽ làm cho các người có tổn thất nhất định, biết đâu, tôi đã cứu được một quả thận khỏe mạnh."
Cố Thanh Hồi nghe thế, khuôn mặt lạnh lẽo sa sầm: "Cô và Nguyệt Tinh thật không giống như chị em, các người hoàn toàn là người của hai thế giới."
"Không, anh nói sai rồi." Chử Đồng không mảy may lo sợ đón nhận ánh mắt của anh ta.
"Chuyện tôi không thể chấp nhận, chị của tôi cũng không thể nhẫn nhịn chịu đựng!"
Thoáng chốc Cố Thanh Hồi có chút bàng hoàng, anh hiểu rất rõ Chử Nguyệt Tinh, ban đầu khi tiếp xúc, chỉ đơn thuần với thân phận bác sĩ tâm lý, mặc dù cô yếu đuối, nhưng thành trì trong lòng thì rất vững vàng.
Cố Thanh Hồi cảm thấy cuộc sống như vậy, thật đúng là buồn cười, châm chọc.
"Sớm biết, tôi và chị của cô còn không bằng giam cô ấy ở chỗ kia, ít nhất, chúng tôi còn có thể gần nhau. Chử Đồng, cô tự nhận cái gì cũng đúng, bây giờ đứa bé cũng đã không còn, tôi cũng chạy không thoát, cô có thể làm tròn vai trò là em gái tốt, chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng cô có thể cho cô ấy một mái nhà sao?"
Chử Đồng khó nén đau xót trong lòng, Cố Thanh Hồi chán nản ngồi trên ghế bên cạnh.
"Tại sao muốn đuổi chúng tôi đến tận cùng cũng không buông?"
Dường như tất cả mọi sai lầm đều đổ hết lên người cô, Chử Đồng không còn sức lực để giải thích, trong lòng một mặt rõ như gương, chuyện mình làm có giống như Cố Thanh Hồi nói hay không, cô cũng rất rõ ràng.
Cô nhìn lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Cố Thanh Hồi.
"Sự cố của Giản Lệ Đề, có phải cũng liên quan đến anh không?"
Cố Thanh Hồi cười khẽ, không chút để tâm.
"Đây là nó thiếu nợ Nguyệt Tinh, Nguyệt Tinh đã cứu mạng của nó, tại sao ngay cả một câu thừa nhận cũng không có? Là tôi khiến Nguyệt Tinh dẫn nó đến bên kia, chỉ là chuyện sau đó chị của cô quả thật không hay biết, cô ấy tưởng Giản Lệ Đề tự mình bỏ đi mà thôi."
"Nữ bác sĩ kia cũng là người của anh?"
"Người dưới quyền của tôi nhiều như vậy, muốn tìm một bác sĩ chuyên nghiệp, cũng không khó." Cố Thanh Hồi ngắm nghía con dao giải phẫu trong tay.
"Chử Đồng, tôi vốn không có hứng thú chơi 'rắn' với cô như vậy, tôi đã ngầm ra hiệu với cô, nhưng cô dường như hoàn toàn không thèm quan tâm."
"Ngầm ra hiệu? Ngầm ra hiệu cái gì?"
Cố Thanh Hồi đứng dậy đi đến bên chiếc giường đơn sơ, anh ta từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của Chử Đồng, trước ánh mắt mờ mịt của cô, Cố Thanh Hồi lên tiếng nhắc nhở: "Lần đó chị cô nhảy sông tự tử, còn nhớ không?"
Chử Đồng trợn tròn mắt, như vừa tỉnh ra: "Là anh!"
"Tôi chỉ cho cô ấy một chút ám chỉ tâm lý, nhưng tôi sẽ không để cô ấy thực sự xảy ra chuyện, chị của cô sợ hãi và lo lắng, không phải cô không nhìn thấy, còn nói, không có tôi, cô ấy sẽ chết, nhưng còn cô thì sao? Chử Đồng, sau này đừng có luôn mồm bảo muốn tốt cho chị gái, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ vì tốt cho cô ây."
Hai tay Cố Thanh Hồi chống hai bên Chử Đồng, anh ta cúi người, ánh mắt dán chặt Chử Đồng.
"Tôi biết, có khả năng khi tôi bước ra khỏi căn phòng này, tôi đã không được gặp lại Nguyệt Tinh nữa. Đứa bé mất đi, tôi cũng đi, sự đả kích này đối với cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ chịu không nổi. Cô chăm sóc tốt cho cô ấy đi, cho dù sau này cô ấy xảy ra chuyện gì, nhớ cho kỹ, đều là do cô hại."
Cổ họng Chử Đồng khó khăn nuốt xuống, Cố Thanh Hồi thấy ánh mắt cô rời rạc, ý nghĩ như vậy, đang từng chút một xâm nhập vào đầu cô.
"Bản thân cô hạnh phúc như vậy, nhưng từ nay về sau lại muốn trông thấy chị gái đau khổ, cô nhẫn tâm sao?"
Chử Đồng ngay cả sức lực để nói chuyện cũng hầu như bị tước đoạt, cô cảm thấy ngay cả ngọn đèn trên đỉnh đầu cũng không còn nhìn rõ.
Cố Thanh Hồi gần như khiến cô sụp đổ, lúc này mới hài lòng đứng dậy.
"Cô vẫn luôn điều tra chuyện kia, suy cho cùng nó cũng không xảy đến với cô. Chử Đồng, cô thiếu nợ chị cô, hay là đêm nay thanh toán rõ ràng đi."
Chử Đồng quay đầu đi, trông thấy Cố Thanh Hồi đang giơ con dao phẫu thuật lên, nếu nói là không sợ vậy chắc chắn là giả, trong lòng cô vẫn còn ôm hy vọng, cho nên cố gắng kéo dài thêm thời gian.
"Tốt xấu gì tôi cũng gọi anh một tiếng 'anh rể'. Anh muốn rạch một dao trên người tôi, tôi cũng không có cách nào phản kháng, nhưng cũng phải cho tôi thuốc mê chứ?"
"Thuốc tê?"
"Đây là điều cơ bản nhất."
Tim Chử Đồng đập 'thùm thụp', gần như đập rộn lên bên tai, nhưng cô chỉ có thể ra sức giả bộ bình tĩnh: "Không có thuốc tê, dám chắc tôi sẽ chịu không nổi, sẽ giãy dụa, anh không sợ sẽ rạch nhầm à?"
