Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 32: Anh Chỉ Muốn Ở Cạnh Em!
Cherrie
04/01/2021
Vũ Minh Nguyệt có phần thích cô bé này, Ngôn Ân Ly cứ như đứa trẻ bám dính cô. Dù như vậy, Vũ Minh Nguyệt lại không hề thấy phiền, cô nắm lấy bàn tay của Ngôn Ân Ly nói.
" Được chứ! Em là bạn của Tử Sâm thì cũng giống như bạn của chị mà!"
" Chị Minh Nguyệt đã xinh đẹp lại còn đáng yêu thật đấy." Ngôn Ân Ly tựa đầu lên vai Vũ Minh Nguyệt đáp.
" Cái con bé kia, mau tránh xa chị dâu ra một chút, làm gì mà dính như sam vây?" Lệ Tử Sâm bên cạnh không chịu nổi mà lên tiếng, là vợ của anh cơ mà.
" Anh Tử Sâm đáng ghét!" Ngôn Ân Ly chu môi nhỏ nói.
" Cái con bé nay! Kiến Hào, cậu mau dạy dỗ lại nó đi chứ!" Lệ Tử Sâm nhìn sang Ngôn Kiến Hào nói.
" Thôi đi, chúng ta mau cạn ly đi! Chúc mừng đại ca đã thoát khỏi kiếp cô đơn phòng không gối chiếc, chúc chị dâu sớm ngày sinh quý tử a!" Mộ Diệp Phàm đưa ly lên nói.
Vũ Minh Nguyệt đang uống nước, cô xém chút nữa là phun ra ngoài. Cái tên Mộ Diệp Phàm này cũng thật là, nói nhiều không chịu được.
Hôm nay là sinh nhật của Ngôn Kiến Hào, nhưng hắn lại có vẻ trầm lặng hơn mọi người. Lệ Tử Sâm nhận ra điều đó, anh huých vai của hắn hỏi.
" Này, sao cậu không được vui vậy?"
" Ông già đang bắt tôi lấy vợ, nhưng tôi lại không thích cô gái đó chút nào cả. Cậu nghĩ xem, tôi có nên đào hôn không?" Ngôn Kiến Hào nhìn Lệ Tử Sâm đáp, hắn lại đưa ly rượu lên uống cạn.
" Nên!" Lệ Tử Sâm đơn giản xúc tích trả lời.
" Thật là tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng lần này thì không được rồi, cô gái đó là con của ông trùm cảng Tây. Là bạn thân của ba tôi, từ nhỏ hai người đã hứa hôn cho chúng tôi rồi!" Mộ Diệp Phàm ngã người ra phía sau, hắn một bộ lười biếng nói.
" Vậy thì cố gắng đi! Tôi cũng không giúp được cậu đâu!" Lệ Tử Sâm phì cười nói.
Ánh mắt của Ngôn Kiến Hào bất giác hướng về phía Ngôn Ân Ly, hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, không phải là ánh mắt anh trai dành cho em gái bình thường. Cảm thấy bản thân mình không đúng, Ngôn Kiến Hào lập tức thu hồi tầm mắt.
Cả buổi tối, Ngôn Ân Ly cứ bám theo Vũ Minh Nguyệt, hai người vậy mà lại nhanh chóng thân thiết. Có lẽ vui, nên Vũ Minh Nguyệt đã uống lên rất nhiều rượu, mặc cho Lệ Tử Sâm liên tục ngăn cản.
" Minh Nguyệt, đủ rồi! Không được uống nữa!" Anh cướp lấy ly rượu trên tay cô nói.
" Tử Sâm, anh lại ăn hiếp em! Tại sao không cho em uống chứ, mọi người vẫn còn đang uống cơ mà!" Vũ Minh Nguyệt say rồi, cô bắt đầu nhõng nhẽo với Lệ Tử Sâm, tay chỉ vào Mộ Diệp Phàm đang uống rượu nói.
" Mộ Diệp Phàm!" Lệ Tử Sâm trừng mắt gọi hắn.
Mộ Diệp Phàm lập tức bỏ ly xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Khuôn mặt ngáo ngơ của hắn lúc này trông thật tức cười, khiến Vũ Minh Nguyệt không nhịn được mà cười lớn.
Ngôn Ân Ly lúc này cũng đã say khước, mỗi lần như thế cô lại như trẻ nhỏ vậy, hai mắt cô mở không lên. Cảm thấy đau đầu đến cực điểm, Ngôn Ân Ly loạng choạng đứng lên, hướng về phía Ngôn Kiến Hào đi tới.
" Anh, Ân Ly đau đầu a! Cảm thấy rất mệt a, ôm ôm một cái đi!" Cô nhào vào lòng hắn mè nheo.
