Chương 35
Dịch Dương Thiên Vy
29/04/2023
Vu Khả thấy Trình Diệp hớn hở đi ra, đoán được Vương Dịch Phong đã không nói gì với hắn.
Vu Khả nghĩ đến hai trường hợp hắn biết chuyện đứa bé. Một là sẽ vui mừng mà lớn chuyện, hai là sẽ phủ nhận nhưng vẫn sẽ làm lớn chuyện. Có thể lắm, với tính cách của Trình Diệp thì chắc chắn sẽ không thể bình thường nếu biết là con hắn được.
Hắn đưa cô tới bệnh viện, trên đường còn vừa lái xe vừa ngâm nga hát, cho thấy tâm trạng hắn cực kì tốt. Không những thế hắn còn rất thành thạo, từ mở cửa xe che đầu giúp cô, rồi đỡ cô vào, đưa cô đến khoa phụ sản, đi lấy số, tất cả đều không chê vào đâu được.
Cho đến khi bác sĩ gọi tên cô, hắn liền ỉu xỉu mất hết sức sống.
“Anh… anh có được vào cùng không?”
Ánh mắt hắn tội nghiệp như cún con bị bỏ rơi, tay thì níu lấy váy của cô, Vu Khả thật hết cách, đỡ trán chẳng biết làm sao.
“Baba có thể vào chung.” Cô y tá mỉm cười lên tiếng.
Cô còn biết được vừa nãy cô y tá kia che miệng cười được một lúc mới nói với hắn.
Trình Diệp lập tức lấy lại tinh thần. Nhưng hắn đâu phải baba, phải được sự đồng ý của Vu Khả hắn mới được vào. Thế là hắn lại dùng ánh mắt ban nãy nhìn Vu Khả.
Cô còn làm gì được ngoài gật đầu không!? Dù sao hắn cũng là baba của con cô mà.
Vu Khả nằm lên giường, nữ bác sĩ vừa siêu âm vừa chỉ trên màn hình, giải thích cho Trình Diệp. Hắn rất chăm chú lắng nghe, còn muốn lấy giấy ra ghi chép lại làm Vu Khả không biết giấu mặt đi đâu.
Cô nghĩ tới lời nói của Vương Dịch Phong ban nãy.
Mặc dù Trình Diệp không phải là một người ba hoàn hảo, nhưng cô không thể cướp đi quyền làm ba của hắn. Nếu mọi người đều không tin, chỉ cần sinh đứa bé ra rồi đi xét nghiệm ADN vẫn được mà.
Cho Trình Diệp một cơ hội, cô cũng được hạnh phúc.
Vu Khả dù không muốn thừa nhận thì hiện tại tim cô vẫn đang ấm lên, con cô có lẽ cũng thấy vậy.
Sau khi siêu âm xong, hắn theo bác sĩ đi lấy giấy khám thai và hình ảnh chụp siêu âm, còn Vu Khả ngồi đợi ở hành lang.
Bác sĩ thấy hắn rất tỉ mỉ ghi chép lại lời mình, cũng mỉm cười khen hắn.
“Lần đầu tiên làm baba cố gắng như vậy là tốt.”
“Vâng.” Trình Diệp được khen, ái ngại vò đầu.
“Đứa bé được bảy tháng, sinh đôi nên rất vất vả, cậu cần chú ý hơn. Đừng để cô ấy phải vận động mạnh… e hèm, nhất là chuyện vợ chồng, đừng manh động.”
Trình Diệp gật đầu, ghi chép lại lời bác sĩ.
Đứa trẻ đã được bảy tháng… bảy tháng…
“Cô ấy mang thai.. bảy tháng sao?” Hắn hỏi lại.
Nữ bác sĩ gật đầu, hơi ngạc nhiên: “Con của cậu bao nhiêu tháng cậu còn không biết!?”
“Tôi… hahaa, tôi quên mất, thất trách quá. Vậy là hơn hai tháng nữa tôi chính thức làm baba rồi, haha…”
Trình Diệp cười gượng, sau đó tạm biệt bác sĩ.
Bảy tháng… cô và hắn li hôn được sáu tháng, vậy đứa bé… đứa bé có thể là con của hắn.
Không phải có thể, mà chắc chắn là con của hắn.
Tay hắn run run cầm tấm ảnh chụp siêu âm của hai đứa bé.
Con của Vu Khả là của hắn… niềm vui này đột ngột dâng đến khiến hắn không thốt ra thành lời, như có gì đó nghẹn lại.