"Cái này có gì phải lo? Chỉ là lấy của cô một quả thận mà thôi, hơn nữa, tôi cũng không định đem thận của cô cho ai hết."
"Vậy thì quá lãng phí à?"
Ánh mắt Cố Thanh Hồi nhìn thẳng một đường đến thắt lưng Chử Đồng.
"Tổn thương về mặt tâm lý còn khó có thể mà khép miệng hơn so với vết thương trên cơ thể, nếu cô đã chuyên nghiệp như vậy, không thể nào không cảm nhận qua."
Mũi dao chạm vào da Chử Đồng, cảm giác lạnh như băng khiến cô nắm chặt tay lại, cô khẩn trương đến vã mồ hôi, không hề chớp mắt nhìn Cố Thanh Hồi đau đáu.
"Tôi gọi anh một tiếng anh rể, anh quay đầu lại đi, e rằng vẫn còn kịp."
Còn kịp?
Lời này nếu như nói vào hôm qua, vậy anh ta còn có thể tin nhưng còn đêm nay?
Đích thân anh đã đẩy một người xuống dưới lầu.
Cố Thanh Hồi khẽ lắc đầu, tâm tình không giống như vừa mới kích động, dáng vẻ vẫn ôn hòa như lúc bình thường vậy.
"Từ bé gia đình tôi đã không tốt, người như tôi, muốn trở nên vượt trội, chỉ có thể tự mình đi đường tắt. Lẽ nào cô cho rằng chỉ bằng một bác sĩ tâm lý như tôi là có thể cho chị cô cuộc sống tốt đẹp như vậy? Chử Đồng, có đôi lúc, chúng ta không muốn chọn đường cùng, nhưng mà nếu như không phải bí quá hóa liều, cả đời hoặc là long đong lận đận, tầm thường không chí tiến thủ, hoặc là mặc cho người ta xâu xé, không có cha mẹ chở che, loại cảm giác đó cô sẽ không bao giờ hiểu được."
"Nhưng để vượt trội hơn người khác có rất nhiều cách, không nhất định phải chống đối pháp luật."
Mũi dao trong tay Cố Thanh Hồi bén nhọn không gì sánh bằng, khi mũi dao đâm vào, Chử Đồng đau đến nỗi không bật ra tiếng, bản năng của con người chính là khi gặp nguy hiểm thì sẽ giãy dụa, nhưng tay chân cô bị trói chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao giải phẫu rạch trên da thịt của mình, cô muốn thét lên, nhưng lại bị Cố Thanh Hồi một tay che miệng.
"Kiên nhẫn một chút, lập tức xong thôi."
Chử Đồng chăm chú nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu, cô đi chạy tin tức đến nay, trước giờ đều là gặp nguy hiểm nhưng luôn may mắn. Giản Trì Hoài cũng không phải thần thánh, không phải lần nào cũng đúng lúc xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ là trong giờ khắc này, mỗi chỗ trống trong đầu của cô, toàn tâm toàn ý đều là hình ảnh của Giản Trì Hoài.
Nhớ đến sự dịu dàng của anh, có lúc rất không nói lý lẽ, có đôi lúc lại là bộ dạng nhe răng kiêu ngạo.
Cô không muốn chết, toàn thân Chử Đồng đau đến run lẩy bẩy, hai bàn tay hung hăng nắm chặt. Gân xanh trên mu bàn tay từng đường hiện rõ, hai chân cũng bắt đầu ngọ nguậy, nhưng tất cả đều vô dụng, cảm giác đau chỉ càng sâu hơn mà thôi.
Cố Thanh Hồi buông tay đang che miệng cô ra, Chử Đồng gần như không còn hơi sức để phản khác tê liệt nằm trên giường: "Anh... ít nhất cũng đợi một lúc, giúp tôi khâu lại đã, chẳng lẽ nhìn tôi chảy máu nhiều mà chết?"
"Yên tâm, sẽ không để cho cô chết." Vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Thanh Hồi, dâng lên một thứ phức tạp. "Tôi còn cần cô giúp tôi chăm sóc tốt Nguyệt Tinh."
Anh giơ cao dao phẫu thuật, một con dao nhỏ như vậy, mũi dao dính máu tươi nóng, dưới ánh đèn, càng lộ vẻ 'xúc mục kinh tâm'.
Chử Đồng có thể cảm giác được máu huyết trên người mình đang từ từ bị rút cạn, mà cách đó không xa, một tràng âm thanh kịch liệt bỗng nhiên truyền đến.
Ngay sau đó là tiếng ầm ầm rất lớn, Chử Đồng còn chưa kịp nghiêng đầu qua, liền nghe thấy một tiếng rít kỳ quái bên tai, cô trông thấy Cố Thanh Hồi chật vật lấy ra con dao vốn định cắt vào người cô, người cũng lảo đảo bước vài bước, sau đó, lại bị một cái ghế nhỏ cũ nát đập vào, cái ghế bị đập đến tan nát!
Chử Đồng sợ đến khắp người đều là mồ hôi lạnh, có người xông vào!
Cô vẫn còn đang nằm trên giường cơ mà, ngộ nhỡ đập trúng người cô, lực va chạm lớn như vậy, không phải là tiễn cô sang thế giới bên kia luôn sao.
Một người đàn ông có thân hình cao lớn tiến vào, xông lên trước bắt lấy Cố Thanh Hồi, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân vào theo. Chử Đồng rướn mắt lên, trông thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc hiện ra, ngay lập tức vành mắt mờ đi: "Giản Trì Hoài!"
Giản Trì Hoài trông thấy cô bị trói chặt, ngay tức khắc mặt tái xanh, hoàn toàn mất đi lý trí, anh xoay người đi đến trước mặt Cố Thanh Hồi, một hơi một xốc cổ áo người đàn ông lên, vung tay đấm, ra tay vừa mạnh vừa nhanh, âm thanh kia, tựa như đấm vào bao cát.
Chử Đồng nhìn đến ngây người, cô chưa từng thấy Giản Trì Hoài bạo lực như thế, nhưng đây hiển nhiên không phải vấn đề then chốt. Chử Đồng rên rỉ lên tiếng: "Giản Trì Hoài, đừng đánh, em sắp chảy máu đến chết rồi!"
Giản Trì Hoài vừa nghe lời này xong, thân hình cao lớn khựng lại, anh nhanh chóng bước trở lại giường, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên thắt lưng Chử Đồng, bởi vì chảy máu, anh cũng không thể xác định rõ được vết thương lớn bao nhiêu, anh bảo người bên cạnh nhanh chóng cởi trói cho Chử Đồng.
