Chương 37
Dịch Dương Thiên Vy
04/05/2023
Trình Diệp ôm cô vào lòng, thâm tình nói: “Đợi em sinh xong, chúng ta liền tái hôn”.
“Trình Diệp, cảm ơn anh.”
“Chúng ta sẽ làm một đám cưới còn lớn hơn lúc trước.”
“Nghe anh hết.” Vu Khả chìm trong hạnh phúc, mỉm cười nhìn hắn.
Thu dọn xong bát đũa, Trình Diệp đưa cô về Trình gia. Tới nơi, Vu Khả giật mình nhìn mọi người.
Mẹ cô và mẹ Trình Diệp đã tu sửa cả biệt thự, nào là trải thảm ở cầu thang, rồi những nơi có góc nhọn cũng bị bịt lại. Họ còn chuẩn bị riêng một phòng giành cho em bé.
Trình Diệp chỉ mới biết sáng nay thôi mà, sao chỉ sau vài tiếng đồng hồ mọi người có thể chuẩn bị hết thảy như vậy!?
Mẹ cô nhìn con gái ngơ ngác, vỗ nhẹ lưng cô: “Mẹ biết từ lâu rồi. Con mẹ mà mẹ lại chả hiểu sao? Giấu ai chứ làm sao qua mắt được mẹ.”
“Phải đấy, từ khi nghe tin con mang thai, mẹ và mẹ con đã bắt đầu chuẩn bị rồi.” Mẹ Trình Diệp cũng nói.
Vu Khả nhìn hắn, hắn nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Ai dà, vừa biết có cháu nội, người nào đó cả đêm kêu người qua chuẩn bị rồi.”
“Ơ? Thế người nào đó vừa biết có cháu ngoại đã gọi khoe hết 7749 người chứ.”
Hai bà mẹ đấu khẩu với nhau. Họ cũng là bản thân từ hồi nào rồi, giờ lại thành thông gia, có cháu mừng không hết.
Mọi chuyện đều khác xa trong tưởng tượng của Vu Khả, khiến cô hổ thẹn. Cô lại nghĩ xấu mọi người như vậy, họ luôn hết mực tin tưởng cô mà cô luôn làm họ thất vọng, lo lắng.
Từ giờ trở đi, cô sẽ bảo vệ nụ cười cho gia đình, nhất định sẽ vậy!
[…]
Vu Khả chuyển đến Trình gia ở, mẹ cô cũng đi theo cô, nguyên nhân là để chăm sóc cháu ngoại.
Cô mỗi ngày đều như nữ hoàng, có người chăm sóc từng li từng tí, muốn gì được nấy. Sắp Tết đến nơi, người nhà thì tất bật chuẩn bị, riêng Vu Khả vừa ăn nho, vừa xem tin tức trên tivi.
“… có rất nhiều bằng chứng cho thấy Dương Triển - giám đốc công ty xây dựng Thuỷ Triều đang tham ô, dùng các vật liệu giả gây thiệt hại đến người dân, công ty đang trên bờ vực phá sản…”
Đó chẳng phải là công ty nhà Dương Tú Anh sao? Xem ra Trình Diệp không có ý định tha cho bọn họ rồi.
“Mấy tin như vậy không tốt cho tiểu Lục và Tiểu Dương đâu.” Trình Diệp từ đằng sau ôm lấy cô.
Trình Lục và Trình Dương là tên Trình Diệp định đặt cho con. Đó là lí do mà lúc nào đi mua gì hắn cũng chọn hai màu xanh lục và xanh dương. Sinh đôi cùng trứng sẽ giống nhau, như vậy để mọi người phân biệt được - một ông bố trẻ cho hay.
“Anh về rồi hả?”
“Nhiều việc quá, anh mệt, cầu an ủi.” Trình Diệp ngồi xuống bên cạnh cô, dụi đầu vào người cô.
“Chịu thôi, Tết đến nơi rồi.” Cô xoa xoa đầu hắn.
Hắn cũng rất tận hưởng, ghé đầu vào bụng cô: “Oa, bé con chào anh kìa.”
