Chương 8
Dịch Dương Thiên Vy
29/04/2023
“Tớ muốn làm hoàng tử, cậu phải làm con ngựa cho tớ cưỡi.”
“Cậu là con gái, con gái không phải nên làm công chúa sao?”
“Không chịu... tớ mách mẹ!” Vu Khả bĩu môi, chuẩn bị công phu sư tử rống để mách mẹ.
Trình Diệp vội vàng cúi người xuống làm ngựa, chịu thua cô: “Được rồi được rồi, tớ làm ngựa, được chưa?”
Vu Khả và Trình Diệp là thanh mai trúc mã, từ nhỏ ba mẹ hai nhà đã định sẵn hôn ước cho nhau.
Trình Diệp sinh trước Vu Khả hai tháng thế nhưng lúc còn nhỏ Vu Khả luôn mập mạp hơn Trình Diệp, mỗi lần có đánh nhau hay cãi nhau thì Trình Diệp luôn là người thua.
Vì sao? Vì Vu Khả có tuyệt chiêu mách mẹ, vì thế mà Trình Diệp lúc nào cũng chịu uất ức.
Năm tháng dần trôi đi, Vu Khả không biết từ khi nào đã thích thầm Trình Diệp. Nhưng hắn tính tình nóng nảy, dễ nổi cáu, chẳng tốt chút nào. Mà cô thì ngang bướng, ở chung với nhau thì chỉ có cãi nhau thôi.
Vu Khả thích hắn vì hắn chính là người ngoài lạnh trong nóng, hắn độc mồm độc miệng vậy thôi nhưng rất quan tâm cô.
Năm mười lăm tuổi, Vu Khả lần đầu có kinh nguyệt, trốn trong nhà vệ sinh trường khóc, chẳng biết phải làm sao. Người tìm thấy cô đầu tiên là Trình Diệp.
“Cậu bị làm sao vậy?”
“Máu... tớ không biết làm sao?”
“Ở đâu?”
“Ướt... ướt cả quần nhỏ rồi.” Vu Khả vừa khóc vừa nói.
Trình Diệp hiểu chuyện gì, mày cũng giãn ra, chứng tỏ hắn đã lo cho cô rất nhiều.
“Đừng sợ, có tớ đây rồi. Cậu ở đây một chút tớ sẽ về ngay.” Trình Diệp vỗ tay cô.
“Nhanh... nhanh nhá. Tớ sợ...”
Trình Diệp chạy đi. Lúc trở về hắn đưa cho một một cái túi nhỏ màu đen, bên trong có cả quần nhỏ, bộ đồ mới và... băng vệ sinh.
Cô biết thứ này, hoá ra cô tới kì mà con gái ai cũng bị sao? Cô đã học qua kinh nguyệt, thế nhưng giờ mới biết nó thế nào, thật xấu hổ.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Diệp đứng bên ngoài đợi cô. Hắn đỏ mặt, gãi đầu: “Tớ hỏi chị bán hàng đấy, tớ chả biết gì về cái đó đâu.”
Hắn nói xong thì chạy đi, có lẽ là xấu hổ. Cô có chút cảm động, cũng là rung động, ngại ngùng mỉm cười.
Thế nhưng cô rung động không được bao lâu, cũng năm mười lăm tuổi, vào một tiết học bơi, hắn đẩy cô vào bể bơi vì một cô gái khác.
Hôm đó, cô cùng Giang Mẫn, bạn cùng lớp cãi nhau gần hồ bơi. Rõ ràng cô ta nói xấu Trình Diệp trước, cô cãi lại bảo vệ hắn, hắn không những không biết ơn, trước mặt bao nhiêu người mắng cô.
“Vu Khả, sao cậu có thể xấu tính như vậy chứ, Giang Mẫn đã làm gì cậu đâu, cậu lại mắng cô ấy, khiến cô ấy khóc thương tâm như vậy.”
“Rõ ràng cô ta nói cậu là một tên không có não, tôi chỉ...”
Hắn ta cũng chẳng nghe cô giải thích, đưa tay đẩy cô xuống nước.
Nước trong hồ rất lạnh, Vu Khả cũng không biết bơi, bị đẩy bất ngờ không kịp phản ứng, cô suýt nữa bị ngạt. Cũng may Vương Dịch Phong nhảy xuống cứu cô.
Từ đó trở đi cô đã không còn tình cảm yêu đương với Trình Diệp nữa rồi. Dù hắn có xin lỗi, dù hắn đã làm nhiều việc chuộc lỗi thì việc hắn làm đã tạo ra một vết thương lớn trong lòng cô, khiến cô nhớ mãi không quên.