Cô nằm ở đó không dám nhúc nhích, trông thấy Giản Trì Hoài, cảm giác càng thêm đau đớn, lầm bầm một tiếng: "Đau, đau quá."
Người đàn ông đau đớn khôn nguôi, giống như chính mình bị đâm vậy, ở nơi này, anh không có cách nào giúp Chử Đồng rửa sạch vết thương, anh khom lưng ôm lấy cô.
"Kiên nhẫn một chút."
"Giản Trì Hoài, sao anh lại đến được đây? Sao anh biết em ở đây?"
"Vẫn còn chậm một bước, em cũng bị chảy máu rồi."
Bàn tay Chử Đồng ấn chặt thắt lưng của mình."Không nghiêm trọng lắm, nhưng mấu chốt là anh đến đây rồi."
Giản Trì Hoài ẵm Chử Đồng ra khỏi căn phòng nhỏ, cô hơi ngẩng đầu, bốn mặt tòa nhà dường như được xây dựng trong rừng, cũng không có con đường nào quen thuộc với cô.
"Đây là đâu?"
"Đừng nói nữa, còn chưa đủ đau đúng không?"
Được anh nhắc đến tỉnh, Chử Đồng lập tức nhíu mày hỏi: "Anh xem xem vết thương của em chưa? Có lớn bằng cái chén không? Có thể nhìn thấy thận luôn không?"
Giản Trì Hoài thở ra một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên tái xám, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn: "Đừng nói nhảm nữa."
Tự bản thân Chử Đồng có thể cảm nhận được, vấn đề cũng không lớn, nhưng bàn tay đang che vết thương của cô ướt đẫm, chắc chắn đã chảy không ít máu.
Ở trên xe, Chử Đồng nằm nghiêng: "Giản Trì Hoài, anh biết không? Cố Thanh Hồi lại có thể là người đứng đằng sau gây tội ác."
"Mắt anh đủ lớn."
Chử Đồng ủ dột trong chốc lát, lại hỏi: "Giản Trì Hoài, chị của em phải làm sao bây giờ?"
Anh chính là núi tảng để cô dựa vào, có Giản Trì Hoài bên cạnh, Chử Đồng cảm thấy lòng mình yên tĩnh, thậm chí cô còn tham lam hy vọng Giản Trì Hoài có thể giúp cô tháo gỡ nhưng nghi vấn khó xử lý kia.
Nhưng rốt cuộc người đàn ông vẫn không lên tiếng, nếu như anh buộc phải cho một câu trả lời, cũng chỉ có thể là bốn chữ phó thác cho trời.
Ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện, Giản Trì Hoài ôm lấy Chử Đồng bước nhanh vào trong, vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình dọa người: "Bác sĩ đâu? Đến đây, mau cứu người!"
Lúc này, y tá trực ban trong bệnh viện cũng ra đón: "Làm sao vậy? Bị thương ở đâu?"
"Bị dao đâm!"
Giọng nói của y tá khẽ thay đổi, chỉ một ngón tay về phía phòng cấp cứu: "Mau lên!"
Giản Trì Hoài sốt ruột ôm Chử Đồng đi vào, sau đó đặt lên giường, y tá gọi bác sĩ đến, bác sĩ vẫn còn mắt nhắm mắt mở, bước đi có chút lảo đảo: "Bị đâm chỗ nào?"
"Ở thắt lưng."
"Để tôi xem vết thương một chút."
Tay Chử Đồng vẫn đang ấn chặt, bác sĩ nhấc bàn tay của cô lên, dặn dò y tá đem dụng cụ vệ sinh vết thương đến trước.
Chử Đồng nằm nghiêng, khi rửa vết thương rất đau, phải dùng lực, Giản Trì Hoài nhìn thấy mà đau lòng.
"Ông không thể nhẹ một chút à?"
Y tá chẳng lo lắng gì giải thích: "Không còn cách nào khác, nhất định phải mở vết thương ra, nếu không sẽ không rửa sạch được."
Chử Đồng cắn mu bàn tay, giọt lệ đọng trên hốc mắt, cô nhìn về phía Giản Trì Hoài: "Anh ra ngoài chờ em đi."
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ tiếp tục ở lại tại chỗ.
Sau khi rửa xong, bác sĩ liếc nhìn qua, nói: "Không tồi, vết thương này không lớn cũng không nhỏ, nhưng mà vẫn phải khâu lại."
Chử Đồng dựa sát qua, đem khuôn mặt chôn vào trong đùi Giản Trì Hoài.
"May mắn là mới vừa đâm vào, em còn yêu cầu ông ta tiêm thuốc tê, còn có thể giảm bớt đau đớn đúng không?"
"Em cũng đủ rồi đấy." Giản Trì Hoài đưa tay che miệng cô lại, không để cho cô nói chuyện nữa.
Anh rướn tai, âm thanh kỳ lạ khi bác sĩ bắt đầu khâu, giống như là từng chút một khâu lại thần kinh yếu ớt của anh, anh biết sẽ đau, cho nên muốn dời đi sự chú ý của cô.
"Cố Thanh Hồi như vậy, chị của em có biết không?"
Chử Đồng lắc đầu, giật bàn tay của anh ra: "Em càng không biết phải nói như thế nào với chị nữa."
"Không cần em nói, cô ấy cũng sẽ biết."
Sau khi bác sĩ khâu xong, Giản Trì Hoài giúp cô lau đi mồ hôi trên trán, anh đau lòng ôm cô vào trong lòng.
"Đừng lộn xộn nữa."
"Cố Thanh Hồi đâu?"
"Đưa đến đồn cảnh sát rồi."
Mi mắt Chử Đồng rũ xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thương và mờ mịt, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Giản Trì Hoài.
"Em kiên trì đến lúc này, lại đạt được kết quả như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?"
"Trong lòng em còn rõ ràng hơn so với anh."
Chử Đồng lắc đầu, giống như vừa trải qua một cú sốc cực kỳ to lớn.
"Em thực sự không biết, em không cảm thấy vui sướng chút nào, em được như ý nguyện đưa bọn họ ra ánh sáng, nhưng lại phải trả giá bằng hạnh phúc của chị em."