Cũng vì quá hạnh phúc, mắt hắn cũng đỏ lên.
Hắn biết ngay mà, linh cảm của hắn là đúng.
Từ khi biết cô mang thai, hắn không những không cảm thấy ghét bỏ mà còn cảm thấy hạnh phúc. Dù cô nói không phải con hắn thì hắn vẫn cảm nhận được mối liên kết của hắn và đứa bé.
Đúng là hắn có đau buồn khi biết đứa bé không phải con hắn, may mà hắn không bỏ đi, may mà hắn vẫn luôn cố gắng.
Nhưng tại sao Vu Khả không nói cho hắn biết!?
“Trình Diệp?”
Cô đánh hắn tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nhìn hắn thất thần nhìn tấm ảnh, cô sợ xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì sao?” Vu Khả lại hỏi.
Hắn đưa mắt nhìn cô, muốn hỏi cô tại sao nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được, chỉ lắc đầu, kéo khoé miệng lên hiện ra một nụ cười.
“Chúng ta về thôi. Tôi đói rồi.”
Vu Khả đi trước, lại không thấy Trình Diệp đi theo. Cô cảm nhận được từ nãy tới giờ hắn cứ là lạ, nhưng hắn lại không nói gì. Có phải con của cô có vấn đề gì không!?
“Khả Khả…” Giọng Trình Diệp hơi khàn, lòng hắn hơi nhói lên, cố đè nén cơn đau nhưng vẫn không được.
Hắn như vậy khiến cô lại càng gấp gáp, mặt tái mét nhìn hắn: “Có phải có chuyện gì rồi không? Anh làm sao vậy?”
Trình Diệp nhìn cô, một lần nữa nuốt lời muốn nói vào trong, vỗ vỗ lưng cô. Hắn cần tìm hiểu thêm, không nên bứt dây động rừng, nếu không cô lại chối rồi lại rời xa hắn, không cho hắn nhận con.
Hắn không biết vì sao cô không nói cho hắn, phải chăng là như lời Vương Dịch Phong, hắn không đủ sức mạnh để bảo vệ cô?
“Khả Khả, không có chuyện gì đâu? Bác sĩ bảo con phát triển rất tốt, bảo em quá gầy phải ăn nhiều hơn. Tới nhà anh đi, anh bảo mẹ nấu một bàn cho em rồi…”
Vu Khả nghĩ đến hai trường hợp hắn biết chuyện đứa bé. Một là sẽ vui mừng mà lớn chuyện, hai là sẽ phủ nhận nhưng vẫn sẽ làm lớn chuyện. Có thể lắm, với tính cách của Trình Diệp thì chắc chắn sẽ không thể bình thường nếu biết là con hắn được.
Hắn đưa cô tới bệnh viện, trên đường còn vừa lái xe vừa ngâm nga hát, cho thấy tâm trạng hắn cực kì tốt. Không những thế hắn còn rất thành thạo, từ mở cửa xe che đầu giúp cô, rồi đỡ cô vào, đưa cô đến khoa phụ sản, đi lấy số, tất cả đều không chê vào đâu được.
Cho đến khi bác sĩ gọi tên cô, hắn liền ỉu xỉu mất hết sức sống.
“Anh… anh có được vào cùng không?”
Ánh mắt hắn tội nghiệp như cún con bị bỏ rơi, tay thì níu lấy váy của cô, Vu Khả thật hết cách, đỡ trán chẳng biết làm sao.
“Baba có thể vào chung.” Cô y tá mỉm cười lên tiếng.
Cô còn biết được vừa nãy cô y tá kia che miệng cười được một lúc mới nói với hắn.
Trình Diệp lập tức lấy lại tinh thần. Nhưng hắn đâu phải baba, phải được sự đồng ý của Vu Khả hắn mới được vào. Thế là hắn lại dùng ánh mắt ban nãy nhìn Vu Khả.
Cô còn làm gì được ngoài gật đầu không!? Dù sao hắn cũng là baba của con cô mà.
Vu Khả nằm lên giường, nữ bác sĩ vừa siêu âm vừa chỉ trên màn hình, giải thích cho Trình Diệp. Hắn rất chăm chú lắng nghe, còn muốn lấy giấy ra ghi chép lại làm Vu Khả không biết giấu mặt đi đâu.
Cô nghĩ tới lời nói của Vương Dịch Phong ban nãy.
