Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
Chương 72: Cứ Yên Tâm.
Cherrie
04/01/2021
Đường Cẩm Hoa cảm thấy đau đầu rồi, bà ấy chưa từng nghĩ đến kịch bản trớ trêu này, chẳng phải những chuyện này đều chỉ có trong phim thôi sao.
" Từ Liêm, chúng ta không thể để Minh Nguyệt biết được! Dù lúc đó Tử Sâm không phải cố ý, nhưng người gây ra tai nạn vẫn là nó! Nếu Minh Nguyệt biết, con bé sẽ không chịu nổi!" Đường Cẩm Hoa thấp giọng lên tiếng.
" Tai nạn đó tôi đã xử lý kỹ càng rồi! Chắc con bé sẽ không biết được đâu!" Lệ Từ Liêm thở dài đáp.
" Chuyện này phải nói cho Tử Sâm biết!" Đường Cẩm Hoa nói, bà ấy đem tài liệu trong tay vứt vào thùng rác.
Buổi tối, Lệ Tử Sâm từ nhà lớn trở về, gương mặt anh mang mác chút gì đó sầu não. Vũ Minh Nguyệt từ ghế sô pha đứng lên, cô đi đến trước mặt anh hỏi." Tử Sâm, sao trông anh mệt mỏi vậy?" Giọng cô trong trẻo nói.
Lệ Tử Sâm đưa đôi mắt mơ hồ nhìn cô, rồi đột nhiên anh ôm chầm lấy Vũ Minh Nguyệt, cả cơ thể run rẩy không thôi. Đường Cẩm Hoa đã nói cho anh biết tất cả rồi. Có nằm mơ anh cũng không tin điều đó, anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.
" Tử Sâm, anh làm sao vậy?" Vũ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
" Không sao, anh chỉ muốn ôm em một chút mà thôi! Em cứ đứng yên đó, đừng cử động! Chỉ một lát thôi!" Giọng anh trầm xuống nói.
Lệ Tử Sâm muốn trước mặt cô nói ra sự thật, nhưng anh sợ cô sẽ không chịu được, sẽ đau lòng. Và điều anh sợ hãi nhất, chính là cô sẽ rời xa anh, và anh không hề muốn điều đó xảy ra.
Những hình ảnh về tai nạn đó bất chợt ùa về, chiếc xe của anh lao nhanh về phía trước. Không thể làm chủ được tốc độ, anh đã đâm sầm vào chiếc xe của ba mẹ Vũ Minh Nguyệt. Thật ra anh cũng không nhớ, là mình đã đâm vào xe của họ như thế nào. Khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình nằm trên giường bệnh rồi.
Mọi việc sau đó đều do Lệ Từ Liêm sai người xử lý, anh không biết nạn nhân của mình là ai nữa?
\[ Minh Nguyệt, hãy tha thứ cho anh! Anh không có can đảm nói ra điều này, anh là một kẻ hèn nhát. Anh sẽ dùng cả cuộc đời của mình chăm sóc em, cho em một gia đình mà em hằng mơ ước!\] Lệ Tử Sâm gục đầu trên vai cô, nội tâm chua xót.
Anh ôm cô rất lâu, nhưng không có ý định buông cô ra. Người hầu trong nhà đi tới đi lui đều lén nhìn họ, rồi khẽ cười nhỏ.
" Tử Sâm, đã được chưa vậy? Ở đây còn có người hầu và Hạ quản gia!" Vũ Minh Nguyệt đỏ bừng mặt lên tiếng.
" Đủ rồi, năng lượng đã nạp đầy!" Lệ Tử Sâm lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra, anh gượng cười đáp. Lệ Tử Sâm không thể nào thay đổi quá khứ, nhưng anh vẫn còn có tương lai. Vì vậy anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô, sẽ khiến cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
" Đi ăn cơm thôi! Em đói lắm rồi!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói, cô nắm bàn tay của anh đi vào phòng ăn.
Những ngày sau đó, Lưu Cao Lãng giả làm tài xế taxi, ông ta thường xuyên đậu xe ở Lệ Thị, bí mật theo dõi trợ lý của Lệ Từ Liêm. Chỉ là ông ta đã ở đây gần nửa tháng trời, nhưng chưa từng gặp lại người đàn ông đó.
" Khốn kiếp, hắn ta rốt cuộc lặn ở đâu rồi? Gần hai tuần nay chẳng thấy tăm hơi của hắn!" Ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói.
Nhưng vài giây sau, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa Lệ Thị. Người trợ lý nhanh chóng xuống xe, rồi mở cửa cho Lệ Từ Liêm. Họ mới đi công tác nước ngoài trở về, vừa xuống chuyên cơ, Lệ Từ Liêm đã lên xe trở về Lệ Thị.