Giản Trì Hoài biết, trong lòng Chử Đồng so với kẻ khác còn khó chịu hơn, bàn tay anh đặt sau đầu cô, kéo cô lại thêm chút nữa, sau đó là giọng nói trầm ổn: "Mặc dù anh nói em là ngôi sao chuyên gây rắc rối, nhưng anh chưa bao giờ ngăn cản em, bởi vì anh biết rõ em đúng, cho nên, nếu đã đi đến bước cuối cùng này, phải kiên định thêm một chút, không nên đánh mất luân lý, không nên dùng tình cảm để trói buộc bản thân mình. Em muốn lột trần sự thật, không sai, em muốn chị mình được hạnh phúc, không sai. Sai là, chuyện Cố Thanh Hồi đã làm, hiểu chưa?"
Ánh mắt Chử Đồng như lạc vào trong đáy mắt của người đàn ông, loại kiên định này như truyền sang cho cô, cô gật nhẹ đầu. "Đúng, phải là như vậy."
Cô mờ mịt, sau đó lại tiêu tan, Giản Trì Hoài chen ngang, không ngừng kéo cô ra khỏi ranh giới nguy hiểm, còn đem phòng tuyến chỉ thiếu chút nữa bị Cố Thanh Hồi phá vỡ của cô, một lần nữa tạo dựng lại kín kẽ.
Điện thoại di động trong túi Giản Trì Hoài đột ngột vang lên, trong phòng cấp cứu yên tĩnh thế này, phát ra vô cùng kỳ quái. Túi của Chử Đồng để trên xe, cô sờ sờ túi áo, ý thức được điện thoại của mình không có ở đây.
"Có phải là chị của em không?"
Giản Trì Hoài lấy ra nhìn, quả nhiên là vậy.
~Hết chương 77
~
***
Trong cơn mơ màng, Chử Đồng nghe được rõ mồn một tiếng nước chảy truyền đến, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng uể oải, tựa như đời này từ khi sinh ra đến giờ chưa từng được ngủ vậy.
Có lẽ do nhiều ngày liên tiếp lo nghĩ về vụ án kia, cũng có lẽ vì chuyện của chị gái, nói tóm lại là, có thể ngủ thẳng giấc thế này, cô cảm thấy cũng không tệ.
Hai mí mắt nặng trĩu díp lại không có cách nào nâng lên, cô muốn ngủ tiếp, nhưng cảm thấy rõ ràng có người đang vén áo của cô lên, cô không muốn nhắm mắt, nhưng một chút sức lực cũng không có: "Ai, ai đấy?"
Dường như có một thứ gì đó lướt qua thắt lưng cô, Chử Đồng gắng hết sức hé mắt ra, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Cho đến khi có một ngọn đèn chói mắt chiếu thẳng vào, Chử Đồng mới khẽ hét lên, định giơ tay che lại, nhưng phát hiện hai tay mình căn bản không thể nhấc lên.
Cô miễn cưỡng mở mắt lên, áo blouse trắng, khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, cô lắc nhẹ đầu, hình ảnh người cuối cùng trước khi cô hôn mê hiện lên trong đầu.
"Anh rể?"
Đôi phương không hề trả lời, Chử Đồng nhìn quanh bốn phía, ngoài cái giường này ra, hầu như không còn gì khác, không, còn một cái bồn rửa tay, vòi nước đang mở, âm thanh cô vừa nghe được chắc là phát ra từ phía đó.
Ánh mắt Chử Đồng lại rơi trên người đàn ông lần nữa, trong lòng có một suy nghĩ đáng sợ đang sinh sôi.
Trước khi cô hôn mê ở cùng với Cố Thanh Hồi, lẽ nào người này...
Chử Đồng liên tục đặt câu hỏi, cô muốn làm hết khả năng để kéo dài thêm thời gian cho mình: "Đây là đâu? Anh là ai? Anh muốn gì, tiền đúng không?"
Người đàn ông xoay người lại, Chử Đồng đối mặt với ánh mắt của anh ta, mặc dù cho hắn đeo khẩu trang, nhưng Chử Đồng vẫn có thể thông qua cặp mắt kia nhận ra anh ta, cô làm ra vẻ vẫn chưa biết chuyện gì mở miệng: "Người đi cùng với tôi đâu? Anh làm gì anh ấy rồi?"
Người đàn ông rướn khóe miệng, tay phải chậm rãi giơ lên, cho đến khi một con dao phẫu thuật xuất hiện trước mắt cô.
Cô hoảng sợ thất thanh: "Anh, anh muốn làm gì?"
Đối phương chống một tay lên mép giường, người đàn ông từ từ cúi xuống, tận đến lúc gương mặt gần như chạm đến Chử Đồng, ngón tay anh ta chạm vào vành tai cô, sau đó khẩu trang được tháo xuống, hai mắt Chử Đồng từ từ mở to.
Mặc dù cô cũng đoán được, nhưng so về khiếp sợ, thì thua xa khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy chớp nhoáng này.
"Là anh, hóa ra là anh."
Cố Thanh Hồi nghiêng đầu nhìn cô: "Tại sao không được là tôi?"
"Người mà cảnh sát vẫn luôn muốn bắt, là anh?"
Cố Thanh Hồi đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt lóe sáng.
"Chử Đồng, nếu không phải tại cô, tôi và chị cô sẽ rất hạnh phúc."
"Anh biết rất rõ trước khi gặp anh chị của tôi đã từng trải qua những chuyện gì, nhưng anh lại làm ra chuyện..."
Cố Thanh Hồi như bị người ta đạp trúng chỗ đau, anh ta hung hăng cắt ngang lời Chử Đồng: "Gặp được chị của cô, tất cả đều là vợ chồng nhà cô ban cho, cô có dám nói, trong lòng cô một chút mắc nợ cũng không có?"
"Đương nhiên là có, nhưng còn anh? Anh là người mà chị ấy yêu nhất!"
Trái tim Cố Thanh Hồi đập loạn chỉ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt lại như không.
"Cô ấy yêu tôi, không sai, cho đến bây giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy."
"Nhưng anh lại làm ra chuyện phạm pháp, chị của tôi là một người lương thiện như thế, sau khi chị ấy biết được, sao có thể tha thứ cho anh?"
"Vậy hãy để cho cô ấy vĩnh viễn đừng biết đến."
"Cố Thanh Hồi, anh nghĩ sự việc có hơi đơn giản quá thì phải." Chử Đồng ngọ nguậy hai chân, nhưng cũng không thể lay chuyển, cô liếc nhìn Cố Thanh Hồi.
"Anh muốn đối phó với tôi thế nào?"
"Chị của cô vì nhà họ Chử các người, uổng phí bỏ đi một quả thận, tôi muốn cô trả lại cho cô ấy."