“Chào cái con khỉ khô, anh tránh ra đi, mỗi lần anh tới hai đứa nó lại thi nhau “chào” anh.” Chào của hai đứa bé là cứ đạp vào người cô khiến cô giật mình.
Trình Diệp cười hì hì, hắn nắm lấy tay cô áp lên mặt mình.
“Khả Khả, em có đang hạnh phúc không?”
“Hmm… sao anh lại hỏi vậy? Rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc là đằng khác.” Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay cô nhất định sẽ không ngu ngốc dại dột mà đi làm mấy chuyện tào lao nữa.
Hắn nghe xong, lập tức ngồi bật dậy: “Vậy tối nay em nói với em cho anh ngủ chung nhé?”
Từ khi Vu Khả về đây, tuy sống chung một nhà mà hắn ở tít tầng ba, cô lại ở tầng một, hai bà mẹ cấm không cho hắn ngủ chung với cô, sợ hắn manh động, tướng ngủ xấu làm hại đến hai đứa cháu yêu quý. Hại hắn ngày nào cũng một mình chăn đơn gối chiếc.
“Mẹ đó kìa.” Vu Khả bật cười, đưa mắt nhìn mẹ Trình Diệp đang từ trong nhà bếp tất bật đi ra.
“Về rồi ngồi lăn ra đó hả? Không thấy mẹ bận hả?” Bà lườm Trình Diệp.
Hắn không dám hó hé gì nữa, lập tức đứng dậy đi làm việc. Thân đàn ông con trai hết lo việc công ty lại lo việc nhà, khổ quá mà!
Vu Khả ôm bụng cười nhìn hắn không tình nguyện đứng dậy. Bản thân cô muốn giúp lại không được, nhưng ngồi thảnh thơi thế này cũng tốt.
Cô tiếp tục xem tivi. Trên tivi, Dương Triển bị cảnh sát đưa đi, vừa đi vừa dãy giụa la hét.
Camera quay đến con gái ông ta, Dương Tú Anh nhìn lại rất thản nhiên, nhìn ba bị đưa giải lên xa cảnh sát sắc mặt cũng không biến đổi.
Chỉ là không hiểu sao cô lại cảm thấy cô ta không ổn…
“Trình Diệp, cảm ơn anh.”
“Chúng ta sẽ làm một đám cưới còn lớn hơn lúc trước.”
“Nghe anh hết.” Vu Khả chìm trong hạnh phúc, mỉm cười nhìn hắn.
Thu dọn xong bát đũa, Trình Diệp đưa cô về Trình gia. Tới nơi, Vu Khả giật mình nhìn mọi người.
Mẹ cô và mẹ Trình Diệp đã tu sửa cả biệt thự, nào là trải thảm ở cầu thang, rồi những nơi có góc nhọn cũng bị bịt lại. Họ còn chuẩn bị riêng một phòng giành cho em bé.
Trình Diệp chỉ mới biết sáng nay thôi mà, sao chỉ sau vài tiếng đồng hồ mọi người có thể chuẩn bị hết thảy như vậy!?
Mẹ cô nhìn con gái ngơ ngác, vỗ nhẹ lưng cô: “Mẹ biết từ lâu rồi. Con mẹ mà mẹ lại chả hiểu sao? Giấu ai chứ làm sao qua mắt được mẹ.”
“Phải đấy, từ khi nghe tin con mang thai, mẹ và mẹ con đã bắt đầu chuẩn bị rồi.” Mẹ Trình Diệp cũng nói.
Vu Khả nhìn hắn, hắn nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Ai dà, vừa biết có cháu nội, người nào đó cả đêm kêu người qua chuẩn bị rồi.”
“Ơ? Thế người nào đó vừa biết có cháu ngoại đã gọi khoe hết 7749 người chứ.”
Hai bà mẹ đấu khẩu với nhau. Họ cũng là bản thân từ hồi nào rồi, giờ lại thành thông gia, có cháu mừng không hết.
Mọi chuyện đều khác xa trong tưởng tượng của Vu Khả, khiến cô hổ thẹn. Cô lại nghĩ xấu mọi người như vậy, họ luôn hết mực tin tưởng cô mà cô luôn làm họ thất vọng, lo lắng.