Mặc dù Trình Diệp không phải là một người ba hoàn hảo, nhưng cô không thể cướp đi quyền làm ba của hắn. Nếu mọi người đều không tin, chỉ cần sinh đứa bé ra rồi đi xét nghiệm ADN vẫn được mà.
Cho Trình Diệp một cơ hội, cô cũng được hạnh phúc.
Vu Khả dù không muốn thừa nhận thì hiện tại tim cô vẫn đang ấm lên, con cô có lẽ cũng thấy vậy.
Sau khi siêu âm xong, hắn theo bác sĩ đi lấy giấy khám thai và hình ảnh chụp siêu âm, còn Vu Khả ngồi đợi ở hành lang.
Bác sĩ thấy hắn rất tỉ mỉ ghi chép lại lời mình, cũng mỉm cười khen hắn.
“Lần đầu tiên làm baba cố gắng như vậy là tốt.”
“Vâng.” Trình Diệp được khen, ái ngại vò đầu.
“Đứa bé được bảy tháng, sinh đôi nên rất vất vả, cậu cần chú ý hơn. Đừng để cô ấy phải vận động mạnh… e hèm, nhất là chuyện vợ chồng, đừng manh động.”
Trình Diệp gật đầu, ghi chép lại lời bác sĩ.
Đứa trẻ đã được bảy tháng… bảy tháng…
“Cô ấy mang thai.. bảy tháng sao?” Hắn hỏi lại.
Nữ bác sĩ gật đầu, hơi ngạc nhiên: “Con của cậu bao nhiêu tháng cậu còn không biết!?”
“Tôi… hahaa, tôi quên mất, thất trách quá. Vậy là hơn hai tháng nữa tôi chính thức làm baba rồi, haha…”
Trình Diệp cười gượng, sau đó tạm biệt bác sĩ.
Bảy tháng… cô và hắn li hôn được sáu tháng, vậy đứa bé… đứa bé có thể là con của hắn.
Không phải có thể, mà chắc chắn là con của hắn.
Tay hắn run run cầm tấm ảnh chụp siêu âm của hai đứa bé.
Con của Vu Khả là của hắn… niềm vui này đột ngột dâng đến khiến hắn không thốt ra thành lời, như có gì đó nghẹn lại.
Cũng vì quá hạnh phúc, mắt hắn cũng đỏ lên.
Hắn biết ngay mà, linh cảm của hắn là đúng.
Từ khi biết cô mang thai, hắn không những không cảm thấy ghét bỏ mà còn cảm thấy hạnh phúc. Dù cô nói không phải con hắn thì hắn vẫn cảm nhận được mối liên kết của hắn và đứa bé.
Đúng là hắn có đau buồn khi biết đứa bé không phải con hắn, may mà hắn không bỏ đi, may mà hắn vẫn luôn cố gắng.
Nhưng tại sao Vu Khả không nói cho hắn biết!?
“Trình Diệp?”
Cô đánh hắn tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nhìn hắn thất thần nhìn tấm ảnh, cô sợ xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì sao?” Vu Khả lại hỏi.
Hắn đưa mắt nhìn cô, muốn hỏi cô tại sao nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được, chỉ lắc đầu, kéo khoé miệng lên hiện ra một nụ cười.
“Chúng ta về thôi. Tôi đói rồi.”
Vu Khả đi trước, lại không thấy Trình Diệp đi theo. Cô cảm nhận được từ nãy tới giờ hắn cứ là lạ, nhưng hắn lại không nói gì. Có phải con của cô có vấn đề gì không!?
“Khả Khả…” Giọng Trình Diệp hơi khàn, lòng hắn hơi nhói lên, cố đè nén cơn đau nhưng vẫn không được.
Hắn như vậy khiến cô lại càng gấp gáp, mặt tái mét nhìn hắn: “Có phải có chuyện gì rồi không? Anh làm sao vậy?”
Trình Diệp nhìn cô, một lần nữa nuốt lời muốn nói vào trong, vỗ vỗ lưng cô. Hắn cần tìm hiểu thêm, không nên bứt dây động rừng, nếu không cô lại chối rồi lại rời xa hắn, không cho hắn nhận con.
Hắn không biết vì sao cô không nói cho hắn, phải chăng là như lời Vương Dịch Phong, hắn không đủ sức mạnh để bảo vệ cô?
“Khả Khả, không có chuyện gì đâu? Bác sĩ bảo con phát triển rất tốt, bảo em quá gầy phải ăn nhiều hơn. Tới nhà anh đi, anh bảo mẹ nấu một bàn cho em rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.