Cố Thanh Hồi cầm dao phẫu thuật đưa lại gần bên thắt lưng Chử Đồng, cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân cô sởn gai ốc, cô hít sâu hai cái, để cho bản thân mình có thể bình tĩnh lại.
"Được, nếu như có thể đổi lại được sức khỏe cho chị, tôi cho."
"Chử Đồng, bất quá là tôi muốn cùng chị cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp, các người không cho cô ấy được, tôi cho, tôi có thể đem toàn bộ những gì tôi có cho cô ấy. Cô là em gái ruột của cô ấy, sao không thể tác thành, không tùy tiện phá hoại hả?"
Chử Đồng nghĩ đến Chử Nguyệt Tinh, trong lòng có một cảm giác quặn thắt đến đau đớn, nhưng cô hiểu bản thân mình đang kiên trì điều gì.
"Đúng, anh yêu chị tôi, anh cho chị ấy cuộc sống tốt đẹp. Anh có nghĩ đến người khác chưa? Mỗi một đứa bé đến thế giới này, mang theo những ngây thơ nhất, thuần khiết nhất, nhưng bọn nó lại sớm héo tàn trong tay anh, cha mẹ của bọn nó đau khổ thì phải đến tìm ai? Anh là bác sĩ tâm lý, chẳng lẽ anh không biết cái loại thương tổn này, là cả đời không có cách nào bù đắp sao? Anh có một nghề nghiệp tốt như vậy, thu nhập cũng không ít, nói cho cùng cũng là lợi ích mà thôi, đừng dùng từ 'yêu' của chị tôi, nực cười."
Cố Thanh Hồi xem như được lãnh giáo tài ăn nói của Chử Đồng, anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt như chìm trong thuốc cực độc. "Chử Đồng, cô không cảm thấy trên thế giới này, người làm cho người khác nực cười mới chính là cô ư? Cô hưởng thụ vinh hoa phú quý mà chị mình dùng sức khỏe để đổi lấy. Thích làm công việc mà bản thân mình cho là đang làm việc chính nghĩa. Một mặt nói giúp đỡ cuộc hôn nhân của chị gái, mặt khác, lại vô tình đem hạnh phúc cô ấy vất vả lắm mới có được tùy ý quẳng xuống chân giẫm đạp, phá nát."
Chử Đồng muốn phản bác, chuyện cô rất muốn làm là bù đắp cho Chử Nguyệt Tinh, muốn cho chị mình thứ tốt nhất.
Cô biết Cố Thanh Hồi đang xuyên tạc thành thế này, hoàn toàn hiểu sai tấm lòng ban đầu của cô, cô chỉ muốn đem một mặt đen tối phơi bày ra ánh sáng, để tránh nhiều người hơn bị tổn thương mà thôi.
Nhưng cô không thể phản bác lại được, bởi vì người cô vạch trần, vừa đúng là người đàn ông mà chị mình yêu nhất.
Trước đây cô hoàn toàn không hề hay biết, nhưng khi đã biết được, cô có thể thu tay lại, xem như chuyện gì cũng không biết sao?
Có đôi khi, cô nghĩ lại những chuyện bản thân mình đã trải qua, Giản Trì Hoài nói không sai, nhều người gặp chuyện không may, ít một người, không liên quan gì nhiều đến cô. Chỉ cần cô dựa vào Giản Trì Hoài, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng sẽ không xảy đến với cô.
Nhưng, cuộc sống như vậy sẽ hạnh phúc sao?
Tai của Chử Đồng vốn mỏng, cô không nghe được từng trận khóc tê tâm liệt phế như vậy, không thể trơ mắt nhìn người khác bị đặt trên bàn mổ, cắt đứt quyền theo đuổi nhu cầu hạnh phúc cơ bản được.
Bất chợt cô cười châm biếm: "Tôi chưa từng hùng hùng hổ hổ quyết tâm vì nghĩa lớn gì cả, nhưng tôi cũng hiểu một đạo lý, khi một cường quốc cầm đao thương trên tay đến đây chém giết, nếu như không ai đứng lên chống lại, vậy những người đáng chết hay không, toàn bộ đều sẽ chết hết."
Lời này, cõ lẽ hơi chua chát?
Không, có hơi phô trương quá thì phải?
Nhưng Chử Đồng đã nói ra ý tưởng chân thật nhất từ trong đáy lòng của mình, một người còn sống, chỉ cần tim còn đập, thì không thể mất đi cảm giác.
Bởi vì ai cũng không thể ngờ được, loại chuyện đau đớn đang xảy đến với người khác kia, sẽ có một ngày phát sinh với chính mình. Loại giả dụ này, có lẽ sẽ khiến người khác sợ đến phát run lên?
Cố Thanh Hồi sau khi nghe xong, quả nhiên bật cười: "Cô cho rằng cô là ai? Chúa cứu thế?"
"Chí ít tin tức của tôi, sẽ làm cho các người có tổn thất nhất định, biết đâu, tôi đã cứu được một quả thận khỏe mạnh."
Cố Thanh Hồi nghe thế, khuôn mặt lạnh lẽo sa sầm: "Cô và Nguyệt Tinh thật không giống như chị em, các người hoàn toàn là người của hai thế giới."
"Không, anh nói sai rồi." Chử Đồng không mảy may lo sợ đón nhận ánh mắt của anh ta.
"Chuyện tôi không thể chấp nhận, chị của tôi cũng không thể nhẫn nhịn chịu đựng!"
Thoáng chốc Cố Thanh Hồi có chút bàng hoàng, anh hiểu rất rõ Chử Nguyệt Tinh, ban đầu khi tiếp xúc, chỉ đơn thuần với thân phận bác sĩ tâm lý, mặc dù cô yếu đuối, nhưng thành trì trong lòng thì rất vững vàng.
Cố Thanh Hồi cảm thấy cuộc sống như vậy, thật đúng là buồn cười, châm chọc.
"Sớm biết, tôi và chị của cô còn không bằng giam cô ấy ở chỗ kia, ít nhất, chúng tôi còn có thể gần nhau. Chử Đồng, cô tự nhận cái gì cũng đúng, bây giờ đứa bé cũng đã không còn, tôi cũng chạy không thoát, cô có thể làm tròn vai trò là em gái tốt, chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng cô có thể cho cô ấy một mái nhà sao?"
Chử Đồng khó nén đau xót trong lòng, Cố Thanh Hồi chán nản ngồi trên ghế bên cạnh.