Mà Ngôn Kiến Hào nghe giọng nói của cô, tim bất giác đập nhanh hơn, hắn vòng tay ôm Ngôn Ân Ly vào lòng vỗ về, rồi lại cẩn thận giúp cô xoa đầu. Mộ Diệp Phàm và Lệ Tử Sâm không khỏi ngưỡng mộ, hai người đưa ngón tay cái về phía hắn.
" Mọi người ai cũng say cả rồi, chúng ta cũng về nghỉ ngơi thôi!" Ngôn Kiến Hào lên tiếng nói.
Nhìn tới đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm, Lệ Tử Sâm gật đầu. Thanh toán xong mọi người cùng nhau ra về, Lệ Tử Sâm bế Vũ Minh Nguyệt lên xe đi trước, tiếp đến Mộ Diệp Phàm cũng nối đuôi đi mất.
Bãi đỗ xe phút chốc chỉ còn hai anh em Ngôn Ân Ly, Ngôn Kiến Hào cũng ôm cô đặt lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Hắn ngồi vào ghế lái, nhưng vẫn chưa chịu khởi động xe, mà dừng ở đó một lúc lâu. Đơn giản chỉ để nhìn Ngôn Ân Ly ngủ mà thôi, hai gò má đỏ hồng vì rượu của cô, càng khiến Ngôn Kiến Hào thêm say đắm.
" Ân Ly, nếu có thể anh liền không muốn lấy vợ! Chỉ muốn được ở cạnh em mà thôi!" Ngôn Kiến Hào nói khẽ, hắn đưa tay vén tóc cô sang một bên, rồi nhẹ nhàng tiêm lên má cô một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ.
Trở về đến biệt thự Lệ Gia, Vũ Minh Nguyệt đầu quay cuồng, cô cởi giày cao gót ném sang một bên, rồi ngã lăn trên giường ngủ.
" Ân Ly, chúng ta cùng uống nữa đi nào!" Cô lè nhè nói, tay chân ngọ nguậy không yên.
Lệ Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, anh nới lỏng cà vạt, đi đến chỗ cô.
" Minh Nguyệt, thay đồ rửa mặt rồi hãy ngủ!" Anh nói.
" Đúng rồi, phải thay đồ chứ, trời nóng thật!" Vũ Minh Nguyệt ngồi bật dậy đáp.
Mặc kệ Lệ Tử Sâm đang ở trước mặt nhìn mình, Vũ Minh Nguyệt tự nhiên đưa tay kéo khóa váy tuột xuống. Làn da trắng nõn nà, cùng đôi gò bồng đảo căng tròn của cô hiện ra trước mắt anh. Lệ Tử Sâm kinh ngạc, mắt anh chăm chú nhìn vào vòng một bốc lửa của Vũ Minh Nguyệt không rời.
\_\_\_\_\_\_
" Được chứ! Em là bạn của Tử Sâm thì cũng giống như bạn của chị mà!"
" Chị Minh Nguyệt đã xinh đẹp lại còn đáng yêu thật đấy." Ngôn Ân Ly tựa đầu lên vai Vũ Minh Nguyệt đáp.
" Cái con bé kia, mau tránh xa chị dâu ra một chút, làm gì mà dính như sam vây?" Lệ Tử Sâm bên cạnh không chịu nổi mà lên tiếng, là vợ của anh cơ mà.
" Anh Tử Sâm đáng ghét!" Ngôn Ân Ly chu môi nhỏ nói.
" Cái con bé nay! Kiến Hào, cậu mau dạy dỗ lại nó đi chứ!" Lệ Tử Sâm nhìn sang Ngôn Kiến Hào nói.
" Thôi đi, chúng ta mau cạn ly đi! Chúc mừng đại ca đã thoát khỏi kiếp cô đơn phòng không gối chiếc, chúc chị dâu sớm ngày sinh quý tử a!" Mộ Diệp Phàm đưa ly lên nói.
Vũ Minh Nguyệt đang uống nước, cô xém chút nữa là phun ra ngoài. Cái tên Mộ Diệp Phàm này cũng thật là, nói nhiều không chịu được.
Hôm nay là sinh nhật của Ngôn Kiến Hào, nhưng hắn lại có vẻ trầm lặng hơn mọi người. Lệ Tử Sâm nhận ra điều đó, anh huých vai của hắn hỏi.
" Này, sao cậu không được vui vậy?"
" Ông già đang bắt tôi lấy vợ, nhưng tôi lại không thích cô gái đó chút nào cả. Cậu nghĩ xem, tôi có nên đào hôn không?" Ngôn Kiến Hào nhìn Lệ Tử Sâm đáp, hắn lại đưa ly rượu lên uống cạn.
" Nên!" Lệ Tử Sâm đơn giản xúc tích trả lời.
" Thật là tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng lần này thì không được rồi, cô gái đó là con của ông trùm cảng Tây. Là bạn thân của ba tôi, từ nhỏ hai người đã hứa hôn cho chúng tôi rồi!" Mộ Diệp Phàm ngã người ra phía sau, hắn một bộ lười biếng nói.