Nhìn thấy người đàn ông lịch lãm bước ra từ xe sang, Lưu Cao Lãng nở nụ cười thích thú. Lần trước ông ta không nhìn thấy Lệ Từ Liêm, nhưng bây giờ thì thấy rõ rồi." Hahaha! Mình đoán đúng rồi! Là người nhà họ Lệ, Lưu Gia sắp được cứu rồi!" Ông ta phá lên cười nham nhở, trông chẳng giống ai.
Biết được thông tin quan trọng, ông ta trở về căn nhà trọ, rồi thu thập những chứng cứ còn sót lại. Dù gì cũng hơn 5 năm rồi, để tìm lại giấy tờ đó cũng rất khó khăn. Nhưng Lưu Cao Lãng thì khác, với tham vọng ngút trời, ông ta quyết sẽ không bỏ qua cái đùi lớn Lệ Gia này.
" Ba, ba điều tra được gì rồi có đúng không?" Lưu Phi Phàm thấy ông ta hớn hở liền lên tiếng hỏi.
" Là Lệ Gia! Hắn ta thật sự là người của bọn họ, chúng ta sắp thoát khỏi tình cảnh nghèo mạt này rồi." Lưu Cao Lãng đắc ý trả lời.
" Tiếp theo ba sẽ làm gì?" Lưu Phi Phàm tò mò nói.
" Tìm Lệ Tử Sâm, bắt hắn phải nôn tiền ra, để che đậy bí mật này! Những ngày này ta cũng quan sát hai đứa nó, tên nhóc đó thật sự rất quan tâm đến Vũ Minh Nguyệt. Nếu hắn muốn giữ gìn mái ấm của mình, thì hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời của chúng ta!" Lưu Cao Lãng ánh mắt thâm sâu đáp.
" Ba có chắc sẽ thành công không? Tên Lệ Tử Sâm đó cũng không phải là kẻ tầm thường, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời thật sao?" Lưu Phi Phàm hơi nghi hoặc nói.
" Cứ yên tâm! Ta chắc chắn sẽ khiến cho hắn tự nguyện dâng tiền cho ta, mọi chuyện ta đều có kế hoạch hết cả rồi!" Lưu Cao Lãng nói chắc như đinh đóng cột. Hai cha con họ nhìn nhau, không ngừng nở nụ cười nham hiểm và quỷ quyệt.
\_\_\_\_\_**
" Từ Liêm, chúng ta không thể để Minh Nguyệt biết được! Dù lúc đó Tử Sâm không phải cố ý, nhưng người gây ra tai nạn vẫn là nó! Nếu Minh Nguyệt biết, con bé sẽ không chịu nổi!" Đường Cẩm Hoa thấp giọng lên tiếng.
" Tai nạn đó tôi đã xử lý kỹ càng rồi! Chắc con bé sẽ không biết được đâu!" Lệ Từ Liêm thở dài đáp.
" Chuyện này phải nói cho Tử Sâm biết!" Đường Cẩm Hoa nói, bà ấy đem tài liệu trong tay vứt vào thùng rác.
Buổi tối, Lệ Tử Sâm từ nhà lớn trở về, gương mặt anh mang mác chút gì đó sầu não. Vũ Minh Nguyệt từ ghế sô pha đứng lên, cô đi đến trước mặt anh hỏi." Tử Sâm, sao trông anh mệt mỏi vậy?" Giọng cô trong trẻo nói.
Lệ Tử Sâm đưa đôi mắt mơ hồ nhìn cô, rồi đột nhiên anh ôm chầm lấy Vũ Minh Nguyệt, cả cơ thể run rẩy không thôi. Đường Cẩm Hoa đã nói cho anh biết tất cả rồi. Có nằm mơ anh cũng không tin điều đó, anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.
" Tử Sâm, anh làm sao vậy?" Vũ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
" Không sao, anh chỉ muốn ôm em một chút mà thôi! Em cứ đứng yên đó, đừng cử động! Chỉ một lát thôi!" Giọng anh trầm xuống nói.
Lệ Tử Sâm muốn trước mặt cô nói ra sự thật, nhưng anh sợ cô sẽ không chịu được, sẽ đau lòng. Và điều anh sợ hãi nhất, chính là cô sẽ rời xa anh, và anh không hề muốn điều đó xảy ra.
Những hình ảnh về tai nạn đó bất chợt ùa về, chiếc xe của anh lao nhanh về phía trước. Không thể làm chủ được tốc độ, anh đã đâm sầm vào chiếc xe của ba mẹ Vũ Minh Nguyệt. Thật ra anh cũng không nhớ, là mình đã đâm vào xe của họ như thế nào. Khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình nằm trên giường bệnh rồi.