"Tại sao muốn đuổi chúng tôi đến tận cùng cũng không buông?"
Dường như tất cả mọi sai lầm đều đổ hết lên người cô, Chử Đồng không còn sức lực để giải thích, trong lòng một mặt rõ như gương, chuyện mình làm có giống như Cố Thanh Hồi nói hay không, cô cũng rất rõ ràng.
Cô nhìn lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Cố Thanh Hồi.
"Sự cố của Giản Lệ Đề, có phải cũng liên quan đến anh không?"
Cố Thanh Hồi cười khẽ, không chút để tâm.
"Đây là nó thiếu nợ Nguyệt Tinh, Nguyệt Tinh đã cứu mạng của nó, tại sao ngay cả một câu thừa nhận cũng không có? Là tôi khiến Nguyệt Tinh dẫn nó đến bên kia, chỉ là chuyện sau đó chị của cô quả thật không hay biết, cô ấy tưởng Giản Lệ Đề tự mình bỏ đi mà thôi."
"Nữ bác sĩ kia cũng là người của anh?"
"Người dưới quyền của tôi nhiều như vậy, muốn tìm một bác sĩ chuyên nghiệp, cũng không khó." Cố Thanh Hồi ngắm nghía con dao giải phẫu trong tay.
"Chử Đồng, tôi vốn không có hứng thú chơi 'rắn' với cô như vậy, tôi đã ngầm ra hiệu với cô, nhưng cô dường như hoàn toàn không thèm quan tâm."
"Ngầm ra hiệu? Ngầm ra hiệu cái gì?"
Cố Thanh Hồi đứng dậy đi đến bên chiếc giường đơn sơ, anh ta từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của Chử Đồng, trước ánh mắt mờ mịt của cô, Cố Thanh Hồi lên tiếng nhắc nhở: "Lần đó chị cô nhảy sông tự tử, còn nhớ không?"
Chử Đồng trợn tròn mắt, như vừa tỉnh ra: "Là anh!"
"Tôi chỉ cho cô ấy một chút ám chỉ tâm lý, nhưng tôi sẽ không để cô ấy thực sự xảy ra chuyện, chị của cô sợ hãi và lo lắng, không phải cô không nhìn thấy, còn nói, không có tôi, cô ấy sẽ chết, nhưng còn cô thì sao? Chử Đồng, sau này đừng có luôn mồm bảo muốn tốt cho chị gái, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ vì tốt cho cô ây."
Hai tay Cố Thanh Hồi chống hai bên Chử Đồng, anh ta cúi người, ánh mắt dán chặt Chử Đồng.
"Tôi biết, có khả năng khi tôi bước ra khỏi căn phòng này, tôi đã không được gặp lại Nguyệt Tinh nữa. Đứa bé mất đi, tôi cũng đi, sự đả kích này đối với cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ chịu không nổi. Cô chăm sóc tốt cho cô ấy đi, cho dù sau này cô ấy xảy ra chuyện gì, nhớ cho kỹ, đều là do cô hại."
Cổ họng Chử Đồng khó khăn nuốt xuống, Cố Thanh Hồi thấy ánh mắt cô rời rạc, ý nghĩ như vậy, đang từng chút một xâm nhập vào đầu cô.
"Bản thân cô hạnh phúc như vậy, nhưng từ nay về sau lại muốn trông thấy chị gái đau khổ, cô nhẫn tâm sao?"
Chử Đồng ngay cả sức lực để nói chuyện cũng hầu như bị tước đoạt, cô cảm thấy ngay cả ngọn đèn trên đỉnh đầu cũng không còn nhìn rõ.
Cố Thanh Hồi gần như khiến cô sụp đổ, lúc này mới hài lòng đứng dậy.
"Cô vẫn luôn điều tra chuyện kia, suy cho cùng nó cũng không xảy đến với cô. Chử Đồng, cô thiếu nợ chị cô, hay là đêm nay thanh toán rõ ràng đi."
Chử Đồng quay đầu đi, trông thấy Cố Thanh Hồi đang giơ con dao phẫu thuật lên, nếu nói là không sợ vậy chắc chắn là giả, trong lòng cô vẫn còn ôm hy vọng, cho nên cố gắng kéo dài thêm thời gian.
"Tốt xấu gì tôi cũng gọi anh một tiếng 'anh rể'. Anh muốn rạch một dao trên người tôi, tôi cũng không có cách nào phản kháng, nhưng cũng phải cho tôi thuốc mê chứ?"
"Thuốc tê?"
"Đây là điều cơ bản nhất."
Tim Chử Đồng đập 'thùm thụp', gần như đập rộn lên bên tai, nhưng cô chỉ có thể ra sức giả bộ bình tĩnh: "Không có thuốc tê, dám chắc tôi sẽ chịu không nổi, sẽ giãy dụa, anh không sợ sẽ rạch nhầm à?"
"Cái này có gì phải lo? Chỉ là lấy của cô một quả thận mà thôi, hơn nữa, tôi cũng không định đem thận của cô cho ai hết."
"Vậy thì quá lãng phí à?"
Ánh mắt Cố Thanh Hồi nhìn thẳng một đường đến thắt lưng Chử Đồng.
"Tổn thương về mặt tâm lý còn khó có thể mà khép miệng hơn so với vết thương trên cơ thể, nếu cô đã chuyên nghiệp như vậy, không thể nào không cảm nhận qua."
Mũi dao chạm vào da Chử Đồng, cảm giác lạnh như băng khiến cô nắm chặt tay lại, cô khẩn trương đến vã mồ hôi, không hề chớp mắt nhìn Cố Thanh Hồi đau đáu.
"Tôi gọi anh một tiếng anh rể, anh quay đầu lại đi, e rằng vẫn còn kịp."
Còn kịp?
Lời này nếu như nói vào hôm qua, vậy anh ta còn có thể tin nhưng còn đêm nay?
Đích thân anh đã đẩy một người xuống dưới lầu.
Cố Thanh Hồi khẽ lắc đầu, tâm tình không giống như vừa mới kích động, dáng vẻ vẫn ôn hòa như lúc bình thường vậy.
"Từ bé gia đình tôi đã không tốt, người như tôi, muốn trở nên vượt trội, chỉ có thể tự mình đi đường tắt. Lẽ nào cô cho rằng chỉ bằng một bác sĩ tâm lý như tôi là có thể cho chị cô cuộc sống tốt đẹp như vậy? Chử Đồng, có đôi lúc, chúng ta không muốn chọn đường cùng, nhưng mà nếu như không phải bí quá hóa liều, cả đời hoặc là long đong lận đận, tầm thường không chí tiến thủ, hoặc là mặc cho người ta xâu xé, không có cha mẹ chở che, loại cảm giác đó cô sẽ không bao giờ hiểu được."