Đó là lí ho đến tận bây giờ cô đều không thích hắn, ở chung là sẽ có cãi nhau.
Hai người cô thích đều không phải là người tốt, người có thể yêu.
Dù sau đó cô biết chuyện của Vương Dịch Phong là tình thế ép buộc giống trong mấy bộ phim truyền hình, thế nhưng anh không lựa chọn tin tưởng cô, không nói cho cô biết để nghĩ cách thì đối với cô loại đàn ông này cũng không cần.
Cô không cần đàn ông, cô thật sự muốn li hôn, cô muốn tự do, một mình đi đâu cũng được.
Không phải cô vì gia đình, với quan hệ hai nhà, với kinh tế riêng của hai nhà thì cuộc liên hôn này cũng không nhất thiết phải diễn ra, thế nhưng không hiểu sao vẫn phải làm.
Dù sao thì Trình Diệp cũng đồng ý ly hôn rồi, rất nhanh nữa thôi cô có thể tự do rồi.
[...]
Trình Diệp đến công ty, trong lòng khó chịu đều trút hết lên đầu nhân viên.
Họ đã quen tính tình thất thường này của hắn rồi, đều im lặng nghe mắng nghe chửi xong thì có thể rời đi rồi.
Trình Diệp thấy nói với họ cũng như đàn gảy tai trâu, xua đám người kia đi.
“Giám đốc, cà phê của anh.”
Cô thư kí đi vào, trên người cô ta luôn có mùi nước hoa, bình thường hắn không để ý, vây giờ lại cảm thấy rất khó chịu.
“Cút ra ngoài!”
Cô thư kí này ngược lại không sợ mà tiến tới gần hắn hơn.
“Giám đốc, nếu anh mệt tôi có thể xoa bóp giúp anh, cáu gắt như vậy không tốt đâu.”
Trình Diệp nhíu mày, xoa xoa mi tâm, không nhìn cô ta.
Lưu Vân Vân mặc một bộ đồ bó sát người, áo gần như muốn lộ cả bộ ngực đầy đặn, dần dần tiến tới bên cạnh Trình Diệp.
“Giám đốc, nếu anh cần phụ nữ không cần gọi người khác, nói với em một tiếng, em sẵn sàng phục vụ anh.”
“Vậy... phiền cô rồi.”
“Cậu là con gái, con gái không phải nên làm công chúa sao?”
“Không chịu... tớ mách mẹ!” Vu Khả bĩu môi, chuẩn bị công phu sư tử rống để mách mẹ.
Trình Diệp vội vàng cúi người xuống làm ngựa, chịu thua cô: “Được rồi được rồi, tớ làm ngựa, được chưa?”
Vu Khả và Trình Diệp là thanh mai trúc mã, từ nhỏ ba mẹ hai nhà đã định sẵn hôn ước cho nhau.
Trình Diệp sinh trước Vu Khả hai tháng thế nhưng lúc còn nhỏ Vu Khả luôn mập mạp hơn Trình Diệp, mỗi lần có đánh nhau hay cãi nhau thì Trình Diệp luôn là người thua.
Vì sao? Vì Vu Khả có tuyệt chiêu mách mẹ, vì thế mà Trình Diệp lúc nào cũng chịu uất ức.
Năm tháng dần trôi đi, Vu Khả không biết từ khi nào đã thích thầm Trình Diệp. Nhưng hắn tính tình nóng nảy, dễ nổi cáu, chẳng tốt chút nào. Mà cô thì ngang bướng, ở chung với nhau thì chỉ có cãi nhau thôi.
Vu Khả thích hắn vì hắn chính là người ngoài lạnh trong nóng, hắn độc mồm độc miệng vậy thôi nhưng rất quan tâm cô.
Năm mười lăm tuổi, Vu Khả lần đầu có kinh nguyệt, trốn trong nhà vệ sinh trường khóc, chẳng biết phải làm sao. Người tìm thấy cô đầu tiên là Trình Diệp.
“Cậu bị làm sao vậy?”
“Máu... tớ không biết làm sao?”
“Ở đâu?”
“Ướt... ướt cả quần nhỏ rồi.” Vu Khả vừa khóc vừa nói.
Trình Diệp hiểu chuyện gì, mày cũng giãn ra, chứng tỏ hắn đã lo cho cô rất nhiều.
“Đừng sợ, có tớ đây rồi. Cậu ở đây một chút tớ sẽ về ngay.” Trình Diệp vỗ tay cô.