Mọi việc sau đó đều do Lệ Từ Liêm sai người xử lý, anh không biết nạn nhân của mình là ai nữa?
\[ Minh Nguyệt, hãy tha thứ cho anh! Anh không có can đảm nói ra điều này, anh là một kẻ hèn nhát. Anh sẽ dùng cả cuộc đời của mình chăm sóc em, cho em một gia đình mà em hằng mơ ước!\] Lệ Tử Sâm gục đầu trên vai cô, nội tâm chua xót.
Anh ôm cô rất lâu, nhưng không có ý định buông cô ra. Người hầu trong nhà đi tới đi lui đều lén nhìn họ, rồi khẽ cười nhỏ.
" Tử Sâm, đã được chưa vậy? Ở đây còn có người hầu và Hạ quản gia!" Vũ Minh Nguyệt đỏ bừng mặt lên tiếng.
" Đủ rồi, năng lượng đã nạp đầy!" Lệ Tử Sâm lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra, anh gượng cười đáp. Lệ Tử Sâm không thể nào thay đổi quá khứ, nhưng anh vẫn còn có tương lai. Vì vậy anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô, sẽ khiến cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
" Đi ăn cơm thôi! Em đói lắm rồi!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói, cô nắm bàn tay của anh đi vào phòng ăn.
Những ngày sau đó, Lưu Cao Lãng giả làm tài xế taxi, ông ta thường xuyên đậu xe ở Lệ Thị, bí mật theo dõi trợ lý của Lệ Từ Liêm. Chỉ là ông ta đã ở đây gần nửa tháng trời, nhưng chưa từng gặp lại người đàn ông đó.
" Khốn kiếp, hắn ta rốt cuộc lặn ở đâu rồi? Gần hai tuần nay chẳng thấy tăm hơi của hắn!" Ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói.
Nhưng vài giây sau, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa Lệ Thị. Người trợ lý nhanh chóng xuống xe, rồi mở cửa cho Lệ Từ Liêm. Họ mới đi công tác nước ngoài trở về, vừa xuống chuyên cơ, Lệ Từ Liêm đã lên xe trở về Lệ Thị.
Nhìn thấy người đàn ông lịch lãm bước ra từ xe sang, Lưu Cao Lãng nở nụ cười thích thú. Lần trước ông ta không nhìn thấy Lệ Từ Liêm, nhưng bây giờ thì thấy rõ rồi." Hahaha! Mình đoán đúng rồi! Là người nhà họ Lệ, Lưu Gia sắp được cứu rồi!" Ông ta phá lên cười nham nhở, trông chẳng giống ai.
Biết được thông tin quan trọng, ông ta trở về căn nhà trọ, rồi thu thập những chứng cứ còn sót lại. Dù gì cũng hơn 5 năm rồi, để tìm lại giấy tờ đó cũng rất khó khăn. Nhưng Lưu Cao Lãng thì khác, với tham vọng ngút trời, ông ta quyết sẽ không bỏ qua cái đùi lớn Lệ Gia này.
" Ba, ba điều tra được gì rồi có đúng không?" Lưu Phi Phàm thấy ông ta hớn hở liền lên tiếng hỏi.
" Là Lệ Gia! Hắn ta thật sự là người của bọn họ, chúng ta sắp thoát khỏi tình cảnh nghèo mạt này rồi." Lưu Cao Lãng đắc ý trả lời.
" Tiếp theo ba sẽ làm gì?" Lưu Phi Phàm tò mò nói.
" Tìm Lệ Tử Sâm, bắt hắn phải nôn tiền ra, để che đậy bí mật này! Những ngày này ta cũng quan sát hai đứa nó, tên nhóc đó thật sự rất quan tâm đến Vũ Minh Nguyệt. Nếu hắn muốn giữ gìn mái ấm của mình, thì hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời của chúng ta!" Lưu Cao Lãng ánh mắt thâm sâu đáp.
" Ba có chắc sẽ thành công không? Tên Lệ Tử Sâm đó cũng không phải là kẻ tầm thường, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời thật sao?" Lưu Phi Phàm hơi nghi hoặc nói.
" Cứ yên tâm! Ta chắc chắn sẽ khiến cho hắn tự nguyện dâng tiền cho ta, mọi chuyện ta đều có kế hoạch hết cả rồi!" Lưu Cao Lãng nói chắc như đinh đóng cột. Hai cha con họ nhìn nhau, không ngừng nở nụ cười nham hiểm và quỷ quyệt.
\_\_\_\_\_**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.