"Nhưng để vượt trội hơn người khác có rất nhiều cách, không nhất định phải chống đối pháp luật."
Mũi dao trong tay Cố Thanh Hồi bén nhọn không gì sánh bằng, khi mũi dao đâm vào, Chử Đồng đau đến nỗi không bật ra tiếng, bản năng của con người chính là khi gặp nguy hiểm thì sẽ giãy dụa, nhưng tay chân cô bị trói chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao giải phẫu rạch trên da thịt của mình, cô muốn thét lên, nhưng lại bị Cố Thanh Hồi một tay che miệng.
"Kiên nhẫn một chút, lập tức xong thôi."
Chử Đồng chăm chú nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu, cô đi chạy tin tức đến nay, trước giờ đều là gặp nguy hiểm nhưng luôn may mắn. Giản Trì Hoài cũng không phải thần thánh, không phải lần nào cũng đúng lúc xuất hiện trước mặt cô.
Chỉ là trong giờ khắc này, mỗi chỗ trống trong đầu của cô, toàn tâm toàn ý đều là hình ảnh của Giản Trì Hoài.
Nhớ đến sự dịu dàng của anh, có lúc rất không nói lý lẽ, có đôi lúc lại là bộ dạng nhe răng kiêu ngạo.
Cô không muốn chết, toàn thân Chử Đồng đau đến run lẩy bẩy, hai bàn tay hung hăng nắm chặt. Gân xanh trên mu bàn tay từng đường hiện rõ, hai chân cũng bắt đầu ngọ nguậy, nhưng tất cả đều vô dụng, cảm giác đau chỉ càng sâu hơn mà thôi.
Cố Thanh Hồi buông tay đang che miệng cô ra, Chử Đồng gần như không còn hơi sức để phản khác tê liệt nằm trên giường: "Anh... ít nhất cũng đợi một lúc, giúp tôi khâu lại đã, chẳng lẽ nhìn tôi chảy máu nhiều mà chết?"
"Yên tâm, sẽ không để cho cô chết." Vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Thanh Hồi, dâng lên một thứ phức tạp. "Tôi còn cần cô giúp tôi chăm sóc tốt Nguyệt Tinh."
Anh giơ cao dao phẫu thuật, một con dao nhỏ như vậy, mũi dao dính máu tươi nóng, dưới ánh đèn, càng lộ vẻ 'xúc mục kinh tâm'.
Chử Đồng có thể cảm giác được máu huyết trên người mình đang từ từ bị rút cạn, mà cách đó không xa, một tràng âm thanh kịch liệt bỗng nhiên truyền đến.
Ngay sau đó là tiếng ầm ầm rất lớn, Chử Đồng còn chưa kịp nghiêng đầu qua, liền nghe thấy một tiếng rít kỳ quái bên tai, cô trông thấy Cố Thanh Hồi chật vật lấy ra con dao vốn định cắt vào người cô, người cũng lảo đảo bước vài bước, sau đó, lại bị một cái ghế nhỏ cũ nát đập vào, cái ghế bị đập đến tan nát!
Chử Đồng sợ đến khắp người đều là mồ hôi lạnh, có người xông vào!
Cô vẫn còn đang nằm trên giường cơ mà, ngộ nhỡ đập trúng người cô, lực va chạm lớn như vậy, không phải là tiễn cô sang thế giới bên kia luôn sao.
Một người đàn ông có thân hình cao lớn tiến vào, xông lên trước bắt lấy Cố Thanh Hồi, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân vào theo. Chử Đồng rướn mắt lên, trông thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc hiện ra, ngay lập tức vành mắt mờ đi: "Giản Trì Hoài!"
Giản Trì Hoài trông thấy cô bị trói chặt, ngay tức khắc mặt tái xanh, hoàn toàn mất đi lý trí, anh xoay người đi đến trước mặt Cố Thanh Hồi, một hơi một xốc cổ áo người đàn ông lên, vung tay đấm, ra tay vừa mạnh vừa nhanh, âm thanh kia, tựa như đấm vào bao cát.
Chử Đồng nhìn đến ngây người, cô chưa từng thấy Giản Trì Hoài bạo lực như thế, nhưng đây hiển nhiên không phải vấn đề then chốt. Chử Đồng rên rỉ lên tiếng: "Giản Trì Hoài, đừng đánh, em sắp chảy máu đến chết rồi!"
Giản Trì Hoài vừa nghe lời này xong, thân hình cao lớn khựng lại, anh nhanh chóng bước trở lại giường, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên thắt lưng Chử Đồng, bởi vì chảy máu, anh cũng không thể xác định rõ được vết thương lớn bao nhiêu, anh bảo người bên cạnh nhanh chóng cởi trói cho Chử Đồng.
Cô nằm ở đó không dám nhúc nhích, trông thấy Giản Trì Hoài, cảm giác càng thêm đau đớn, lầm bầm một tiếng: "Đau, đau quá."
Người đàn ông đau đớn khôn nguôi, giống như chính mình bị đâm vậy, ở nơi này, anh không có cách nào giúp Chử Đồng rửa sạch vết thương, anh khom lưng ôm lấy cô.
"Kiên nhẫn một chút."
"Giản Trì Hoài, sao anh lại đến được đây? Sao anh biết em ở đây?"
"Vẫn còn chậm một bước, em cũng bị chảy máu rồi."
Bàn tay Chử Đồng ấn chặt thắt lưng của mình."Không nghiêm trọng lắm, nhưng mấu chốt là anh đến đây rồi."
Giản Trì Hoài ẵm Chử Đồng ra khỏi căn phòng nhỏ, cô hơi ngẩng đầu, bốn mặt tòa nhà dường như được xây dựng trong rừng, cũng không có con đường nào quen thuộc với cô.
"Đây là đâu?"
"Đừng nói nữa, còn chưa đủ đau đúng không?"
Được anh nhắc đến tỉnh, Chử Đồng lập tức nhíu mày hỏi: "Anh xem xem vết thương của em chưa? Có lớn bằng cái chén không? Có thể nhìn thấy thận luôn không?"
Giản Trì Hoài thở ra một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên tái xám, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn: "Đừng nói nhảm nữa."