" Vậy thì cố gắng đi! Tôi cũng không giúp được cậu đâu!" Lệ Tử Sâm phì cười nói.
Ánh mắt của Ngôn Kiến Hào bất giác hướng về phía Ngôn Ân Ly, hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, không phải là ánh mắt anh trai dành cho em gái bình thường. Cảm thấy bản thân mình không đúng, Ngôn Kiến Hào lập tức thu hồi tầm mắt.
Cả buổi tối, Ngôn Ân Ly cứ bám theo Vũ Minh Nguyệt, hai người vậy mà lại nhanh chóng thân thiết. Có lẽ vui, nên Vũ Minh Nguyệt đã uống lên rất nhiều rượu, mặc cho Lệ Tử Sâm liên tục ngăn cản.
" Minh Nguyệt, đủ rồi! Không được uống nữa!" Anh cướp lấy ly rượu trên tay cô nói.
" Tử Sâm, anh lại ăn hiếp em! Tại sao không cho em uống chứ, mọi người vẫn còn đang uống cơ mà!" Vũ Minh Nguyệt say rồi, cô bắt đầu nhõng nhẽo với Lệ Tử Sâm, tay chỉ vào Mộ Diệp Phàm đang uống rượu nói.
" Mộ Diệp Phàm!" Lệ Tử Sâm trừng mắt gọi hắn.
Mộ Diệp Phàm lập tức bỏ ly xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Khuôn mặt ngáo ngơ của hắn lúc này trông thật tức cười, khiến Vũ Minh Nguyệt không nhịn được mà cười lớn.
Ngôn Ân Ly lúc này cũng đã say khước, mỗi lần như thế cô lại như trẻ nhỏ vậy, hai mắt cô mở không lên. Cảm thấy đau đầu đến cực điểm, Ngôn Ân Ly loạng choạng đứng lên, hướng về phía Ngôn Kiến Hào đi tới.
" Anh, Ân Ly đau đầu a! Cảm thấy rất mệt a, ôm ôm một cái đi!" Cô nhào vào lòng hắn mè nheo.
Mà Ngôn Kiến Hào nghe giọng nói của cô, tim bất giác đập nhanh hơn, hắn vòng tay ôm Ngôn Ân Ly vào lòng vỗ về, rồi lại cẩn thận giúp cô xoa đầu. Mộ Diệp Phàm và Lệ Tử Sâm không khỏi ngưỡng mộ, hai người đưa ngón tay cái về phía hắn.
" Mọi người ai cũng say cả rồi, chúng ta cũng về nghỉ ngơi thôi!" Ngôn Kiến Hào lên tiếng nói.
Nhìn tới đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm, Lệ Tử Sâm gật đầu. Thanh toán xong mọi người cùng nhau ra về, Lệ Tử Sâm bế Vũ Minh Nguyệt lên xe đi trước, tiếp đến Mộ Diệp Phàm cũng nối đuôi đi mất.
Bãi đỗ xe phút chốc chỉ còn hai anh em Ngôn Ân Ly, Ngôn Kiến Hào cũng ôm cô đặt lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Hắn ngồi vào ghế lái, nhưng vẫn chưa chịu khởi động xe, mà dừng ở đó một lúc lâu. Đơn giản chỉ để nhìn Ngôn Ân Ly ngủ mà thôi, hai gò má đỏ hồng vì rượu của cô, càng khiến Ngôn Kiến Hào thêm say đắm.
" Ân Ly, nếu có thể anh liền không muốn lấy vợ! Chỉ muốn được ở cạnh em mà thôi!" Ngôn Kiến Hào nói khẽ, hắn đưa tay vén tóc cô sang một bên, rồi nhẹ nhàng tiêm lên má cô một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ.
Trở về đến biệt thự Lệ Gia, Vũ Minh Nguyệt đầu quay cuồng, cô cởi giày cao gót ném sang một bên, rồi ngã lăn trên giường ngủ.
" Ân Ly, chúng ta cùng uống nữa đi nào!" Cô lè nhè nói, tay chân ngọ nguậy không yên.
Lệ Tử Sâm từ bên ngoài đi vào, anh nới lỏng cà vạt, đi đến chỗ cô.
" Minh Nguyệt, thay đồ rửa mặt rồi hãy ngủ!" Anh nói.
" Đúng rồi, phải thay đồ chứ, trời nóng thật!" Vũ Minh Nguyệt ngồi bật dậy đáp.
Mặc kệ Lệ Tử Sâm đang ở trước mặt nhìn mình, Vũ Minh Nguyệt tự nhiên đưa tay kéo khóa váy tuột xuống. Làn da trắng nõn nà, cùng đôi gò bồng đảo căng tròn của cô hiện ra trước mắt anh. Lệ Tử Sâm kinh ngạc, mắt anh chăm chú nhìn vào vòng một bốc lửa của Vũ Minh Nguyệt không rời.
\_\_\_\_\_\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.