“Nhanh... nhanh nhá. Tớ sợ...”
Trình Diệp chạy đi. Lúc trở về hắn đưa cho một một cái túi nhỏ màu đen, bên trong có cả quần nhỏ, bộ đồ mới và... băng vệ sinh.
Cô biết thứ này, hoá ra cô tới kì mà con gái ai cũng bị sao? Cô đã học qua kinh nguyệt, thế nhưng giờ mới biết nó thế nào, thật xấu hổ.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Diệp đứng bên ngoài đợi cô. Hắn đỏ mặt, gãi đầu: “Tớ hỏi chị bán hàng đấy, tớ chả biết gì về cái đó đâu.”
Hắn nói xong thì chạy đi, có lẽ là xấu hổ. Cô có chút cảm động, cũng là rung động, ngại ngùng mỉm cười.
Thế nhưng cô rung động không được bao lâu, cũng năm mười lăm tuổi, vào một tiết học bơi, hắn đẩy cô vào bể bơi vì một cô gái khác.
Hôm đó, cô cùng Giang Mẫn, bạn cùng lớp cãi nhau gần hồ bơi. Rõ ràng cô ta nói xấu Trình Diệp trước, cô cãi lại bảo vệ hắn, hắn không những không biết ơn, trước mặt bao nhiêu người mắng cô.
“Vu Khả, sao cậu có thể xấu tính như vậy chứ, Giang Mẫn đã làm gì cậu đâu, cậu lại mắng cô ấy, khiến cô ấy khóc thương tâm như vậy.”
“Rõ ràng cô ta nói cậu là một tên không có não, tôi chỉ...”
Hắn ta cũng chẳng nghe cô giải thích, đưa tay đẩy cô xuống nước.
Nước trong hồ rất lạnh, Vu Khả cũng không biết bơi, bị đẩy bất ngờ không kịp phản ứng, cô suýt nữa bị ngạt. Cũng may Vương Dịch Phong nhảy xuống cứu cô.
Từ đó trở đi cô đã không còn tình cảm yêu đương với Trình Diệp nữa rồi. Dù hắn có xin lỗi, dù hắn đã làm nhiều việc chuộc lỗi thì việc hắn làm đã tạo ra một vết thương lớn trong lòng cô, khiến cô nhớ mãi không quên.
Đó là lí ho đến tận bây giờ cô đều không thích hắn, ở chung là sẽ có cãi nhau.
Hai người cô thích đều không phải là người tốt, người có thể yêu.
Dù sau đó cô biết chuyện của Vương Dịch Phong là tình thế ép buộc giống trong mấy bộ phim truyền hình, thế nhưng anh không lựa chọn tin tưởng cô, không nói cho cô biết để nghĩ cách thì đối với cô loại đàn ông này cũng không cần.
Cô không cần đàn ông, cô thật sự muốn li hôn, cô muốn tự do, một mình đi đâu cũng được.
Không phải cô vì gia đình, với quan hệ hai nhà, với kinh tế riêng của hai nhà thì cuộc liên hôn này cũng không nhất thiết phải diễn ra, thế nhưng không hiểu sao vẫn phải làm.
Dù sao thì Trình Diệp cũng đồng ý ly hôn rồi, rất nhanh nữa thôi cô có thể tự do rồi.
[...]
Trình Diệp đến công ty, trong lòng khó chịu đều trút hết lên đầu nhân viên.
Họ đã quen tính tình thất thường này của hắn rồi, đều im lặng nghe mắng nghe chửi xong thì có thể rời đi rồi.
Trình Diệp thấy nói với họ cũng như đàn gảy tai trâu, xua đám người kia đi.
“Giám đốc, cà phê của anh.”
Cô thư kí đi vào, trên người cô ta luôn có mùi nước hoa, bình thường hắn không để ý, vây giờ lại cảm thấy rất khó chịu.
“Cút ra ngoài!”
Cô thư kí này ngược lại không sợ mà tiến tới gần hắn hơn.
“Giám đốc, nếu anh mệt tôi có thể xoa bóp giúp anh, cáu gắt như vậy không tốt đâu.”
Trình Diệp nhíu mày, xoa xoa mi tâm, không nhìn cô ta.
Lưu Vân Vân mặc một bộ đồ bó sát người, áo gần như muốn lộ cả bộ ngực đầy đặn, dần dần tiến tới bên cạnh Trình Diệp.
“Giám đốc, nếu anh cần phụ nữ không cần gọi người khác, nói với em một tiếng, em sẵn sàng phục vụ anh.”
“Vậy... phiền cô rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.