Tự bản thân Chử Đồng có thể cảm nhận được, vấn đề cũng không lớn, nhưng bàn tay đang che vết thương của cô ướt đẫm, chắc chắn đã chảy không ít máu.
Ở trên xe, Chử Đồng nằm nghiêng: "Giản Trì Hoài, anh biết không? Cố Thanh Hồi lại có thể là người đứng đằng sau gây tội ác."
"Mắt anh đủ lớn."
Chử Đồng ủ dột trong chốc lát, lại hỏi: "Giản Trì Hoài, chị của em phải làm sao bây giờ?"
Anh chính là núi tảng để cô dựa vào, có Giản Trì Hoài bên cạnh, Chử Đồng cảm thấy lòng mình yên tĩnh, thậm chí cô còn tham lam hy vọng Giản Trì Hoài có thể giúp cô tháo gỡ nhưng nghi vấn khó xử lý kia.
Nhưng rốt cuộc người đàn ông vẫn không lên tiếng, nếu như anh buộc phải cho một câu trả lời, cũng chỉ có thể là bốn chữ phó thác cho trời.
Ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện, Giản Trì Hoài ôm lấy Chử Đồng bước nhanh vào trong, vẻ mặt ngưng trọng, biểu tình dọa người: "Bác sĩ đâu? Đến đây, mau cứu người!"
Lúc này, y tá trực ban trong bệnh viện cũng ra đón: "Làm sao vậy? Bị thương ở đâu?"
"Bị dao đâm!"
Giọng nói của y tá khẽ thay đổi, chỉ một ngón tay về phía phòng cấp cứu: "Mau lên!"
Giản Trì Hoài sốt ruột ôm Chử Đồng đi vào, sau đó đặt lên giường, y tá gọi bác sĩ đến, bác sĩ vẫn còn mắt nhắm mắt mở, bước đi có chút lảo đảo: "Bị đâm chỗ nào?"
"Ở thắt lưng."
"Để tôi xem vết thương một chút."
Tay Chử Đồng vẫn đang ấn chặt, bác sĩ nhấc bàn tay của cô lên, dặn dò y tá đem dụng cụ vệ sinh vết thương đến trước.
Chử Đồng nằm nghiêng, khi rửa vết thương rất đau, phải dùng lực, Giản Trì Hoài nhìn thấy mà đau lòng.
"Ông không thể nhẹ một chút à?"
Y tá chẳng lo lắng gì giải thích: "Không còn cách nào khác, nhất định phải mở vết thương ra, nếu không sẽ không rửa sạch được."
Chử Đồng cắn mu bàn tay, giọt lệ đọng trên hốc mắt, cô nhìn về phía Giản Trì Hoài: "Anh ra ngoài chờ em đi."
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ tiếp tục ở lại tại chỗ.
Sau khi rửa xong, bác sĩ liếc nhìn qua, nói: "Không tồi, vết thương này không lớn cũng không nhỏ, nhưng mà vẫn phải khâu lại."
Chử Đồng dựa sát qua, đem khuôn mặt chôn vào trong đùi Giản Trì Hoài.
"May mắn là mới vừa đâm vào, em còn yêu cầu ông ta tiêm thuốc tê, còn có thể giảm bớt đau đớn đúng không?"
"Em cũng đủ rồi đấy." Giản Trì Hoài đưa tay che miệng cô lại, không để cho cô nói chuyện nữa.
Anh rướn tai, âm thanh kỳ lạ khi bác sĩ bắt đầu khâu, giống như là từng chút một khâu lại thần kinh yếu ớt của anh, anh biết sẽ đau, cho nên muốn dời đi sự chú ý của cô.
"Cố Thanh Hồi như vậy, chị của em có biết không?"
Chử Đồng lắc đầu, giật bàn tay của anh ra: "Em càng không biết phải nói như thế nào với chị nữa."
"Không cần em nói, cô ấy cũng sẽ biết."
Sau khi bác sĩ khâu xong, Giản Trì Hoài giúp cô lau đi mồ hôi trên trán, anh đau lòng ôm cô vào trong lòng.
"Đừng lộn xộn nữa."
"Cố Thanh Hồi đâu?"
"Đưa đến đồn cảnh sát rồi."
Mi mắt Chử Đồng rũ xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thương và mờ mịt, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Giản Trì Hoài.
"Em kiên trì đến lúc này, lại đạt được kết quả như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?"
"Trong lòng em còn rõ ràng hơn so với anh."
Chử Đồng lắc đầu, giống như vừa trải qua một cú sốc cực kỳ to lớn.
"Em thực sự không biết, em không cảm thấy vui sướng chút nào, em được như ý nguyện đưa bọn họ ra ánh sáng, nhưng lại phải trả giá bằng hạnh phúc của chị em."
Giản Trì Hoài biết, trong lòng Chử Đồng so với kẻ khác còn khó chịu hơn, bàn tay anh đặt sau đầu cô, kéo cô lại thêm chút nữa, sau đó là giọng nói trầm ổn: "Mặc dù anh nói em là ngôi sao chuyên gây rắc rối, nhưng anh chưa bao giờ ngăn cản em, bởi vì anh biết rõ em đúng, cho nên, nếu đã đi đến bước cuối cùng này, phải kiên định thêm một chút, không nên đánh mất luân lý, không nên dùng tình cảm để trói buộc bản thân mình. Em muốn lột trần sự thật, không sai, em muốn chị mình được hạnh phúc, không sai. Sai là, chuyện Cố Thanh Hồi đã làm, hiểu chưa?"
Ánh mắt Chử Đồng như lạc vào trong đáy mắt của người đàn ông, loại kiên định này như truyền sang cho cô, cô gật nhẹ đầu. "Đúng, phải là như vậy."
Cô mờ mịt, sau đó lại tiêu tan, Giản Trì Hoài chen ngang, không ngừng kéo cô ra khỏi ranh giới nguy hiểm, còn đem phòng tuyến chỉ thiếu chút nữa bị Cố Thanh Hồi phá vỡ của cô, một lần nữa tạo dựng lại kín kẽ.
Điện thoại di động trong túi Giản Trì Hoài đột ngột vang lên, trong phòng cấp cứu yên tĩnh thế này, phát ra vô cùng kỳ quái. Túi của Chử Đồng để trên xe, cô sờ sờ túi áo, ý thức được điện thoại của mình không có ở đây.
"Có phải là chị của em không?"
Giản Trì Hoài lấy ra nhìn, quả nhiên là vậy.
~Hết chương 77
~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.