Từ giờ trở đi, cô sẽ bảo vệ nụ cười cho gia đình, nhất định sẽ vậy!
[…]
Vu Khả chuyển đến Trình gia ở, mẹ cô cũng đi theo cô, nguyên nhân là để chăm sóc cháu ngoại.
Cô mỗi ngày đều như nữ hoàng, có người chăm sóc từng li từng tí, muốn gì được nấy. Sắp Tết đến nơi, người nhà thì tất bật chuẩn bị, riêng Vu Khả vừa ăn nho, vừa xem tin tức trên tivi.
“… có rất nhiều bằng chứng cho thấy Dương Triển - giám đốc công ty xây dựng Thuỷ Triều đang tham ô, dùng các vật liệu giả gây thiệt hại đến người dân, công ty đang trên bờ vực phá sản…”
Đó chẳng phải là công ty nhà Dương Tú Anh sao? Xem ra Trình Diệp không có ý định tha cho bọn họ rồi.
“Mấy tin như vậy không tốt cho tiểu Lục và Tiểu Dương đâu.” Trình Diệp từ đằng sau ôm lấy cô.
Trình Lục và Trình Dương là tên Trình Diệp định đặt cho con. Đó là lí do mà lúc nào đi mua gì hắn cũng chọn hai màu xanh lục và xanh dương. Sinh đôi cùng trứng sẽ giống nhau, như vậy để mọi người phân biệt được - một ông bố trẻ cho hay.
“Anh về rồi hả?”
“Nhiều việc quá, anh mệt, cầu an ủi.” Trình Diệp ngồi xuống bên cạnh cô, dụi đầu vào người cô.
“Chịu thôi, Tết đến nơi rồi.” Cô xoa xoa đầu hắn.
Hắn cũng rất tận hưởng, ghé đầu vào bụng cô: “Oa, bé con chào anh kìa.”
“Chào cái con khỉ khô, anh tránh ra đi, mỗi lần anh tới hai đứa nó lại thi nhau “chào” anh.” Chào của hai đứa bé là cứ đạp vào người cô khiến cô giật mình.
Trình Diệp cười hì hì, hắn nắm lấy tay cô áp lên mặt mình.
“Khả Khả, em có đang hạnh phúc không?”
“Hmm… sao anh lại hỏi vậy? Rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc là đằng khác.” Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay cô nhất định sẽ không ngu ngốc dại dột mà đi làm mấy chuyện tào lao nữa.
Hắn nghe xong, lập tức ngồi bật dậy: “Vậy tối nay em nói với em cho anh ngủ chung nhé?”
Từ khi Vu Khả về đây, tuy sống chung một nhà mà hắn ở tít tầng ba, cô lại ở tầng một, hai bà mẹ cấm không cho hắn ngủ chung với cô, sợ hắn manh động, tướng ngủ xấu làm hại đến hai đứa cháu yêu quý. Hại hắn ngày nào cũng một mình chăn đơn gối chiếc.
“Mẹ đó kìa.” Vu Khả bật cười, đưa mắt nhìn mẹ Trình Diệp đang từ trong nhà bếp tất bật đi ra.
“Về rồi ngồi lăn ra đó hả? Không thấy mẹ bận hả?” Bà lườm Trình Diệp.
Hắn không dám hó hé gì nữa, lập tức đứng dậy đi làm việc. Thân đàn ông con trai hết lo việc công ty lại lo việc nhà, khổ quá mà!
Vu Khả ôm bụng cười nhìn hắn không tình nguyện đứng dậy. Bản thân cô muốn giúp lại không được, nhưng ngồi thảnh thơi thế này cũng tốt.
Cô tiếp tục xem tivi. Trên tivi, Dương Triển bị cảnh sát đưa đi, vừa đi vừa dãy giụa la hét.
Camera quay đến con gái ông ta, Dương Tú Anh nhìn lại rất thản nhiên, nhìn ba bị đưa giải lên xa cảnh sát sắc mặt cũng không biến đổi.
Chỉ là không hiểu sao cô lại cảm thấy cô ta không ổn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.